Về đến nhà thì Lâm Quân Nhi cũng nhìn thấy Cảnh Vân Trình đang ngồi ở phòng khách, chắc hẳn là đang chờ cô.
Cậu ấy nhìn thấy Lâm Quân Nhi liền đứng dậy, nói:
- Anh chị về rồi sao, em có chuyện này muốn nói với hai người đây.1
Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch nhìn nhau, chuyện gì mà lại muốn nói với họ chứ? Dạo gần đây thì có quá nhiều chuyện xảy ra nên cũng khiến cho sức khỏe Cảnh Vân Trác cũng không ổn, Liễu Đào Nguyên mặc dù muốn phụ giúp con trai và con dâu chăm cháu cũng không có thời gian.
Hôm nay, trình lại xuất hiện ở đây thì thật sự khiến cho Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch bất giác có một cảm giác rất bất an.
Lúc này, Cảnh Vân Trình liền đẩy một túi tài liệu đến trước mặt của Lâm Quân Nhi, nói:
- Tổng số cổ phần của Cảnh gia ở Cảnh thị hiện tại còn lại bảy mươi phần trăm, sức khỏe của cha không tốt nên ông ấy quyết định chia tài sản lại cho chúng ta.
Mặc dù anh hai hiện tại có thể không cần lắm, nhưng ba mươi phần trăm của anh hai sẽ giao lại cho chị.
Cảnh Vân Trạch ngồi một bên nghe, sau đó liền mỉm cười một cái, nhẹ nhàng đẩy mắt kính lên một cái, choàng tay ôm lấy vợ mình, còn thúc giục cô nhanh chóng nhận lấy.
Tuy nhiên Lâm Quân Nhi lại đưa qua cho anh, hành động của cô khiến Cảnh Vân Trạch cảm thấy khó hiểu, đây không phải sở trường của anh, thì tại sao cô lại đem mớ giấy lộn này cho anh chứ.
- Bà xã?
- Cha đã nói rồi mà, em sẽ đi lên bằng thực lực của mình.
Cái này là tài sản của anh, anh phải là người giữ nó mới đúng.1
Cảnh Vân Trạch liền lắc đầu, thôi hay là cứ tha cho anh đi, mớ hỗn độn này đã khiến anh trở nên thay đổi thế nào...!Bây giờ cô lại muốn nhét nắm than nóng này vào tay của anh, thôi thì cứ để anh chết quách cho rồi.
đam mỹ hài
Cảnh Vân Trình cảm thấy tình cảnh trước mắt rất chướng mắt, cậu ta liền tháo mắt kính ra, đưa tay xoa mắt, nói:
- Hai người có thôi đi không, cái này là cha cho cháu nội, hai người chỉ là giữ giúp thôi, đừng có đùn đẩy nữa, nhanh ký tên đi để em còn đi báo lại với cha.1
Mặc dù không muốn lắm nhưng Lâm Quân Nhi vẫn phải kí tên của mình, đảm nhận trọng trách giữ của giúp cháu nội của Cảnh gia, nhưng Cảnh Vân Trạch lại nhìn em trai mình, nói:
- Cũng không chắc là con anh sẽ theo nghiệp này đâu.1
Cảnh Vân Trình lấy xong chữ ký liền đứng dậy, nhìn anh trai, nói:
- Em thật sự hi vọng Cảnh Sở Tiêu sẽ là quân nhân, sau đó thì bắt cha nó nè.1
- Nếu thằng ôn con đó thật sự là quân nhân vậy thì Ung Thành là của Cảnh gia rồi, còn sợ gì nữa.
Cảnh Vân Trình hết lời để nói với anh trai của mình rồi, ngay khi lấy xong tài liệu thì lập tức về nhà để báo cáo cho cha.
Trước khi cậu ấy đi thì Lâm Quân Nhi cũng nhắc nhở ngày mai đến đây ăn bữa cơm tất niên cùng mọi người, nhưng Cảnh Vân Trình đã từ chối.
Dù sao thì hiện tại cha đi lại cũng không tiện, mà dịp năm mới nếu đi hết để ông ấy ở nhà thì cũng không an tâm.
Bất chợt Lâm Quân Nhi lại thấy mình quá vô tâm, liền nói với Cảnh Vân Trạch ngày mai họ sẽ về Cảnh gia, làm bữa tiệc cuối năm ở đó, mặc dù trong lòng không thích lắm nhưng anh vẫn chiều vợ của mình.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch liền ôm vợ mình lên phòng, dịu dàng hôn lên môi của cô, nói:
- Bà xã, ba ngày rồi anh không được ăn mặn.1
Lâm Quân Nhi cười một cái, choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó chủ động hôn lên môi của chồng mình, tiếp theo là thay đổi tình thế hoàn toàn áp đảo Cảnh Vân Trạch ở dưới thân, cô cười nửa miệng đầy gian xảo, nói:
- Ông xã, anh nói xem hôm nay chúng ta sẽ chơi như thế nào?1
- Tùy em thôi bà xã.
- À...
Thay vì những lần trước đều là Cảnh Vân Trạch giúp cô làm nóng cơ thể thì hôm nay đến lượt cô, bàn tay trắng mịn, nhỏ nhắn trượt dài trên cơ thể của Cảnh Vân Trạch, anh thật sự sắp chịu không nổi rồi...1
Đôi môi mỏng màu đỏ dịu dàng hôn lên môi của anh, sau đó thì hôn lên cổ của anh, từ từ tiến đến tai của anh, đưa lưỡi liếm nhẹ một cái.
Ở thân dưới của Cảnh Vân Trạch, Lâm Quân Nhi đã cảm nhận được tiểu đệ của ông xã nhà mình sắp nổ tung rồi, cô cười xấu xa, ghé vào tai anh, nói nhỏ:
- Ngại quá ông xã, hôm nay bà dì của em vừa tới.
Hay anh tự mình giải quyết đi nha, yêu anh.1
Nhưng Cảnh Vân Trạch làm sao bỏ qua cho cô được chứ, Lâm Quân Nhi định chạy đã bị Cảnh Vân Trạch giữ lại, anh nắm tay của cô kéo vào nhà vệ sinh, còn nhìn cô, nói:1
- Vậy em dùng tay của em giúp anh đi.
- Ông xã, em phải nấu cơm rồi, anh tự giải quyết đi, chút nữa xong thì anh xuống nhà ăn cơm nha, yêu anh nhiều.1
Nói xong, Lâm Quân Nhi lập tức chạy ra khỏi phòng bỏ lại con nai vàng ngơ ngác Cảnh Vân Trạch, xem ra vợ anh ngày càng hư rồi, nhìn xuống tiểu đệ bên dưới, anh cũng chỉ biết thở dài, xem ra anh vẫn phải đợi thêm mấy ngày nữa mới xử lý cô vợ này được.
Còn Lâm Quân Nhi khi trốn được chồng thì chỉ che miệng cười, còn vui vẻ xuống dưới nhà nấu ăn, trong miệng còn ngâm nga mấy tiếng.
Kha Nguyệt và Triều Vũ vừa vào đã thấy tâm trạng của phu nhân hình như rất vui, họ liền nhìn nhau, nhưng sau đó niềm vui lại không đến với họ.
Vì ngày mai cô cùng chồng con sẽ sang Cảnh gia ăn cơm, nên những món hôm nay cô mua phải ăn cho hết, để nhanh chóng thì phải nhờ sự trợ giúp từ Kha Nguyệt và Triều Vũ, một người thì giúp cô nhặt rau, một người thì sơ chế đống hải sản.
Nhưng mà...!Một người là võ sư, một người là dược sư...!Làm sao biết mấy cái này, lúc trước Cảnh Vân Trạch bắt họ nhặt lông yến là đã quá giới hạn rồi, bây giờ còn phải ở đây nhặt rau sao?1
Nhưng công cuộc nhặt rau sẽ để lại cho Triều Vũ, còn Kha Nguyệt sẽ ở trong bếp cùng cô nấu ăn.
Kha Nguyệt nhìn phu nhân nhà mình điêu luyện như vậy cũng rất khâm phục, còn không ngừng cảm thán.
Lâm Quân Nhi đương nhiên là vô cùng kiêu hãnh, nói:
- Muốn nắm bắt trái tim đàn ông thì cách nhanh nhất là thông qua cái dạ dày.
Phụ nữ tài giỏi đến đâu thì ít nhất cũng phải có món sở trường, như vậy đàn ông mới thích.
- Phu nhân, nếu tôi là tay mơ mới bắt đầu học thì khi nào mới có chồng đây.
- Thật ra cô muốn có chồng rất đơn giản, có đối tượng là được.
Nhưng ở bên bàn đang nhặt rau, Triều Vũ nghe được đoạn hội thoại của hai người liền trề môi, nói:
- Cổ quái như cô ta làm gì có ai thích đâu.
Suốt ngày điều chế độc dược, không thì cũng xem trinh thám, kinh dị...!Hoàn toàn không có chút hormone nữ nào cả, cô ta có khi lại làm chồng người khác thì đúng hơn.1
- Nè, anh nói ai không có hormone nữ hả! Chỉ có anh bình thường nhìn nam tính vậy thôi chứ bên trong chắc chẳng có bao nhiêu đâu ha!
Lâm Quân Nhi nhìn hai người này tranh cãi qua lại liền bật cười, cặp đôi oan gia dễ thành đôi lắm đấy, xem ra...!Hai người này đúng là định mệnh của nhau rồi.
Khi Triều Vũ nhặt xong rau của mình thì lại đưa mắt nhìn vào trong bếp, lúc này thì Kha Nguyệt đang chăm chú nghe Lâm Quân Nhi nói về cách nêm nếm thức ăn, còn luôn miệng cười, xong còn gật đầu trông cực kỳ ngây ngô và đáng yêu.1
Bất chợt cậu ta lại tự đánh một cái, nữ nhân nguy hiểm như thế này làm sao mà cậu ta có thể thấy đáng yêu được chứ...!Đúng là điên rồi.1
- Nè Triều Vũ, anh bị điên à? Sao lại tự nhiên đánh mình thế?
- Có con muỗi bay qua tôi tiện tay đánh thôi.
Kha Nguyệt nhìn cậu với gương mặt kiểu: "Nhìn mặt tui có tin không?"1.
Danh Sách Chương: