• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Văn Gia nghĩ thầm, anh trai mình đã come out rồi thì sợ qué gì nữa?

Thế là thuận miệng đáp: “Dạ, chị dâu của con đi làm về đó ba.”

Sấm sét giữa trời quang.

Đình Sương ngay lập tức phi tới bịt mỏ Chúc Văn Gia, nhưng đã không còn kịp.

“Chị dâu của con?” Chúc Ngao nhìn chằm chằm người trong videocall, ông không thể nào nhìn nhầm được, kia chính là cậu em Bách của ông, lúc này mới có mấy tháng không gặp nhau thôi, vì sao cậu em Bách đã biến thành chị dâu của thằng con út rồi?

“Chúc Văn Gia con nói rõ cho ba, đây là chị dâu nào của con?”

Chúc Văn Gia: “Còn chị dâu nào nữa, con chỉ có một anh ——”

Đình Sương giật lấy điện thoại của cậu ta, nhanh chóng ngắt kết nối cuộc gọi.

Việc này cũng là tại cậu hết, nếu như ngày thường cậu không nói lung tung trước mặt Chúc Văn Gia rằng “chị dâu của em cái này chị dâu của em cái kia”, mà đàng hoàng gọi một tiếng “anh Bách” thì sự việc biết đâu sẽ còn cứu vãn được.

Bây giờ thì hay rồi, làm cho Chúc Văn Gia quen mồm một tiếng “chị dâu” hai tiếng “chị dâu”, vừa há mồm là “chị dâu”, ngay cả thời gian để trì hoãn cũng không có.

Chúc Văn Gia vẫn chưa hiểu mô tê gì: “Anh cướp điện thoại của em làm chi?”

“Một nửa số tiền tiêu vặt còn lại của em cũng mất luôn rồi.” Đình Sương nói.

Chúc Văn Gia cực kỳ oan ức: “Em làm gì mà anh cắt tiền của em?”

“… Thôi bỏ đi.” Đình Sương rất nhanh đã tỉnh táo lại, việc này dẫu đổ lên đầu Chúc Văn Gia cũng vô dụng.

Thằng này nó vốn đã vậy, chuyện to chuyện nhỏ cũng không phân biệt được.

Nếu như Chúc Văn Gia chưa mặc quần áo tử tế đã lắc lư trước mặt Bách Xương Ý, cậu còn có thể mắng nó chết tươi. Nhưng tình huống hiện nay không phải chỉ cần giáo huấn Chúc Văn Gia là có thể giải quyết được, chẳng thà đừng mắng còn hơn.

Bỗng nhiên điện thoại của Chúc Văn Gia đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là Chúc Ngao gọi.

Đình Sương tiếp tục ngắt kết nối, tắt nguồn máy thằng em, tiện tay tắt luôn cả máy mình.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Chúc Văn Gia nhìn Đình Sương, lại nhìn Bách Xương Ý đang đi về phía này.

Bách Xương Ý nói năng khá uyển chuyển: “Chúc tiên sinh là đối tác của tôi.”

“Thế thì làm sao?” Chúc Văn Gia vẫn ngơ ngơ không hiểu.

Đình Sương cũng chẳng biết nên giải thích việc này thế nào: “… Thì tại, ờmm, thực ra thì chị dâu của em —— ý anh là anh Bách của em đã từng xưng huynh gọi đệ với ba mình trên bàn nhậu… À mà không, hai người họ không kết nghĩa huynh đệ thật đâu, thế nhưng ở trong lòng ba mình thì bối phận này đã được quyết định rồi… hiện tại ông ấy đột nhiên phát hiện cậu em Bách nhà mình biến thành…”

Thành cái gì?

Con dâu?

Lời này nghe cứ kỳ cục thế nào ấy, Đình Sương căn bản không nói ra được.

“Chờ đã, anh Bách của em là em trai của ba mình?” Chúc Văn Gia cân nhắc nửa ngày trời, đầu óc hoàn toàn không đủ để dùng, cậu ta khua khoắng tay loạn cả lên, suýt chút nữa vẽ thành một bản gia phả ở trên không trung: “… Anh này, ý của anh là chị dâu em… kỳ thực chính là chú của em?”

Vẫn còn chưa dừng lại ở đó, cậu ta tiếp tục cho ra một suy luận khác: “Thế hóa ra… anh là mợ của em à?”

Đình Sương há miệng, không thể nào thấm nổi logic-có-bệnh của Chúc Văn Gia, tuy nhiên chẳng biết phải phản bác lại thế nào.

“… Anh không bàn chuyện bối phận với em nữa, em về phòng của mình trước đi.” Đình Sương đuổi Chúc Văn Gia xong, rồi quay sang hỏi Bách Xương Ý: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Vẫn còn đủ thời gian, dù ba em có muốn bay vèo sang đây thì cũng phải mất mười mấy tiếng.”

“Đừng kéo dài thời gian nữa.” Bách Xương Ý nói: “Anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông ấy.”

“Lập tức á?” Đình Sương có chút lo lắng: “Hay là chờ vài hôm nữa đi, để cho ba em tiêu hóa được chuyện này cái đã? Anh biết tính tình ông ấy rồi đấy, nóng nảy y hệt em, hiện giờ chắc là đang bùng nổ rồi.”

Bách Xương Ý nói: “Ông ấy đã gọi điện thoại lại, chứng tỏ hiện giờ ông ấy đang rất muốn biết chuyện này. Nếu cứ nhùng nhằng không nói thì khác nào chúng ta vừa bất lịch sự lại vừa chột dạ. Em thử đặt mình vào vị trí đấy đi, nếu như là em, em cũng muốn lập tức nói chuyện cho rõ ràng.”

Đình Sương suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, chưa biết chừng càng nhây thì ba mình càng giận hơn: “Vậy bây giờ trả lời điện thoại đi, em với anh cùng nói.”

“Anh ra ngoài mới về, để anh đi rửa tay cái đã.” Bách Xương Ý bước vào nhà vệ sinh.

Đình Sương rót cho anh một chén nước, đi tới trước cửa WC thì thấy Bách Xương Ý đã tháo kính xuống, đang rửa mặt.

“Anh căng thẳng không?” Đình Sương hỏi.

Bách Xương Ý cười đáp: “Em hi vọng anh căng thẳng à?”

Đình Sương cũng nở nụ cười: “Em chưa thấy anh căng thẳng bao giờ, muốn chiêm ngưỡng ghê.”

“Được rồi.” Bách Xương Ý đeo kính vào, thay đổi nét mặt, giống như sắp mở cuộc hội thảo: “Đi thay quần áo rồi chuẩn bị gọi videocall nào.”

Đình Sương cúi đầu nhìn cái áo phông rộng rãi trên người mình, lại nhìn Bách Xương Ý đóng thùng sơ mi đeo cà vạt, đột nhiên hiểu ra, việc nhà cũng như việc quốc gia đại sự, cuộc videocall sắp tới chính là đấu trường Tu La, quyết không được để thua thế trận.

“Gọi trong phòng khách hay phòng đọc sách bây giờ?” Đình Sương một bên thắt cà vạt, một bên hỏi: “Chọn phòng đọc sách nhé?”

Tuy rằng phòng đọc sách không có màn hình lớn, thế nhưng bầu không khí tương đối nghiêm túc.

Bách Xương Ý: “Ừ.”

Vào trong phòng sách, tư thái của Đình Sương như thể sắp tham dự cuộc phỏng vấn qua video đến nơi. Đầu tiên cậu để laptop vào một vị trí thật đẹp, background thì chọn một cái kệ đầy ắp những quyển sách học thuật cao siêu, hơn nữa phải chỉnh camera sao cho có thể quay được hai quyển sách và cây bút máy trên mặt bàn làm việc của Bách Xương Ý, cuối cùng còn tìm hai quả tròn tròn trông giống hạnh đào rồi để vào bên cạnh.

Nhìn khung cảnh này xem, có trưởng bối nào mà không thích?

“Lúc nữa chúng ta phải nói thế nào?” Đình Sương hỏi: “Có cần lập trước chiến thuật không?”

Bách Xương Ý chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của cậu, rồi nói ra mấy suy nghĩ của bản thân.

Đình Sương trầm ngâm một lúc, gật gù bảo: “Vậy để em gọi videocall nhé?”

Ngón tay của cậu đặt lên chuột trái, chuẩn bị trận địa sẵn sàng để nghênh đón quân địch.

Bách Xương Ý: “Ừ.”

Nhấn chuột trái xuống, tiếng tút tút yêu cầu kết nối vang lên.

Chờ đợi đối phương bắt máy.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“Đình Sương con giải thích ngay cho ba ——” Âm thanh của Chúc Ngao bỗng im bặt.

Ông cứ tưởng phía bên kia là thằng con trai nhà mình, ai mà ngờ lại là hai phát ngôn viên cao cấp của Bộ Ngoại Giao.

Chúc Ngao vẫn còn đang mặc quần áo ở nhà.

Vừa mở màn đã bất lợi.

Có điều Chúc Ngao đời này đánh bóng ngược gió nhiều lắm rồi, càng không phải kiểu người câu nệ tiểu tiết, ông lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, vững vàng như núi Thái Sơn, gật đầu mỉm cười với Bách Xương Ý ở trên màn hình: “Giáo sư Bách, đã lâu không gặp.”

Trong lòng Đình Sương hơi kinh ngạc, ba của cậu thế mà không hề nổi giận, có điều nghĩ đi nghĩ lại, thì đây cũng là lẽ thường tình. Hình thức giao tiếp giữa con người với con người khó mà thay đổi được, Chúc Ngao luôn luôn tôn trọng và khách khí với Bách Xương Ý, cho dù đã biết chuyện gì xảy ra, cũng chẳng thể nào dùng thái độ cư xử như với Lương Chính Tuyên được.

Bách Xương Ý đi thẳng vào vấn đề: “Chúc tiên sinh, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi muốn nói với ông về sự việc giữa tôi và Đình Sương.”

“… Sự việc giữa cậu và Đình Sương ư?” Chúc Ngao dừng lại một chút, quay đầu nói: “Vận Nghi ơi, bà lấy cho tôi lọ thuốc trợ tim cấp tốc đến đây.”

Tiếng Trung là một thứ ngôn ngữ hàm súc, từng chữ từng chữ đều có thâm ý riêng, Bách Xương Ý bảo rằng “Sự việc giữa tôi và Đình Sương”, Chúc Ngao lại ngay tức khắc nghe thành “Việc hôn sự giữa tôi và Đình Sương”.

Đình Sương sốt hết cả ruột: “Ba không sao chứ ạ?”

Chúc Ngao nói: “Tạm thời thì chưa, huyết áp hơi cao chút thôi, phòng ngừa vạn nhất ấy mà.”

Trước đây Đình Sương cực kỳ thích cãi nhau tay đôi với Chúc Ngao, cậu càng đứng ở thế yếu, Chúc Ngao càng đứng ở thế mạnh, thì cậu càng muốn cãi cho bằng được. Vì cậu biết bất kể cãi nhau thế nào, cậu cũng không có khả năng hạ gục được Chúc Ngao, cho nên chỉ biết chọc tức ông để tranh giành thứ mà mình muốn. Nhưng từ cái lần gặp mặt ở Hannover, Đình Sương nhận ra Chúc Ngao đã già yếu đi rồi, cậu không dám làm ầm làm ĩ như xưa.

Hiện tại vừa thấy Chúc Ngao lấy thuốc trợ tim cấp tốc ra, Đình Sương chẳng dám ương ngạnh nữa: “Chúng ta cứ nói chuyện bình tĩnh thôi ba ạ.”

Chúc Ngao cầm lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi bảo: “Hai đứa nói đi.”

Bách Xương Ý hỏi: “Chúc tiên sinh, bác sĩ tâm lý lần trước tôi giới thiệu cho ông, ông cảm thấy thế nào?”

Không nhắc đến bác sĩ tâm lý còn đỡ, vừa nhắc tới một cái, Chúc Ngao liền cảm thấy Bách Xương Ý từ lâu đã có mưu đồ gạ gẫm con trai ông, thế là giọng điệu lập tức khó chịu: “Giáo sư Bách, lần trước cậu giới thiệu bác sĩ tâm lý cho tôi, chính là để chờ tới ngày hôm nay đúng không?”

Thái độ của Bách Xương Ý vẫn ôn hòa như cũ: “Không đâu, Chúc tiên sinh này, với tình hữu nghị của chúng ta, một khi ông đã ‘dốc lòng tâm sự’ với tôi về khó khăn của ông, tôi đương nhiên phải có nghĩa vụ trợ giúp hết mình.”

Dốc lòng tâm sự?

Chúc Ngao suy nghĩ một chút, hình như đúng là do ông hỏi Bách Xương Ý trước, rằng con trai mình đồng tính thì nên làm thế nào. Hơn nữa mấy tháng nay sau khi đi khám bác sĩ tâm lý, về mặt tình cảm thì ông vẫn chưa khắc phục được sự bực tức, nhưng trên lý trí thì đã hiểu ra đồng tính không phải là bệnh.

Có điều mấu chốt lần này không phải việc con trai ông thích đàn ông, mà vấn đề mấu chốt ở đây là con trai ông thích cậu em nhà ông.

Việc này người làm cha nào có thể chịu đựng được?

“Tình hữu nghị?” Chúc Ngao chất vấn: “Cậu cũng biết giữa hai chúng ta có tình hữu nghị cơ à? Với tình hữu nghị của hai chúng ta thì cậu không thể, không thể…” Không thể lừa mất con trai tôi chứ?

Sau khi liên tục “không thể không thể”, Chúc Ngao càng thêm khó chịu và tức giận: “Tôi đã coi cậu như anh em ruột thịt!”

Đình Sương chen mồm: “Vậy là thân càng thêm thân, việc này không phải rất tốt ạ?”

Chúc Ngao: “Cái gì cơ?”

Bách Xương Ý đỡ kính: “Haizzz.”

Đình Sương: “À ờ… ý con là, ba ơi, dù sao hai người cũng không phải anh em ruột thịt, hơn nữa con nói thật với ba, ba nghĩ kỹ lại điều kiện của con đi, rồi nghĩ đến điều kiện của giáo sư nhà con đi, ba phải nhận ra là con trai ba đang trèo cao chứ? Ba coi, có phải nhà mình được lợi rồi không?”

Chúc Ngao bất giác mà suy nghĩ theo phương hướng của Đình Sương, nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục, việc hôn sự này đúng là trèo cao thật, giáo sư Bách là giáo sư trong biên chế, nghề nghiệp vừa có chức có quyền, cưới mười đứa tám đứa như Đình Sương cũng được ấy chứ?

Lợi cũng là thằng con nhà mình được lợi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK