Đông Phương Thiên Nguyệt cùng hai người là Mộ Thành Lâm và Nghê Tâm Mẫn ngồi lại một gốc cây gần đấy, nơi này có chút ẩm, chắc hẳn đã có một trận mưa cách đây không lâu, không khí lại càng thêm tươi mát vì hơi nước còn vương vấn trong không khí.
Từ tối qua, Nhạn Thương đã là trực tiếp chui vào tay áo nàng, buổi sáng khi bọn họ xuất phát, nàng còn phát hiện nó vẫn ngủ say không động đậy.
Lo nó có vấn đề, Đông Phương Thiên Nguyệt liền gọi nó một hồi, nhưng là đáp lại nàng, chỉ có tiếng ngáy nho nhỏ truyền từ cổ họng của nó tiến vào tai nàng, thật có chút bất đắc dĩ không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là để cho nó ngủ tiếp!
Nên cả quảng đường này, chỉ có Tiểu Hoả nhảy qua nhảy lại trên vai nàng nhìn ngó xung quanh, kì thật, cảm giác có chút thiếu hụt, cũng có chút không quen.
Đông Phương Thiên Nguyệt lại vén ra ống tay áo, phát hiện Nhạn Thương thế nhưng vẫn còn ngủ! Nó đây là làm sao a!
Bình thường nó nhưng là ngủ rất ít nha!
Cả cơ thể nó trắng đầy lồng, khi ngủ thì cuộn người lại, chẳng khác gì một quả cầu bông, trông đến bảy phần đáng yêu.
Móng vuốt nho nhỏ của nó bám vào tay áo nàng, Đông Phương Thiên Nguyệt kéo cũng không kéo ra, thực có chút thắc mắt, vuốt nó làm bằng cái gì a, thế nhưng là chắc như vậy!
Tiểu Hoả ở một bên là tò mò nhìn Nhạn Thương đang cuộn người trong tay áo Đông Phương Thiên Nguyệt, lên tiếng hỏi:
"Nhục C.....à không.....Nhạn Thương đây là làm sao vậy, tỉ tỉ?"
Tiểu Hoả vốn đã gọi Nhạn Thương là Nhục Cầu quen rồi, nhất thời mấy ngày liền không sửa được.
"Ta cũng là không rõ, nó ngủ từ tối qua đến giờ rồi, không biết có làm sao không nữa"Đông Phương Thiên Nguyệt nghe Tiểu Hoả hỏi, chầm chậm đáp.
Mộ Thành Lâm và Nghê Tâm Mẫn nhưng là chưa từng nghe Tiểu Hoả nói chuyện, chỉ đơn giản nghĩ nó và Nhạn Thương là thú sủng nàng nuôi, bây giờ nghe Tiểu Hoả nói cả nhân loại ngôn ngữ liền là kinh nghi bất định!
Song vẫn là đè xuống lòng hiếu kì, im lặng không nói gì, chỉ là ánh mắt khi nhìn Tiểu Hoả có phần thay đổi rõ rệt, có nghiền ngẫm, có nghi ngờ, cũng là có tò mò.
Đông Phương Thiên Nguyệt bắt được ánh mắt hai người bọn họ nhìn Tiểu Hoả, cũng là đoán được suy nghĩ bọn họ, sau cũng không để ý, nhàn nhạt quay ánh mắt hướng sang nơi khác, im lặng.
Nghỉ chân tầm hai khắc, ba người lại bắt đầu lên đường, hướng cổng thành Ngải Y mà đi.
Trên đường cũng không có nghỉ chân thêm lần nào, đi một mạch đến xế chiều liền đến rồi bên ngoài thành Ngải Y.
Nói mấy câu từ giã, Mộ Thành Lâm dìu theo Nghê Tâm Mẫn đi vào thành, còn Đông Phương Thiên Nguyệt xoay người theo lối cũ mà đi.
Vì là đi một mình nên Đông Phương Thiên Nguyệt không cần phải giảm tốc độ để đợi Nghê Tâm Mẫn như ban sáng, khoảng giờ Tuất thì tìm được một hang động, vị trí cũng là tương đối gần với đỉnh núi.
Sau khi tìm được vị trí thích hợp, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không bỏ qua thời khắc nào, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Vì mục đích chình nàng đăng ký lính đánh thuê là để đi rèn luyện, nên cũng không vội vã thực hiện nhiệm vụ làm gì, nàng còn dự định sẽ ở lại Tiêu Sơn Lĩnh này rèn luyện một đoạn thời gian.
Thiên địa linh khí từ xung quanh lao vào cơ thể nàng ào ạt tựa vũ bão, hơi thở hỗn độn từ trong cơ thể nàng toả ra, bao lấy lấy tứ chi bách hài là một thứ màu tinh khôi trắng muốt.
Tiểu Hoả cũng là ngồi một bên yên ổn mà tu luyện, từ cơ thể nó hiện lên một thứ hoả đỏ rực, trong màu đỏ còn xen lẫn cả kim sắc cùng sắc kim hồng.
Ngọn lửa xung quanh Tiểu Hoả tuy không lớn, nhưng lại nhiệt kinh người, nếu ai chạm vào, có khi sẽ không biết mình vì sao lại vong, đây chính là Phượng Hoàng Kim Hoả a! là thần hoả đó!
Không biết đã qua bao lâu, trong hang động bắt đầu xuất hiện lần lượt từng tia nắng ấm áp, đến khi cả hang động đều sáng lên vì ánh mặt trời, Đông Phương Thiên Nguyệt và Tiểu Hoả cũng là rời khỏi trạng thái tu luyện.
Cả hai rời đi hang động, không có chủ đích đi loanh quanh khắp nơi, dự là sẽ tìm ma thú chiến đấu, dù sao thì nàng hôm qua cũng là vừa thăng đến Toàn Thiên cảnh trung kỳ, lúc này cần ổn định căn cơ một chút.
________________
Chúc mọi người một ngày tốt lành ❤️.
Danh Sách Chương: