Anh ấy vội đi tới cục thành phố, ngay khi nhìn thấy Tô Mộ Tinh trên ghế hành lang, bước chân anh ấy chợt nặng trĩu, đầu lông mày chau lại.
Tô Mộ Tinh ngồi ở một bên ghế dựa, gục đầu xuống, sắc mặt tái nhợt, đồng tử vô hồn, tay phải bị còng vào một bên còng số tám, bên kia móc vào tay vịn ghế, vì giãy giụa mà cổ tay thít chặt thành một vệt đỏ, tứa máu.
Anh ấy chỉ không ở đó một ngày.
Chỉ một buổi tối không ở đó.
Hai tay Hứa Thanh Nhiên nắm thành quyền rồi lại buông ra, anh ấy hít vào một hơi thật sâu, đi đến ngồi xổm xuống, hai tay đỡ cánh tay cô ấy, nâng mí mắt, nhìn thẳng cô ấy, cổ họng ngứa ran, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Trên đường tới đây, Tô Mặc kể đại khái tình hình, đáng chết là... anh không thể giúp được cô ấy.
Tô Mộ Tinh ngơ ngác nhìn anh ấy vài giây, hốt hoảng hốt một lát, lúc sau, mới phản ứng lại, cô muốn ôm anh ấy, cánh tay đột nhiên giơ lên rồi lại không thể động đậy, còng tay cạo vào, tiếng kim loại va chạm vang lên cực kì chói tai.
Tô Mộ Tinh luống cuống, nâng cao giọng: "Các người thả tôi ra.... thả tôi ra... thả tôi ra đi!"
Hứa Thanh Nhiên vội vã giữ chặt cánh tay phải cô ấy, không cho cử động, ánh mắt anh ấy liếc sang viên cảnh sát bên cạnh, ánh mắt tối đi, "Tháo ra, giúp cô ấy tháo ra."
Cảnh sát trẻ bên cạnh có chút khó xử, giải thích: "Đội trưởng Tô nói, hiện tại cảm xúc của phóng viên Tô không ổn định, không cho cô ấy..."
Hứa Thanh Nhiên không đợi đối phương nói xong, giọng điệu càng nặng hơn, "Tháo ra! Tôi bảo anh tháo ra!"
Viên cảnh sát trẻ do dự một lúc, đi qua, cúi đầu mở khóa, tiếp đó lùi sang bên gọi điện cho đội trưởng.
Hạn chế trên tay vừa mất đi, Tô Mộ Tinh đã bổ nhào một cái vào lồng ngực Hứa Thanh Nhiên, cảm xúc hoàn toàn tan vỡ, ôm Hứa Thanh Nhiên chặt cứng, "Bác sĩ Hứa... Làm sao bây giờ... em hại chết người.. em hại chết người làm sao bây giờ..."
Hứa Thanh Nhiên ôm cô ấy, bàn tay nhè nhẹ vỗ sau lưng Tô Mộ Tinh, anh ấy nỗ lực hạ giọng an ủi: "Không trách em... Không trách em... Làm sao có thể trách em được..."
Tô Mộ Tinh vùi đầu vào ngực Hứa Thanh Nhiên, nói nức nở: "Là em hại chết cậu ấy... Em hại chết bạn mình, nếu không phải em... Nếu không phải em..."
Hai tay Hứa Thanh Nhiên nâng mặt cô ấy, cúi đầu nhìn cô ấy trấn định, ra sức đè nén nỗi xót xa điên cuồng bạo phát như bão táp trong lòng, nói từng câu từng chữ dịu dàng: "Em còn nhớ không? Em bảo với anh, đừng trả giá vì sai lầm của người khác..."
Tô Mộ Tinh khóc lóc, nói không thành câu, "Cậu ấy là vì giúp em... Nếu không phải em..."
Ngón tay Hứa Thanh Nhiên vuốt ve trìu mến Tô Mộ Tinh khóe mắt, lau đi nước mắt, khe khẽ dỗ cô ấy: "Đừng khóc... Hai mắt sưng húp xấu lắm..."
Tô Mộ Tinh lại càng khóc dữ dội hơn, vùi trong lòng Hứa Thanh Nhiên, trái tim Hứa Thanh Nhiên bị bóp nghẹt, lần đầu tiên... Đau đến chết lặng.
Chờ Tô Mộ Tinh bình tĩnh trở lại, đã là chiều tà.
Hứa Thanh Nhiên bế Tô Mộ Tinh vào phòng vệ sinh, giúp cô ấy rửa mặt, lại giúp cô ấy búi tóc lên, hỏi bằng giọng ấm áp: "Đói chưa? Chúng ta đi ăn trước rồi lại qua đây ghi khẩu cung cũng vẫn kịp."
Tô Mộ Tinh lắc đầu, kéo lấy mu bàn tay Hứa Thanh Nhiên, khản cả giọng, "Bác sĩ Hứa, em không sao..."
Hứa Thanh Nhiên lặng im vài giây, giãn lông mày, anh ấy ôm chầm eo Tô Mộ Tinh, kéo người vào ngực, nói khẽ khàng: "Em yên tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, anh vẫn ở đây."
Tô Mộ Tinh để mặc anh ấy ôm, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh ấy, "Nếu em cũng hại đến anh..."
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, khẽ hôn đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, hứa hẹn: "Anh sẽ không rời không bỏ, không có nếu như."
Tô Mộ Tinh kiễng chân, cánh môi ghé bên môi anh ấy, "Hứa Thanh Nhiên..."
Hứa Thanh Nhiên tì vào trán cô ấy, chờ cô ấy tiếp tục nói.
Tô Mộ Tinh: "Anh chưa từng nói yêu em..."
Hai người cách nhau gang tấc, hơi thở hòa quyện.
Cánh tay Hứa Thanh Nhiên thu vào phía trong, ôm Tô Mộ Tinh càng chặt hơn, tiếng nói trầm trầm, "Em biết vì sao anh không gọi em là Tiều Mộ không? Luôn gọi cả tên em?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu.
Môi Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng lướt qua phiến môi cô gái, "Trong lòng anh, em chỉ có hai thân phận, thứ nhất là Tô Mộ Tinh em, thứ hai là..."
"Là gì?"
Hứa Thanh Nhiên nói: "Thứ hai là.. Người tên Tô Mộ Tinh này về sau sẽ là vợ của anh."
Tô Mộ Tinh hoảng hốt một lúc, sau khi hoàn hồn, cô ấy hít hít mũi, giương khóe miệng mỉm cười: "Hứa Thanh Nhiên... anh có yêu em không?"
Hứa Thanh Nhiên vừa định mở miệng nói chuyện, Tô Mộ Tinh đã giơ tay chặn lời anh ấy, "Sau này hãy nói với em."
......
Phòng thẩm vấn.
Quý Nham cùng Tô Mặc ngồi đối diện Tô Mộ Tinh, hai người chăm chú nhìn cô ấy.
Cảm giác bức bách, khiến người ta gần như ngạt thở.
Tô Mộ Tinh hít một hơi, ngón tay khẩy ghế, giọng điệu thỉnh cầu, "Anh... Có thể... có thể cho Hứa Thanh Nhiên vào không..."
Tô Mặc bận xoay mòng mòng suốt cả buổi chiều, hoàn toàn không có thời gian lo lắng đến cảm xúc của Tô Mộ Tinh, hiện tại, nhìn người trước mặt, đôi mắt sưng như quả hạch đào, lại nghĩ tới một màn giữa trưa kia, trong lòng chua xót.
Anh ấy nhìn về phía Quý Nham, tuy rằng không hợp quy định, nhưng vẫn muốn tranh thủ ngoại lệ cho con bé.
Quý Nham thở dài, đứng dậy ra ngoài phòng thẩm vấn, vài phút sau, anh ấy lại lần nữa tiến vào, Hứa Thanh Nhiên đi theo sau.
Tô Mộ Tinh đứng lên, tầm mắt chiếu tới Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên vội đi lên, chân phải móc chiếc ghế bên cạnh, đỡ Tô Mộ Tinh ngồi xuống, dưới bàn, anh ấy nắm chặt tay Tô Mộ Tinh, vỗ nhè nhẹ.
Tô Mộ Tinh yên tâm lạ kì.
Quý Nham một lần nữa ngồi xuống, mở miệng hỏi: "Nghề nghiệp của Tống Duy là thám tử tư, em thuê cậu ta điều tra án?"
Tô Mộ Tinh nói: "Đúng vậy."
Quý Nham nắm ngược chiếc bút, tiếp tục hỏi: "Em đã bảo cậu ta điều tra cái gì?"
Tô Mộ Tinh nuốt nước miếng, nói: "Đã điều tra Diệp Lộ cùng Lục Y Vân... Chủ yếu nhất là điều tra Hoàng Bình."
Nghe vậy, Quý Nham và Tô Mặc liếc nhau, Tô Mặc hỏi: "Điều tra Hoàng Bình?"
Khóe môi Tô Mộ Tinh mấp máy, nói: "Giống như hồi trước ở bệnh viện em từng nói với anh Quý Nham, Hoàng Bình là người thứ ba trong vụ bắt cóc, nếu không ngoài dự liệu, cũng là tội phạm vụ buôn người."
Cô ấy dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Vốn dĩ ban đầu em không thể chắc chắn, thật sự có một người như vậy tồn tại hay không, cho nên tìm cậu ấy điều tra, nhưng chỉ biết mỗi tên mà muốn tìm một người gần như không có khả năng... Về sau cậu ấy bảo với em có người theo dõi cậu ấy, em không yên tâm, định bảo đừng tra nữa, nhưng khi đó đã không liên lạc được nữa rồi."
Tô Mặc hỏi trọng điểm: "Khi nào bắt đầu không liên lạc được với cậu ta?"
Tô Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn Hứa Thanh Nhiên, Hứa Thanh Nhiên cũng nhìn về phía cô ấy, Tô Mộ Tinh trở tay nắm lấy tay anh ấy, dời tầm mắt, trả lời: "Buổi tối hôm em xảy ra chuyện đấy... Thời điểm em còn ở trên xe... cậu ấy gọi điện thoại cho em, nói là về sau sẽ chủ động liên lạc với em, rồi tắt máy, lúc em gọi lại đã là số không liên lạc được."
Đôi đồng tử của Tô Mặc đột nhiên co lại, ngữ khí kinh ngạc: "Cái gì? Cái ngày em xảy ra chuyện đó? Bọn em đã mất liên lạc?"
Tô Mộ Tinh gật đầu, đáp lại chắc nịch: "Đúng."
Tầm mắt Tô Mặc và Quý Nham chạm nhau, hai người đều kinh hoàng, sau hồi lâu, Tô Mặc mới mở miệng, anh ấy nói: "Tiểu Mộ, em còn nhớ lúc ấy em ở phòng họp, anh đi lấy dầu hoa hồng cho em, anh đã gọi một cuộc điện thoại ở hành lang?"
Tô Mộ Tinh suy tư giây lát, gật gật đầu.
Lúc ấy Tô Mặc đã nổi trận lôi đình, nội dung trò chuyện loáng thoáng là người nào đấy bị mất dấu.
Tô Mặc nói: "Chính là Tống Duy, đồng nghiệp của bọn anh, cũng mất dấu cậu ta vào tối hôm đó."
Tô Mộ Tinh đột nhiên ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Là bọn anh theo dõi Tống Duy?"
Quý Nham ở bên cạnh nói chen vào, cố gắng giải thích đơn giản: "Tin tức của trinh sát, vụ buôn người bọn anh điều tra sắp tới sẽ có một lần xuất hàng, biệt hiệu kẻ cầm đầu là "Ngũ tiên sinh", khi bọn anh điều tra "Ngũ tiên sinh", phát hiện có người cũng đang điều tra hắn, mà người này..."
Quý Nham dừng lại, Tô Mặc nói tiếp: "Người này chính là Tống Duy, bọn anh phát hiện cậu ta cũng đang điều tra "Ngũ tiên sinh" gì đó, bọn anh không rõ tình hình, đành phải tìm đồng nghiệp theo dõi cậu ta trước.. Cũng chính vào buổi tối hôm đó, bọn họ mất dấu."
Tô Mộ Tinh tiêu hóa hết thông tin của Tô Mặc, cô ấy bình ổn tâm trạng, đưa ra suy đoán: " "Ngũ tiên sinh" này có khi nào chính là Hoàng Bình?"
Quý Nham và Tô Mặc gần như đồng thời lên tiếng: "Cực kì có khả năng."
Nếu "Ngũ tiên sinh" chính là Hoàng Bình, mọi manh mối đều sáng tỏ.
Tưởng Mộng quen Hoàng Bình...
Tống Duy điều tra Hoàng Bình... Lại tra ra "Ngũ tiên sinh"...
Mà "Ngũ tiên sinh" này là kẻ cầm đầu vụ buôn người...
Tô Mặc tiếp tục hỏi: "Lần cuối cùng cậu ta liên lạc với em là khi nào?"
Tô Mộ Tinh cẩn thận ngẫm nghĩ, trả lời: "Tối thứ bảy tuần trước, cậu ấy gọi điện thoại cho em, bảo cậu ta không điều tra được Hoàng Bình, bảo mình không giúp được em...... Nói với em cậu ta tiếp nhận một vụ án mới, cách ngày phải xuất phát, ngày sau có khả năng không thể nào về An Thành nữa."
Ánh mắt Quý Nham ảm đạm, anh ấy buông bút, cúi đầu lật xem báo cáo trong tay, lựa chọn im lặng không nói.
Tô Mặc nhìn sang Tô Mộ Tinh, giây tiếp theo, tầm mắt lướt qua Hứa Thanh Nhiên, hai người nhìn thẳng nhau vài giây, ánh mắt Tô Mặc một lần nữa dừng ở Tô Mộ Tinh, gọi nhẹ nhàng: "Tiểu Mộ."
Tô Mộ Tinh cắn môi dưới, mắt phải lại bắt đầu giật thon thót.
Tô Mặc hỏi: "Bọn em là bạn đại học?"
Tô Mộ Tinh gật đầu.
Tô Mặc hạ thấp giọng: "Chỉ đơn giản thế thôi?"
Tô Mộ Tinh nói không thành lời, trước đây Tống Duy từng theo đuổi cô ấy, nhưng... đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, hình như là khai giảng năm ba...năm bốn gì đó, Tống Duy đã bắt đầu theo đuổi bạn gái khác, đổi người yêu liên tục, cô ấy và Tống Duy đối xử với nhau như bạn bè, bạn bè của cô ấy không nhiều lắm.
Đầu lưỡi Tô Mặc hung hăng đá vào hàm dưới, gắng sức ôn hòa mà nói: "Báo cáo của pháp y, thời gian Tống Duy tử vong chính là khoảng 7 giờ đến 11 giờ tối thứ bảy tuần trước."
Tô Mộ Tinh kinh ngạc, hai mắt vẫn mở to không động đậy, ngón tay đột nhiên run lên, một câu cũng chẳng nói nên lời.
Chưa được vài giây, cô ấy khổ sở nhắm mắt lại.
Tống Duy ơi là Tống Duy...
Không đáng không đáng mà... Tôi không đáng để cậu đối xử như thế... Người như tôi... Sao có thể đáng giá để cậu làm đến mức này chứ...
Đến sau cùng... vẫn còn định dùng lời nói dối để bảo vệ... Cậu bảo tôi làm sao bây giờ... Làm sao để chịu nổi sức nặng của một sinh mệnh đây...
Khúc cuối cuộc điện thoại kia ——
"Tô Mộ Tinh..."
"Hử?"
"Hẹn gặp lại."
Tống Duy... đã hẹn sẽ gặp lại mà?
Quý Nham và Tô Mặc liếc nhau, thở dài nặng nề, đồng thời đẩy ghế ra đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Một lúc sau, trong phòng thẩm vấn không lớn, chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí ngưng đọng, rơi vào tĩnh mịch.
Bàn tay Hứa Thanh Nhiên từ đầu đến cuối vẫn nắm tay Tô Mộ Tinh, cho cô ấy thời gian, Tô Mộ Tinh nhắm hai mắt, đôi mắt cay sè, chỉ là đã không rơi nổi nước mắt.
Hứa Thanh Nhiên đau lòng vô cùng, anh buông tay cô ấy ra, ôm Tô Mộ Tinh vào lòng, xiết thật chặt, vuốt lưng cô ấy từng cái một... Rõ ràng chỉ là một cơ thể bé nhỏ như vậy...
Cuối cùng, Tô Mộ Tinh mở mắt ra, là sự bình lặng sau cơn bão tố.
Tô Mộ Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, giọng nói vẫn khàn đặc như cũ, hỏi một câu lạ lùng: "Bác sĩ Hứa... anh còn ở đó không?"
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn cô ấy, giữa mày thấm đẫm nỗi xót thương chẳng cách nào che giấu được nữa, anh ấy khàn giọng nói: "Anh ở đây anh ở đây anh ở đây, anh ở đây anh ở đây anh sẽ luôn ở đây luôn ở đây luôn ở đây..."
Tô Mộ Tinh khẽ nhếch khóe miệng, nói một cách hời hợt: "Lúc trước... cậu ấy hỏi em vì sao thích anh... Em bảo là không biết."
Hứa Thanh Nhiên biết, cậu ấy... là chỉ Tống Duy.
Tô Mộ Tinh nhớ tới lời nói đùa của Tống Duy hôm đó, cười khổ mà nói: "Cậu ấy bảo sao em lại tìm một người làm bác sĩ, vừa nguy hiểm lại còn phải đảo ba ca, tiền lương cũng không cao, còn chẳng bằng cậu ấy..."
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên khóa chặt Tô Mộ Tinh, lẳng lặng chờ cô ấy nói xong.
Tô Mộ Tinh cau mày, nói cảm khái: "Hứa Thanh Nhiên à... Em thật sự thích anh... Nhưng mà... Nhưng mà..."
Hứa Thanh Nhiên không để cô ấy nói hết lời, cúi đầu, ngậm lấy môi cô ấy, bất chấp tất cả, hôn mạnh bạo, trằn trọc mút cắn, đầu lưỡi quấn quýt, không một chút dịu dàng.
Hồi lâu, anh ấy rời cánh môi, cắn khóe môi cô ấy như trừng phạt, sức lực không nhỏ.
Tô Mộ Tinh "xuýt" một tiếng, đau tới mức hít vào một hơi.
Hứa Thanh Nhiên mắt đen sâu thẳm, giọng trầm xuống, "Không có nhưng mà."
Ngực Tô Mộ Tinh phập phồng kịch liệt, một hồi lâu, hô hấp mới hòa hoãn lại, đầu lưỡi cô ấy liếm cánh môi vỡ nứt, ngữ khí bình tĩnh: "Bác sĩ Hứa... Em mệt mỏi quá... buồn ngủ lắm..."
Giọng Hứa Thanh Nhiên không lưu loát, "Chúng ta về nhà."
"Hứa Thanh Nhiên... anh tin em không?"
"Tin."
"Em muốn tận tay giết hắn..."