• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sự kiện phát sinh vào đêm sinh thần của Hoàng đế cuối cùng chấm dứt bằng việc Nam Vương thế tử hộ giá bỏ mình, mà Thái Bình vương thế tử lại nhận tội tự sát — Nam Vương và Thái Bình vương hai vị lão Vương gia này đều lão lệ tuôn rơi, bi thống vạn phần, nhưng điều khác biệt là, Nam Vương mượn điều này luồn vào triều đình, bắt đầu chấp chưởng đại quyền, mà Thái Bình vương lại bị giam lỏng trong một trạch viện nào đó nằm tại ngoại ô kinh thành để dưỡng già, ngồi ăn chờ chết . Hoàng đế vẫn cung cấp đủ mọi tiện nghi cho vị hoàng thúc này, nhưng thần dân thiên hạ đều hiểu được, chuyện này đại biểu cho sinh hoạt trong tương lai của Thái Bình vương…… Kỳ thật đã định rồi.

Bất quá Nam Vương lại là “Lực lượng mới xuất hiện”, theo một Vương gia nhàn hạ bay vọt lên, chẳng những nhóm tôn tử của lão trực tiếp được Hoàng đế cho vào cung, cả nguyên ban nhân mã của Nam Vương phủ, cũng được một thánh chỉ cho nhập kinh, nhận lấy trọng trách .

Sự kiện thích khách gây ồn ào huyên náo cứ vậy mà buông màn, nhưng kết cục này cũng thật sự không thể không làm một số người hữu tâm suy nghĩ nhiều chút: Đương kim Thánh Thượng vốn chỉ có hai đường đệ, lúc này cứ dứt khoát chết sạch hết…… Nếu nói trong đó không có mờ ám, chỉ là trùng hợp thuần túy, e là không có mấy ai tin nổi.

Bất quá không tin thì sao nào? Đó là chuyện của Hoàng đế bọn họ, người thường chỉ có thể xem náo nhiệt thôi.

Lục Tiểu Phụng cũng là một người xem náo nhiệt trong đó, nhưng hắn đã quên, lúc náo nhiệt quá mức cũng không nên xem nhiều, huống hồ…… Lục Tiểu Phụng cũng không phải người thường.

Lúc này Lục Tiểu Phụng đang uống rượu trong tửu quán, nhàn nhàn nhã nhã ngồi chơi. Mấy tháng trước hắn bị Tiết Băng tức giận quét văng khỏi đại môn thần châm sơn trang như quét rác, lại bị quấn vào một loạt sự kiện của Ngân Câu đổ phường.

Bất quá hiện tại mọi chuyện đều đã trần ai lạc định, Lục Tiểu Phụng vừa giải quyết xong chuyện của Ngân Câu đổ phường, được một thời gian thanh nhàn hiếm hoi. Trong sự kiện lần này, Lục Tiểu Phụng đã giao tế với Ngọc La Sát cứ như làn sương mù kia, cuối cùng trả lại La Sát bài, cũng minh bạch kỳ thật hắn cũng chỉ là một con cờ của Ngọc La Sát — căn bản hết thảy phiền toái này đều là do tự Ngọc La Sát làm ra thôi: nhi tử giả bỏ mình, La Sát bài lưu lạc giang hồ, cùng với Ngọc La Sát giả chết, đều là vì mượn cơ hội gạt bỏ một ít gia hỏa không an phận trong Tây Phương Ma Giáo.

Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Phụng không khỏi có chút tức cười: Chẳng lẽ thật là vì danh khí thích chọc phiền toái của hắn quá lớn à, sao nhiều người đều đến lợi dụng hắn chứ? Đầu tiên là Hoắc Hưu, Kim Cửu Linh, sau lại là Ngọc La Sát…… Ai, Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu, một ngụm liền uống sạch rượu trong chén, sau đó liền một chén tiếp một chén, một chén rồi lại một chén…… Cứ như hắn muốn mượn rượu tiêu sầu vậy.

Bất quá trên thực tế, Lục Tiểu Phụng lạc quan yêu đời rất nhanh đã liền thông suốt, hắn căn bản không cần tự tìm phiền não, bởi vì sự thật chứng minh những chuyện hắn làm đều vẫn có ý nghĩa — ít nhất khiến chân tướng phơi bày khắp thiên hạ, không phải sao? Nhân sinh tại thế, chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi.

Lục Tiểu Phụng đương nhiên không thẹn với lương tâm, hơn nữa hắn phá mấy đại án, danh khí càng lúc càng lớn, hiển nhiên điều này có nghĩ là phiền toái của hắn cũng sẽ càng ngày càng nhiều – mà nói đến phiền toái, phiền toái liền lao ra .

Diệp Cô Thành đứng trước mặt Lục Tiểu Phụng, thản nhiên nhìn hắn, lại không nói gì, cũng không rút kiếm, nhưng Lục Tiểu Phụng đã nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, bởi vì ánh mắt của Diệp Cô Thành đã đủ khiến hắn đứng ngồi không yên. Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ sờ sờ mũi, cười khổ nói:“Diệp thành chủ…… Ngươi sao lại đến đây a?”

Diệp Cô Thành vẫn thản nhiên như thường nói:“Tìm ngươi.”

Lục Tiểu Phụng khó hiểu trợn mắt nhìn, đột nhiên phát hiện những người khác trong tửu quán không biết khi nào đã biến mất hết rồi, hắn cười càng bất đắc dĩ hơn, nói:“Cung Cửu cũng đến đây à, hai vị bản lĩng lớn vậy, lại cùng nhau tới tìm ta, thật khiến ta có cảm giác rợn cả tóc gáy a……” lời hắn vừa dứt, rèm cửa sau của tửu quán liền vén lên, Cung Cửu đi ra.

Lục Tiểu Phụng thấy Cung Cửu, thật sự có chút giật mình, bởi vì Cung Cửu lúc này hai mắt đỏ bừng, hình dung tiều tụy, chẳng giống cửu công tử cường đại mà kiêu ngạo nguyên lai chút nào. Lục Tiểu Phụng đánh giá Diệp Cô Thành, cười gượng nói:“A ha ha, không phải hai vị cãi nhau chứ, nếu chỉ là làm người hoà giải, ta tự nhận thông thạo lắm nha……”

Cung Cửu cũng không đáp lại lời trêu ghẹo khô cằn kia, mà đi đến trước mặt Lục Tiểu Phụng, thập phần trực tiếp nói:“Lục Tiểu Phụng, ta có việc muốn tìm ngươi hỗ trợ.” Lúc này Lục Tiểu Phụng mới phát hiện, ngay cả thanh âm của Cung Cửu cũng mang theo vài phần khàn khàn…… Xem ra sự tình không nhỏ a !

Trong lúc nhất thời Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy lưng hắn mồ hôi ướt đẫm, hắn theo bản năng kéo kéo áo choàng đại hồng trên người lại, run run rẫy rẫy nói:“Muốn ta hỗ…… Hỗ trợ cái gì?” sau Ngọc La Sát, cư nhiên cả Cung Cửu và Diệp Cô Thành cũng tìm đến sự “Hỗ trợ” của hắn, Lục Tiểu Phụng trong lòng “Lộp bộp lộp bộp” vang lên không dứt.

Cung Cửu nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng, nghiêm túc nói:“Ta không phải đang nói đùa, đây chính là đại sự sát gia diệt tộc, nếu ngươi không muốn hỗ trợ, chỉ cần lắc đầu, ta lập tức đi, từ nay về sau coi như đường ai nấy đi, coi như từ trước đến nay chúng ta không từng quen biết.”

Lục Tiểu Phụng nghe vậy ấn đường nhảy dựng, Cung Cửu người này bình thường rất không nghiêm túc, khi đó hắn luôn làm người ta cảm thấy không biết nói gì hoặc là bật cười; Nhưng một khi Cung Cửu nghiêm túc lên…… Làm người ta cảm thấy… áp lực lớn đến không bình thường a.

Cúi đầu trầm tư trong chốc lát, Lục Tiểu Phụng đoán sợ là Cung Cửu đã gặp phải phiền toái rất lớn, kỳ thật hắn thật sự không muốn thêm phiền toái nữa, nhưng Cung Cửu là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng hắn, lúc trước Cung Cửu cũng chiếu cố hắn không ít, lời cự tuyệt này thật nói không ra, vì thế Lục Tiểu Phụng chỉ có thể thở dài nói:“Cung Cửu, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi, cùng lắm thì ta liều cái mạng này đến giúp ngươi!”

Cung Cửu yên lặng nhìn Lục Tiểu Phụng trong chốc lát, rốt cục hơi nở nụ cười, nghiêm túc nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi quả nhiên là bạn chí cốt, chỉ bằng những lời này của ngươi, ta liền cùng ngươi làm hảo bằng hữu cả đời.”

Diệp Cô Thành Yên lặng bàng quan tỏ vẻ không biết nói gì: Cái gì mà hảo bằng hữu cả đời cứ, là hảo hảo mà lợi dụng Lục Tiểu Phụng cả đời mới đúng…… Biến thái quả nhiên hiểm thiệt .

Nghe Cung Cửu nói xong, Lục Tiểu Phụng cũng sung sướng nở nụ cười, sảng khoái nói:“Ta vốn là người không ít khuyết điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là bạn chí cốt, nói đi, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cả ngươi và Diệp thành chủ cũng giải quyết không được?”

Cung Cửu không đáp, mà chỉ vào hậu viện tửu quán, nói:“Đi vào nói, có rượu ngon.”

Cung Cửu đương nhiên hiểu Lục Tiểu Phụng, bàn chuyện với hắn, sao có thể không chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon? Không bao lâu, ba người họ liền ngồi vây quanh một cái bàn trong sân, rượu đã rót đầy, đồ ăn đã lên đủ, từng đợt gió dịu dàng thổi qua, cuốn đi không ít bầu không khí ngưng trọng vây quanh bốn phía nơi đây.

Lục Tiểu Phụng bưng chén rượu lên uống một ngụm nhỏ, cười thở dài:“Rượu ngon a rượu ngon, so sánh ra, rượu vừa rồi ta uống ở đại đường đều là bã rượu hết! Lão bản tửu quán này thật không đạo đức a !” Thực hiển nhiên, lão bản sau màn tửu quán này đích thị Cung Cửu, Lục Tiểu Phụng nói những lời này, có phải một câu hai nghĩa không? Dù sao, Lục Tiểu Phụng cũng không phải ngốc tử, sao có thể thích đi làm vung tiền như nước chứ? Ai cũng biết vỗ ngực nói nghĩa khí, nhưng chuyện tới trước mắt, là xuất lực thật hoặc là xuất lực giả, cũng phải coi tình huống đã.

Mặc kệ Lục Tiểu Phụng có phải một câu hai nghĩa không, Cung Cửu coi như chẳng nghe thấy gì, hắn ngửa đầu lên liền uống cạn một chén rượu, sau đó chua xót cười nói:“Lục Tiểu Phụng, nếu ta chết, ngươi liền không uống được rượu ngon thế đâu .”

Lòng Lục Tiểu Phụng trầm xuống, nhưng lại cố ý cười ha ha, nói:“Ngươi và Diệp thành chủ liên thủ, trong thiên hạ có ai có thể địch? Cửu huynh ngươi không nên đùa ta thế a.”

Cung Cửu thẳng tắp nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, nói:“Hoàng đế.”

“Hở?” Lục Tiểu Phụng phản ứng không kịp, Cung Cửu nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:“Lục huynh không nghe lầm, chính là Hoàng đế muốn giết ta.”

Lục Tiểu Phụng nghe vậy, buông chén rượu trong tay xuống, nhíu mày trầm tư một lát, lúc này mới châm chước nói:“Ngươi làm đại sự gì kinh thiên động địa…… Có thể đắc tội Hoàng đế chứ?” Nói xong hắn cười khổ, nói:“Lục mỗ tuy bằng hữu không ít, công phu cũng không tệ, nhưng ta cũng không phải thần tiên trên trời, nếu ngươi thật sự chọc giận Hoàng đế lão nhân, ta có năng lực gì giúp ngươi được chứ?”

“Vấn đề là ta cái gì cũng không có làm.” Cung Cửu thản nhiên nói:“Ngày trước ta đến Phi Tiên đảo một chuyến, trở về thì nghe thấy…… thế tử Thái Bình vương mưu đồ bí mật ám sát Hoàng đế, đã nhận tội tự sát .”

Lục Tiểu Phụng chẳng biết ra sao nói:“Nguyên lai là chuyện này, ta cũng nghe nói a, người đã chết , án tử đều đong, lại có liên quan gì tới ngươi chứ?”

“Sao lại không liên quan chứ?” trong giọng Cung Cửu mang theo vài phần tự giễu, nói:“Ta chính là Thái Bình vương thế tử.”

Lục Tiểu Phụng nghẹn họng nhìn trân trối vào Cung Cửu, Cung Cửu thở dài một hơi, giải thích:“Lục Tiểu Phụng, ta mới là Thái Bình vương thế tử chân chính, chỉ là khi ta còn trẻ không cam lòng lưu lại vương phủ một làn tên vô công rồi nghề, cho nên rời nhà trốn đi, bước chân vào giang hồ …… Về phần thế tử trong vương phủ kia, bất quá là thế thân của ta thôi.”

Tim Lục Tiểu Phụng bùm bùm đập liên hồi, cũng cố gắng trấn định hỏi:“Sau đó?”

Biểu tình Cung Cửu thản nhiên, lại mang theo vài phần bi ai hiếm hoi, hắn yếu ớt nói:“Còn gì sau đó nữa chứ? Sau đó chính là sinh thần của Hoàng đế, thế thân của ta chết, mà phụ vương ta cũng bị giam lỏng ……”

“Trong khoảng thời gian này, ngươi thật sự không làm gì chứ?” Lục Tiểu Phụng buông mắt xuống, nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, hỏi.

“Không có.” Cung Cửu chắc chắn nói, bất quá hắn liếc nhìn Diệp Cô Thành một cái, lại bổ sung một câu:“Cũng không thể nói không có, chỉ là chuyện ta làm trong thời gian này, không có nửa phần liên quan đến Hoàng đế.”

Lục Tiểu Phụng nâng mắt lên, mắt đối mắt với Cung Cửu, hỏi:“Nga? Có thể nói là chuyện gì không?”

Cung Cửu lạnh nhạt cười nói:“Cũng không phải chuyện gì khủng khiếp lắm, ta chỉ đến Phi Tiên đảo một chuyến, trở thành phu nhân Bạch Vân thành chủ thôi.”

Diệp Cô Thành cảm thấy y nghẹn cười đến mức đau cả bụng, Cung Cửu nghiêm trang nói ra những lời như vậy, hiệu quả này…… Nhìn Lục Tiểu Phụng đi, cằm hắn sắp rớt rồi kìa, còn lắp ba lắp bắp nói:“A Hở…… Cái gì? ! thành chủ phu nhân…… Diệp thành chủ……” Lục Tiểu Phụng ngơ ngác nhìn về phía Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành lạnh nhạt gật đầu, nói:“Đúng.”

Lục Tiểu Phụng trầm mặc một hồi lâu, mới tiêu hóa xong tin tức “Kình bạo” này, sau đó hắn gật gật đầu, nhìn Cung Cửu, nói:“Ta hiểu rồi…… Bất quá nếu sự tình đã đến tình trạng này, thân phận chân thật của ngươi vẫn chưa bị tiết lộ, ngươi cứ dứt khoát dắt tay Diệp thành chủ đi hết cả đời, cùng nhau tiêu dao giang hồ, như vậy không tốt sao? Còn muốn ta đến hỗ trợ cái gì chứ?”

Cung Cửu thu tiếu ý lại, lạnh lùng nói:“Ngươi cho rằng ta không nên lấy lại công đạo sao?” Nói xong con ngươi hắn hơi ảm đạm đi, lại nói tiếp:“Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu ta chưa bao giờ rời khỏi vương phủ, kẻ uổng mạng kia chẳng phải chính là ta sao?”

Lục Tiểu Phụng thở dài một tiếng, nói:“Từ xưa đến nay chuyện huyết mạch hoàng thất tự giết lẫn nhau ít lắm sao? Nếu Hoàng đế là thế…… giải quyết sạch sẽ Thái Bình vương thế tử và Nam Vương thế tử, ngươi còn muốn lấy lại công đạo chẳng phải cũng là uổng công sao?” Liền tính chuyện ám sát này là Hoàng đế an bài, cố ý dùng để giải quyết hai đường đệ của hắn, nhưng ai bảo hắn là Hoàng đế đâu? Đối với chuyện này, Lục Tiểu Phụng cũng không có biện pháp gì hay.

Cung Cửu thở dài nói:“Có lẽ ngươi nói đúng, tóm lại phụ vương của ta cũng chỉ bị giam lỏng mà chưa chết, ta so đo thêm tựa hồ cũng không còn tất yếu……”

Lục Tiểu Phụng liên tục gật đầu, khuyên nhủ:“Cửu huynh, ta hiểu được hiện tại ngươi nhất định không dễ chịu gì, nhưng việc đã đến nước này……”

“Không,” Cung Cửu đánh gãy Lục Tiểu Phụng, nói:“Nếu thật sự là gặp phải kiên dè của Hoàng đế, hắn muốn trừ bỏ ta, ta không lời nào để nói. Tóm lại ta cũng không chết, từ nay về sau tự tại giang hồ, tiêu dao nhất thế, việc này cũng chấm dứt. Nhưng mà, chuyện này không đơn giản vậy !”

“Nga?” Đôi ánh mắt Lục Tiểu Phụng tụ lại, nói:“Nguyện nghe tường tận.”

Cung Cửu hơi nheo mắt, cười lạnh nói:“Nơi phụ vương ta bị giam lỏng canh gác nghiêm mật, ta mất công phu rất lớn mới lấy được một tờ giấy…… Ta chỉ vừa thấy, liền hiểu ra.” Hắn nói xong liền lấy ra một tờ giấy bị nhào thành một cục từ lòng ra, vuốt thẳng đưa tới trước mắt Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng tập trung nhìn vào, sắc mặt lập tức biến, mồ hôi lạnh chảy ròng toàn thân — chỉ thấy dòng chữ nghệt ngoạt trên giấy, viết: Ngô nhi cẩn thận, dung mạo của Nam Vương thế tử giống hệt Hoàng đế đó !

Tâm Lục Tiểu Phụng trầm xuống, như sa vào vực không đáy sâu, rơi mãi rơi mãi xuống…… Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, hỏi:“Ý ngươi là……”

Cung Cửu lắc lắc đầu, nói:“Ta không có ý gì, bất quá lúc trước khi ngươi xử lí án tử của thêu hoa đạo tặc, đã gặp qua Nam Vương thế tử, bộ dạng của gã và Hoàng đế có giống nhau không, đến kinh thành nhìn một cái liền biết.”

Lục Tiểu Phụng trầm mặc không nói lời nào, Cung Cửu còn nói:“Ngươi và Công Tôn đại nương chẳng phải cũng là bằng hữu sao?”

Lục Tiểu Phụng trong lòng nhảy dựng, hỏi:“Công Tôn đại nương…… Tại sao lại dính dáng đến chuyện này, còn toi mệnh? Ta về từ biên giới phía tây, quả nhiên hoàn toàn không biết gì hết.”

Ánh mắt Cung Cửu sáng quắc nhìn Lục Tiểu Phụng, nói:“Chuyện khác ta cũng không rõ, ta chỉ biết, lần trước A Thành vốn muốn so kiếm với Công Tôn đại nương, cuối cùng lại……”

Diệp Cô Thành thản nhiên nói tiếp:“Cuối cùng ta không chiến mà chạy, cùng A Cửu về Phi Tiên đảo.”

A Thành và A Cửu cái gì…… Lục Tiểu Phụng ra sức xoa xoa khóe miệng không ngừng run rẫy của hắn, lại theo quán tính sờ sờ chòm ria mép, lúc này mới phản ứng kịp, bất khả tư nghị nói:“Diệp thành chủ…… Ngươi sao có thể không chiến mà chạy chứ?” Diệp Cô Thành ước định so kiếm với người ta xong rồi chạy? Cái này quả thực buồn cười như Tây Môn Xuy Tuyết nói hắn không thèm luyện kiếm nữa a !

Một đống chuyện bất khả tư nghị trộn cùng một chỗ, cơ hồ quậy cái đầu Lục Tiểu Phụng rối nùi thành mớ bòng bong.

Chỉ nghe Cung Cửu ngữ khí lãnh liệt nói:“Bởi vì trước đó ta đã thu được tin, Công Tôn đại nương mượn cường nỏ thị vệ của Nam Vương phủ, nếu A Thành đến đúng hẹn, hậu quả nhất định…… Ta sao có thể cho y đi phó ước?”

Lục Tiểu Phụng nghe đến đó, trong lòng như có linh quang chợt lóe, manh mối như một đống loạn ma dần dần dồn lại với nhau: Công Tôn đại nương, Nam Vương phủ, Hoàng đế…… đến tột cùng trong đó có gì bí ẩn? Lục Tiểu Phụng bỗng có một cảm giác mơ hồ — đây có lẽ là âm mưu lớn nhất đời hắn được nhìn thấy nha!

Trầm tư một lúc lâu, Lục Tiểu Phụng rốt cục thở dài một hơi, nói với Cung Cửu:“Tiền căn hậu quả ta đã biết, ta sẽ cẩn thận điều tra, tra chuyện này ra manh mối ……” Nói xong hắn tiêu sái cười cười, nói:“Một thiên đại bí mật như vậy, nếu có thể minh bạch, ta chết cũng cam lòng a !”

Cung Cửu “Ha ha” Cười, đập tay với Lục Tiểu Phụng, nói:“Đúng thế, việc này quanh quẩn trong lòng, chỉ làm cả đời ta bất an, bất quá có lục huynh tương trợ, vậy chân tướng nhất định sẽ không xa …… Nếu cuối cùng quả thật đụng đến trời, chúng ta liền cùng đến Hoàng Tuyền chơi, thế thì đã sao, đúng không? !”

Hào khí trong lòng Lục Tiểu Phụng vọt sinh, gật gật đầu, nói:“Vô luận thế nào, ta vẫn tin tưởng, công đạo ở trong lòng người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK