• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit by Vân Hi
"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, Chiêu Chiêu, cha lại không có trách con."
A Chiêu nhận lấy khăn lau lau nước mắt, nhìn người đàn ông này với đôi mắt vẫn còn có chút hơi nước, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau lòng cho hắn.

Hắn rất yêu nữ nhi Tần Chiêu của mình, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy.

Nếu mà hắn biết nữ nhi hắn, Tần Chiêu, nàng đã chết, không biết sẽ thương tâm thành bộ dáng gì?
Khó trách cốt truyện nguyên bản, biết được tin về cái chết của nữ nhi mình, Bắc Định Vương dường như đã phát điên, hoàn toàn quyết liệt muốn đứng đối lập với chiến tuyến của Yến Vương.

Nàng vươn tay ra ôm lấy Bắc Định Vương: "Con không có việc gì, chính là có chút nhớ cha."
Bắc Định Vương bị một cái ôm này của nữ nhi làm cho tâm mềm nhũn xuống.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng con gái, giống như lúc còn nhỏ, con gái vẫn là tiểu cô nương lúc nào cũng dựa vào mình làm nũng, mà không phải hiện giờ đã gả cho người khác làm phu nhân.


"Cha đưa con ra ngoài được không? Nơi này thật sự quá hoang vắng."
A Chiêu từ trong ngực hắn chui ra, hỏi: "Vậy Yến Vương điện hạ đâu, có thể cùng ra ngoài sao?"
Bắc Định Vương lắc đầu: "Bệ hạ lần này thực sự rất tức giận."
A Chiêu lau lau nước mắt ở khóe mắt: "Vậy con cũng không đi."
Bắc Định Vương thở dài một hơi: "Chiêu Chiêu, cha chỉ có một nữ nhi là con thôi, nhìn con như vậy, ta rất khó chịu."
Một người đàn ông mình đồng da sắt, chỉ khi đứng trước người hắn ta yêu thương nhất, mới có thể xuất hiện mặt yếu đuối như vậy.

A Chiêu trong lòng không đành lòng, nhưng vẫn kiên định nói: "Con muốn ở lại nơi này."
Bắc Định Vương nhìn nàng chằm chằm: "Con vẫn là thích tên tiểu tử Triệu Dận kia đúng không? Năm đó ta định đi tìm bệ hạ thu hồi thánh chỉ đã ban, con còn không chịu, cứ khăng khăng đòi gả cho hắn."
"Sau đại hôn, hai người bọn con như người xa lạ, con vẫn không muốn trở về.

Hiện tại, lại còn vì hắn mà chính mình cũng không quan tâm sao?"
Hai người đều không có phát hiện, Triệu Dận vẫn luôn an tĩnh ở chỗ đó ăn mì, thân thể đột nhiên cứng đờ một chút.

Hắn cho rằng bản thân đang gặp ảo giác.

Bắc Định Vương nói Vương phi thích hắn?
Hắn từ nhỏ tai hay mắt đều nhanh nhạy hơn người thường, bí mật này trừ bỏ chính hắn, ai cũng không biết.

Mặc dù Bắc Định Vương cách hắn cũng đủ xa, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

A Chiêu giờ phút này cũng sửng sốt không khác gì Triệu Dận.

Tần Chiêu thế nhưng lại thích nam chủ?
Sau cú sốc vừa rồi, nàng trong lòng bừng tỉnh.


Khó trách, khó trách hai người lại nháo đến nước này.

Tần Chiêu tính cách cao ngạo mạnh mẽ, trong lòng thích Triệu Dận, tất nhiên chịu không nổi trong lòng Triệu Dận có người khác.

Nhưng mà lâu như vậy, người trong lòng đối phương là ai nàng cũng không biết, đừng nói đến là thắng được nàng ấy.

Như thế, mới có thể khiến trong lòng càng thêm khó chịu, hai người mới trở thành oán ngẫu nổi danh ở Yến Đô.

Nhìn thấy A Chiêu trầm mặc không nói lời nào, Bắc Định Vương thở dài một hơi.

"Chiêu Chiêu, cái tính tình này của con.

Cha ở thời điểm này còn có thể che chở cho con.

Nếu mà sau này cha không còn nữa, con sẽ làm sao bây giờ?"
A Chiêu nghe không được những lời như vậy: "Cha sẽ sống lâu trăm tuổi, không cho cha nói mấy lời xui xẻo như vậy nữa!"
Bắc Định Vương cười: "Được rồi, vì Chiêu Chiêu của ta, vậy cha sẽ phải nỗ lực sống đến một trăm tuổi!"
Hai cha con còn ở đó nói rất nhiều, bất quá Triệu Dận cũng không nghe nữa.

Hắn đi đến hậu viện, dội một gáo nước lạnh vào mặt để bình tĩnh lại.

Những lời mà hắn vừa nghe thực sự khiến hắn chấn động.

Trong đầu hắn lặp đi lặp lại câu nói kia của Bắc Định Vương:
"Con vẫn là thích tên tiểu tử Triệu Dận kia đúng không?"
Con, thích, Triệu Dận.


Vương phi nàng ấy không có phủ nhận.

Vương phi nàng, thích, mình?
Triệu Dận ngơ ngẩn đứng ở đó, khóe môi chợt hiện ra một ý cười.

- -
Lời của tác giả:
Hai giờ sáng, còn hai giờ nữa là sáng hẳn rồi.

Ở lại để tôi nói cái này một chút, nguyên văn hướng đến là nhẹ nhàng ngọt sủng, khả năng cao trọng điểm sẽ là nam nữ chủ rải cẩu lương, có thể dùng để đọc giết thời gian
Nữ chủ đa số thời gian là ngốc bạch ngọt, thỉnh thoảng ngẫu nhiên IQ cao ngất ngưởng, muốn xem nữ chủ trâu bò cùng IQ cao, cầu buông tha cho tác giả cá muối, rốt cuộc hai cái thuộc tính này, nàng ấy đều không có.

o(╥﹏╥)o
~~~~~
Lời của editor:
Đấy nhá! Tác giả nói là chỉ có ngọt sủng thôi nhá! Cho nên bạn nào thích drama, nữ chủ thông minh, mạnh mẽ thì đừng có chê ỏng chê eo nha!
Hơn nữa, mình nghĩ chị nhà như thế cũng tốt.

Tuy ngốc bạch ngọt nhưng sức mạnh thì không yếu chút nào đâu.

Anh chị nam nữ chủ đáng yêu lắm!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK