Mười ngày sau, Thái hậu dưới sự hộ tống của Bùi tướng quân, đúng giờ xuất phát đi hành cung nghỉ hè.
Có điều trước khi bà ta đi, bà ta vẫn không quên quan tâm thân mình Hoàng hậu.
Thái hậu lấy lý do chiếu cố Hoàng hậu, phái thêm hai cung nữ và hai bà đỡ đến cung Trường Nhạc hầu hạ, Phương Tiêu cảm thấy việc này quan hệ trọng đại liền nhanh chóng đến điện Tử Thần thông tri Hoàng thượng. Hoàng thượng sau khi biết, không nói hai lời đưa bốn người quay lại lại đường cũ đưa về cung Trường Thọ.
Có điều cho dù Hoàng thượng không nể mặt như vậy, cũng không đả kích được lòng nhiệt tình quan tâm Hoàng hậu của những người trong hậu cung.
Nhiều ngày nay các cung lục tục phái người đưa nha hoàn và bà đỡ đến cung Trường Nhạc, Phương Tiêu có được khẩu dụ của Hoàng thượng, cho những người này đến từ chỗ nào thì về chỗ ấy.
Chỉ có một mình Giang tiệp dư không hề có một chút động tĩnh nào.
Hoàng thượng tuy từng tiết lộ với Thái hậu rằng muốn biếm Giang tiệp dư vào lãnh cung, có điều chậm chạp chưa ra tay, Giang tiệp dư tự nhiên sẽ không tự mình đụng vào họng súng. Về phương diện khác, sau khi từ trong thiên lao trở về, thân thể nàng ta thật sự phải điều dưỡng tốt, cho dù có muốn làm cái gì, cũng là có lòng mà lực không đủ.
Người ở các cung bị Hoàng đế đuổi đi, hậu cung rốt cục an tĩnh mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này Vệ Anh vẫn luôn điều tra Giang gia, tuy rằng sớm biết Giang Nho ở Hộ bộ nhiều năm như vậy, nhất định vơ vét không ít mồ hôi nước mắt của dân chúng. Nhưng kết quả của điều tra biểu hiện, Giang Nho tham nhũng còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Những cái đã bị hắn ăn, sớm hay muộn cũng phải làm hắn nhổ hết ra.
Bởi vì việc của Giang gia, mặt Vệ Anh dạo này lúc nào cũng âm trầm, các đại thần cũng không dám chọc giận hắn, ở trong cung thấy hắn đều tận lực đi đường vòng.
Chỉ có một mình Hoàng hậu, vẫn anh dũng lúc ẩn lúc hiện trước mặt Hoàng thượng như trước.
Vệ Anh cũng chỉ có lúc nhìn thấy Ôn Ly, sắc mặt mới thoáng đẹp hơn chút ít.
Hôm nay Vệ Anh đến cung Trường Nhạc sớm hơn mọi ngày, vừa vào liền thấy Hồng Nhị đang bưng bát đứng trước giường Ôn Ly, hai người dường như đang giằng co không ngừng.
Mày Vệ Anh giật giật, tiến lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Vệ Anh đến đây, Hồng Nhị lén thở phào một hơi: “Hoàng thượng, ngài đến thật đúng dịp, nương nương không muốn uống thuốc, nô tì khuyên như thế nào cũng không được.”
Vệ Anh hiểu rõ nhìn thoáng qua bát thuốc đen thùi lùi trong tay Hồng Nhị, từ trong tay nàng nhận lấy bát: “Trẫm biết rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Hồng Nhị hướng Vệ Anh phúc thân rồi lui sang một bên.
Vệ Anh bưng bát thuốc ngồi xuống bên giường, nhìn Ôn Ly buồn cười nói: “Ly Nhi, lớn như vậy rồi uống thuốc còn cần người dỗ à?”
Ôn Ly nhìn bát thuốc trong tay Vệ Anh, cả người đều lùi lại đằng sau, “Thuốc này đắng lắm, ta đã uống hơn nửa tháng rồi, thật sự muốn ói ra.”
Vệ Anh ngồi nhích lại cạnh nàng, giống như dỗ dành trẻ con nói: “Ly Nhi ngoan, uống hết bát này rồi không uống nữa.”
Ôn Ly nghe vậy mày hơi hơi nhíu lại, “Chàng lần trước cũng nói như vậy lừa ta uống thuốc.”
Vệ Anh thấy Ôn Ly dáng vẻ kháng cự, bất đắc dĩ nói: “Vua không nói chơi, lần này tuyệt đối không lừa nàng.”
Ôn Ly vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích.
Vệ Anh trừng mắt nhìn, đưa bát thuốc trong tay đến bên miệng Ôn Ly, “Ly Nhi…”
“Ta đã nói là không uống rồi, chàng có phiền không vậy!” Ôn Ly đẩy tay Vệ Anh ra, nước thuốc nóng bắn hết lên người Vệ Anh, cũng có không ít bắn lên tay hắn, Vệ Anh nhẹ buông tay, bát thuốc ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất, tại chỗ không ngừng xoay tròn.
Cung Trường Nhạc im lặng đến bất ngờ, bọn cung nhân đứng ở một bên cả kinh ngay cả hô hấp cũng theo bản năng dừng lại.
Ôn Ly sửng sốt, không biết làm sao nhìn bàn tay bị phỏng có chút đỏ của Vệ Anh.
Thoáng nhìn qua thương tổn trên tay Hoàng thượng, Lý công công trong lòng quýnh lên, tiến lên liền khiển trách Ôn Ly: “Ngươi thật to gan!”
“Ngươi thật to gan!” Vệ Anh nghiêng đầu quát Lý công công.
Lý công công lập tức ỉu xìu.
Hu hu, nô tài còn không là đau lòng ngài sao, ngài còn quát người ta.
Lý công công trái tim vỡ nát.
Vệ Anh quay đầu, nhìn Ôn Ly đang sững sờ, nhẹ giọng gọi như là sợ dọa đến nàng: “Ly Nhi?”
Nước mắt Ôn Ly ‘tách’ một tiếng rơi xuống, “Vệ Anh, chàng không sao chứ? Ta, ta thật không phải cố ý, ta cũng không biết ta bị làm sao nữa.”
“Ta không sao.” Vệ Anh vốn định giang tay ôm Ôn Ly vào lòng, nhưng nhìn nước thuốc trên quần áo, tay giơ đến một nửa lại dừng lại, “Người tới, giúp Trẫm thay quần áo.”
Lập tức có cung nữ dè dặt bước đến, thay Hoàng thượng thay quần áo. Vệ Anh quay đầu nhìn Lý công công ở một bên đang thương thay thân mình, phân phó nói: “Đi mời Văn thái y đến đây.”
Lý công công khịt khịt mũi, bi ai lên tiếng: “Vâng.”
Vệ Anh thay quần áo xong, Ôn Ly vẫn còn sững sờ ngồi trên giường, tựa như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi vừa rồi. Vệ Anh thấy hốc mắt nàng đỏ lên, khẽ cau mày, dướn người lên ôm người vào trong lòng, “Ly Nhi, nàng làm sao vậy?”
Ôn Ly ngước mắt nhìn Vệ Anh, trong mắt vẫn mang theo một lớp sương mù, “Thật xin lỗi, ta thật không cố ý làm chàng bị thương, ta cũng không biết vì sao, ta chính là không khống chế được mình, thật xin lỗi…”
Vệ Anh cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt Ôn Ly, “Không sao, nếu nàng thật sự không muốn uống thuốc như vậy, vậy thì không uống.”
Mắt Ôn Ly lại đỏ lên, tuy rằng thuốc của Văn thái y thật sự rất khó uống, nhưng nàng từ nhỏ đã là một đồng chí tốt không sợ đắng không sợ mệt, thế nào cũng không thể vì uống thuốc liền tức giận như vậy.
Hơn nữa tính cách nàng xưa nay rất tốt, đặc biệt là ở trước mặt Vệ Anh, càng là mềm như cục gạo nếp.
Nàng dụi dụi mắt, nâng tay phải Vệ Anh lên, trên tay còn lộ rõ đỏ ửng, “Đau không?” Ngón tay Ôn Ly nhẹ sờ lên mu bàn tay Vệ Anh.
“Không đau.” Vệ Anh nâng cằm Ôn Ly lên, trấn an hôn một cái lên môi nàng.
“Hoàng thượng, Văn thái y đến.” Lý công công tiến vào bẩm báo với Vệ Anh.
Con ngươi Vệ Anh hơi động, đối Lý công công nói: “Mời Văn thái y tiến vào.”
Văn thái y xách theo hộp thuốc nhỏ của mình, vuốt chòm râu từ ngoài điện đi vào. Nhìn thoáng qua vết thương trên tay Hoàng thượng, Văn thái y chậm rãi nói: “Hoàng thượng, cựu thần không am hiểu trị bỏng, ngài nên mời Phương thái y thì tốt hơn.”
Vệ Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Văn thái y nói: “Trẫm gọi ngươi đến đây không phải để xem bệnh cho Trẫm, mà là để ngươi xem cho Hoàng hậu.”
Văn thái y nghe vậy như có điều suy nghĩ nhìn về phía Hoàng hậu đang ngồi trên giường, chuyện phát sinh ở cung Trường Nhạc vừa rồi, ở trên đường ông đã nghe Lý công công nói. Ông đi đến trước mặt Ôn Ly, cung kính nói: “Hoàng hậu, xin cho cựu thần thay ngài bắt mạch.”
Ôn Ly mơ màng đưa tay ra, Văn thái y nhẹ đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, có hình có dáng bắt mạch một lúc, “Hoàng hậu nương nương cũng không lo ngại, có thể là do cảm xúc tương đối kích động, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Vệ Anh mắt lạnh nhìn Văn thái y, đối Hồng Nhị Lục La phân phó nói: “Hầu hạ Hoàng hậu đi ngủ, Văn thái y cùng Trẫm đi thiên điện.”
Lông mày Văn thái y giật giật, liền đi theo phía sau Vệ Anh đi ra ngoài điện.
Vào trong thiên điện ngồi xuống, sắc mặt Vệ Anh rất không tốt. Con ngươi Văn thái y đảo đảo, đối Vệ Anh hỏi: “Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu không thích hợp?”
“Đúng.” Vệ Anh lạnh giọng nói, “Ly Nhi chưa bao giờ nổi giận với Trẫm.” Cho dù là trước đây khi mình vắng vẻ nàng, nàng cũng không rống to với mình như hôm nay.
Văn thái y suy tư một lát, đối Vệ Anh nói: “Hoàng hậu nương nương đang có thai, cảm xúc khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, tính cách trở nên táo bạo cũng là bình thường.”
Vệ Anh lắc lắc đầu, nói: “Trẫm hiểu biết nàng, nàng là một người rất biết khống chế chính mình, sẽ không dễ dàng bị cảm xúc dắt đi, càng không cần nói đến lên cơn với Trẫm.”
Văn thái y ngưng thần suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra đầu mối gì. Vừa rồi lúc ông bắt mạch cho Ôn Ly, trừ cảm xúc nàng tương đối kích động ra, cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn.
Có điều cảm xúc của Hoàng hậu nương nương không chịu khống chế như vậy, đối thai nhi trong bụng quả thật có ảnh hưởng.
Nghĩ đến một tầng này, mâu sắc của Văn thái y lại ngưng trọng thêm mấy phần, ông đột nhiên cảm thấy Hoàng thượng lo lắng không phải không có lý. Dù sao ông cũng đã ngây người trong cung này mấy chục năm, đối mấy chuyện trong hậu cung kia, lòng cũng biết rõ.
Thấy mâu sắc Văn thái y ngày càng thâm trầm, sắc mặt Vệ Anh cũng càng lúc càng lạnh, “Văn thái y nghĩ đến cái gì rồi à?”
Văn thái y nhíu nhíu mày, nói: “Chuyện này cựu thần tạm thời cũng không nghĩ ra cái gì, Hoàng hậu ăn cái gì đều là cựu thần cùng ngự trù tự mình phụ trách, sẽ không có vấn đề gì.” Nếu như không phải đồ ăn, vậy thì là cái gì đây?
Hơn nữa cung Trường Nhạc được Hoàng thượng bảo vệ một giọt nước không rỉ, không nói đến người khác không thể đi vào, liền ngay cả Hoàng hậu cũng không dễ được ra, nếu quả thật có người giở trò gì, là tìm được thời cơ thế nào? Lại động tay động chân ở đâu?
Ôn Ly lúc này đang nằm trên giường cũng cùng Văn thái y nghĩ đến cùng một vấn đề.
Tuy rằng nghe nói người mang thai tính cách sẽ trở nên nóng nảy, nhưng Ôn Ly vẫn cảm giác được mình không đúng lắm. Bởi chức nghiệp yêu cầu, khống chế cảm xúc là chương tình học bọn họ phải nắm vững trụ cột, hôm nay đối Vệ Anh khác thường như thế, thế nào cũng không thể nói nổi.
Ôn Ly khẽ cau mày, ở trong lòng thầm nói: “Hệ thống, ngươi có thể giúp tra kiểm tra độc không?”
…
Hệ thống im lặng một hồi mới nói: “Bổn hệ thống không có công năng này.”
Ôn Ly bám riết không tha nói: “Vậy ngươi biết ta là bị sao không?”
“Bổn hệ thống không cung cấp dịch vụ này.”
Ôn Ly: “…”
Vậy ngươi còn có công dụng gì? Thậm chí ngay cả một chút bàn tay vàng cũng không có, cái này không khoa học!
[Tinh! Hệ thống hữu tình nhắc nhở, sau khi người chơi gạt bỏ Phạm Na Già, ‘dị diệp hoa’ được thừa kế từ chỗ nàng có công dụng ngưng thần tĩnh khí, thư giãn thần kinh, có lẽ có thể trợ giúp người chơi.”
Ôn Ly: “…”
Hệ thống, bàn tay vàng này của ngươi cũng quá nhỏ đi! Tối đa chỉ có thể gọi là sợi chỉ vàng!
[Có một ít còn hơn không, xin người chơi học được cảm thấy đủ.]
Ôn Ly: “…”
Trong lúc nàng đang chống lại hệ thống, cảm giác phần giường bên cạnh lún xuống, Vệ Anh không biết từ lúc nào đã nằm bên cạnh nàng.
Ôn Ly hơi nghiêng người, trừng to mắt nhìn Vệ Anh, “Vệ Anh, ta có phải là bị bệnh không?”
Vệ Anh nhướng mày, nhẹ ôm Ôn Ly vào trong ngực, ôn nhu nói: “Nàng không có việc gì.” Mặc dù bây giờ không thể xác định rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, nhưng để an toàn, về sau mỗi ngày Văn thái y đều sẽ đến thay Ôn Ly bắt mạch, nếu có vấn đề gì cũng có thể kịp thời phát hiện.
Nhưng vừa nghĩ tới có người núp ở chỗ tối muốn hại Ôn Ly, lửa giận trong lòng Vệ Anh liền bùng lên, cháy mạnh đến nỗi hắn muốn đi ra ngoài giết mấy người.
“Vệ Anh, tay chàng bôi thuốc chưa?” Ôn Ly dè dặt cẩn trọng kéo tay Vệ Anh, tỉ mỉ nhìn nhìn, ừ, may mà không nổi bọt nước.
Vệ Anh nhìn người trước mắt, trong lòng vừa động, bàn tay đặt trên người Ôn Ly không tự giác nắm chặt lại, “Ly Nhi…”
“Hả?”
Ta tuyệt đối sẽ không cho nàng có việc gì.