• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Song Linh

--

Đường Tư đứng ở cửa phòng làm việc. Người luôn chú ý hình tượng như cô ta lại mặc áo khoác rộng thùng thình, khuôn mặt trắng bệch hơi ngẩng lên, mái tóc rối bời búi ở sau gáy, tay cầm chiếc túi xách lớn đã ố vàng, nhìn qua giống như sống không tốt lắm.

"Sao cô lại ở đây?" Hàng Tiểu Ý đứng lên từ ghế sa lon, nhìn cô ta, hơi nghi ngờ.

Hai mắt vô hồn của Đường Tư nhìn Hàng Tiểu Ý, sau đó khoá cửa phòng lại, Hàng Tiểu Ý liền cảnh giác: "Đường Tư, cô muốn làm gì?"

Đường Tư bước về phía trước hai bước, đứng lại, đôi mắt hơi híp lại nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Hàng Tiểu Ý, mày biết mày hại tao thảm như thế nào không?" Giọng nói cô ta khàn khàn, làm người khác tự nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi.

Theo bản năng Hàng Tiểu Ý hướng về phía cửa mà đi: "Cô có ý gì?"

"Tao có ý gì?" Đột nhiên Đường Tư nở nụ cười, giọng nói sắc nhọn: "Đều tại mày, Hàng Tiểu Ý, đều tại mày, là mày hại tao mất hết mặt mũi, hại tao không thể ngẩng đầu lên. Mọi người đều chỉ trỏ tao, nói tao là tiểu tam. Tất cả họ hàng đều dùng ánh mắt không chịu nổi nhìn tao. Tất cả hàng xóm đều xì xào sau lưng tao, Hàng Tiểu Ý, là mày, là mày, là tại mày..." Đường Tư càng nói càng kích động, chỉ vào Hàng Tiểu Ý hét khàn cả giọng.

"Đường Tư, cô sao vậy?" Trực giác của Hàng Tiểu Ý nói cho cô biết tình trạng thần kinh của Đường Tư không ổn định, muốn vòng qua sau lưng cô ta để mở cửa. Đường Tư đang đứng ở cửa ta vào, nhìn thấy động tác của Hàng Tiểu Ý, liền lui một bước ngăn ở cửa. Sau đó bắt đầu lấy đồ từ trong túi ra, nhìn bình thuỷ tinh mà cô ta lấy ra, ánh mắt Hàng Tiểu Ý tối sầm lại.

"Đường Tư..." Hàng Tiểu Ý muốn ngăn cản, Đường Tư đã quăng bình thuỷ tinh đi, chiếc bình nện xuống mặt đất, mùi xăng nồng nặc liền xông lên: "Hàng Tiểu Ý, mày huỷ cả đời của tao, nhất định tao sẽ khiến cho mày không thể sống khoẻ mạnh."

Sắc mắt Hàng Tiểu Ý thay đổi: "Đường Tư, cô đừng manh động."

Mắt thấy Đường Tư chuẩn bị lấy bình thứ hai từ túi ra, Hàng Tiểu Ý tiến lên một bước, muốn cướp đi chiếc bình trong tay cô ta. Đường Tư lại điên cuồng đẩy cô, giọng nói khàn khàn: "Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý, mày hại tao, đừng trách tao..."

Đường Tư đã không còn thần trí. Hàng Tiểu Ý không có ý định muốn đánh nhau liền che bụng trốn tránh, bị cô ta đẩy ngã, ngồi một bên, tay bị thuỷ tinh cứa một đường, chảy máu đầm đìa.

Mặt Hàng Tiểu Ý trắng bệch, ôm lấy bụng dưới: "Đường Tư, cô bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện có được không?"

Hàng Tiểu Ý một bên khuyên giải Đường Tư, một bên lui về phía sau, vịn bàn làm việc đứng lên, nhấn số gọi điện thoại trên bàn, lại không có người nghe máy.

Lúc Đường Tư lấy ra bật lửa từ túi xách, nhìn Hàng Tiểu Ý liên tục cười lạnh: "Hàng Tiểu Ý, cứ như vậy chấm dứt đi, thế giới này đã không còn gì để tao lưu luyến rồi..."

Hàng Tiểu Ý muốn bước lên, đột nhiên bụng đau dữ dội, làm cô chỉ có thể trơ mắt đứng đó nhìn, chiếc bật lửa rơi xuống mặt sàn, lửa lớn bùng lên.

*

"Trường An lẳng lặng theo sau hắn đi ra. 

Trên ống tay áo sườn xám xanh thẫm của nàng thêu sồ cúc vàng nhạt. Hai tay nàng đan lấy nhau, trên mặt nàng là vẻ nhu hòa hiếm thấy."

"Thế Phảng quay người lại nói: "Khương tiểu thư..." Nàng dừng lại đằng xa, cúi thấp đầu."

"Thế Phảng bái một bái, xoay người rời đi." 

"Trường An cảm thấy tòa đình viện dưới ánh mặt trời xa xa mà nàng nhìn từ trên xuống này thật thân thuộc biết mấy, nhưng nàng không thể làm gì cả. 

Sân vườn, cây cối tách bóng hai người đơn côi, không một lời - không một hồi ức, tương lai nàng chỉ có thể cất mối tình đầu - cũng là mối tình cuối cùng của mình vào trong bình thủy tinh, nâng bằng hai tay và nhìn nó."

Đọc xong đoạn này, Thiệu Thành Hi đặt quyển sách trong tay xuống, ngắm nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, hơi cúi người dùng cái cằm hơi xanh của mình cọ cọ khuôn mặt trắng bệch của cô, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Tiểu, em ngủ rất lâu rồi, mau tỉnh thôi."

“Em thích nhất truyện The Golden Cangue, anh đã đọc nhiều lần lắm rồi, em mau tỉnh dậy, anh đọc một lần nữa cho em nghe nhé?" 

Người trên giường không hề phản ứng, Thiệu Thành Hi vùi đầu vào hõm cổ cô, rất lâu sau cũng không cử động.

Đồng Tâm từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, nhẹ nhàng nói: "Thiệu sư huynh, anh đã ngồi im ở chỗ này năm ngày rồi, có thể trở về nghỉ ngơi trước được không? Tiểu Tiểu sẽ đau lòng đấy."

Không có người đáp lại lời cô, Hàng Vũ Hằng lắc đầu, ý bảo cô đừng nói gì nữa, đặt cơm lên bàn, Hàng Vũ Hằng thản nhiên nói: "Cậu không muốn ăn cơm, làm cơ thể suy sụp, khi tỉnh dậy người đầu tiên Tiểu Tiểu nhìn thấy là cậu, chắc chắn sẽ rất thất vọng."

Rất lâu sau, cơ thể ôm Hàng Tiểu Ý mới hơi động đậy, ngồi thẳng trên ghế, há miệng cầm đồ ăn trên bàn bắt đầu ăn.

Lúc anh quay người, Đồng Tâm nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đó, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, vành mắt liền đỏ lên.

Ra khỏi phòng bệnh, nước mắt Đồng Tâm liền thi nhau rơi xuống.

Tay chân Hàng Vũ Hằng luống cuống lau nước mắt cho cô: "Khóc cái gì, cũng không phải là sẽ không tỉnh lại, chỉ là hôn mê thôi, hôn mê vài ngày rồi tỉnh lại. Đứa bé cũng không bị gì cả, em xem hai người các em bị làm sao vậy, khóc lóc cái gì?"

Mắt Đồng Tâm đỏ hoe trừng anh: "Không phải em đau lòng cho Tiểu Tiểu sao? Anh nhìn dáng vẻ kia của Thiệu sư huynh, hơn nữa bác sĩ cũng nói có khả năng..." Đồng Tâm không nói được nữa, giọng nói nghẹn ngào.

"Anh nhổ vào, mau nhổ nước miếng đi, đừng nói hươu nói vượn, em gái nhỏ nhà chúng ta lương thiện như thế, yêu Thiệu Thành Hi như thế, sao cam lòng vứt bỏ cậu ta."

"Nói cho cùng, tất cả đều do tiện nhân Đường Tư kia, nếu không phải cô ta vào viện tâm thần, anh nhất định sẽ giết chết cô ta." Khí thế Hàng Vũ Hằng rất nhanh đã thay đổi.

Hai ngày nữa trôi qua, Hàng Tiểu Ý chưa tỉnh. Cha mẹ Hàng Thiệu thay nhau đến khuyên Thiệu Thành Hi, để cho anh trở về nghỉ ngơi một chút. Anh lại bình tĩnh từ chối bọn họ, một bước cũng không chịu rời bệnh viện.

Mỗi ngày đều đọc đi đọc lại các loại sách mà cô yêu thích, nói chuyện với cô, giúp cô hoạt động cơ thể,. Không phải nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô mà sững sờ, khuôn mặt anh ngày càng bình tĩnh, bình tĩnh làm người khác lo sợ.

Lúc đến lượt Hàng Vũ Tề đến bệnh viện, hỏi anh: "Thành Hi, cậu đang nghĩ gì?"

Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Tiểu Ý nhắm mắt nằm trên giường, nắm cánh tay bị thương của cô, khuôn mặt tiều tuỵ mờ mịt: "Em cũng không biết, không muốn gì cả, chỉ nhìn thấy cô ấy mới thấy an toàn."

Hàng Vũ Tề im lặng, không nói gì nữa.

Lại ba ngày nữa trôi qua, không thể tin được là thành phố đã rơi từng đợt tuyết trắng xoá như lông ngỗng, đã là mùa đông, sắp bước sang năm mới rồi.

Hiếm khi Thiệu Thành Hi đứng lên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bông tuyết lành lạnh chạm vào mặt, làm đáy lòng chết lặng của anh có chút phản ứng.

Thiệu Thành Hi, em yêu anh!

Ngày đó, tuyết cũng rơi, trời rất lạnh, cô ồn ào muốn ăn kem ly, anh đưa cô đi.

Cô bọc mình trong chiếc áo lông màu trắng sữa, tay cầm ly kem, thở ra hơi trắng, hơi run thổ lộ với anh: "Thiệu Thành Hi, em yêu anh!"

Đôi mắt cô mang theo nắng ấm, mang theo ánh sáng, làm cho anh rung động.

Đó là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, cảm giác lành lạnh, nhưng vừa chạm vào, lúc anh nhẹ nhàng liếm láp cánh môi ấy, còn cảm nhận được vị ngọt ngào của ly kem.

Mà bây giờ anh hôn cô, vẫn cảm giác lành lạnh như cũ, nhưng không có sức sống, mang theo sự vắng lặng thấu xương.

Từ lúc nghe được giọng nói của cô, đến khi lén lút đến Trạm phát thanh nhìn cô một cái, cho đến chuyện cố ý làm quen với Hàng Vũ Hằng, rồi quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, khi nghe cô nói cô thích anh, lòng anh mới gần như chắc chắn.

Anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì một cô gái mà hao hết tâm tư, rồi hoàn toàn chỉ vì một cô gái mà mất ngủ cả đêm.

Tan tan hợp hợp dây dưa với nhau, Hàng Tiểu Ý không phải tồn tại sáu năm gì đó, mà trong trái tim anh, đã là năm thứ tám, qua năm nay, chính là tròn chín năm rồi.

Anh thầm mến cô hai năm, yêu đương bốn năm, chia ly hai năm, kết hôn một năm, tròn chín năm rồi, thời gian trôi qua rất vui vẻ, nhanh chóng trôi qua chưa từng dừng lại.

Cô đã từng nói, sẽ không bao giờ vứt bỏ anh nữa, anh chưa từng nghi ngờ.

Mặc dù bây giờ cô đang hôn mê không quan tâm đến anh, anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

"... Thành Hi, tuyết rơi sao?" Sau lưng nhẹ nhàng vang lên giọng nói khô khốc, mang theo dư âm vừa mới tỉnh lại.

Thoáng chốc cơ thể Thiệu Thành Hi cứng ngắc, trong một giây, anh tưởng mình nghe nhầm.

Chậm rãi xoay người, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng chiếu lên mặt cô, mang theo ánh sáng đẹp đẽ, mắt cô hơi híp lại: "Thành Hi, em mơ thấy mình thổ lộ với anh trong ngày tuyết rơi đó, em nói, Thiệu Thành Hi, em yêu anh."

Giọng nói Thiệu Thành Hi hơi nghẹn ngào: "Anh biết!"

"Đứa nhỏ còn ở đây không?" Cô mơ hồ hỏi.

"Còn, vẫn luôn ở đó! Kiên cường giống như mẹ nó vậy!" Anh dùng sức nắm chặt tay, cố gắng đè nén nội tâm đang kích động phun trào như núi lửa.

"Tốt, vậy là tốt rồi..." Theo bản năng cô dùng hai tay xoa bụng, nhẹ nhàng đặt lên, giọng nói dần suy yếu: "Thành Hi, em rất nhớ anh..." Mơ hồ nói xong lại chìm vào giấc ngủ.

Nước mắt Thiệu Thành Hi rơi xuống, nỉ non: "Tiểu Tiểu, anh cũng vô cùng nhớ em."

*

Hàng Tiểu Ý tỉnh lại, hoàn toàn tỉnh lại, sau khi phát hiện ngoại trừ việc hơi suy yếu một chút, thì không có gì bất thường, một gia đình lớn liền hầu hạ cô như bảo bối.

Coi cô như bảo bối cô vẫn có thể hiểu, dù sau bản thân bệnh nặng mới khỏi, còn có đứa nhỏ nữa. Nhưng ngoại trừ cô, thái độ của cả nhà đối với mợ ba và Hàng Thi Thi cũng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cũng cực kì săn sóc. Phải nói ngoại trừ cô, thì địa vị của hai người đó là cao nhất.

Nhất là Thiệu Thành Hi, đối với mợ ba và Hàng Thi Thi thật sự là muốn gì được nấy, thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc cho Hàng Thi Thi, triệu tập tất cả đàn ông độc thân hoàng kim trong công ty tới, tuỳ Hàng Thi Thi lựa chọn.

Sau khi biết chuyện Hàng Tiểu Ý cực kỳ hoảng sợ, Đồng Tâm vừa múc cháo vừa giải thích: "Vì cậu vừa mới tỉnh nên không có ai nói về chuyện đám cháy ngày đó. Sau khi Đường Tư phóng hoả, cả văn phòng đều bị khói đặc bao trùm. Chính cô ta cũng không chịu nổi, liền mở cửa phòng rồi chạy ra ngoài. Còn cậu thì phải hít khói nên ngất cạnh bàn làm việc, là mợ ba và Hàng Thi Thi mặc kệ nguy hiểm đưa cậu ra ngoài, vì thế nên cánh tay Hàng Thi Thi bị bỏng một mảng lớn, hôn mê một ngày mới tỉnh lại."

"Nếu không phải được cứu ra kịp thời, chắc cậu đã..."

Hàng Tiểu Ý hơi giật mình, cũng khá hiểu, tuy rằng tính cách của Hàng Thi Thi không tốt lắm, đanh đá không nói đạo lý. Nhưng từ nhỏ đến lớn đều bảo vệ cô, nhưng việc bảo vệ này, thật ra trong nhà có chuyện gì có thể vu oan thì nhất định sẽ vu oan cho cô. Nhưng chỉ cần có người ngoài bắt nạt cô, Hàng Thi Thi nhất định sẽ tìm người đó đánh một trận.

Bởi vì chuyện cổ tay khiến cô và Thiệu Thành Hi chia tay, cho nên trong lòng cô cũng mơ hồ có chút oán trách Hàng Thi Thi.Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, mà bây giờ cô ấy lại vì cô mà làm như vậy, làm cho nội tâm Hàng Tiểu Ý phức tạp.

"Hàng Tiểu Ý, không phải chị đã khoẻ rồi sao? Còn dính ở bệnh viện làm gì? Mau giúp em chuyện này." Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Hàng Thi Thi cầm túi xách kiêu ngạo đi đến.

"Chuyện gì?" Hàng Tiểu Ý ngồi trên giường bệnh cảnh giác nhìn cô, trực giác mách bảo không phải chuyện tốt gì.

"Anh rể tổ chức cho em bữa tiệc kia, nhưng cả công ty lại có một người không tham gia. Tên đần đó, là quản lý của bộ phận kỹ thuật, điều kiện gia đình cũng rất tốt. Mặc dù nếu thành đôi với em thì có chút trèo cao, nhưng em cũng không thèm để ý, chờ chị xuất viện, nhớ tra số điện thoại của anh ta cho em đấy."

Hàng Tiểu Ý: "..." Không phản bác được.

"Đợi anh bảo thư ký tìm hiểu hộ em." Thiệu Thành Hi đi từ bên ngoài vào, nói xen vào.

"Chị xem đi, vẫn là anh rể tốt nhất, Hàng Tiểu Ý, chị chính là một cái chày gỗ, hừ!" Hàng Thi Thi khinh thường liếc cô rồi tiêu sái đạp lên giày cao gót rời đi.

Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi, ánh mắt phức tạp.

Thiệu Thành Hi sờ đầu cô, cúi đầu hôn một cái, cười nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy mợ ba và Hàng Thi Thi ở nhà em, thật ra anh không hiểu tại sao mọi người lại nhân nhượng hai người đanh đá đó như vậy. Hiện tại thì hiểu rồi, chính là bốn chữ, cam tâm tình nguyện."

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, bọn họ nguyện ý nhân nhượng như vậy, là vì chú ba cứu được cha, bây giờ mợ ba và Hàng Thi Thi lại cứu cô, thật sự là mãi không cởi được "trọng trách" này rồi.

"Anh không sợ Thi Thi thích anh sao?" Hàng Tiểu Ý tinh quái trêu chọc.

Thiệu Thành Hi híp mắt nhìn cô, cười như không cười: "Ghen sao?"

Hàng Tiểu Ý nhướng mày, không nói.

"Em yên tâm đi, cô em họ này của em có khẩu vị rất đặc biệt, người bình thường không lọt được vào mắt xanh của em ấy, lại thích quản lý bộ phận kỹ thuật, vừa mới tốt nghiệp đại học. Toàn thân đều là tiểu thịt tươi, ăn mặc phá cách, cả đầu nhuộm đỏ, lại còn thích kẻ mắt."

Hàng Tiểu Ý há hốc miệng, thật sự là khẩu vị nặng.

"Hơn nữa, theo phương pháp giáo dục của mợ ba, nếu như em ấy dám có ý với anh rể mình, biết đâu sẽ bị chặt chân đấy."

Hàng Tiểu Ý yên lặng gật đầu, cũng có thể thật.

*

Hôm nay là ngày xuất viện, hai mươi bảy tháng chạp, những bông tuyết vẫn nhẹ nhàng tung bay, Thiệu Thành Hi nói mình có việc nên không thể đón cô xuất viện được. Anh ngây người ở bệnh viện đã nhiều ngày như thế, tất nhiên là có rất nhiều việc phải xử lý, Hàng Tiểu Ý cũng không để tâm, vô cùng vui vẻ xuất viện với Hàng Vũ Hằng và Đồng Tâm.

Hàng Vũ Hằng đi vào đường cao tốc, đây không phải đường về nhà họ Hàng, cũng không phải về nhà họ Thiệu, càng không phải về nhà của cô và Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý có chút buồn bực: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Đồng Tâm đặt một ngón tay lên môi cô: "Trật tự nào."

Xe chạy thẳng một giờ, đi vào tiểu khu mà Hàng Tiểu Ý rất quen thuộc.

Nhà hai tầng mọc lên như nấm, phong cảnh hoàn mỹ, đúng tiêu chuẩn khu nhà giàu.

Xe dừng lại trước một căn nhà tường sơn trắng ngói đỏ, đó là nhà trước kia của bọn họ.

Hàng Tiểu Ý từ trên xe bước xuống, có chút cảm thán nhìn chỗ này, bọn họ sống ở đây hơn hai mươi năm, nhưng từ khi rời đi nơi này, cô cũng chưa từng trở lại.

"Anh, anh hai, còn có Thiệu Thành Hi kiếm tiền mua lại nơi này, nhà của chúng ta lại trở về là nhà của chúng ta."

"Kiếm tiền? Tại sao Thiệu Thành Hi người ta lại phải góp tiền chứ?" Đồng Tâm trừng anh.

"Sao lại không phải góp tiền?" Hàng Vũ Hằng cũng trừng lại: "Đóng tiền thì mới có quyền vào ở đó, em có biết không hả? Cậu ta không bỏ ra đồng nào thì đừng mong bước được một bước vào căn nhà này."

Khoé miệng Hàng Tiểu Ý hơi cong lên, nhẹ nhàng đẩy cửa chính. Trang trí bên trong không giống như lúc trước, thiết bị được lắp đặt cũng đã thay đổi, nhưng trong ký ức vẫn có cảm giác quen thuộc như vậy.

Lên lầu, căn phòng cạnh góc rẽ kia là của cô. Hàng Tiểu Ý đặt tay lên cửa, miệng hơi mở ra, mang theo kinh ngạc, vẫn là ga giường in hình từng cánh hoa tung bay đó, vẫn là con búp bê đó, rèm cửa màu lam nhạt. Nhìn đến cửa sổ màu đỏ sậm bên cạnh bàn học, trên bàn vẫn đặt những quyển sách của cô, còn có bồn hoa nhỏ nhỏ.

Giống như trước kia, chưa bao giờ thay đổi.

Hàng Tiểu nhìn Hàng Vũ Hằng, anh liền sờ đầu cô: "Đây là quà mà Thiệu Thành Hi muốn tặng em, do thời gian gấp gáp nên chỉ sửa sang lại thiết bị của căn phòng này."

Hàng Tiểu Ý giật mình, bước vào, trên mặt bàn đặt quyển sách giáo khoa Địa lý của cô, đó là thứ cô trân trọng nhiều năm, đơn giản chỉ vì trên bìa sách có tên của cô do Thiệu Thành Hi ghi lại.

Đột nhiên trong thâm tâm dâng lên một loại cảm xúc xa lạ, dường như có loại sức hút nào đó khiến cô mở cửa ban công ra. Trái tim đập loạn thình thịch, hàm răng cắn chặt môi dưới.

Cô dừng lại một chút rồi mới nhìn xuống dưới lầu. Người kia đứng ở đó, mặc chiếc áo sơmi trắng, quần jean màu lam nhạt,mái tóc đen mượt dính vài bông tuyết, dáng người cao gầy,bên cạnh là khóm dâm bụt đang nở rộ, mà anh lại đứng bên cạnh khóm hoa, dáng đứng thẳng tắp như cây Bạch Dương.

Anh hơi ngửa đầu nhìn lên chỗ ban công, khuôn mặt vẫn tuấn tú giống như năm đó, xuyên qua từng bông tuyết phiêu tán rơi vào mắt cô.

Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người đối mắt, ánh mắt chạm nhau giữa không trung. Bông tuyết bồng bềnh rơi, ngày đó mưa phùn lất phất, làm tầm mắt của cô mơ hồ, cũng làm trái tim của cô mơ hồ rung động.

Khoé miệng mang theo nét cười nhàn nhạt, cô cầm điện thoại lên gọi, anh liền tiếp...

Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng cười: "Thiệu tiên sinh, anh đã già rồi." Nhưng vẫn làm cho cô rung động như vậy.

Anh cũng nhìn cô, dường như không quan tâm: "Hàng tiểu thư, em cũng không còn trẻ nữa." Nhưng mà tại sao anh vẫn yêu cô như vậy.

"Tại sao cây dâm bụt lại nở hoa vào mùa đông?"

"Chỉ cần muốn, không gì là không thể."

"Thành Hi, I love you!"

"Ừ, anh biết rõ!"

"Chẳng lẽ anh không định nói gì sao?"

"Hả? Nói cái gì?"

"Nói I love you!"

"Anh nói rồi, anh biết rõ!"

Hàng Tiểu Ý: "..."

"Anh đã nói nếu có biến thì sẽ báo cho em! Nhưng mà, cả đời này chắc em cũng không được nghe đâu."

Hàng Tiểu Ý, anh yêu em là chuyện mãi mãi không thay đổi!

Hoàn chính văn ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK