Ngày hôm sau, Triệu thị cũng cho Lâm Nhị tặng nửa con lợn rừng lại nhà bà, năm nay Lý gia có ít người nêm sợ bọn họ ăn không hết mới tặng nửa con, bằng không họ đã tặng cho nhà bà nguyên một con lợn.
Ngọc Tú cũng đến trấn Thanh Bình mua chút vải vóc và điểm tâm để đem cho nhà mẹ đẻ và nhà chồng.
Vào ngày 27 tháng 12 âm lịch, nàng cùng Lâm Tiềm đem sân vườn quét tước sạch sẽ, đưa chó con cho Hạ Tri Hà nuôi dùm, còn họ thì mang một sọt đựng rau sạch, trứng gà, cá và những đồ tươi sống khác đi lên núi, họ chuẩn bị ăn tết ở trên núi xong sang năm mới xuống núi.
Bụng nàng hiện tại đã gần bảy tháng, bụng to đến mức lúc đứng cũng không còn nhìn thấy mũi chân mình nữa, ngày thường nàng đều không thể ngồi xổm xuống mang giày.
Bắt đầu từ tuần trước Lâm Tiềm đã không còn cho nàng ra bờ sông giặt quần áo nữa mà hắn tự mình chạy đi lấy nước ngồi xổm trong viện giặt đồ.
Nhưng do tay hắn quá lớn cho nên khi giặt quần áo hắn thường xuyên làm hỏng làm cho không có cơ hội mặc lại chúng lần thứ hai.
Sau đó Ngọc Tú nghĩ ra cách kêu hắn xây một cái bệ cao nửa người ở trong sân, trên đặt một khối đá phiến, nàng sẽ đứng ở trên khối đá phiến để giặt đồ, cách của nàng sẽ giải quyết được vấn đề này.
Mặc dù Ngọc Tú ngoài miệng nói để cho Lâm Tiềm ôm mình lên núi, nhưng nếu để hắn vất vả như thế nàng cũng thấy đau lòng, cho nên chuyến này nàng đã tự mình đi, hai người cứ đi rồi lại dừng nên đến chiều mới tới.
Trước đó Lâm Tiềm có lên núi đưa đồ tết và nói với Triệu thị chuyện năm nay họ sẽ trở về ăn tết vì vậy Triệu thị đã đem phòng bọn họ thu dọn sạch sẽ.
Sáng sớm hôm này bà đã thường xuyên chú ý đến con đường đi lên núi, vừa thấy bọn họ xuất hiện bà lập tức tiến tới đỡ Ngọc Tú, vừa vui vừa đau lòng nói: "Lúc trước ta đã nói với A Tiềm rồi, bụng con lớn như vậy đừng lên đây nữa, đường núi khó đi thế này sao con có thể đi được cơ chứ? A Tiềm cũng thật là, thấy vậy mà cũng không biết khuyên can nương tử mình."
Mặt Ngọc Tú đỏ bừng, thở hổn hển và cười: "Không liên quan đến hắn, là do con quyết tâm muốn tới đây.
Không có việc gì đâu nương, chúng con đi từ hồi sáng sớm lận với lại cả đoạn đường chúng con đi rất chậm, cho nên con không cảm thấy mệt gì cả."
Triệu thị lắc đầu: "Hiện tại không cảm thấy mệt đêm về thì sẽ đau chân đấy, nào đến đây, vào phòng nghỉ ngơi trước đi, để ta kêu hai đệ muội con nấu nước cho hai đứa rửa mặt rồi cho Ngọc Tú ngâm chân với nước ấm."
"À, vâng." Ngọc Tú gật đầu đi theo bà vào sân, Đại Bảo và Tiểu Bảo thấy người đến thì luôn miệng gọi "đại bá nương đại bá nương", Ngọc Tú vội lấy túi kẹo cam từ trong lồng n.g.ự.c ra chia cho bọn họ.
Hai tiểu hài tử được cho kẹo, cao giọng nói cảm ơn rồi cãi nhau ầm ĩ và chạy đi.
Triệu thị thấy thế nói: "Mỗi lần tới con đều cho bọn chúng đồ ăn, đám tiểu hài tử đó luôn nhớ trong lòng nên nghe nói con muốn tới liền ở nhà để canh, con đó nha, giờ con đã chiều hư chúng rồi đấy, con cứ chờ mà xem sau này con đến mà không mang đồ ăn chúng nhất định sẽ không buông tha cho con."
Ngọc Tú cười nói: "Một năm con chỉ tới có vài lần sao có thể chiều hư chúng được chứ? Nương, chuyện này không thể đổ oan cho con được."
Triệu thị liền chọc chọc vào cái trán của nàng, "Con đó."
Nương tử Lâm Nhị và Lâm Tam nghe thấy có tiếng động thì đi ra khỏi phòng bếp nhìn hai người.
Ngọc Tú nhìn vào trong nhà tìm kiếm và hỏi: "Nương, cha cùng hai tiểu thúc đâu rồi?"
Triệu thị thở dài, nói: "Khi trước ở đầu núi bên kia xuất hiện mấy con sói, đám sói đó chạy vào nhà người dân trên núi làm bị thương vài người, dạo này chúng luôn luẩn quẩn ở gần đó khiến cho mọi người đều hoảng sợ.
Hôm qua có người ở bên đó tới tìm cha con thương lượng, muốn tập hợp mấy người lại để bắt mấy con sói đó, sáng nay cha con bọn họ đã đi từ rất sớm."
Lâm Tiềm nghe xong đem sọt đặt xuống đất, nói: "Con cũng đi."
Ngọc Tú vội hỏi: "Có nguy hiểm gì không?"
Triệu thị cũng nói: "Con mới vừa leo núi, trước tiên đi nghỉ ngơi với nương tử đi, còn chuyện bắt sói đó bọn họ có nhiều người lắm."
Lâm Tiềm lắc đầu, "Con không sao cả."
Ngọc Tú biết hắn rất có bản lĩnh và không giống mấy người trên núi này, huống chi mấy nam nhân trong nhà đều ra ngoài hắn sẽ không một mình chờ đợi họ, liền nói: "Được rồi, chàng phải cẩn thận một chút.
Tìm cha và mấy tiểu thúc giải quyết nhanh mọi chuyện rồi cùng nhau trở về."
Lâm Tiềm gật đầu, hắn hỏi Triệu thị cụ thể địa điểm xong nhanh chóng chạy đi.
Đám nam nhân đều đi ra ngoài cả rồi, mấy phụ nhân trong nhà cũng cảm thấy có chút lo lắng, họ không còn tâm tư nói đùa nữa, Ngọc Tú lau mặt và ngâm chân xong dựa vào trên giường cùng Triệu thị cắt giấy dán cửa sổ.
Đêm đó thấy mấy người đó chưa trở về, nương tử Lâm Nhị và Lâm Tam đưa hài tử mình đi ngủ, Triệu thị sợ Ngọc Tú ngủ không được bà liền đến ngủ với nàng.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ở phía xa xa, tiếng hú đứt quãng của bầy sói vang lên liên tục.
Sáng sớm hôm sau, mấy phụ nhân trong nhà đều dậy sớm làm việc ở trong sân, nói là làm việc nhưng ánh mắt lại đổ dồn về hướng cửa viện.
Cuối cùng, Đại Bảo và Tiểu Bảo từ bên ngoài chạy vào, vừa chạy vừa kêu: "Gia gia và cha về rồi!"
Theo sau là mấy nam nhân của Lâm gia, bọn họ xuất hiện trên con đường nhỏ ngoài cửa viện.
Bầu không khí trong viện lập tức trở nên sống lại, người thì múc nước, người thì châm trà, người thì nấu cơm.
Mọi người đem tất cả sự lo lắng của đêm qua quăng đi, gương mặt lúc nào cũng tươi cười.
Mất người bọn họ còn khiêng theo hai con sói về, trên người con sói chỉ toàn là máu, chúng đã c.h.ế.t rồi.
Cố Diệp Phi
Ngọc Tú cẩn trọng đi nhìn thử, con sói đó rất to, tuy đã c.h.ế.t nhưng trông nó vẫn uy phong lẫm liệt, làm cho người ta thấy khiếp sợ.
Chó con nhà nàng dạo này đã lớn hơn so với mấy con ch.ó nhà bình thường, đem nó so sánh với mấy con sói này thì nó không là gì cả.
Lâm Tiềm rửa mặt và tay, đi qua chỉ vào một con trong đó nói: "Đây là do ta săn, da sói để cho nàng làm quần áo."
Ngọc Tú nhìn thoáng qua, vội lắc đầu: "Thiếp không dám mặc cái này."
Triệu thị nghe được thì cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, một tấm da sói ít nhất cũng đáng giá hơn chục lượng, để A Tiềm làm lông xong nó sẽ trơn tru láng bóng đến lúc sợ là sẽ được hai mươi lượng đấy, những gia đình giàu có thể sẽ tranh nhau mà mua cho xem."
Ngọc Tú vẫn cứ lắc đầu, nói: "Hay là nương lấy đi?"
Triệu thị nói: "Ở đây ta có một con rồi, nếu con không mặc thì giữ lại sau này muốn tặng ai thì tặng.
Chuyện võ quán của A Tiềm không phải đều do sư đệ hắn thu xếp sao? Tuy nói hai người cùng nhau hợp tác nhưng người ta lại bỏ ra nhiều sức chúng ta cũng nên cảm ơn người ta, da sói này có lẽ không đáng giá đối với y nhưng nó là tâm ý của chúng ta."
Ngọc Tú nghe xong thấy có lý, liền nói: "Để làm da nó xong con sẽ làm một cái áo choàng cho Tiêu sư đệ."
Lâm Tiềm nghe nàng nói vậy thấy có chút không vui, với lại đây là quyết định của nương và nương tử hắn không thể phản bác lại được, chỉ đành ghi nhớ chuyện này trong lòng, chờ đến khi đưa áo choàng da sói áo cho Tiêu Lâu hắn nhất định sẽ cùng y "thảo luận" cho thật tốt.
Hai ngày sau, gia đình họ bận rộn g.i.ế.c heo và g.i.ế.c dê, thậm chí hai tiểu hài tử cũng được giao nhiệm vụ bóc vỏ đậu phộng.
Đêm giao thừa, cả gia nhà ăn một bữa cơm đoàn viên và ở đó đến nửa đêm mới trở về phòng đi ngủ.
Hôm này là mùng 1 tết, ăn chè trứng[1] xong, Triệu thị gọi mọi người vào phòng, nói: "Năm trước ta đã bàn bạc với cha các con chuyện tách ra sống riêng trong năm này, nhân dịp hôm nay đại ca và đại tẩu các con cũng ở nhà ta sẽ nói kỹ, đợi qua tết các con sẽ dọn ra ngoài sống."
Mấy người kia đều nhìn nhau, trên mặt cũng không thấy gì gọi là vui mừng.
Lâm Nhị Lâm Tam thì không nói gì, bọn họ thật sự không muốn ra sống riêng.
Còn về hai nương tử của họ, nếu nói các nàng chưa từng có ý nghĩ đó thì nhất định là gạt người, không có ai không muốn làm chủ gia đình mình.
Khi thật sự có thể tách ra riêng rồi, trong lòng hai người cảm thấy có chút phức tạp.
Nói thật ra các nàng đã gả tới đây lâu như vậy, người mẹ chồng Triệu thị này thật sự không lời gì để nói.
Một là không đặt ra quy tắt với các nàng, hai là không hà khắc trong việc chi tiêu của các nàng, thậm chí đến một câu nói nặng hay lớn tiếng cũng không có, những tiểu tỷ muội trong nhà ai mà không ngưỡng mộ các nàng vì có một mẹ chồng tốt?
Tuy trong lòng cảm kích đối với lòng tốt của Triệu thị nhưng nếu bắt các nàng nói không muốn ra riêng thì các nàng không thể nói được.
Triệu thị tiếp tục nói: "Khi đại ca các con ra riêng trong nhà đã cho hắn mười sáu lượng để hắn thành thân và xây nhà.
Hai người các con lúc thành thân ta cũng tiêu tám lượng bạc, theo lý thì giờ sẽ cho các con thêm tám lượng là đủ.
Nhưng ta và cha các con thấy các con còn có hài tử sẽ chi tiêu nhiều nên quyết định cho các con mười lăm lượng, sẵn tiện nhân dịp tháng giêng đem hai cái sân nhỏ của các con xây lên, còn đồ các con hay dùng ở nhà đến lúc đó cũng có thể dọn đi, các con thấy thế nào?"
Lâm Nhị nhìn huynh đệ của mình một cái, nhỏ giọng nói: "Nương, con không ra riêng."
Lâm Tam cũng nói: "Con cũng không muốn ra riêng."
Nương tử của hai người họ chỉ cúi đầu, không nói gì.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Triệu thị cười nói: "Sớm muộn gì sẽ ra riêng thôi, phải nhân lúc ta và cha các con còn trẻ giúp các con xây nhà, nếu chờ đến khi chúng ta già rồi các con chẳng những không ra riêng được mà còn phải nuôi chúng ta."
Nói rồi xua tay không cho hai nhi tử nói nữa, quay đầu nói với Lâm Tiềm: "Lão đại, ta biết con có bản lĩnh hơn hai đệ đệ, trong nhà cũng không đồ vật gì có thể chia cho con, con với Ngọc Tú chịu thiệt thòi rồi."
Lâm Tiềm lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.
Ngọc Tú vội nói: "Lúc con với A Tiềm sống riêng nương đã cho rồi sao chúng con có thể thiệt được? Với lại các đệ muội mấy năm nay đều chăm sóc cho cha và nương, công lao của các nàng còn nhiều hơn con đương nhiên phải cho các nàng nhiều hơn."
Triệu thị nghe xong mỉm cười không nói gì, chuyện này cứ thế đã được quyết định xong.
Chiều hôm nay, Ngọc Tú và Lâm Tiềm đi xuống núi, ngày mai bọn họ còn phải đến nhà mẹ đẻ Ngọc Tú để chúc tết.
Sáng mùng 2, Hạ Tri Hà đứng dậy quét tước sân vườn đem cửa viện mở ra và ôm cục bột nhỏ ngồi ở nhà chính chờ họ, chó con thì nằm bên chân bà nhìn có chút buồn.
Ngày này vẫn giống như tết mất năm trước, nhưng Hạ Tri Hà biết năm nay khác với mọi năm.
Hôm nay người đến cửa không chỉ có mấy hài tử trong thôn tới thảo ăn mà còn có nữ nhi bà với con rể và còn ngoại tôn trong bụng nàng, đó chính là suy nghĩ mà bà trong ngày mùng 2 năm trước.
Rất mau, Ngọc Tú và Lâm Tiềm đã tới cửa.
Chó con trông thấy bóng dáng hai người thì oạch một cái bò dậy chạy tới bên chân Ngọc Tú chạy vòng vòng.
Ngọc Tú phải dừng lại trấn an nó một trận mới có thể đi tới nhà.
Trong lòng cảm thấy may mắn vì đã không đem con ch.ó này lên núi, nếu nó mà thấy hai con sói kia thì không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.
Ngồi xuống nói chuyện tán gẫu một lát, Hạ Tri Hà nói: "Năm trước các con đã đi lên núi nên không biết trong thôn xảy ra một chuyện hề."
Ngọc Tú nói: "Làm sao vậy?"
Hạ Tri Hà lắc đầu, nói: "Nguyệt Bình bị La gia đuổi về, họ nói nàng ấy đã lén ăn vụng."
Ngọc Tú cả kinh, nói: "Sao lại thế? Nàng ấy với ai?"
Hạ Tri Hà thở dài: "Nhi tử Trương Xuân Hoa, Lý Xuyên.".