Tôi có một thói quen là online trong bóng tối, kể cả khi ban ngày, mình cũng sẽ không cho bất cứ tia sáng nào lọt vào, vì như vậy làm mất đi khả năng tập trung của một game thủ chính hiệu.
Tôi không thích đi học, tôi không thích đi chơi, và bố mẹ tôi không bắt ép tôi điều gì cả, họ chỉ có công việc là trên hết, và nghĩa vụ của họ là cho tôi ăn, trả tiền net, cho tôi tiền khi tôi cần, sắm sửa các thứ tôi muốn,...blabla...
Có thể nói, trong phòng tôi chỉ toàn là rác: rác thức ăn, rác thức ăn, rác thức ăn, nên nó hôi là điều không thể tránh khỏi, tôi quen rồi...
Nhưng hôm ấy cúp điện, chẳng có việc gì làm, tôi quyết định mở cửa phòng, cánh cửa mà từ lâu tôi đã không mở! không được, nó mở không được, sao thế nhỉ? hay là nó bị rỉ sét rồi? Thôi kệ, tôi quay lại giường của mình. mọi thứ tối đen, tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió rít ngoài kia! là giữa mùa hè mà, sao lại có gió to thế nhỉ?
Tôi thấy lạnh, tôi nhìn xung quanh, không một ánh sáng....
Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ...
Bố mẹ tôi vắng nhà rồi...
Tôi chợt nhớ mình có 1 cây đèn huỳnh quang-loại chỉ cần lắc là sáng. OMG có chút ánh sáng rồi...
-á á á á á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tim tôi như ngừng đập,là hai cái xác đang trương phình, là bố mẹ tôi đây, bố mẹ tôi ngồi ngay đây, ngồi nhìn tôi, ngồi cạnh tôi, nhưng sao họ lạnh tanh...không một hơi thở, họ chết rồi,...họ chết rồi.
-Tommy! Mẹ mang thức ăn lên cho con nhé!............
Danh Sách Chương: