• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xám

Quả thực anh làm theo lời hứa không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, cũng không còn phái người nghe ngóng tin tức của cô.

Anh bay sang bờ bên kia đại dương, vừa học tập vừa kinh doanh việc làm ăn của gia tộc, trải qua những ngày tháng khói lửa bốn bề áp lực trùng trùng. Lúc mệt mỏi nằm ở trên giường ngẩng mặt lên nhìn trần nhà nhớ tới cô, đoán bây giờ cô đang làm gì, sống có tốt không. Nhưng anh không biết cô cũng nằm trên giường bệnh, nhìn dịch thể trong suốt trong bình treo chảy từng chút một vào thân thể.

Anh không biết cô gian nan gánh vác gia đình ra sao, thậm chí đã mất một quả thận. 

Mà cô cũng không biết thân thể anh đang chậm rãi sinh ra ổ bệnh. 

Anh thường xuyên váng đầu, vốn cho là bệnh vặt như tụt huyết áp, không hề để ở trong lòng, cuối cùng ngất đi trong phòng vệ sinh.

Kết quả nghiêm trọng hơn dự đoán rất nhiều. 

"Xác suất thành công của phẫu thuật có bao nhiêu?" Anh lấy lại sự tỉnh táo nhìn hình ảnh cộng hưởng từ hạt nhân của não bộ, hỏi.

"Tình hình của cậu rất phức tạp, tôi đã cùng những chuyên gia khác tiến hành hội chẩn xác định được phương án sơ bộ. Nhưng mà… xác suất thành công chỉ có trên dưới 20%, cho dù là để tôi làm, cũng không nắm chắc lắm." Chuyên gia ngoại khoa não Hoa kiều trẻ tuổi không hề giấu diếm.

"Tình huống xấu nhất, sẽ chết?"

"Nếu không làm phẫu thuật, khối u có thể sẽ khuếch trương hoặc trở nên ác tính." Mặc dù không trả lời chính diện, nhưng đáp án rõ ràng. 

Im lặng dài lâu lan ra trong phòng bệnh, giống như bàn tay bóp chặt cổ, khiến người ta hít thở không thông. 

"Tôi biết rồi." Hàng mày nhíu lại của anh dần dần thả lỏng, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt dửng dưng: “Tôi sẽ cho người phong tỏa tin tức, bây giờ anh tạm thời giữ bí mật giúp tôi."

"Cậu muốn làm gì?" Bác sĩ cau mày nói: “Bây giờ cậu nhất định phải nằm viện đàng hoàng tử tế!"

"Tôi có một vài chuyện, phải về nước làm."

"Kỷ Vân Dực cậu nổi cơn điên gì thế? Cậu có biết ngộ nhỡ cậu ngất xỉu lần nữa sẽ có hậu quả gì không?" Bác sĩ áo khoác trắng gần như sắp nổi quạu.

"Tôi biết." Anh cúi mắt, hình như đã nhếch khóe miệng: “Có điều, người sắp chết mà luôn có chút chuyện vương ở trong lòng, chết không yên tâm đâu."

"Cậu..." Giằng co không có kết quả, bác sĩ bất đắc dĩ thở dài: “Bất cứ lúc nào bên cạnh cậu cũng phải có người bảo vệ."

"Báo tin cho Lạc Tiêu đi, không có gì cần giữ bí mật với cậu ta."

"Với đầu óc của cậu ta, cậu muốn giữ bí mật cũng không được. Đợi chút, làm sao Thái Thượng Hoàng nhà cậu có thể cho phép cậu quay về vào lúc này?"

"Bọn họ đã tìm được người phụ nữ tốt cho tôi rồi, bảo tôi quay về đính hôn."

"..."

Khi quay trở lại thành phố H, trời đang mưa. Tí tách rả rích, trong không khí tràn đầy hương vị ầm ướt buồn bực.

Anh vốn chán ghét tiết trời mưa dầm liên miên của Giang Nam, lúc này lại cảm thấy thân thiết như thế, giống như có một  cảm giác vui mừng gặp lại khi xa cách đã lâu. Lạc Tiêu, Vệ Nam và Diệp Kiều đều ở đây, náo nhiệt vô cùng, tất cả đều rất giống ngày trước.

Nói đến game online bọn họ vẫn chơi chung, Diệp Kiều mặt mày xấu hổ ấp a ấp úng cả buổi, cuối cùng đã khai nhận việc ác "dùng nick của anh để tán gái", “PK với người khác thất bại thảm hại", “Đã bồi thường cho mỹ nhân lại còn xóa nick”, bị anh đá một cước lăn từ trên ghế xuống.

"Vì sao không dùng nick của chính cậu mà quyến rũ phụ nữ?" Anh cố hết sức bình tĩnh hòa nhã.

"Nick của tôi là Âm dương sư mà, công kích lại không cao, một mình đưa em gái đi vào phó bản rất khó khăn, hơn nữa dáng vẻ lại rất giống than đen..." Diệp Kiều giải thích không cả thở.

Mặt anh không chút biểu cảm: "Cậu dùng nick tôi thua người ta thì thôi đi, còn tự ra chủ trương xóa nick của tôi, hơn nữa tôi là người biết cuối cùng?"

"Á… Thật ra thì, tôi muốn nói cho cậu biết, có điều Vệ Nam nói cậu nhất định sẽ giết chết tôi, cho nên..."

Anh dùng tay ra hiệu, người đàn ông áo đen phía sau nhanh chóng tới gần rồi khom người.

"Đến phòng vẽ tranh của cậu ta, chọn mấy bức đã vẽ xong, đốt." Anh dặn dò.

"... Đừng đừng đừng mà!!! Đó đều là tranh  mà triển lãm tranh cần dùng!!! Tôi sai rồi tôi thật sự sai rồi..." Họa sĩ Diệp khóc lóc nức nở ôm đùi: “Tôi cho cậu nick vừa mới luyện, là Di hồn sư nghề nghiệp ẩn thân đấy, luyện chế thủ công chất lượng cực tốt, thích hợp cho cả phó bản và PK!"

Anh nhíu mày: "Di hồn sư?"

"Một nghề nghiệp ẩn thân mới thêm sau khi cập nhật. Lúc mua nick cấp 1 đó đã tốn không ít tiền, cậu ta liên tục tự mình luyện, đống trang bị cũng tốn không ít, cậu ta chịu dâng ra cũng xem như là có thành ý rồi." Lạc Tiêu cười hoà giải.

"Giao tài khoản mật mã ra đây, tha chết cho cậu."

"Dạ ——"

Hà Xử Phong Lưu.

Cái tên này thoạt nhìn chính là bộ dạng văn hóa biến chất, quả nhiên nợ tình chồng chất. Sau khi Diệp Kiều thất bại trước cô bé kia, đã quyết tâm khổ luyện bản lĩnh tán gái, dụ dỗ một đống cô nương trong game, khiến anh buồn phiền khôn xiết. Lúc anh bị các cô nương làm phiền đã đuổi theo chém nhân vật “Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ” trong game của Diệp Kiều, vừa trút giận vừa luyện lại cảm giác, quả nhiên kỹ thuật khôi phục rất nhanh.

Không ngờ, lại gặp lại cô trong thế giới này.

Vừa về đã cho người đi điều tra tình hình gần đây của cô, biết cô chưa kết hôn, thỉnh thoảng ở chung với bạn thân, ngoại trừ rất có thiện cảm với người đàn ông tên Đỗ Tùng kia ra, không có quan hệ khác phái nào có thể xác định được nữa, ngoài đi làm thì ở nhà chơi game, hơn nữa…

Cô và anh ở trong cùng một trò chơi.

Cô tên là Liên Cơ.

Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này xuất hiện ở trước mặt mình, nhào mạnh vào trong lòng mình, anh ở trước màn hình máy tính lại thất thần.

Thế giới lại thật sự nhỏ như vậy. 

Điều này được xem là gì đây?

Duyên phận?

Anh nở nụ cười khổ.

Nếu như thật sự là duyên phận, đối với anh mà nói, có phải đến muộn một chút rồi không?

Cô bị chồng trước truy sát, đánh bậy đánh bạ lao vào lòng anh, để bảo vệ tính mạng đã định dùng thủ đoạn ấu trĩ quyến rũ anh. Cảnh tượng ấy khiến anh nghĩ đến thời gian bọn họ từng bên nhau. Vẫn liều lĩnh, quật cường lại ngốc nghếch như vậy. 

Cô lại biết nói lời “Em thích anh” với người lạ, trong lòng có chút chua xót nho nhỏ lan rộng ra. Vì thế đã xấu xa tiếp tục trêu cô: "Không phải nói là thích anh sao, thích tới mức nào?"

Cô quẫn bách đáp lại: "Vô cùng... thích, em muốn ở bên cạnh anh."

"Còn gì nữa không?"

"Muốn cùng anh đi khắp non sông, ngắm hết cảnh mặt trời lặn." Cô vắt hết óc.

Anh nhìn mà buồn cười: "Tiếp tục."

"Muốn nắm tay anh kết duyên, không xa không rời."

Anh vừa bực mình vừa buồn cười. Hai năm không gặp, cô lại biết nói lời tâm tình rồi, đây cũng xem như là có tiến bộ đi. Anh đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt, có lẽ loại quan hệ xây dựng trong thế giới ảo này đơn thuần hơn trong hiện thực. Anh có thể thông qua máy tính tiến vào thế giới của cô, mà cô lại không biết thân phận của anh. Vậy thì, những lời không cách nào nói ra khỏi miệng, những chuyện không thể làm, đều có thể viên mãn trong game. 

Anh ra tay giải quyết những binh tôm tướng tép kia, sau đó cười gõ ra một hàng chữ ——

"Em phải nhớ kỹ một chuyện, là em mê hoặc anh trước đấy nhé."

Anh thật sự không buông cô ra nữa, từng bước từng bước kéo cô vào trong lòng mình. Anh thích cảm giác đó, chỉ nhìn cô, chỉ bảo vệ cô, có thể ở bên cô gần như vậy. 

Anh dạy cô kỹ xảo PK và chạy trốn, cô chân tay vụng về ủ rũ đến mức mất tự tin, hỏi anh: "Anh cho tôi học những cái này, là muốn tôi giải quyết những cô gái kia, hay là cảm thấy tôi là một gánh nặng?"

Không phải, anh chỉ muốn dạy em cách tự bảo vệ mình trước khi rời đi. Anh không muốn tiếp tục nhìn thấy em nói “Em thích anh” với người khác. 

Nhưng anh nói không nên lời.

"Nên đối xử với em thế nào bây giờ?" Anh giống như đang hỏi chính mình hơn.

Muốn tới gần, lại sợ rời khỏi em. Muốn bảo vệ, lại sợ tổn thương em. Những mâu thuẫn này tích tụ trong lồng ngực, còn khó chịu hơn ngạt thở.

Anh đã nghĩ đến thả cô đi.

"Chi bằng chúng ta đánh cược, cô ấy nói sau mười phút sẽ quay lại, bây giờ còn có một phút nữa. Nếu như cô ấy xuất hiện đúng giờ, cô hãy rời đi." Đây là lời anh đã nói với Mẫu Đơn Vọng Nguyệt.

Khi biết được Mẫu Đơn Vọng Nguyệt mà Diệp Kiều vẫn thích là Nguyễn Hi Nhan – đối tượng đính hôn của mình, anh không nhịn được cười thành tiếng. Thái độ cố ý tiếp cận, kỹ xảo nhỏ nhặt muốn dùng mình để kích thích lòng đố kị của một người đàn ông khác của cô gái này, ngay cả vạch trần anh cũng lười làm, dứt khoát để mặc cô. Dù sao cuộc đính hôn này đã định trước là trò cười, hai bên đều không có thiện cảm thì càng hợp ý anh. 

Một phút đồng hồ đó, đối với anh mà nói, thật sự là một cơn giày vò. 

Anh biết cô ở đó. Một mặt, anh hi vọng khi cô nhìn thấy một cô gái khác ở bên cạnh mình thì sẽ ghen tuông một chút, mà mặt khác, anh lại hi vọng cô tiếp tục giả vờ không có mặt, cứ tiêu hao hết sáu mươi giây này một cách lặng lẽ như vậy. Như thế anh sẽ có thể thuyết phục chính mình, cô thật sự không thuộc về anh. Giữa bọn họ không có duyên phận, không có gì hết. Anh sẽ có thể buông tay, để cô rời đi.

Nhưng cô nói ——"Em về rồi".

Anh mượn tay Hà Xử Phong Lưu ôm cô vào lòng, nói lời trêu đùa, trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt đều là đau thương.

Em – Cô ngốc này.

Anh tổ chức hôn lễ long trọng trong game, cho dù là không cách nào thực hiện trong hiện thực, anh cũng muốn hoàn thành trong thế giới ảo.

Mà cô lại không đến, tìm em gái làm thế thân.

Trong cơn tức giận anh phất tay áo bỏ đi, dứt khoát để mặc Diệp Kiều online nick của anh đi cứu Mẫu Đơn Vọng Nguyệt. Nói là giải sầu, kéo Lạc Tiêu và Vệ Nam đi theo cô từ lầu Phú Quý đến công ty, lại thấy cô và tên béo ục ịch kia cùng đi ra. 

Gã đàn ông đó rõ ràng là một tên cặn bã, cô lại cười với người ta giống như hoàn toàn không hay biết gì. 

Anh thật sự phát cáu. 

"Lâu vậy rồi không gặp, đàn ông em chọn vẫn không chất lượng như thế." Anh đã từng nghĩ câu nói đầu tiên khi gặp lại vô số lần. Rõ ràng nên là “Lâu rồi không gặp” tràn đầy phong độ, lại biến thành câu này, nói ra khỏi miệng đã bắt đầu hối hận. 

Lá gan của cô đã lớn hơn không ít, dám ưỡn thẳng lưng đối chọi gay gắt với anh rồi. Còn biết dùng mánh khóe bỏ lại gã mập ở phía sau, tiến bộ không ít. 

Anh nhìn cô, khoảnh khắc gặp lại này giống như đã chờ cả vạn năm, tóc bên tai cô bị gió thổi tung, anh không nhịn được giơ tay, lại bị cô tránh né. 

Anh rất muốn hỏi, thời gian dài như vậy đã trôi qua, cô còn hận anh không?

Nhưng từ đầu đến cuối không hỏi ra miệng.

Trong lòng cô đã có người mình thích. Thầm mến ngây ngô, rất thích hợp cho cô bé ngốc như cô làm.

Người đàn ông tên Đỗ Tùng đó mời cô tham gia hôn lễ của anh ta. Cô lại đi thật.

Anh đã lục ra tấm thiệp mời đó từ chỗ anh cả, kéo Lạc Tiêu cùng đi.

"Kỷ nhị thiếu thật đúng là mất tiết tháo, ngay cả hôn lễ cấp bậc này cũng đích thân tham dự sao?" Con hồ ly đó lười biếng châm chọc.

"Lái xe của cậu đi." Anh bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Đúng như dự đoán, cô đã uống nhiều. Có lẽ là nghe thấy giọng của anh, cuộn mình trốn trên sofa giống như con mèo. 

Anh đột nhiên cảm thấy khó chịu giống như nghe thấy tiếng móng tay quẹt qua bảng đen. Dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì của cô khiến anh phiền lòng, dáng vẻ yếu đuối mà cầu xin của của cô khiến anh phiền lòng, cô một mực thừa nhận thích người đó càng khiến anh phiền lòng hơn.

"Được, anh tác thành cho em." Anh gần như là thô bạo kéo cô vào cầu thang máy, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống tim đã mềm như bùn nhão.

Tay phải của anh không chịu khống chế mà xoa lên má cô, cuối cùng kéo cô đang thút thít vào lòng mình.

Cô gầy yếu, run rẩy, khóc lóc, cứ bị mình ôm như vậy, có sự ấm áp khiến anh say mê, không muốn buông ra. Hai chữ “Xin lỗi” lặp đi lặp lại trong lòng nhưng từ đầu đến cuối không hề nói ra miệng. Anh là người không tự mình nhận sai, cũng không giỏi an ủi phụ nữ. 

Anh đưa cô về nhà, không nhịn được hỏi: "Ở trước mặt người khác em cũng khóc như vậy sao?" Nhìn vẻ kinh ngạc trong nháy mắt của cô, trên mặt lại đột nhiên ửng đỏ, may mà bóng đêm sâu thẳm khiến anh có thể che giấu. "Thôi..." Anh quay cửa xe lên, cứ vậy mà rời đi. 

"Cậu có thể nói thẳng với cô ấy." Tài xế bên người nhiều chuyện.

"Không." Anh dựa lên ghế sau, nhắm mắt: “Có một số chuyện, một người là đủ rồi."

Anh quyết định bảo vệ cô bằng cách này, bởi vì kết cục của anh đã viết xong rồi. Vậy nên khi người đàn ông đó xuất hiện trong thế giới của cô, anh không hề ngăn cản.

Thẩm Luật. Con trai nhánh bên của nhà họ Thẩm, tâm tư tỉ mỉ quyết đoán bình tĩnh.

Anh không thích anh ta, nhưng anh nhẫn nhịn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh ta đi từng bước một về phía cô. Từ thế giới ảo, đến hiện thực. Sự nhẫn nhịn này gần như đã tiêu hao hết sức lực của anh.

"Vị nhà họ Thẩm kia, hình như rất để ý đến cô ấy." Lạc Tiêu nói với anh. 

"Ừm."

"Cậu muốn khoanh tay như thế?"

"Nếu như tôi không thể đi cùng cô ấy đến tận cùng." Ánh mắt anh như vực sâu không thấy đáy: “Nếu anh ta có thể, tôi sẽ buông tay."

"Ha ha." Lạc Tiêu cười khổ: “Chỉ mong anh ta có thể dừng cương trước bờ vực thu lại những mục đích không đơn thuần kia, xem như là không phụ kỳ vọng của cậu."

Anh nhìn ánh trăng im lặng không nói gì. 

Nhìn cô đi về phía một người khác, thì ra là chuyện khó khăn như vậy.

Nhìn thấy cô, hình như ngay cả bệnh cũng tốt lên.

Anh chuyển đến bên cạnh nhà cô, bắt cô nấu cơm cho mình.

Cô tức giận bỏ vào một đống ớt, cay đến mức anh chưa bao giờ ăn cay phải tê dại da đầu. Anh nuốt vào từng miếng, thật ra chỉ vì muốn nhìn dáng vẻ cô ngồi ở bên cạnh ăn cơm cùng mình. 

Thật giống như, người yêu thân mật vậy.

Anh còn muốn đưa cô đi làm, bị Lạc Tiêu bắt được đúng lúc, đành phải từ bỏ.

Anh nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp muốn ra mặt, nhưng vì một câu “Anh có thể bảo vệ tôi bao lâu chứ” của cô mà dừng bước.

Không thể, thế nhưng, lại muốn.

Đây là biến chuyển quan hệ bất đắc dĩ đến mức nào, khiến anh bắt đầu trở nên căm ghét chính mình.

Vốn tưởng rằng ung dung đối mặt với cái chết, vì cô, lại bắt đầu cảm thấy lo ấu, muốn thời gian nhiều thêm một chút, dùng để ở bên nhau.

Cuối cùng Thẩm Luật vẫn thực hiện mục đích, cô đã trở thành một công cụ để đạt được hợp đồng. Anh ta khiến cô một lần nữa nhớ đến những câu chuyện xưa đau khổ kia.

Mà trong lòng anh, rốt cuộc người đàn ông đó cũng mất đi tư cách ở bên cô.

Cô đã bỏ việc, thẳng thừng cắt đứt liên hệ với Thẩm Luật và Tần Tụng.

Anh cầm đi quyển 《 356 cách yêu đương 》trên sofa nhà cô, vẫn ngày ngày đến xin cơm, dùng cách này để đi theo cô.

Cùng chơi trò chơi gia đình với đứa bé tên Tiểu Hoành kia, lúc ăn cơm vứt một cái xương cá cho con mèo trắng ngó anh ở trong góc, nhìn thấy nụ cười và vẻ ngây ngốc của cô, nếu như có thể tiếp tục như vậy thì thật tốt… 

Bắt đầu từ lúc nào trong lòng lại có ao ước như vậy?

Giống như một vọng tưởng không cách nào thực hiện được.

Cơn ngất xỉu một lần nữa kéo tới, lúc tỉnh lại đã mê man ròng rã một ngày một đêm.

Anh rút ống truyền dịch ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Thời gian, sắp đến rồi.

Giống như đồng hồ cát lật chuyển, số hạt cát còn sót lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tất cả đều bắt đầu trở nên gấp gáp như thế, lại khiến anh hoang mang và hốt hoảng.

"Hình như tôi bắt đầu sợ hãi rồi." Anh nói với Lạc Tiêu.

Anh trước giờ không tin Thần Phật lần đầu tiên cúi mắt cầu nguyện trong nhà thờ.

"Xin Người, hãy cho con một chút thời gian, để con có thể làm xong những chuyện muốn làm cùng cô ấy..."

Tuyệt vọng đến thế. 

Khoảnh khắc đó, Lạc Tiêu đứng bên cạnh anh đã ửng đỏ vành mắt.

Muốn ở bên cạnh cô, muốn bù đắp lại những năm tháng anh chưa từng tham dự, muốn khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

"Anh đang học hẹn hò với phụ nữ như thế nào, thuê em nửa ngày." Đây là cái cớ duy nhất anh có thể nghĩ ra được.

Cô cười đồng ý, kéo anh đến quán ăn vặt, đến cửa hiệu nghệ thuật gốm sứ, đến rạp chiếu phim, đến quán cà phê. Anh cùng cô xem triển lãm tranh, giới thiệu Lạc Tiêu, Vệ Nam và Diệp Kiều cho cô biết. Mỗi khi hoàn thành một mục, anh bèn gạch điều mục trên sách đi. Từng nét, từng nét, tạo thành đường thẳng ngay ngắn lại chằng chịt. 

Mà khi anh không nhịn được động tình hôn môi cô, lại hối hận tột cùng. Bởi vi trong mắt cô, anh đã nhìn thấy mình. 

Anh giống như một quả cầu lửa sắp nổ tung, nhưng trong lúc đó đã quên mất khống chế chính mình, kiểm soát khoảng cách. 

Cô không nên yêu anh.

Mà dường như sự việc cũng càng ngày càng đi tới hướng anh không thể đoán trước.

Cô đã nghe thấy đoạn đối thoại của Nguyễn Hi Nhan và anh, biết được lễ đính hôn của anh. Vẻ kinh ngạc và che giấu của cô rơi vào đáy mắt anh, chua xót lại không biết làm sao. Anh mệt mỏi đứng ở phía bên kia cửa, cách cô hai thế giới.  

Cuối cùng, cô đã phát hiện ra thân phận của Hà Xử Phong Lưu.

Tất cả, đã đi đến hồi kết.

Giây phút đó, việc anh không muốn làm nhất chính là làm tổn thương cô. 

Mà giây phút đó, việc duy nhất anh có thể làm, chính là làm tổn thương cô. 

Không ai biết nỗi đau đớn của anh khi gõ từng chữ kia lên màn hình. Đau tận xương cốt, không thể thành lời. Những giọt lệ nhẫn nhịn không chịu rơi xuống, hòa tan trong câu cuối cùng, nói cho chính anh nghe. 

"Nếu muốn ra tay, thì đừng mềm lòng."

Hai người giống như bị vây trong cát lắng, mà việc duy nhất anh muốn làm trước khi bị chôn vùi, chính là đẩy cô lên. 

Những lời muốn nói lại thôi nhiều như vậy, tản mát nơi chân trời.

Anh đã thắng Thẩm Luật, ép anh ta hứa hẹn. Anh đã giải tán Ám Các, quét sạch đường đi cho cô. Anh để lại cho cô mọi thứ trong thế giới ảo. 

Sau đó, anh ngồi một mình dưới cây hoa tử đằng, ngắm nhìn dòng sông chảy xuôi không một tiếng động, nhìn hiên cầu kéo dài hai bên bờ sông, nhìn bốn chữ —— “Một Bước Tương Tư”

Anh nhớ lại tất cả những mẩu chuyện có cô, sau đó triệu hồi từng hoa linh tặng cho cô ra, đến khi dùng hết.

"Anh hối hận không?" Mẫu Đơn Vọng Nguyệt từng hỏi.

"Vì sao phải hối hận?" Anh cười nhạt.

"Cô ấy không biết gì hết."

"Cô ấy từng là vợ của tôi." Anh đáp: “Vậy là đủ rồi."

Ca phẫu thuật của anh bố trí vào một ngày trời trong, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng khuynh thành.

Hiệu quả của thuốc gây mê bao phủ, ý thức dần dần mơ hồ.

Hình ảnh cuối cùng trong đầu, là nụ cười của thiếu nữ áo đỏ trong game. 

Tươi đẹp, tựa đóa hoa, như ánh nắng tươi sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK