• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc Diệp Thanh Ngô mất trí nhớ, Nghiêm Cảnh Tri đã dự liệu trước, thậm chí là do hắn thao túng.

Nhưng trước khi nàng tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn thấp thỏm không yên. Hắn không biết Thanh Nhi sẽ nhớ những chuyện gì, lại quên những chuyện gì.

Giờ đây nàng đã tỉnh, trên mặt khôi phục vẻ rạng rỡ ngày xưa, khi nói chuyện với muội muội và Thân vương thì tươi cười rạng rỡ, ngay cả khi ánh mắt lướt qua mặt hắn, nàng cũng đang cười, sự xa cách và lạnh nhạt khi nàng đề cập đến chuyện ly hôn hôm qua dường như đã tan biến hết.

Hắn biết, thuốc đã có tác dụng.

Trái tim hắn từ lúc cho Thanh Nhi uống bát thuốc đó đến giờ vẫn luôn thấp thỏm, cuối cùng cũng đã yên ổn.

Thanh Nhi của hắn sẽ không rời đi nữa, bọn họ nhất định sẽ bạc đầu giai  lão.

Nghiêm Cảnh Tri kích động đến mức ngón tay run rẩy, chỉ cảm thấy m.á.u nóng sục sôi, nhưng hắn không thể để lộ sơ hở.

Hắn cố nén kích động, bước tới với vẻ mặt quan tâm, giọng nói trìu mến: "Thanh Nhi, quên chuyện gì không quan trọng, nàng thấy sao rồi, đầu còn đau không?"

Diệp Thanh Ngô nhìn người đàn ông trước mặt, dung mạo tuấn tú, nho nhã, khí chất hiên ngang, nàng chăm chú quan sát hồi lâu, cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu lại trống rỗng, không có lấy một chút ấn tượng nào.

Nàng có chút áy náy, khách sáo cười với hắn, sau đó quay sang ghé sát tai Diệp Mạt Sơ, nhỏ giọng hỏi: "Mạt Nhi, vị lang quân này là ai vậy?"

Giọng nói của Diệp Thanh Ngô rất nhỏ, nhưng Nghiêm Cảnh Tri đứng gần đó lại nghe rõ từng chữ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như bị sét đánh ngang tai, cả người c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 



Diệp Mạt Sơ cũng sửng sốt, tỷ tỷ vậy mà không nhận ra Nghiêm Cảnh Tri. Nàng cứ nghĩ tỷ tỷ chỉ là đãng trí, không ngờ lại quên cả người.

Giây phút ấy, Diệp Mạt Sơ cảm khái vạn phần, may mắn tỷ tỷ không quên nàng, nếu không nàng sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

May mắn qua đi, lại cảm thấy vô cùng hả hê, thật muốn vỗ tay khen một câu "Quên thật tốt". Loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa này, nên quên hắn đi.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tỷ tỷ đã quên chuyện sau mười lăm tuổi, vậy thì không nhận ra Nghiêm Cảnh Tri cũng là lẽ thường tình.

Thấy muội muội không trả lời, chỉ mải ngẩn người, Diệp Thanh Ngô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghiêm Cảnh Tri, đánh giá một lần nữa.

Nghiêm Cảnh Tri còn ôm một tia hy vọng, siết c.h.ặ.t t.a.y nhắc nhở: "Thanh Nhi, nàng nhìn kỹ ta xem."

Diệp Thanh Ngô nhìn kỹ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, ta không nhớ ra."

Nghiêm Cảnh Tri nhìn Diệp Thanh Ngô, khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn quen thuộc như vậy, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại xa lạ đến thế, không có tình ý ngày xưa, không có oán hận bị hắn làm tổn thương, thậm chí không có cả sự thờ ơ, buông bỏ của những ngày qua, không có lấy một chút cảm xúc nào.

Vậy là, Thanh Nhi đã hoàn toàn quên hắn rồi sao?

Sao có thể như vậy? Nàng rõ ràng nhận ra muội muội, nhận ra Thân vương đã nhiều năm không gặp, tại sao lại chỉ quên mình hắn?

Nghiêm Cảnh Tri không thể chấp nhận sự thật này, không còn giữ được vẻ trầm ổn trước đó, giọng điệu gấp gáp: "Thanh Nhi, ta là Cảnh Tri, ta là phu quân của nàng, Nghiêm Cảnh Tri."

Diệp Thanh Ngô vô cùng kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Diệp Mạt Sơ, nhỏ giọng xác nhận: "Mạt Nhi, vị lang quân này nói là thật sao?"

Chuyện này ai cũng biết, không cần giấu tỷ tỷ, Diệp Mạt Sơ gật đầu: "Đúng vậy, hắn là Nghiêm Cảnh Tri, tỷ tỷ năm năm trước đã thành thân với hắn."



Nhìn người đàn ông hoàn toàn xa lạ trước mặt, Diệp Thanh Ngô lộ vẻ khó tin.

Nàng im lặng một lúc lâu, mới khách sáo nói: "Thật xin lỗi, ta thật sự không nhớ ra."

"Thanh Nhi..." Nghiêm Cảnh Tri đưa tay muốn nắm lấy tay Diệp Thanh Ngô, còn muốn nói gì đó.

Diệp Thanh Ngô trong lòng dâng lên cảm giác bài xích, theo bản năng né tránh tay hắn.

Diệp Mạt Sơ thấy vậy, vội vàng chỉ vào vị đại phu, nhìn Úc Thừa Uyên nói: "Thừa Uyên ca ca, trước tiên để đại phu xem cho tỷ tỷ đã."

"Được." Úc Thừa Uyên ôn hòa đáp, nghiêng người nhường đường, để hai vị đại phu mà Thường Lâm mời đến bước lên.

Nghiêm Cảnh Tri lui về phía sau mọi người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần đại phu, dùng ánh mắt dò hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Tần đại phu từ lúc bước vào cửa, đã luôn trốn ở phía sau, nghe cuộc đối thoại phía trước, sớm đã toát mồ hôi lạnh, lúc này thấy Nghiêm Cảnh Tri nhìn mình với ánh mắt đầy sát khí, chân hắn mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Nhưng trước mặt mọi người, hắn tuyệt đối không thể để lộ sơ hở, hắn vội vàng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hoang mang lắc đầu, ra hiệu mình cũng không biết.

Nghiêm Cảnh Tri nhíu mày, muốn hỏi thêm vài câu nhưng lúc này người đông, cũng không phải lúc nói chuyện, đành tạm thời bỏ qua, thu hồi ánh mắt từ trên người Tần đại phu, nhìn qua mọi người, lặng lẽ quan sát Diệp Thanh Ngô.

Hai vị đại phu khi được mời đến, chỉ biết là đến khám cho phu nhân của tri phủ đại nhân, đến nơi mới biết là do Thân vương mời, cả hai đều vô cùng lo lắng bất an.

Lúc này, họ dồn hết tâm trí, cung kính và khách sáo lần lượt bắt mạch cho Diệp Thanh Ngô, sau đó cẩn thận hỏi thêm một số vấn đề, Diệp Thanh Ngô đều trả lời, Diệp Mạt Sơ thỉnh thoảng bổ sung thêm một số thông tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK