• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xét về sức mạnh nam nữ, nữ nhân sẽ không bao giờ là đối thủ của nam nhân, đặc biệt là khi người nam nhân đó đang không được bình tĩnh.

"Nàng chán ghét ta đến như vậy sao?" Ninh Vu hung hăng hỏi.

Nàng khẽ lắc người: "Không.

.

Không phải, bởi vì thân thể ta không được khỏe.

"
Nàng thật sự sợ hãi.

Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, hắn rốt cục cũng bình tĩnh lại, hắn biết nếu như cứ tiếp tục cưỡng ép nàng thì hậu quả sẽ rất tệ.

Nhưng hắn không muốn mối quan hệ giữa hắn và nàng trở nên xấu đi.

"Ta đi đây, nàng ngủ tiếp đi.

" Hắn chán nản buông nàng ra, sau đó xoay người rời đi.

Ngọc Yên thất thần hồi lâu mới trở lại giường, nhưng bây giờ, dù thế nào nàng cũng không tài nào ngủ được.


Nhưng Tịch Vân lúc này đang nấn ná ở cửa chánh điện, bởi vì nàng ta không biết có nên nói về những gì mình nghe được vừa rồi hay không.

Nàng ta cũng mang lòng ái mộ Ninh Vu, nhưng bởi vì thân phận hèn mọn, chỉ có thể làm cung nhân, không dám có ý nghĩ gì khác.

Nhưng hôm nay nàng ta đích thân nghe được chiếc vảy hộ tâm của hắn là do Ngọc Yên lấy đi, nàng ta liền cảm thấy rất khó chịu, nàng ta có thể nhìn thấy được Ngọc Yên không có tình cảm với Ninh Vu, nhưng Ninh Vu lại cứ khăng khăng giữ nàng bên cạnh.

Đến vảy hộ tâm mà nàng còn lấy đi được, vậy thì sau này chẳng phải còn cả gan dám làm những chuyện khác kinh khủng hơn sao.

Sau một hồi do dự, nàng ta vẫn quyết định ra khỏi chánh điện.

Ngồi một lúc, Ngọc Yên vốn định thu dọn đồ đạc rời đi, tâm trạng hắn vốn dĩ không được ổn định, nàng không biết nếu hôm nay hắn buông tha cho nàng thì liệu ngày mai hắn có đổi ý hay không.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, nàng vốn tưởng rằng hắn ta đã thay đổi chủ kiến nên đã quay lại, không ngờ lại là cung nhân thân cận của Mục Thiền tới.

Cung nhân đó sau khi nhìn thấy nàng cũng vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ thiếu phi đã chết ngàn năm trước lại thật sự sống lại, nhưng nàng ta được lệnh của Mục Thiền đến lục soát đồ, nên nàng ta bèn nói một tiếng xin lỗi xong liền tiến tới vén chăn giường của nàng lên.

"Các ngươi muốn làm gì?" Ngọc Yên khó hiểu hỏi.

Cung nhân đó lấy chiếc vảy rồng từ dưới gối ra, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Về phía Ninh Vu, Mục Thiền đã đích thân đi tới, bà ta kéo y phục của con trai mình ra, nhìn thấy vết thương trên ngực hắn, lập tức rơi nước mắt: "Sao con lại để bản thân mình bị như thế?"
Ninh Vu hốt hoảng, kéo y phục lại che vết thương: "Con vô tình bị thương, không sao đâu.

"

Mục Thiền vốn dĩ đối với chuyện Ngọc Yên một lời không nói liền trầm mình xuống sông Vong Xuyên đã không vui rồi, vốn tưởng rằng nàng được sống lại đã là chuyện tốt, nhưng lại không ngờ rằng nàng lại đối xử với con trai mình như vậy, nhất là lúc này Ninh Vu vẫn ra sức bảo vệ Ngọc Yên, khiến bà ta càng cảm thấy tức giận.

"Con đến bây giờ mà vẫn còn muốn bảo vệ nàng ta sao? Vậy thì mẫu thân đây càng không thể bỏ qua cho nàng ta được, hôm nay nàng ta lấy đi vảy hộ tâm của con, vậy thì sau này nàng ta còn chuyện gì mà không dám làm nữa, nhìn nàng ta có vẻ thật thà nhưng lại không ngờ nàng ta lại có thể ra tay độc ác như vậy.

"
"Mẫu thân, chẳng qua đây cũng chỉ là trò đùa giỡn của phu thê chúng con, vảy hộ tâm này cũng là do chính con lấy xuống đưa cho nàng ấy để phòng thân mà thôi.

"
Nhưng hắn không biết rằng trên đời này có người mẹ nào mà không thương xót con cái, cho nên việc hắn lên tiếng bảo vệ nàng giống như thêm dầu vào lửa.

"Vì nàng ấy mà con còn dám bịa ra một câu chuyện như thế sao, ta biết con muốn cứu nàng ấy, nhưng hiện tại thập điện thần quân đều biết chuyện này rồi, người mang tội danh giết thần, thì cần phải bị phán quyết.

"
Ninh Vu sửng sốt: "Là người đã đem chuyện này nói với thập điện thần quân sao?"
"Không phải ta, là Tịch Vân cung nhân thân cận của Ngọc Yên, con đúng là bị làm cho mơ hồ rồi, tại sao lại để cho loại người bán đứng chủ nhân ở bên cạnh, không hại con thì hại ai đây.

"
Mục Thiền vừa rời đi, hắn lập tức cho gọi Vương Diễn, ra lệnh cho hắn đến Lý Hận Thiên cung tìm Mẫn Húc.

Tuy rằng hắn là đế quân minh giới, có quyền lực tối cao, nhưng thập điện thần quân lại có quyền lực xét xử, hơn nữa một khi có chứng cứ đầy đủ, thì cho dù là hắn thì cũng phải tuân theo.

Khi Mẫn Húc cùng Ngọc Ánh đi tới, Ngọc Yên đã tự mình thừa nhận những việc mà nàng đã làm, và sẵn sàng chịu mọi hình phạt.


Còn Ninh Vu thì người như chết lặng nhìn nàng.

Vì nàng, hắn nguyện ý đem tất cả tội lỗi đổ lên người hắn, hắn nói rằng vảy là do hắn tự lấy đi, tuy rằng thập điện thần quân không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên biết hắn không thể nào làm ra chuyện này.

Vì vậy thập điện thần quân đã truyền Vương Bá đến, ra lệnh cho Vương Bá lấy lòng trung thành của Vương gia ra mà thề sẽ không nói dối, đối với Vương gia việc coi trọng danh tiết còn quan trọng hơn tính mạng mà nói, thì việc nói dối là một điều sỉ nhục.

Nhưng Vương Bá biết, nếu như hắn ta đem rõ sự thật kể lại, thì Ngọc Yên sẽ không thể nào sống sót.

Ngay tại lúc hắn ta không biết làm sao, thì nàng đã lên tiếng thừa nhận tất cả.

Nàng thừa nhận là bởi vì không muốn làm người khác khó xử, không muốn làm liên lụy người khác, vì giấy không thể gói được lửa.

Nhưng đối với hắn mà nói, nàng là đang bảo vệ cho Vương Bá, còn sự bảo hộ của hắn đối với nàng mà nói không đáng một xu.

Là bởi vì không quan trọng, cho nên mới cảm thấy không đáng giá.

Hắn đột nhiên thấp giọng cười tự giễu bản thân, lại cảm thấy càng thêm tuyệt vọng.

"Nếu tội đã khai, dựa theo quy định của minh giới, kẻ giết thần phải bị giáng vào địa ngục không ngừng bị trừng phạt trong ba nghìn năm, tội nhân Ngọc Yên, ngươi còn có ý kiến gì không?"
Nàng vừa định trả lời, Mẫn Húc đã kịp thời xuất hiện: "Chờ một chút.

"
Ngọc Ánh nhìn thấy tỷ tỷ của mình đã hồi phục lại hình dạng trước đây, nàng vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy buồn.

Nàng mừng là bởi vì tỷ tỷ của nàng đã thật sự quay về, còn nàng buồn là tỷ tỷ của nàng lại phải trải qua những điều tồi tệ.

Nhưng nếu minh giới thực sự kết án tỷ ấy, nàng sẽ trực tiếp đưa tỷ tỷ của nàng rời đi.


"Đông Vi đế quân còn có ý kiến gì à? Chẳng lẽ là muốn cầu xin cho tội nhân này sao?" Một trong thập điện thần quân lên tiếng hỏi.

Mẫn Húc trả lời: "Bổn quân đương nhiên sẽ không có ý kiến đối với cách xử phạt, nhưng Ngọc Yên vốn dĩ là tỷ tỷ của thê tử ta, là người thân của ta, nếu như thật sự giáng nàng ấy vào địa ngục, chỉ sợ nàng ấy sẽ không thể trở về được, bổn quân cũng sẽ khó mà giải thích với thê tử của ta, vì vậy bổn quân tình nguyện dùng một trăm viên cửu chuyển hoàng kim đan của Lý Hận Thiên cung để trao đổi, vẫn mong các ngài chấp nhận.

"
Một viên Cửu Chuyển Kim Đan có thể luyện thành tiên đan, người phàm có thể dùng nó mà thành tiên, vậy trăm viên sẽ có công dụng như thế nào, không thể tưởng tượng được.

Nếu Mẫn Húc thật sự muốn luyện chế trăm viên kim đan này, nhất định phải dành phần lớn thời gian của cuộc đời để tu luyện, có thể nói là hắn đang dùng tính mạng của hắn để đổi lấy tính mạng của Ngọc Yên.

Lời nói của hắn khiến cho Ngọc Ánh nhìn hắn với nhiều cảm xúc.

Nàng biết hắn không chỉ nói suông, bởi vì nếu như đứng trước mặt thập điện thần quân mà nói dối, thì sợ cả đời sẽ bị mang tội danh, hắn là thật sự vì Ngọc gia.

Nhưng khi đứng trước cám dỗ lớn như vậy, người đứng đầu thập điện thần quân không hề nao núng, lập tức ra lệnh cho người trói Ngọc Yên lại.

Mục Thiền và Ninh Quân không nhịn được mà nhìn, còn Ninh Vu lại lặng lẽ như thể linh hồn của hắn đã mất.

Ngọc Ánh chuẩn bị đi lên cứu người, Mẫn Húc cũng định ra tay giúp đỡ, hắn biết, nếu như hắn nhúng tay vào thì hắn nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Lý Hận Thiên cung.

Ngay đúng lúc này, một âm thanh run rẩy truyền đến: "Không được, các người không thể giáng nàng ấy vào địa ngục được.

"
Lục Vy từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả, nàng ta không nhịn được bèn bước ra.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK