Ngày hôm sau, hai người ngồi máy bay công vụ đi Bắc Kinh. Ngày mai chính là hôn lễ của Hạ Khuynh Nguyệt và Tạ Trạm Từ, hai người trở về căn hộ ở Hải Việt trước.
Đây là ngôi nhà tân hôn của hai người, hồi ức về quá khứ của hai người đều ở đây.
Khi biết được Tiêu Tân Thâm rời khỏi Bắc Kinh đi Châu Âu, Sầm Niệm cảm thấy một mình sống tại căn hộ này quá trống trải, hoặc bởi vì người sống cùng cô đã rời khỏi, khắp nơi đều là hồi ức của hai người, mỗi đêm đều rất dài. Cô dứt khoát khóa cửa nhà, dọn tới căn hộ của ông Sầm ở Tứ Hoàn.
Mở ra cánh cửa này lần nữa, trái tim Sầm Niệm chợt đập mạnh. Chuyện quá khứ tựa như phim câm thời xưa bắt đầu phát hình trong đầu. Hồi ức không tốt về mối hôn nhân này lúc ban đầu cho đến khi hai người ở riêng hai nơi, gần như đều là cãi cọ.
“Em vào xem đi.” Tiêu Tân Thâm kéo tay Sầm Niệm, dẫn cô ra khỏi hồi ức.
Sầm Niệm gật đầu, mở cửa ra.
Nếu không phải cô nhớ rõ cánh cửa này, tự tay dùng dấu vân tay mở khóa, thì với cách trang hoàng trước mắt Sầm Niệm sẽ tưởng rằng mình vào nhầm nhà rồi. Đồ dùng màn cửa trong nhà đều đổi thành vật liệu mềm mại. Tông màu lạnh hồi trước đổi hết thành màu da cam tươi sáng, trông rất ấm áp lại dịu nhẹ.
“Anh vừa sửa sang thời gian trước, em thích không?” Tiêu Tân Thâm hỏi.
Sầm Niệm mỉm cười, đối diện tầm mắt anh: “Thích.”
Hồi cô mất trí nhớ, khi đó hai người còn ở căn nhà nhỏ tại Thúy Đình Uyển, Sầm Niệm thuận miệng nói ra một câu.
“Nhà lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng nhất là phải có cảm giác gia đình, không giống như căn hộ ở Bắc Kinh, sống ở đó chỉ cảm thấy lạnh tanh, chẳng có chút cảm giác tình người.”
Không ngờ Tiêu Tân Thâm thay đổi toàn bộ, còn nữa biệt thự tại Quan Hải sau này cũng trang hoàng gần giống như ở Hải Việt.
Đây đều là những chuyện Tiêu Tân Thâm lặng lẽ làm cho Sầm Niệm.
Mùa hè tới rồi, không khí tại Bắc Kinh khó tránh khỏi khô nóng. Tiêu Tân Thâm tiện tay bật cái nút nằm ở giữa, hơi lạnh từ từ thổi ra lướt nhẹ qua người, mỏi mệt trên đường đều tản đi rất nhiều.
Căn hộ đã tìm người quét dọn trước, không dính một hạt bụi, im lặng chờ hai vị chủ nhân tới nơi.
“Em rất thích, Tiêu Tân Thâm, cám ơn anh.” Sầm Niệm đứng ở cửa, còn chưa kịp thay giày đã xoay người ôm chầm lấy Tiêu Tân Thâm.
Chả trách khi Sầm Niệm nói ở khách sạn tiện hơn, Tiêu Tân Thâm kiên trì muốn đưa cô đến Hải Việt ở mấy hôm. Tiêu Tân Thâm ôm lại cô, cánh tay vòng qua thắt lưng Sầm Niệm.
“Em thích là tốt rồi, Ninh Ngưng đã nhận giúp thiệp mời, ngày mai chúng ta cùng nhau qua đó.” Anh nói.
Sầm Niệm gật đầu.
Hai người tiến vào trong, Sầm Niệm nhìn thấy trên mặt nền phòng khách to lớn đặt cái chiếc sô pha lười màu vàng nhạt. Cô cười cười, chỉ vào sô pha: “Anh mua hả?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Ừm, cái đó ngồi rất thoải mái, cơ mà màu đỏ chót…quá tươi, nên anh mua màu này, vừa khéo hợp với màu sắc trong nhà.”
Sầm Niệm ngồi thẳng lên ghế, cô dựa vào sô pha duỗi lưng: “Thoải mái quá đi.” Nói xong, cô còn vỗ vào sô pha bên cạnh, “Anh cũng ngồi đi.”
Khí chất cao quý của Tiêu Tân Thâm thực sự không hợp với chiếc sô pha này. Nhưng anh chẳng hề ngần ngại cũng ngồi lên sô pha.
“Sao anh bỗng nhiên muốn trang hoàng lại căn hộ này?” Sầm Niệm hỏi.
Tiêu Tân Thâm thả lỏng tứ chi, anh vươn tay nắm lấy tay Sầm Niệm, cô trở tay đan chặt ngón tay với anh.
“Lúc trước anh và Tiểu Viễn đã thương lượng ổn thỏa, sau này anh sẽ trở về Bắc Kinh đảm nhận chức vụ chủ tịch, trùng hợp khoảng thời gian trước chúng ta không sống ở đây, thế là anh tìm người trang hoàng lại.”
Còn có một nguyên nhân, ý nghĩa của căn hộ này đã khác, “nhà” của hai người phải có cảm giác và hương vị gia đình mới được.
Sầm Niệm quay đầu nhìn anh: “Vậy sau này anh sẽ quay về Bắc Kinh làm việc ư?”
Tiêu Tân Thâm mỉm cười, có ý sâu xa khác: “Em không muốn trở về thì anh sẽ ở thành phố Giang cùng em, anh và Tiểu Viễn chỉ là thỏa thuận ngoài miệng, anh đổi ý nó cũng không có cách nào bắt bí anh.”
Anh kéo qua bàn tay Sầm Niệm, đặt một nụ hôn trên mu bàn tay, âm thanh dịu dàng lại từ tính: “Hơn nữa anh có nói với nó, chờ em sinh con rồi mới quay về Bắc Kinh.”
Sầm Niệm rụt tay, vỗ Tiêu Tân Thâm một cái: “Tự anh sinh đi.”
“Em cũng biết đây là chuyện của hai người.” Anh nói.
Sắc mặt cô hơi ngượng ngùng mất tự nhiên: “Chúng ta không phải đã nói rồi ư?”
Một tuần trước, vào ngày nọ tình huống khẩn cấp tên đã trên dây. Tiêu Tân Thâm mở ngăn kéo lại phát hiện không có thứ kia. Đối với chuyện con cái, Sầm Niệm luôn cảm thấy mặc cho số phận đi.
Sau khi hai người kết hôn, có một khoảng thời gian Sầm Niệm mới kết thúc việc thực tập cô từng nghĩ đến việc sinh con sớm. Nhưng qua một tháng vẫn không có tin tức gì, Tiêu Tân Thâm cũng đi rồi.
Nhưng hiện tại công việc của Sầm Niệm mới đi vào quỹ đạo, lúc đó cô do dự rất lâu. Cô chủ động hôn lên hầu kết của anh: “Chỉ lần này thôi, nếu không mang thai thì không cần gấp gáp.”
Đêm đó Tiêu Tân Thâm giống như bị kích thích, dày vò cô thê thảm. Thời gian dài hơn trước kia và động tác cũng hết sức quá trớn, lần đó Sầm Niệm nghi ngờ có phải anh muốn mạng mình không.
Cuối cùng cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu ——
Để cho cô sống đi, cô còn chưa muốn chết.
Đèn trong nhà sáng đến nửa đêm, ngày hôm sau Sầm Niệm suýt nữa đi làm muộn. Kết quả hai hôm sau bà dì đến trước hẹn.
“Mấy hôm nay anh cứ suy nghĩ, tối đó có phải anh còn chưa đủ cố gắng không.” Tiêu Tân Thâm nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Sầm Niệm, đột nhiên nói.
Sầm Niệm nhìn theo ánh mắt anh, cô ôm bụng giống như bảo vệ báu vật: “Anh đừng có nhìn, nhìn nữa cũng không thể nhìn ra đứa nhỏ đâu.” Nói xong, cô hơi do dự hỏi, “Anh…rất muốn có một đứa con ư?”
Nếu vậy…vậy cũng không phải không được.
Ánh mắt Tiêu Tân Thâm sáng trong, lộ ra vẻ dịu dàng chỉ đối với Sầm Niệm: “Cũng không phải, chỉ là nghĩ đến đứa bé là con của chúng ta, anh mới chờ mong.”
Sầm Niệm mềm lòng, đang muốn nhượng bộ.
Anh lại nói: “Cơ mà không gấp phải có bây giờ, đợi thêm hai năm nữa đi.”
Sầm Niệm còn có chuyện cô muốn làm, hiện tại không phải thời điểm thích hợp. Dù sớm hay muộn cũng sẽ sinh, anh không vội.
Sầm Niệm biết ý nghĩ của Tiêu Tân Thâm, lòng dạ có chút không nỡ: “Vậy Tiểu Viễn thì sao? Cậu ấy có biết chuyện này không?”
Tiêu Tân Thâm: “Nó đương nhiên không biết rồi.”
Bằng không cậu ta làm sao có thể hào phóng chấp nhận đề nghị của Tiêu Tân Thâm, diễn một vở kịch hay cho Tiêu Chí xem.
Có đôi khi Sầm Niệm ngẫm lại cũng cảm thấy kỳ quái, đối với Tiêu thị giống như củ khoải lang phỏng tay này Tiêu Tân Thâm và Tiêu Tân Viễn hận không thể ném cho đối phương.
Tiêu Tân Thâm nói với cô, thực ra Tiểu Viễn chính là con trai của Minh Nhược Lan và Tiêu Thịnh.
Tiêu Chí…đã gặp tai nạn xe cộ qua đời một tháng trước. Khi đó Tiêu Tân Viễn cung cấp chứng cứ phạm tội thương nghiệp của Tiêu Chí cho cảnh sát, vụ tai nạn xe xảy ra vào buối tối trước ngày điều tra.
Sầm Niệm không hỏi nhiều về chuyện này, dòng dõi nhà họ Tiêu sâu thẳm, giữ kín không báo tin buồn, tang lễ kín đáo không công khai với bên ngoài, cơ mà không ai trong nhà họ Tiêu đi tham dự. Nhưng vì thể diện của Tiêu Chí nên không công khai chuyện phạm tội kia.
Cô chẳng hề hứng thú về chân tướng đằng sau việc này, dù sao cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.
Tiêu Tân Thâm: “Sau này em muốn ở thành phố Giang thì chúng ta sống ở thành phố Giang, muốn ở Bắc Kinh thì chúng ta sẽ trở lại, em đi đâu anh sẽ ở bên em.”
Sầm Niệm mỉm cười, ánh mắt cong thành ánh trăng lưỡi liềm: “Được.”
Chuyện Tiêu thị Sầm Niệm có nghe sơ qua ở công ty, vô tình nghe được đồng nghiệp của bộ phận khác buôn chuyện. Tập đoàn lớn như vậy, sau khi tân chủ tịch nhận chức chẳng những không loại bỏ đối lập, ngược lại chia nghiệp vụ công ty thành hai phần.
Tiêu Tân Viễn coi như tự tháo gỡ một cánh tay, có điều Sầm Niệm biết, đây là hai anh em tính toán cho nhau.
Tiêu Tân Thâm là người anh trai tốt đối với cả hai đứa em Tiêu Tân Hi và Tiêu Tân Viễn. Anh chia một nửa Tiêu thị cho Tiêu Tân Viễn, đón Tiểu Hi về nước đi học.
Sau này anh nhất định chính là người ba tốt, cô cũng sẽ là người mẹ tốt.
Trong mắt người ngoài, Tiêu Tân Thâm là đứa con trời không ai sánh bằng. Đứa trẻ của nhà họ Tiêu và nhà họ Minh, người đáng tin cậy của Tiêu thị, một doanh nhân ưu tú.
Ở trong mắt Sầm Niệm, anh vĩnh viễn là Tiêu Tân Thâm, chỉ là Tiêu Tân Thâm, cũng là người cô yêu.
–
Hôn lễ của Hạ Khuynh Nguyệt và Tạ Trạm Từ được tổ chức tại khu nghỉ mát Thiên Thịnh Lan nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, Tạ Trạm Từ bao cả khách sạn một tuần, mời bảo vệ an ninh tốt nhất.
Người thiết kế khách sạn là bạn trai của Quan Lan, cũng là người thầy chỉ dẫn Sầm Niệm hồi thực tập. Khi đặt tên khách sạn anh ta có mang chút lòng riêng, lấy tên đồng âm với Quan Lan. Tiêu Tân Thâm biết ơn ơn tri ngộ của anh ta đối với Sầm Niệm, lúc đặt tên khách sạn anh chưa từng can thiệp vào.
Hạ Khuynh Nguyệt và Tạ Trạm Từ chỉ mời bạn bè thân thiết và người nhà. Các phương tiện truyền thông đều bị cấm ngoài cửa. Sầm Niệm đã lâu không gặp Hạ Khuynh Nguyệt, cô kích động suýt nữa ôm người bạn cùng phòng khóc lóc. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân muốn khóc là bởi vì nhìn thấy người thật Tạ Trạm Từ.
Tạ Trạm Từ trông còn đẹp trai hơn ảnh chụp và video trên mạng, anh ta mặc âu phục cắt may vừa người, ánh mắt luôn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt chưa từng dời chuyển.
Ngày đó hôn lễ thời tiết đẹp lắm, Hạ Khuynh Nguyệt mặc áo cưới đặt riêng, đuôi áo rất dài, người phụ nữ dưới tấm mạng che mặt như ẩn như hiện, nhưng có thể thấy được nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên khuôn mặt cô.
Sầm Niệm cũng rất cảm động, đương nhiên đây là trước khi gặp được ai đó.
Hôn lễ mới bắt đầu, Sầm Niệm ngồi vào ghế nhịn không được quan sát xung quanh.
Tiếng nhạc vang lên, dàn nhạc đang diễn tấu bài diễu hành hôn lễ ở một bên. Hạ Khuynh Nguyệt khoác tay cha mình tiến vào khán phòng. Tạ Trạm Từ đứng trên bục, đang cầm một bó hoa hồng chờ đợi cô dâu của mình tiến vào.
Sầm Niệm hết sức cảm động, không thể kiềm chế tâm trạng kích động của mình. Ánh mắt cô bắt đầu lướt nhìn khán phòng.
Wow, đây không phải là ngôi sao kia hả?
Đây, đây là ảnh hậu Kim Mã mấy năm trước thì phải?
Lần đầu tiên Sầm Niệm nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy, vả lại bọn họ còn tham dự hôn lễ của bạn thân cô.
Cô kích động tới mức bàn tay cũng đỏ rần.
Còn có một ngôi sao nam cô rất thích khoảng thời gian trước, tên là Hứa Lâm Xuyên, hợp tác với Ninh Ngưng trong một bộ phim thần tượng thanh xuân, là một chàng trai sáng sủa cởi mở, thật sự không hổ danh là tiểu sinh nổi tiếng hiện nay.
Quả nhiên người thật càng đẹp hơn.
Lát nữa cô nhất định phải đi qua xin chữ ký!
Nhưng mà… Cô gái ở bên cạnh cậu ta nhìn rất quen mắt.
Sầm Niệm kinh ngạc đến ngây người, cô vỗ đùi Tiêu Tân Thâm.
“Đó, đó không phải là, Tiểu Hi ư?”
Tiêu Tân Thâm theo ánh mắt Sầm Niệm nhìn qua, âm thanh lạnh đi mấy phần: “Phải.”
Đợi khi nghi thức chấm dứt, Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm cùng lộ ra sắc mặt muốn ăn thịt người đi tới sau lưng Tiêu Tân Hi đang khoác tay Hứa Lâm Xuyên.
Tiêu Tân Hi mặc chiếc váy trắng đang thân mật dựa vào cánh tay Hứa Lâm Xuyên.
“Tiêu Tân Hi.”
Bóng lưng trước mặt sau khi nghe được âm thanh quen thuộc thì khẽ run, bờ vai cũng run theo. Tiêu Tân Hi nắm chặt Hứa Lâm Xuyên bên cạnh, khớp ngón tay trắng bệch.
Tiêu Tân Hi chậm rãi quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt chợt cứng đờ, không dám tin gọi lên: “Anh hai…? Chị hai…? Sao hai người lại đến đây thế…”
Tiêu Tân Hi biết anh ba và chị ba nhất định sẽ tới, cho nên cầu xin anh ba chị ba trước bảo bọn họ nhất định đừng nói với anh hai. Chả trách tuy rằng Tiêu Tân Viễn đồng ý với cô rồi, nhưng ánh mắt kia mang vẻ sâu xa như vậy.
Hóa ra là thế…
Gặp nhau trên con đường hẹp này, cô chỉ đành tự xuất chiêu thôi!
Hứa Lâm Xuyên cũng quay đầu theo, kêu một tiếng: “Anh hai, chị hai.”
Tiêu Tân Thâm nhìn cậu ta một cái, không hề đáp lại. Sầm Niệm ngược lại có phần phản chiến, hai người này trông rất xứng đôi.
Tiêu Tân Thâm không ngờ em gái mình vừa tròn hai mươi, mới về nước một năm đã quen bạn trai rồi, còn giấu anh nữa. Nếu không phải tình cờ gặp được hôm nay thì còn không biết bị giấu bao lâu.
“Chị hai, cứu em…” Tiểu Hi cầu cứu Sầm Niệm.
Hứa Lâm Xuyên tiến lên trước một bước, bảo vệ Tiêu Tân Hi ở phía sau mình: “Anh hai, chị hai, là em…”
“Thôi đi thôi đi.” Sầm Niệm kéo vạt áo Tiêu Tân Thâm, “Tiểu Hi cũng nên yêu đương rồi.”
Hứa Lâm Xuyên có năng lực bạn trai max đó!
Sầm Niệm không nhịn được giơ lên ngón cái với cậu ta, cô đã quên mất ban nãy mình cũng là một thành viên căm phẫn trào dâng bắt được hai người yêu sớm.
Tiêu Tân Thâm: “Tiêu Tân Hi, chờ tiệc cưới kết thúc, em dẫn cậu ta về nhà một chuyến.”
Tiêu Tân Hi thở phào nhẹ nhõm.
“Cho anh một lời giải thích tử tế.”
Sau khi về Bắc Kinh, Tiêu Tân Thâm vốn muốn gặp mặt Tiểu Hi, quan tâm một chút em gái về nước sinh sống có thích ứng chưa. Nhưng Tiểu Hi lại không ở nhà, Tiêu Tân Thâm hỏi thì cô mới nói mình dẫn mấy người bạn học đi Seoul chơi, làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ. Kết quả, cô lại khoác cánh tay của một người đàn ông xuất hiện tại đây.
“Chị hai…” Tiêu Tân Hi trốn sau lưng Hứa Lâm Xuyên, vừa sốt ruột lại sợ sệt.
“Được rồi được rồi Tiêu Tân Thâm, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, em hơi đói bụng. Chúng ta đi ăn trước đi.” Sầm Niệm kéo ống tay áo Tiêu Tân Thâm.
Tiêu Tân Thâm nhìn cánh tay hai người kia quấn chặt nhau, anh gật đầu: “Được.”
Tiêu Tân Hi khóc không ra nước mắt, sao lại xui xẻo vậy chứ? Vì sao anh hai và chị hai cũng ở đây? Còn nữa tại sao chị hai nói đói bụng anh hai liền dịu dàng như vậy.
Tiêu Tân Hi có thể tưởng tượng buổi tối mình sẽ bị tam đường hội thẩm thê thảm.
“Em đừng sợ.” Hứa Lâm Xuyên vuốt ve tay cô.
“Em thực sự sợ lắm…” Tiêu Tân Hi khóc thút thít nói.
Nhìn thấy bóng lưng Tiêu Tân Thâm ôm vai Sầm Niệm, hai người đi đến đâu cũng không nỡ chia lìa. Cô chỉ mong buổi tối chị hai có thể nói tốt giúp mình, dù sao cũng chỉ có chị hai mới có khả năng khuyên ngăn anh hai thôi, hu hu hu.