Khuôn mặt người phía trước mang vẻ hoảng hốt và bất lực chưa từng có, khiến trái tim anh co thắt lại.
Anh vội đóng cửa sau lưng, choàng qua cổ đối phương, kề sát vào làn da trắng nõn mịn màng ấy.
Trác Dật Nhiên không giãy giụa, không biết vì khát vọng đang gào thét điên cuồng trong tim hay vì nguyên nhân mà cả hai người họ đều rất rõ ràng, lúc này đã không còn cách giải quyết nào nhanh và hiệu quả hơn nữa cả.
Pheromone của Lục Sâm rót vào rất kịp thời, trước khi Trác Dật Nhiên hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng nhiệt thậm chí ngất đi, toàn thân cậu đã được bao phủ bởi mùi hương an toàn, lần này cậu hồi phục nhanh hơn.
Hô hấp dần ổn định, Trác Dật Nhiên ngước mắt nhìn Lục Sâm, vội giải thích: “Tôi không cố ý ném trượt quả bóng đó.”
“Tôi biết.” Lục Sâm vỗ thật nhẹ lên lưng cậu như đang an ủi: “Còn hiệp sau.”
Câu này đã nhắc nhở Trác Dật Nhiên, hình như họ ở trong nhà vệ sinh mười phút rồi, hiệp thứ hai cũng sắp kết thúc.
Nghĩ thế, cậu vội ra ngoài, nhưng bị Lục Sâm cản lại.
Lục Sâm lấy một lọ nước khử nhỏ xịt lên hai người họ, khẽ giọng: “Có tôi đây, đừng sợ.”
Thời gian hai người rời sân lâu hơn Trác Dật Nhiên tưởng, lúc ra thì đang trong giờ nghỉ giữa trận rồi.
Trác Dật Nhiên nhìn lên màn hình điện tử hiển thị điểm số, bỗng sửng sốt.
Điểm của Học viện Quản trị Kinh doanh giống hệt như lúc kết thúc hiệp một.
Còn điểm của Học viện Máy móc đã cao hơn ban nãy mười điểm.
Lục Sâm nhíu chặt mày.
Đồng đội chạy ào tới vây quanh, tiền phong phụ thay thế mở miệng trước: “Đội trưởng, anh Trác, họ mạnh quá, hiệp ba…”
Tuy thành viên thay thế là một Alpha, nhưng kỹ năng lại không tốt lắm, cũng chẳng linh hoạt bằng Trác Dật Nhiên, hai người họ không tận mắt xem cũng tưởng tượng ra được cậu ta đã bất lực thế nào trước một đối thủ mạnh như thế.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của cậu ta, Trác Dật Nhiên bỗng chẳng biết phải làm sao: “Nhưng tôi…”
Vết thương sau gáy của cậu quá rõ ràng, thêm phản ứng khi vừa kết thúc hiệp một ban nãy, mọi người gần như đều đoán ra, thế nên bấy giờ cậu lên tiếng, chẳng ai nói nữa cả.
Huấn luyện viên nhìn cậu, mặt đầy trách móc: “Cậu nhìn đi, tôi đã nói Omega…”
“Là chuyện không lường trước được.” Ông chưa dứt lời đã bị Lục Sâm cắt ngang: “Nếu bây giờ trong đội có người thay thế được vị trí của cậu ấy, em sẽ sắp xếp cho cậu ấy rời sân nghỉ ngơi ngay.”
Ngày thường Lục Sâm rất khiêm tốn lễ độ, đây là lần đầu tiên anh công khai chống đối huấn luyện viên như thế, song lúc này đang trong giờ thi đấu, Lục Sâm là trụ cột của cả đội, huấn luyện viên cũng chẳng dám chọc giận anh, đành hậm hực ngậm miệng.
“Chị dâu.” Chung Hàn bên cạnh thở dài: “Thật sự hết cách rồi.”
Yếu trâu hơn khỏe bò, dù phong độ của Trác Dật Nhiên hơi sa sút, nhưng cũng chưa đến mức chẳng ném vào được quả nào.
Trác Dật Nhiên không có ý cậy mạnh, cậu vốn định tạm nghỉ vào hiệp ba, chờ xem tình hình rồi mới quyết định có ra sân vào hiệp bốn hay không, nhưng không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như thế, khiến đội họ rơi vào thế khó.
Cậu nhíu chặt mày, bất giác nhìn Lục Sâm.
Vẻ mặt Lục Sâm có chút lo lắng, nhưng vẫn nói: “Tự lượng sức mình là được.”
Trác Dật Nhiên hít thật sâu, nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Tiếng còi bắt đầu hiệp ba vang lên, Học viện Máy móc áp dụng đội hình như khi vừa ra sân, thấy dấu răng sau gáy Trác Dật Nhiên, mấy người họ lộ vẻ mặt khó tin.
Nhưng Trác Dật Nhiên cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, trông chẳng sợ hãi chút nào.
Dù khí chất bên ngoài không thua kém ai, nhưng trong lòng Trác Dật Nhiên cũng rõ, ảnh hưởng của việc phát tình đột ngột mang đến không phải thứ có thể hòa hoãn được chỉ trong vài phút. Vả lại đối thủ vốn đã quá mạnh, dù cậu đã dốc hết sức nhưng cũng có vài lần liên tiếp bị họ lấy hình thể và sức mạnh chèn ép, cắt ngang đường bóng của cậu.
Đồng đội cũng nhanh chóng nhận ra điều này, có ý giúp cậu thu hút sự chú ý, chỉ khi cậu chiếm một vị trí có lợi nhất thì Lục Sâm mới chuyền bóng cho cậu, nhằm đảm bảo ghi điểm thuận lợi.
Phối hợp được vài phút, cuối cùng tâm thế của Học viện Quản trị Kinh doanh đã ổn định trở lại, miễn cưỡng ghi được vài điểm, nhưng vẫn bị dẫn trước.
Bóng lần nữa vào tay Trác Dật Nhiên, đây vẫn là vị trí ở vạch ba điểm, sức hút của điểm số quá lớn, nhưng đồng thời, xung quanh cậu cũng có tận ba thành viên đội đối thủ, ai nấy đều cao hơn cậu cả cái đầu, như ba bức tượng Phật khổng lồ khóa chết mọi đường đi bóng của cậu.
Nhưng xưa nay Trác Dật Nhiên luôn sẽ đánh bại tất cả những ai muốn cản trở mình, sau vài động tác giả, cậu nhanh chóng bật nhảy làm động tác ném rổ, hai cầu thủ đối phương đều nhảy với theo, nhưng cậu lại bất ngờ nghiêng người, định chuyền bóng cho Lâm Dương ở góc trái phía sau.
Ngay khi quả bóng sắp rời tay, nào ngờ người thứ ba ban nãy không nhảy lên – cũng chính là đội trưởng Học viện Máy móc, lúc này mới ra tay, cậu ta block được đường bóng này.
Trong lòng Trác Dật Nhiên chợt dâng lên cảm giác mất mát và không cam tâm, cậu nhìn trân trân quả bóng chuyển hướng.
Trước sự ngăn cản của Lục Sâm, cầu thủ đối phương không đi được xa, chỉ cần cậu phối hợp với Lục Sâm, chắc chắn sẽ giành được bóng về.
Nghĩ thế nên khi ở không trung cậu đã chuẩn bị sẵn cho đợt tấn công, nào ngờ ngay khi đáp đất, phần chân bỗng nhói lên.
Lục Sâm nhận ra, lập tức quay đầu nhìn cậu.
Nhưng đang trong lúc thi đấu căng thẳng, cả Lục Sâm cũng chẳng tài nào phân thân được, nên không ai đón được cậu ngay cả, thế là Trác Dật Nhiên ngã thẳng ra đất.
Cẳng chân trái vốn bình thường bấy giờ căng cứng, bắp thịt run mãi, Trác Dật Nhiên nhận ra mình đã bị chuột rút.
“Mẹ!” Trong tiếng toét còi của trọng tài, cậu không nhịn được cắn răng mắng thầm.
Ban nãy thì mỏi và nhũn do kỳ phát tình đột ngột, bây giờ lại gặp chuỗi phản ứng do vận động mạnh, dù bất ngờ nhưng cũng hợp lý.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại xảy ra hết chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi chứ?
Thật cmn xui xẻo.
Sau ít phút tạm dừng ngắn ngủi, cuối cùng tiền phong phụ thay thế ra sân, gương mặt nặng nề như sắp đi chịu chết vậy, Trác Dật Nhiên được người khác dìu, cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, vươn tay vỗ vai cậu ta: “Theo đội trưởng, không sao cả.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Song, đội trưởng không phải người muốn theo là theo nổi, sau khi thay người, có thể thấy những đường bóng của Lục Sâm thận trọng hơn ban nãy nhiều, nhưng dù thế cũng gần như không lần nào chuyền bóng thành công.
Phản ứng của Lục Sâm quá nhanh, tiền phong phụ dự bị rất khó hòa vào tiết tấu của anh, dù có mấy lần đang đứng ở vị trí tốt nhất, nhưng tiếc là vẫn bị đối thủ cắt đường bóng, thậm chí còn chẳng có cơ hội ném rổ nào.
Ban đầu tiền phong phụ vô cùng hối lỗi, sau đó thì vẻ mặt trở nên chán chường, trông như đã chịu cú sốc lớn.
Nhưng dù quân sư lên chiến lược tài giỏi cách mấy mà không có quân đội xông pha thì cũng như công dã tràng, bấy giờ thành viên của Học viện Máy móc đã loáng thoáng cảm nhận được tầm quan trọng của cậu Omega kia trong đội.
Thấy số điểm vừa bắt kịp ban nãy nay lại nhanh chóng bị đối phương bỏ xa, Lục Sâm đành từ bỏ lối chơi trước đó.
Là hậu vệ dẫn bóng trong đội, trách nhiệm của anh luôn là tìm kiếm cơ hội ghi điểm tốt nhất cho đồng đội, khi đồng đội nắm bắt tốt tiết tấu trận đấu, anh sẽ không bao giờ đích thân ra tay, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh luôn ghi rất ít điểm trong những khi phối hợp với Trác Dật Nhiên.
Nay những người khác không thể phát huy hết sức, cầu thủ tài giỏi ghi điểm nhờ sự linh hoạt cũng bị đổi ra sân, Lục Sâm đành tăng tần suất tự ghi điểm của mình.
Khả năng ném rổ của Lục Sâm không hề thua kém Trác Dật Nhiên, sau khi đổi chiến lược, anh nhanh chóng ném vào được vài quả.
Nhưng đối thủ không phải tay mơ, chẳng mấy chốc đã nhìn ra anh thay đổi lối chơi, thế là hàng phòng thủ vốn đang phân tán bấy giờ tập trung hết lên một mình Lục Sâm, dù anh tài giỏi cách mấy chăng nữa thì cũng khó chống đỡ trong thời gian dài.
Vị trí hậu vệ dẫn bóng quan trọng hơn cả tiền phong phụ, ai cũng biết Lục Sâm là trụ cột chính của cả đội, nay anh không thể kiểm soát tình hình trong sân, việc phát huy của các đồng đội khác cũng chịu ảnh hưởng.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, tiếng toét còi vang lên, hiệp thứ ba kết thúc.
Học viện Quản trị Kinh doanh vẫn bị dẫn trước mười điểm.
Tiền phong phụ thay thế cúi đầu ủ rũ đi sau cùng, trước ánh mắt của mọi người ngoài sân, khóe miệng cậu ta trễ xuống, hổ thẹn đến mức tưởng chừng sắp khóc.
Huấn luyện viên thở dài nặng nề: “Hay Lục Sâm chơi vị trí tiền phong phụ đi.”
Với thực lực của Lục Sâm, tất nhiên có thể đảm nhận được vị trí này, nhưng…
“Không được không được.” Người trong cuộc chưa lên tiếng, hậu vệ dẫn bóng thay thế bên cạnh đã hoảng hốt, nói: “Mọi người cũng thấy ở hiệp hai rồi đó, tôi thật sự không kiểm soát được tiết tấu.”
Không thể trách cậu ta nhút nhát, quả thực bị dập cho sợ rồi.
Sau vài giây im lặng, tầm mắt mọi người lại tập trung vào Trác Dật Nhiên đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Ban nãy Trác Dật Nhiên bị chuột rút không quá nghiêm trọng, nhưng bấy giờ chân vẫn còn hơi khó chịu, song trước ánh mắt khẩn thiết của mọi người, cậu vẫn tự giác đứng khỏi ghế, cúi đầu hoạt động cẳng chân.
“Không được thì đừng cố.” Lâm Dương cũng hiếm khi nhíu mày.
Nhưng thực ra lúc này, ai cũng hy vọng cậu nói “được”.
Trác Dật Nhiên không đáp, chỉ bất giác nhìn Lục Sâm.
Bị đối thủ chèn ép, hai đội viên thay thế sợ sệt, cậu cũng sợ chứ.
Nếu trước đó phát huy bình thường, có lẽ cậu còn xốc lại tinh thần dốc hết sức mình một lần, nhưng tình trạng bây giờ của cậu thật sự không ổn.
Nơi bị đánh dấu sau gáy hơi đau, dường như đang liên tục nhắc nhở cậu rằng mình là một Omega vừa phát tình.
Cậu không dám lộ vẻ sợ sệt trước mặt người khác, bởi như thế sẽ chỉ tăng thêm sự e dè cho đội thôi, nên cậu chỉ dám để lộ cảm xúc ấy trước mặt Lục Sâm.
Như đọc hiểu suy nghĩ trong lòng cậu, Lục Sâm chợt kéo cổ tay cậu, xoay người đi vào một góc ở phía sau.
Tận khi xung quanh không còn bóng người, Lục Sâm mới dừng lại.
Bàn tay đang dắt tay Trác Dật Nhiên chợt đặt lên vai cậu, Lục Sâm đột ngột đến gần, gần đến mức trong tầm mắt cậu chỉ còn đôi mắt với hàng mày anh tuấn kia thôi.
“Độ phù hợp pheromone chúng ta rất hiếm gặp.” Lục Sâm nhìn thẳng vào mắt cậu, mở lời.
Trác Dật Nhiên bất giác sững sờ.
Cậu rất rõ thái độ trốn tránh pheromone của Lục Sâm, nên thậm chí cậu còn không bao giờ nhắc đến nó.
Nhưng giờ phút này, Lục Sâm lại đột nhiên nhấn mạnh độ phù hợp pheromone của hai người họ, quả thật khiến cậu không dám tin.
“Nên chỉ cần có tôi ở đây,” ngón tay Lục Sâm chạm nhẹ lên tuyến thể của Trác Dật Nhiên, “cậu sẽ không phải chịu sự ảnh hưởng của nó.”
Cảm giác tê dại sau gáy bỗng chốc biến mất, cậu nghe Lục Sâm nói: “Mức độ ăn ý của chúng ta cao hơn thế nữa.”
Động tác và lời nói của anh khác hẳn ngày thường, khiến Trác Dật Nhiên thấy không chân thật lắm.
Nhưng ánh mắt đối phương lại rất đỗi kiên định, người này quả thật là Lục Sâm, không sai vào đâu được.
“Cậu tin tôi không?” Lục Sâm hỏi.
Trác Dật Nhiên gật đầu ngay tắp lự.
Lục Sâm kề sát vào cậu, chạm nhẹ trán mình lên trán cậu: “Vậy thì đừng sợ.”