Hành lang xếp đầy những bình thuỷ tinh lớn ngâm dung dịch. Bên trong đựng đủ loại hình thù vặn vẹo khô cong, là cái gì thì không rõ.
Nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Cói báo hiệu màu đỏ phát sáng, rú lên từng hồi inh ỏi.
A Lam chậm rì rì bẻ khóa từng cánh cửa, mở đường đi qua.
Tu Điểu trên mặt tao nhã, xuống tay lại vững vàng tàn nhẫn. Tạ Tinh thân thủ lưu loát gọn gàng, uyển chuyển như rắn. Hai người phụ trách bảo vệ A Lam mở khoá, lại chuẩn xác hạ gục tất cả những kẻ ngáng đường.
Một đường quét sạch, thẳng tắp đến nơi cao nhất của tòa nhà. Lại gặp phải chướng ngại.
Nhìn đủ loại lối đi ngổn ngang lộn xộn, Tu Điểu trực tiếp sững sờ tại chỗ. A Lam duỗi tay ra nhẩm đếm: "Thế này thì mò tới bao giờ?"
Đúng lúc này, gã trợ lý cầm báo cáo từ đâu đi tới. Nhìn thấy bọn họ ở đây thì sắc mặt xanh trắng. Xong như hiểu ra cái gì, thanh âm cực kỳ rõ ràng
: "Kẻ kia không nói làm gì. Nhưng quan tâm tới cái thứ nhân tạo như thế. Các người bị điên à?" Gã đàn ông đúng lý hợp tình nói.
A Lam gật gù: "Thì bọn tôi bị điên mà."
Gã trợ lý thấy bọn họ không định tấn công, bèn hậm hực nhỏ giọng oán hận
: "Thật đáng thương. Các người tới chậm rồi."
: "Bản sao kia sớm đã bị thanh lọc ký ức. Sẽ chẳng nhớ ra các người là ai đâu."
Tu Điểu nghiến răng, sắc mặt A Lam lại âm trầm xuống.
Thấy vậy, khoé miệng gã trợ lý không nhịn được mà run run: "Đừng có mà tấn công tôi. Mấy người chỉ đang khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn thôi."
: "Tao đ*o quan tâm." Tạ Tinh thẳng tắp bước tới, đạp cho gã trợ lý nằm sấp trên mặt đất. Từng chữ mang theo sát ý dày đặc rít qua kẽ răng: "Giờ thì há mồm ra và nói địa điểm đi."
Ba người mặc kệ tên trợ lý kinh hoàng chạy đi, theo phương hướng hắn chỉ tiến đến một căn phòng lớn có khoá bảo mật bằng mã số.
A Lam chống cằm nhìn bảng điện tử, cẩn thận suy nghĩ. Được một lúc liền ôm đầu
: "Trời ạ, cái cửa này khoá đến sáu lớp. Nhiều thông tin quá đi! Não tôi quá tải mất."
Tạ Tinh thấy việc phá khoá có vẻ khó rồi. Bèn giơ một chân lên.
Rầm!
Xi măng và tro bụi bay tán loạn, sáu lớp tường dày cộp cứ thế đổ sầm xuống.
Tạ Tinh phủi bụi trên người một cái rồi xông vào.
Trong phòng có một mùi thuốc khử trùng khó ngửi. Số lượng bình dung dịch và máy móc còn nhiều hơn so với trên hành lang. Bình to nhất ở trung tâm đang nhốt một người quen thuộc. Trên giường da gần đó, Lâm Khanh cũng bị khoá chặt tứ chi bằng xích sắt. Bàn mổ bên cạnh để một loạt dụng cụ cắt mổ.
Hai người kia chỉ có thể dùng ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tạ Tinh đi đến chỗ cái bình và giường da.
Khoá sắt keng một tiếng bị chém đứt toàn bộ. Tạ Tinh nhấc lên một mảnh sắt, đâm vào trên lọ thủy tinh, khiến nó phát ra một tiếng vang nặng nề.
Bình dung dịch xuất hiện lỗ trống, toàn bộ dung dịch đổ ập ra ngoài, làm ướt toàn bộ sàn nhà.
Người trong bình mặc dù đã tỉnh, nhưng vẫn không chịu nhúc nhích. Anh cắn môi dưới, kìm nén không cho bản thân mình phát ra tiếng động.
Tu Điểu rùng mình một cái: "Hình như cậu ấy cảnh giác với chúng ta."
Dường như thanh niên phát giác được gì đó, lặng lẽ ngẩng đầu lên. Đôi mắt cực kỳ âm hàn mà lạnh lẽo, không giống như người sống.
Thực tại nghiền áp khiến anh cứ mãi không hiểu được ý nghĩa của việc được sinh ra trên đời. Lại thêm ký ức đã bị thanh lọc khiến các giác quan đều trở lên mờ mịt.
: "Hẳn là dụng cụ thanh lọc ký ức đó cơ." A Lam nheo mắt lại nhìn mấy cái máy móc nặng trịch: "May mắn có thiên tài khoa học ta đây, mấy thứ này chẳng là gì hết."
Nói rồi liền xắn tay áo, xăm xăm khởi động lại các thiết bị. Để Tu Điểu hỗ trợ gắn kim lên người Âu Dương.
Tạ Tinh đi qua giúp Lâm Khanh chống thân thể ngồi dậy, thanh âm nhàn nhạt: "Còn ổn chứ?"
: "Ừm." Lâm Khanh cất giọng khàn khàn, giọng nói run run giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc: "Không sao cả, chỉ nhớ cậu thôi."
Khóe môi Tạ Tinh cong lên, cẩn thận nắm lấy tay đối phương. Lâm Khanh không chút che dấu dáng vẻ cưng chiều mà hôn lên mu bàn tay ấy.
Thấy Tạ Tinh định rút tay về còn mở to mắt ra nhìn y với vẻ tủi thân, nhất quyết không chịu buông.
Lúc này, trước ánh mắt không thể tin nổi của người phụ nữ và tên đeo kính, A Lam đã hoàn thiện việc truyền tải ký ức như ban đầu. Thậm chí cao tay đến mức cải thiện toàn bộ phương pháp, không tạo ra bất kỳ đau đớn hay thương tổn nào.
Âu Dương cả quá trình đều ngẩn ngơ như người vô hồn. Mãi đến hơn vài tiếng sau mới đưa tay lên dụi dụi mắt, giật mình nhìn xung quanh phòng.
Lâm Khanh biết được thân phận của anh, cũng không bài xích. Chỉ khẽ hít thở sâu, ngăn cảm xúc lại, nói dịu dàng
: "Chào mừng trở lại."
: "Mọi người..." Âu Dương vừa mới hồi thần, lời nói đã bật ra vừa đáng thương vừa ấm ức: "Mọi người thật sự đến rồi."
A Lam và Tu Điểu đỡ anh đứng dậy. Tạ Tinh nhẹ nhàng thở ra: "Đồ ngốc này."
: "Ngay từ đầu."
: "Tôi đã không định bỏ rơi cậu rồi."
Lời tâm tình còn chưa nói hết, một tiếng bíp thật dài vang lên khắp phòng. Mặt sàn dưới chân cũng ầm ầm rung động.
A Lam nhìn về phía tên đeo kính chẳng biết thoát ra từ lúc nào, đang nhấn tay trên nút đỏ của bảng điều khiển kia. Tu Điểu không tự chủ được mà rùng mình một cái.
: "Tao đã khởi động chế độ tự huỷ của toà nhà." Gương mặt tên đó có chút vặn vẹo, đôi mắt đựng đầy oán độc và căm hận: "Chúng mày đều sẽ chôn cùng tao."
Tu Điểu càu nhàu: "Gắn mấy nút tự hủy trong nhà đúng là kinh khủng."
Cửa sắt ầm ầm hạ xuống, nhốt bọn họ ở bên trong căn phòng kín. Chỉ có một cửa kính toàn cảnh nhìn ra phía ngoài. Đáng tiếc, đây lại là tầng mười chín, hai mươi gì đó.
Lối thoát đều đã bị chặn, chỉ có một con đường chết.
Tạ Tinh hai tay chắp sau lưng tà tà tiến tới.
Âu Dương và Lâm Khanh vô thức lùi về phía sau một bước.
Tạ Tinh nháy mắt mấy cái: "Đã từng bay bao giờ chưa?"
Tu Điểu vui vẻ giơ tay: "Có có! Tôi từng ngự kiếm rồi nè."
: "Dăm ba chuyện bay bổng. Phi công đệ nhất thế giới như tôi có cái nào chưa từng bay qua." A Lam chậc một tiếng.
[ Mấy tên ngốc suy nghĩ thú vị nhỉ? ]
Âu Dương: "..."
Lâm Khanh im lặng giả điếc.
Tạ Tinh vui vẻ lôi từ đâu đó ra hai cái ba lô lớn và một đám rắn.
Âu Dương: "..."
Tạ Tinh bình tĩnh ngồi buộc mấy con rắn lại với nhau, kết thành một sợi dây dài. Cẩn thận buộc quanh người mọi người. Lại đeo ba lô cho Tu Điểu có kinh nghiệm ngự kiếm và mình, mỗi người một cái. Tiếp đó chạy về phía cửa thuỷ tinh, giơ chân.
Mọi người: "..."
Cửa thủy tinh đột nhiên nổ tung, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tạ Tinh giật dây thừng rắn, mang theo một đám người kinh hồn táng đảm lao thẳng ra ngoài.
[ Ý tưởng tệ vc*! ]
AAAAA!
: "Nghiến chặt răng vào!"
Tiếng la hét hỗn loạn vang lên giữa không trung.
Đột ngột, hai chiếc dù lớn bật mở tung, kéo người trở lại. Lơ lửng trong không khí rồi mới từ từ, chậm rãi hạ xuống.
Theo toà nhà cao tầng từ từ sụp đổ, ánh sáng lẻ loi phát ra giống như dát lên khắp nơi một tầng ánh sáng thánh khiết.
Ảo tưởng và hiện thực lẫn lộn. Chỉ có âm thanh đổ nát vang lên dưới trời sao, thắp sáng bầu trời đêm vô tận.
_
Trong ba tháng kế tiếp, các thảm họa vẫn không dừng lại. Chúng nối đuôi nhau mà đến. Nhân loại gần như bị tận diệt hoàn toàn. Chẳng biết từ lúc nào, chỉ còn lại hơn một nghìn người tập trung trên một hòn đảo giáp biển chống đỡ, giống như dựng lên phòng tuyến cuối cùng.
Số lượng qua mỗi ngày lại một ít đi.
Cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm người. Phân bố rải rác trên đảo, và cả trên đất liền. Nhìn qua cực kỳ hiu quạnh.
Trước một hang động đá vôi phủ đầy dây leo, Tạ Tinh ngồi bên cạnh Lâm Khanh. Đưa cái túi vải lỉnh kỉnh đồ đạc cho Âu Dương, âm thanh mang theo mấy phần ý cười.
: "Nhớ về sớm. Đừng có đi theo mấy đứa lạ mặt nhớ không?"
Dặn dò giống như chăm trẻ con vậy.
Âu Dương bĩu môi, vẫy tay với hai người. Sau đó chạy về phía A Lam và Tu Điểu đang đợi ở đằng xa. Vừa chạy vừa nghĩ tới tin tức thu được gần đây.
Nhà khí tượng học cuối cùng trên thế giới dự đoán, ngày kia sẽ xảy ra vô số thảm họa cùng lúc. Cũng là sự tận diệt cuối cùng đối với loài người trên Trái Đất này.
Sớm thôi, tất cả đều sẽ bị xóa sổ sạch.
Bảo Bảo.
[ Tôi vẫn ở đây. ]
Âu Dương mỉm cười.
Trong lòng anh đếm ngược từng giây đến cái chết.
_
Nghe nói ngày kia thế giới sẽ đi đến hồi kết.
Thanh niên đeo túi vải đứng trên đỉnh toà tháp đổ nát, nhìn về phía con đường rộng tít tắp chạy mãi về nơi xa.
Bên cạnh có hai người đi lên. Một người vỗ vai anh. Không biết ba người họ nói với nhau điều gì, nhưng tất cả đều mỉm cười.
Nghe nói thế giới sẽ chấm dứt vào ngày mai.
Nếu lời đồn là thật, vậy thì cho đến lúc đó...
A Lam tìm được một chiếc xe ô tô cũ nguyên vẹn vẫn còn xăng. Bọn họ đã mất đến nửa ngày hôm nay để sửa chữa lại toàn bộ.
Sau bao nỗ lực cũng khiến nó chạy được.
Ngồi trên chiếc xe ô tô, chạy giữa lòng thành phố đã mất đi sự sống, hướng về phía chân trời. Ngắm nhìn toàn cảnh thế giới này một lần nữa.
Chẳng biết từ khi nào, thảm cỏ bên ngoài đã nở đầy hoa.
Chiếc xe chạy băng băng đến bờ biển, dừng lại trước thảm cát nóng bỏng.
Âu Dương dừng xe, mọi người đều leo lên nóc ngồi ngắm trời đêm.
_
Những ngôi sao rực rỡ xen kẽ nhau, giống như nhận được hiệu lệnh mà lần lượt rơi xuống. Tạo thành một cơn mưa sao băng tuyệt đẹp.
Tôi nói lời tạm biệt với mọi người.
Những tháng ngày xa xăm nhàm chán đã trôi qua. Những bóng hình từng gặp chồng chất lên nhau.
Những kỉ niệm cứ liên tiếp ngập tràn về nơi đây.
Trước khi tôi kịp nhận ra, nước mắt đã trực trào tự lúc nào không hay.
Bàn tay buông lỏng ra, nhiệt độ nơi lồng ngực cũng dần dịu đi
Rạng đông của ngày hôm sau bừng sáng nơi chân trời.
: "Đến lúc rồi."
Gió lạnh thổi tung mái tóc anh.
Âu Dương ngẩng đầu, bật ra tiếng cười từ trong cổ họng.
: "Suýt chút nữa quên nói rồi."
: "Tôi yêu mọi người."
Cả cậu nữa, Bảo Bảo.
[ ... ]
[ Tôi sẽ không quên cậu. ]
Vào một ngày cuối cùng, giữa lòng thành phố chỉ còn có chúng tôi.
Thế giới sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Nhưng không sao hết.
Vì tôi không một mình.
_