• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Lạc Dật bị thuộc hạ của Loss đánh đến cho bầm dập cả người. Cuối cùng, Loss không thể kiên nhẫn được nữa. Hắn cầm bình rượu đắt tiền bên cạnh một mạch ném xuống sàn vỡ tan. Bước đến chỗ chỗ của Nhiếp Lạc Dật, hắn túm lấy tóc của thằng bé gằn giọng.

\- Cách Cổ Lạp ở đâu? Nói mau!

Tuy nhiên, Nhiếp Lạc Dật sẽ chẳng khuất phục dễ như vậy. Nó bất chấp không nói ra tung tích của cô. Nhiếp Lạc Dật đột nhiên cười lớn trước mặt Loss thách thức.

\- Dù mày có giết tao thì tao cũng sẽ không nói đâu. Bên cạnh chị ấy còn có Đông Thần, mày sẽ chẳng làm gì được cả!

Loss giáng một cú đấm vào mặt của Nhiếp Lạc Dật khiến thằng bé ngất lịm đi. Hắn phất tay, tên đàn em biết ý bước lên lôi Nhiếp Lạc Dật bất tỉnh ra ngoài. Bàn tay của Loss nắm chặt đến nỗi từng đường gân nổi lên đến đáng sợ. Hắn chính là một kẻ săn mồi. Từ khi Cách Cổ Lạp bỏ trốn đến nay, không biết bao đêm hắn đã nghĩ đến gương mặt của cô. Gương mặt đó quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khiến tâm hắn dao động thổn thức. Nếu là người phụ nữ khác, hắn đã lột da mặt họ để vào bộ sưu tập rồi. Nhưng gương mặt của Cách Cổ Lạp lại khác, hắn trân trọng nó, hắn muốn gương mặt cô có sức sống nên mới không ra tay. Vậy mà Cách Cổ Lạp lại dám đánh thuốc hắn rồi bỏ trốn... Cô không thèm để tâm đến sự coi trọng của hắn.

Trong mắt của Loss dường như hằn những tia máu rõ rệt. Lời nói của Nhiếp Lạc Dật vừa rồi có nghĩ là Cách Cổ Lạp đang ở cạnh Đông Thần và được tên đó bảo vệ?

\- Chết tiệt!


Loss không kìm ném được chửi thề một câu rồi nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho ai đó. Đầu dây bên kia rất nhanh đã được kết nối.

\- Đến lúc rồi, hạ bệ Đông Thị đi!

Đối phương có vẻ cũng là một người lão luyện. Hắn cười lớn rồi lại thở dài.

\- Bình tĩnh, vụ hợp tác của chúng ta chắc chắn sẽ thành công mà.

Loss sốt ruột.

\- Nhưng tôi không chịu đựng được, anh muốn làm gì thì làm. Nếu anh còn muốn tiếp tục hợp tác với tôi, thì liệu mà nhanh chóng khiến Đông Gia cùng cái tập đoàn đó phá sản đi!

Còn không để đối phương trả lời, Loss đã tắt máy rồi. Hắn đã nghĩ thông, hắn sẽ hành động. Cho dù Đông Thần có ở cạnh của Cách Cổ Lạp thì đã sao? Hiện tại trong tay hắn chẳng còn thế lực nào bảo vệ cả. Diệt địch thì chắc chắn phải diệt ngay lúc địch yếu nhất.

Cứ nghĩ đến có thể chạm vào gương mặt của Cách Cổ Lạp, Loss cảm thấy khí huyết dâng trào mãnh liệt.

\_\_\_\_\_\_\_

Nhìn đồng hồ đã 9 giờ sáng hôm sau, Đông Thần mới dời ghế đứng dậy đi rót một ngụm nước uống cho đỡ khát. Hai mắt hắn hiện rõ quầng thâm vì thức xuyên đêm túc trực bên giường bệnh của Cách Cổ Lạp. Sở dĩ hắn có thể giao cho y tá chăm sóc nhưng hắn sợ cô sẽ bị Niếp Trác Na làm hại nên mới tự mình ở bên cạnh cô.

Đợi mãi mà Cách Cổ Lạp vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Đông Thần định nhấn chuông thông báo cạnh giường gọi bác sĩ đến kiểm tra. Ai ngờ, vừa bước tới gần giường... Hắn kích động khi thấy tay của Cách Cổ Lạp có chút cử động.

Đông Thần vội ngồi xuống ghế, nhanh chóng nắm lấy tay cô.

\- Lạp Nhi, em tỉnh rồi sao? Lạp Nhi


Bên tai của Cách Cổ Lạp vang vọng tiếng nói trầm ấm quen thuộc. Cô cố gắng thoát khỏi cơn mê, để mở mắt tỉnh lại.

Thấy Cách Cổ Lạp dần mở mắt, Đông Thần vui mừng. Hắn vội vàng nhấn chuông thông báo gọi bác sĩ tới...

Sau khi kiểm tra toàn bộ cho cô xong, bác sĩ dặn dò Đông Thần không cần lo lắng. Cô đang dần khôi phục sức khoẻ trở ngại. Nghe được những lời này, lòng Đông Thần nhẹ nhõm hẳn. Hắn đương nhiên vui vẻ cảm ơn bác sĩ rồi nói rằng khi nào cô hồi phục hẳn sẽ cho người mang quà tới cảm ơn bệnh viện.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Đông Thần nhanh chóng tiến lại gần giường bệnh. Thấy Cách Cổ Lạp đang định ngồi dậy, hắn vội vàng đi tới đỡ lấy cô rồi chỉnh cao giường bệnh để cô dễ dàng tựa lưng vào. Đông Thần còn nhanh trí rót cho cô một cốc nước ấm. Hắn biết cô mê man lâu như vậy chắc chắn rất khát nước.

Nhìn dáng vẻ tất bật của Đông Thần, Cách Cổ Lạp cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô mỉm cười, nhưng không may đầu lại hơi nhói. Đông Thần vội vàng chỉnh lại băng trắng trên đầu cô rồi hơi nhăn mặt.

\- Đừng động, vết thương của em mới phẫu thuật đấy.

\- Em không sao. Mấy ngày nữa là khoẻ thôi.

Đông Thần ngồi xuống ghế nắm lấy tay của Cách Cổ Lạp. Sau đó hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay lạnh buốt của cô, rồi xoa nhẹ để sưởi ấm. Hành động này khiến Cách Cổ Lạp phì cười.

\- Làm gì vậy?

\- Ủ ấm đôi tay băng giá của em.

Sau lần vào phòng phẫu thuật vừa rồi, Cách Cổ Lạp mới cảm nhận được tình cảm của Đông Thần dành cho mình lớn đến nhường nào. Cô nhìn gương mặt không góc chết của hắn, thấy hai mắt hơi thâm. Chắc vì đêm qua hắn luôn túc trực bên giường bệnh của cô nên mới bơ phờ như vậy.

\- Đông Thần... Cảm ơn...

\- Cảm ơn gì chứ?


\- Cảm ơn anh vì mọi thứ.

\- Anh sẽ luôn ở bên em!

Không hiểu sao lòng cô ấm lạ thường. Cảm giác lúc này rất tuyệt. Dường như cô cảm giác bản thân mới bắt đầu yêu đương vậy. Đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, liền nói với Đông Thần ngay.

\- A... Hôm qua em không về, thằng nhóc Dật không biết giờ ra sao nữa. Anh đưa em điện thoại gọi cho nó.

Đông Thần dừng động tác, hắn quay người lấy chiếc túi xách ở trên bàn rồi cầm chiếc điện thoại đưa cho Cách Cổ Lạp. Cô cầm lấy điện thoại của mình rồi nhanh chóng gọi cho Nhiếp Lạc Dật. Chuông điện thoại đổ mãi, không biết bao lâu mới có người nhấc máy. Cách Cổ Lạp nhanh chóng lên tiếng tỏ vẻ lo lắng.

\- Dật à, chị xin lỗi nha. Hôm qua chị không về được. Mà nhóc đang ở đâu thế? Có ở nhà không?

Đầu dây bên kia im lặng khiến Cách Cổ Lạp nghi hoặc.

\- Dật à? Nhóc...

Đối phương chợt mỉm cười. Hắn nói vọng vào điện thoại.

\- Cách Cổ Lạp, tôi muốn gặp cô, muốn nhìn thấy gương mặt của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK