Chu Dương Linh lo lắng: “Sao vậy? Muội bị gì thế… Vị hôn phu có vấn đề gì sao? Ta và công tử đi ra ngoài với muội xem thế nào nhé?”
Vẻ mặt Chu Dương Linh rất khó tả, vì chính mắt nàng đã nhìn thấy bầu không khí kỳ quái giữa La Linh Dư và Lục tam lang. Nếu nói hai người không có mờ ám, Chu Dương Linh tuyệt đối không tin. Nhưng nếu La Linh Dư và Lục tam lang tình đầu ý hợp, vậy vị hôn phu của La Linh Dư này là ai? Vì sao La Linh Dư lại hoảng hốt như thế?
La Linh Dư vốn có thể từ chối: “Không cần đâu Chu lang. Có lẽ là hiểu lầm thôi… Một mình muội đi cũng được rồi.”
Mặt nàng thoắt trứng thoắt đỏ, không chịu nổi khi Chu Dương Linh chứng kiến chuyện riêng ồn ào của bản thân. Huống hồ hôm nay không chỉ có Chu lang và Trần vương, mà các lang quân nữ lang quý tộc kia cũng đang ở trong sân Chu trạch. Nàng không thể biến mình thành trò cười cho thiên hạ được, nàng biết chắc chắn Phạm Thanh Thần sẽ bất chấp mà làm lớn chuyện.
Gã chưa bao giờ tôn trọng nàng.
Lúc nào cũng luôn mồm nói yêu nàng thích nàng, nhưng chỉ toàn mang đến cho nàng sợ hãi.
La Linh Dư cụp mắt, tay giấu trong tay áo, chùi mồ hôi lên tay áo. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn rất nặng nề, ấp úng chào tạm biệt hai người Trần vương và Chu Dương Linh, sau đó xoay người đi theo thị nữ, tiến về phía chiếc xe đậu ở ngoài ngõ. Dù trong lòng vừa lo lắng vừa căng thẳng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn xinh đẹp như thế, bóng lưng thướt tha kiều diễm, đủ để Tề tam lang bước ra khỏi Chu trạch nhìn đến thất thần.
Đi ra đầu ngõ, quả nhiên thấy ngoài xe của Lục gia, còn có thêm một chiếc xe khác. Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó, tiếng cười trầm thấp của gã nam tử trong xe lọt vào tai: “Muội muội muốn đi đâu đấy?”
Thanh âm như cơn ác mộng… La Linh Dư giữ bình tĩnh, nhỏ nhẹ đáp: “Đương nhiên là về Lục gia rồi.”
Tiếng cười của lang quân trong xe khiến nàng sợ hãi, gã kéo dài tiếng “ồ”, rồi chậm rãi nói: “Vậy ta đến Lục gia với muội. Muội muội không quen với cuộc sống ở Kiến Nghiệp, ở lại nhà người thân cũng không sao. Nhưng nếu ta đã đến, thân là hôn phu của muội, ta rất khó chịu khi thấy La muội muội phải ấm ức. Ta đã cho người mua nhà, bây giờ chúng ta đến Lục gia thu dọn hành lý của muội, tối nay La muội muội hãy đi theo ta.”
La Linh Dư cắn thịt trong miệng, cảm giác đau nhói khiến nàng có thể khống chế được cảm xúc. Nàng nhắc nhở mình tuyệt đối không được thảo luận chuyện “hôn phu” trước mặt người ngoài, cho dù nàng có mất mặt đi chăng nữa, cũng phải về Lục gia mới được mất mặt. Huống hồ ở Lục gia còn có Lục Quân, nàng hoang mang lo sợ, muốn nghĩ cách kéo dài thời gian trước khi về Lục gia —— nàng thà chết ở Lục gia còn hơn là đi theo người này.
La Linh Dư không phản đối, lang quân trong xe có vẻ rất hiểu rõ nàng, gã mỉm cười, nói: “Vậy muội muội lên xe đi, ta với muội muội cùng đi xe đến Lục gia.”
La Linh Dư từ chối: “Không cần đâu lang quân, ta có xe…”
Phạm Thanh Thần lạnh lùng nói: “Muội đang ép ta xuống xe bức muội?”
La Linh Dư cắn răng, im lặng không lên tiếng. Trong cái nhìn trợn to vì kinh ngạc của thị nữ, La Linh Dư đỏ mặt, nhấc váy bước lên xe. Tâm tư nàng xoay chuyển trăm mối, bình thường có thể lá mặt lá trái với người khác, nhưng đằng này là nói chuyện với kẻ điên… Kẻ điên nói gì thì nên làm thế đi. Dù gì nàng cũng cần thể diện.
Linh Ngọc nghe thấy hai người nói chuyện rất lạ, trong phút chốc cửa xe mở ra, nàng nín thở nhìn vào trong xe, rất sợ người bên trong ức hiếp nữ lang. Vừa nhìn một cái, thấy ngay lang quân mặt mày u ám ngồi trong góc xe, thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú, nhìn lâu sẽ khiến người ta đỏ mặt tía tai. Là một lang quân trẻ tuổi rất đẹp. Nếu người này là hôn phu của biểu tiểu thư, thì xem ra dung mạo cũng xứng với biểu tiểu thư lắm.
Con mắt đen láy của lang quân trong xe nhìn sang, Linh Ngọc lập tức sợ hãi, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì thân hình gầy nhỏ của La Linh Dư vụt qua, chặn lại tầm nhìn của người trong xe. Cửa xe khép lại, Linh Ngọc vẫn còn xoa ngực, nếu không phải có biểu tiểu thư chặn, thì kẻ kia cứ như muốn giết mình bằng ánh mắt vậy…
Sau khi lên xe, La Linh Dư ngồi chéo cách xa gã lang quân. Xe vừa lăn bánh, lưng La Linh Dư dán lên thành xe, cảnh giác nhìn gã: “Linh Ngọc là thị nữ Lục gia cho ta, nếu ngươi làm thương nàng, Lục gia sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Phạm Thanh Thần ngẩn người, hai mắt càng đen đi: “Nửa năm không gặp, lần đầu tiên muội gặp lại ta lại nói về một thị nữ. Không phải ta đã nói, chuyện ngày trước chỉ là bất trắc sao? Vì sao La muội muội vẫn chưa nghĩ thông?”
La Linh Dư cười: “Không có. Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Phạm lang thích nghĩ thế nào thì tùy.”
Nàng là tiểu nương tử ngây thơ bị gã lừa được chắc. Bất trắc sao? Người bên cạnh nàng đều lần lượt trở thành người của gã, bị gã giám sát, phải nghe lời gã, rồi còn bị gã giết… Đây là chuyện bất trắc ư?
Phạm Thanh Thần nhìn nàng nửa buổi: “La muội muội vẫn không thành thật nhỉ… Ồ, vậy là muội rời Nam Dương, chạy đến Kiến Nghiệp là vì né tránh ta thật? Muội dụ dỗ La thị cho muội cơ hội, rồi chạy đến Kiến Nghiệp hả? Nếu không phải Lục gia phái người đến Nam Dương hỏi thăm, ta thật sự không biết được muội đi đâu.”
Giọng gã nghe rất quái, nặng nề tới mức khiến người ta hãi hùng, nhưng hai mắt của gã lại rất sáng: “Đã nửa năm rồi, La muội muội, ta phát điên chết đi được… Nhưng nhìn muội lại có vẻ không chút ảnh hưởng… Muội thích lang quân nào ở Lục gia sao?”
La Linh Dư chối bỏ: “Gì cơ? Không có!”
Hai mắt Phạm Thanh Thần sáng lên, tiến đến gần, hắn cười khẽ một tiếng, dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “… Muội có thích ai hay không, chúng ta đến Lục gia xem là được.”
Gã nghiêng người về phía trước, La Linh Dư dịch chuyển ra sau. Phạm Thanh Thần dừng lại, mắt dần lạnh đi, nhận ra nàng đang né tránh mình. Dù trông nàng ngồi rất đàng hoàng, nhưng đôi mắt cứ xoay tròn, từ đầu chí cuối không hề nhìn thẳng vào mắt gã, gã chỉ mới động một cái mà nàng đã dịch ra sau… Phạm Thanh Thần đè nén tức giận trong lòng, nhắm nghiền hai mắt.
Gã phải bình tĩnh, không thể động đến nàng được. Nàng đang sợ gã… Phạm Thanh Thần nghĩ, gã đối tốt với nàng như thế, vì sao nàng lại sợ gã?
Lục thị là đại tộc Đan Dương, là danh môn đứng đầu Kiến Nghiệp, không thể đắc tội… Nhưng không sao, gã có giấy hôn thú ở đây, sao Lục gia có thể cản gã vì một biểu tiểu thư được?
Đến Lục gia nhìn xem, cũng để cho La Linh Dư biết, ai mới là người tốt với nàng, ai mới là kẻ không dựa dẫm được.
***
Lục Quân ngồi trong phòng viết chữ.
Mắt quấn băng vải, nên mọi công vụ của chàng đều trình bày bằng miệng, đã lâu lắm rồi không động đến bút. Nhưng mấy ngày lên, La Linh Dư cứ thấp thỏm lẩm bẩm bên tai chàng về “Phạm thị nam Dương”, sau mấy lần khó chịu, Lục Quân vẫn quyết định viết thư giúp nàng. Thổi bút mực trên giấy, Lục Quân đang định nhấc bút viết thư, thì màn trúc bên ngoài va vào nhau kêu ting tang.
Lúc làm việc, chàng không cho phép người ngoài vào thư phòng, thị nữ Cẩm Nguyệt sốt sắng đi qua đi lại ngoài phòng: “Lang quân, lang quân!”
Lục Quân uể oải đáp, “Hử?”
Cẩm Nguyệt: “Tam lang, hình như đã xảy ra chuyện rồi. Tiểu nương tử Họa Nhi chạy đến, nói tỷ tỷ nhà mình gặp rắc rối, xin tam lang giúp đỡ.”
Lục Quân nhíu mày, không lạnh không nóng, trái lại còn thấy hơi phiền: “Sao ngày nào cũng gặp rắc rối thế? Suốt ngày chỉ biết gây chuyện”
Cẩm Nguyệt rầu rĩ nói: “Lần này là… Vị hôn phu đích thân đến trong phủ chúng ta, muốn dẫn biểu tiểu thư rời đi. Biểu tiểu thư không có thời gian nói chuyện, chỉ vội vã bảo Họa Nhi đến truyền lời. Sợ là biểu tiểu thư cũng đang hoang mang.”
Cẩm Nguyệt cố gắng mở to mắt để nhìn lang quân ở sau màn trúc, trong lòng nàng rất khó hiểu, vô cùng bất ngờ. Không phải biểu tiểu thư vẫn luôn tình tứ thân mật với lang quân của các nàng sao? Nàng còn tưởng nữ lang đã làm rung động con tim sắt đá của lang quân, vậy mà bây giờ, nhảy đâu ra một “vị hôn phu” thế này?
“Rầm!”
Trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ, đồ sứ rơi đầy đất, sách vở và khay trà trên bàn đều rơi xuống đất vỡ choang. Cẩm Nguyệt sợ hãi rụt vai, cúi đầu xuống, chỉ thấy tay áo của lang quân sượt qua trước mắt, nhưng nàng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lục Quân ——
Bị nữ lang đùa bỡn như vậy, hẳn là khó chịu lắm đúng không?
***
Lục lão phu nhân và Lục phu nhân cùng mấy nữ quyến đồng trang lứa ngồi trong lương đình giữa hồ, nghe các nữ tử trẻ tuổi ở phường nhạc thổi sáo đàn hát. Lục lão phu nhân nhìn quanh một vòng, mấy phụ nhân ngồi đây đều là nữ quyến trong nhà, nhưng không có lấy một nữ lang trẻ trung xinh đẹp chưa thành thân. Nữ lang nhà người khác đều ra ngoài giao thiệp du ngoạn, còn lão phu nhân Lục gia ngày ngày rầu rĩ, chỉ biết thúc giục các lang quân Lục gia mau sớm thành thân sinh con gái, hoặc là mời các biểu tiểu thư đến nhà chơi.
Suốt ngày chỉ toàn giáp mặt với mấy phụ nhân, nhìn đến phát hờn, thật là vô vị.
Khi Lục lão phu nhân mất hết hứng thú, Lục phu nhân ho khan báo cáo: “… Tóm lại, La nương tử muốn tổ chức yến tiệc ở nhà, đến lúc đó sẽ có các nương tử đến nhà mình. Nhân cơ hội này, con quyết định mời các biểu tiểu thư về ở lại. Nhà có nhiều nữ tử, không khí cũng vui vẻ hơn.”
Lục lão phu nhân nghe thấy là “La Linh Dư” tổ chức thì tâm trạng rất phức tạp, không muốn để La Linh Dư nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ. Nhưng nếu không có La Linh Dư, yến tiệc của các trưởng bối lại không mời được lang quân nữ lang trẻ tuổi… Vậy thì buồn lắm. Lục lão phu nhân gõ gậy, hỏi về La Linh Dư: “Nó ra ngoài chơi bời, không chăm sóc tam lang sao?”
Lục phu nhân: “Vâng… Mẫu thân thấy không ổn sao?”
Lục lão phu nhân không đáp, bà muốn mắng La Linh Dư mấy câu, nói nàng không quan tâm cháu trai mình; nhưng nếu La Linh Dư suốt ngày chạy đến Thanh viện tìm tam lang, Lục lão phu nhân cũng không vui nổi. Tình huống khó xử, lục lão phu nhân không biết nên nói La Linh Dư thế nào, chỉ biết thở dài. Nếu không phải tam lang có thái độ… Thật ra bà cũng thích có nữ lang gánh việc này, chí ít là tốt hơn Lục phu nhân – cô con dâu trầm lặng nhiều.
Nếu gia thế của La Linh Dư tốt hơn, thì có khi bà đã không ghét như vậy.
Bên này đang thảo luận La Linh Dư, thì cách một bờ hồ, La Linh Dư và vị hôn phu của nàng đến thăm lão phu nhân. Lục lão phu nhân nghe thấy thị nữ thông báo, ngạc nhiên nhìn một nam một nữ đi vào lương đình. La nữ lang vẫn phong lưu thướt tha như trước, còn vị lang quân xa lạ đi bên cạnh cũng khá tuấn tú, nhưng xem chừng rất tức giận.
Dưới sự giới thiệu không chút tình nguyện của La Linh Dư, Phạm Thanh Thần ra mắt Lục lão phu nhân và các nữ quyến, cũng tự giới thiệu bản thân. Ngay khi biết Phạm Thanh Thần là “hôn phu” của La Linh Dư, Phạm Thanh Thần muốn đưa nàng rời khỏi Lục gia, Lục lão phu nhân vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? La nương tử có hôn phu?”
Không phải thích cháu bà sao?!
La Linh Dư: “…”
La Linh Dư có nỗi khổ khó nói, vì Phạm Thanh Thần cứ cười híp mắt tự xưng là hôn phu của nàng, lại còn có giấy hôn thú là chứng. Nàng nghĩ thế nào cũng không tìm được cách phản bác, ở trước mặt Lục lão phu nhân, La Linh Dư nhỏ giọng nói: “Thật ra con muốn ở lại Lục gia hai hôm…”
Phạm Thanh Thần nhìn nàng với ánh mắt trìu mến đầy cưng chiều: “Sao La muội muội không hiểu chuyện như thế? Được rồi, biết muội có hiếu với trưởng bối, nhưng thỉnh thoảng ghé chơi là được, đừng làm phiền trưởng bối.”
Tay gã đặt lên vai La Linh Dư, nhìn như tùy ý, thực chất là bấu chặt vai nàng, không cho phép nàng làm trái lời gã. La Linh Dư đổ mồ hôi, bị gã ép đến mức nói không nên lời. Nàng cắn môi, con ngươi bất động như sắp khóc… Phạm Thanh Thần lại làm ra vẻ “đành đến chịu với nàng”, ôn tồn nói: “Biết muội muội rất vui khi gặp ta, lại không nỡ xa lão phu nhân. Thế này đi, ngày mai ta đi cùng muội đến thăm lão phu nhân, có được không?”
Mấy người Lục lão phu nhân thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nhìn ra được gì, chỉ biết cười gật đầu.
Phạm Thanh Thần không cho La Linh Dư cơ hội mở miệng, liên tục mỉm cười nói chuyện với mấy người Lục phu nhân, quan tâm hỏi đến chuyện thường ngày của La Linh Dư. Gã ra vẻ ân cần với nữ lang như vậy, mấy người Lục phu nhân cũng dần bớt nghi ngờ và khó chịu. Lục phu nhân nhìn La Linh Dư, lấy làm tiếc vì nàng và tam lang nhà mình không có duyên, sau đó cười nói: “… Phạm lang tốt với La nương tử thật. Hai người như đôi thần tiên quyến lữ, đã định bao giờ thì thành thân chưa?”
Phạm Thanh Thần nhướn mày, gã rất thích đề tài này, nên càng say sưa thảo luận.
La Linh Dư bị gã đè vai, cố gắng giãy giụa né thoát, nhưng đồng thời lại không muốn mất mặt. Mặt nàng trắng bệch, môi bị cắn đến mức ửng đỏ. Nàng rất khó chịu và cũng không cam lòng, còn mang theo tuyệt vọng. La Linh Dư giãy giụa: “Phu nhân, bá mẫu của con chưa về ạ?”
Lục phu nhân: “Tiểu cô ra khỏi thành viếng thăm đại sư trong chùa rồi, e là hôm nay không về…”
Phạm Thanh Thần nhanh chóng nói: “Hôm khác La muội muội đến thăm bá mẫu cũng được.”
Gã không muốn để La Linh Dư nán lại đây một hôm.
Lục phu nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn hai người, cảm thấy thái độ của cả hai có vẻ kỳ kỳ. Phạm Thanh Thần dần mất kiên nhẫn, trong lòng biết La Linh Dư muốn kéo dài thời gian, để người ta nhận ra điểm không đúng, nhưng gã không muốn ở lại Lục gia thêm một lúc nào nữa. Chỉ cần La Linh Dư rời khỏi Lục gia, thì một mình nàng đâu thể thoát được lòng bàn tay gã… Bên này đang còn lôi kéo nhau, thì bất chợt, từ phía sau truyền đến tiếng của thị nữ và gã hầu: “Nô tỳ (nô tài) thỉnh an lão phu nhân, các phu nhân và biểu tiểu thư!”
Phạm Thanh Thần nghiêng đầu, cùng mọi người nhìn ra bên ngoài lương đình —— gió nhẹ hây hây, lá sen chập chờn. Giữa mặt hồ xanh ngắt, một con thuyền nhỏ từ từ chèo đến. Người chèo thuyền gạt mái, một thị nữ xinh đẹp cùng một người hầu trẻ tuổi đứng trên thuyền, thị nữ và người hầu cúi rạp mình, cất giọng thi lễ với các chủ tử ở giữa đình. Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều vượt qua thị nữ và người hầu, nhìn vào lang quân đang đứng trước bọn họ.
Áo bào lông cừu đeo thêm thắt lưng, gió thổi vạt áo bay bay. Lang quân nọ đứng ở mũi thuyền, đầu đội ngọc quan, thân hình cao ráo. Trên mắt chàng quấn một lớp vải, mấy sợi tóc lưa thưa được gió thổi lướt qua mặt.
Con thuyền gạt nước đi đến, như lướt qua trên sen xanh.
Khí chất cao quý xuất trần, ẩn ẩn hiện hiện như thần tiên khuất sau làn khói mỏng dưới trăng.
Phong thái của chàng như vậy, dù đã gặp chàng nhiều lần, các nữ quyến vẫn không nén được tiếng thở dài: tam lang vẫn tuấn tú như vậy.
Lục phu nhân lại có suy nghĩ khác: May mà con trai mình không ở đây, nếu không lại bị lép vế bởi tam lang rồi.
Ngay lần đầu nhìn thấy lang quân này, lòng Phạm Thanh Thần giật thót, trực giác mách bảo: Nhất định vị này chính là tam lang Lục gia, Lục Quân.
Người trong lương đình đợi thuyền cập bờ, Lục tam lang trên thuyền nghiêng mặt đi, nhìn về phía La Linh Dư. Biết rõ mắt chàng đang che vải không nhìn được gì, nhưng hai bờ vai đang bị Phạm Thanh Thần đè vẫn run lên. Lúc Phạm Thanh Thần ngẩn người, La Linh Dư lấy hết dũng khí, lập tức vùng thoát khỏi “hôn phu”, bước lên trước hai bước, vui mừng gọi: “Tam biểu ca, sao huynh lại đến đây?”
Phạm Thanh Thần ép sát tới sau lưng nàng, ngạc nhiên sầm mặt, hạ thấp giọng, cúi đầu rỉ tai với nàng: “La muội muội, ta nhìn lầm muội rồi… Không ngờ mắt nhìn của muội kém đến thế, lại đi thích một kẻ mù?”
La Linh Dư: “…”
Sự xuất hiện của Lục Quân đã tiếp thêm dũng khí cho nàng. Lúc nãy nàng sợ Phạm Thanh Thần nên không dám nói gì. Nhưng bây giờ Lục Quân “nhìn” mình, La Linh Dư to gan không sợ gì nữa, cố tình khen như thật: “Dù tam biểu ca có bị mù, thì cũng là lang quân tuấn tú phóng khoáng nhất. Ta thích người mù đó.”
Phạm Thanh Thần bị nàng làm nghẹt thở: “…”
Còn nàng đã bước lên trước, đi nghênh đón “người mù” kia.
__
*Qin: Hôm nay chỉ 1 chương nhé vì mình bận.