• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 64: Qua vòng đầu bảng

Ngày thi đấu thứ hai chính là ngày các trận đấu diễn ra dồn dập nhất. Các trận tỷ thí của hai mươi cặp đấu thuộc bốn bản diễn ra liên tiếp xen kẻ. Thời gian bắt đầu từ sáng sớm đến chiều tối. Bởi vì vào được đây, toàn bộ đều là khách nhân có thực lực vượt trội, nên các pha chiến đấu vô cùng hấp dẫn và gây cấn, ai cũng cố gắng lấy hai điểm thắng trận đầu tiên. Tuy nhiên còn có vài người đành phải ngậm ngùi chia đôi số điểm với đối thủ.

Đặc biệt do khả năng lực lực đôi bên quá chênh lệch, cuối ngày đã có sáu đấu thủ phải rời sàn trên cáng cứu thương, chính thức dừng cuộc chơi. Hai trong số những đấu thủ đó là do Hồng Tụ và Khinh Trần tiễn đi, một người do đấu sĩ Cuồng Long của Lâm tộc giết, hai người trúng độc chiêu của Độc dược cốc, một người bị khí thế áp đảo của Hạo Chi công tử chấn cho kinh phách. Chân dung các cường giả từ từ lộ diện.

Ngày thứ hai lại tiếp tục là mười bảy cặp đấu xoay vòng khác. Nếu thi đấu đầy đủ thì lượt đấu bảng này phải kéo dài đến chín ngày, cho nên có rất nhiều người nôn nóng, muốn kết thúc vòng bảng càng nhanh càng tốt. Kết quả là cuối ngày hôm đó, có tới mười hai người bị loại trực tiếp, tạo thành một ngày lịch sử đen tối trong các kỳ đại hội. Xem ra năm nay thực lực các đầu thủ đều tối cường, hơn nữa xuất thân đều bí ẩn vô cùng. Ngoại trừ Hạo Chi công tử oai danh hiển hách, vương tử trong Thiên kỳ thế gia của Triệu Đảo, hai đấu sĩ kỳ quái của Độc Dược cốc, kiếm khách Lam sư bang, thì ba người của Kim Gia cũng giành được sự chú ý lớn.


Người thứ nhất là Khinh Trần trưởng lão, do Khất Cái hội trung lập chưa bao giờ tham gia các kỳ tỉ võ luận kiếm, nên đăng ký dưới danh nghĩa của Kim Gia. Dáng người mập mạp, thấp đậm, trang phục rách rưới đúng kiểu ăn mày. Khinh Trần râu ria xồm xoàng, gương mặt đỏ hồng như lúc nào cũng say rượu, múa trường côn thất điên bát nháo không ai chống đỡ nổi. Mọi người luôn thắc mắt tại sao một cao thủ có thực lực như vậy đến hơn ba mươi rồi mới xuất thế giang hồ. Khất cái hội đúng là ngoạ hổ tàng long, hành sự không ai hiểu nổi.

Ngươi thứ hai là một cao thủ bí ẩn, Dạ Khách. Nhìn gương mặt và vóc dáng của y tầm thường đến không hiểu nổi. Chỉ cần y đứng bên cạnh hai ba người, thì kẻ khác tuyệt đối sẽ không để ý đến y. Các cao thủ am tường cho rằng người này đang dịch dung hoá trang, cố ý giấu đi tung tích. Kể cả võ công của y cũng không thể lần ra, trong suốt thời gian thi đấu chỉ dùng khinh công tránh né, khiến đối thủ kiệt sức mà cũng không chạm được vạt áo của y. Dùng điểm ghi được mà chiến thắng. Tuy nhiên cách thắng này làm người người chán ghét, nản chí vô cùng.

Người đáng chú ý cuối cùng chính là Hồng nương tử. Chẳng hiểu lúc đăng ký nàng để tên gì, nhưng khi thượng đài thì người giới thiệu cứ luôn miệng gào to ‘Hồng nương tử’, cho nên tên đó đã trở thành biệt danh chính thức của nàng. Hồng nương tử xuất thân không rõ, khi thi đấu cũng dùng vải hồng bịt mặt, không ai nhìn rõ dung mạo nàng. Tuy nhiên dáng vẻ yêu kiều gợi tình, đôi mắt lúng liến mị hoặc khiến ai ai cũng đoan chắc dung mạo nàng phải rất mỹ miều xinh đẹp.

Những đối thủ gặp qua Hồng nương tử đều phải rời đài bằng cán, bởi vì sở trường của nàng là dùng phi đao. Đối phương chưa kịp nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, đã dính trọng thương gục xuống đất. Tuy có vài cao nhân trưởng lão giả thiết rằng đây là võ công dùng để ám sát người, nhưng đa số nhân sĩ võ lâm đều không chịu nhận. Họ cho rằng mỹ nữ thì vô cùng tốt, nhất định xuất thân danh gia.

Tóm lại mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán Kim gia thật ra là gia tộc nào? Chuyên luyện môn võ công gì? Tại sao người thuộc Kim Gia thành phần đặc biệt hỗn tạp, xuất thân bí ẩn, thậm chí võ công họ luyện càng khác biệt. Kim gia là thần thánh phương nào đây?

^_^

Ngày thứ ba của đại hội chỉ còn tám cặp đấu, mười hai trận khác do đấu thủ bỏ cuộc nên đương nhiên được xử thắng. Theo lệnh của Lâm vương, buổi chiều của ngày thứ ba sẽ diễn ra toàn bộ các trận còn lại, chính thức khép lại vòng đấu bảng.

Do tính chất quyết định của các trận đấu buổi chiều, Lạc Thiên chính thức xuất hiện ở khán đài. Mấy ngày trước hắn chỉ trốn trong phòng, từ xa quan sát đại hội. Tuy nhiên ngày hôm nay sẽ quyết định thắng thua, có được vào vòng trong hay không nên hắn quyết định trực tiếp đến nơi cổ vũ. Lạc Thiên từ trước đã đặt riêng một gian quan sát hàng thượng đẳng, chỗ ngồi dành cho những người giàu có nhất. Vừa riêng tư, rộng rãi không phải chen chúc với ai, vừa có phục vụ trà bánh mà có thể quan sát gần với khán đài nhất.

Hắn thậm chí còn mang theo Tiểu Thiên Thiên đến chơi chung cho vui. Bởi vì ba người kia đều phải thi đấu nên việc trông đứa trẻ chỉ có mình hắn đảm trách. Phải nói là đối với người chỉ còn một tay lành lặn như hắn quả thật vất vả vô cùng, tuy nhiên do giỏi xoay sở, cuối cùng hắn đã có thể đặt Tiểu Thiên Thiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.


Trận quyết đấu đang diễn ra giữa Hạo Chi công tử và Lục Cam của Thiên Tân phái. Hạo Chi công tử là vương tử của Tùng đại vương, thuộc hàng Thiên kỳ thế gia. Tuy nhiên từ lâu đã nổi danh trên giang hồ là kiếm khách tài hoa, nhân phẩm cực tốt, có mối giao tình rộng khắp Triệu Đảo. Hạo Chi cũng giống như Lâm vương, có hứng thú với thế giới võ lâm hơn là tranh đấu chính trị. Năm nay hai mươi bảy tuổi, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị vô địch lần này.

Đối thủ Lục Cam cũng là thiếu niên hiệp khách nổi tiếng trên giang hồ. Thiên Tân phái ở đảo phía nam cũng chuyên dùng kiếm kỹ. Đây có thế nói là trận so tài đỉnh cao giữa hai đấu sĩ kiếm đạo nổi tiếng trên giang hồ. Lục Cam con người hơi thô kệch, dùng kiếm to và nặng, phát huy ưu thế sức lực của mình, chém mỗi nhát đều có thể bài sơn đảo hải. Hạo Chi có vẻ tinh nhã hơn, mỗi chiêu thức đều phức tạp hoa lệ, khiến người khác nhìn vào không ngừng trầm trồ khen hay.

Hai đấu thủ xem ra cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, khán giả xem xong thầm tiếc tại sao hai người lại rơi cùng một bảng. Với tài nghệ của cả hai mà gặp nhau ở trận chung kết thì càng hay. Lục Cam vừa mới né tránh được một chiêu Tinh Vũ Sa Địa, kiếm khí liên miên bất tận như mưa sao băng từ trên rơi xuống mặt đất của Hạo Chi. Phải nói chiêu này cực mất sức, khi xuất ra phải dùng vận tốc cực nhanh để đâm kiếm xuống, khiến một lưỡi kiếm có thể biến hoá thành muôn ngàn vệt mưa. Vì vậy Lục Cam ngay sau khi tránh khỏi liền vận công phản đòn, một chiêu uy lực thật mạnh mẽ chém ngang thân người của Hạo Chi còn đang lăng không cách mặt đất.

Trong một tích tắc vô cùng ngắn ngủi, Lạc Thiên nhìn thấy tay kia của Hạo Chi loé lên kim châm. Lục Cam nhận trúng chiêu ám khí này thậm chí còn chưa kịp nhận ra, kiếm chiêu của hắn chạm vào Hạo Chi đã hoàn toàn mất hết sức lực. Hạo Chi phản kích đâm một nhát trí tử vào giữa người Lục Cam, trận đầu đã coi như ngã ngũ. Trong tài lên đài tuyên bố Hạo Chi công tử toàn thắng, kêu người đi lên khiêng Lục cam xuống.

Khán giả xung quanh coi xong màn quyết đấu liền hồ hởi vỗ tay rần rần. Hai đấu thủ ngang tài ngang sức, so chiêu với nhau đều khó nương tay nặng nhẹ. Hạo Chi công tử tìm sinh lộ trong tử môn, chịu nhận một kiếm vào thắt lưng để có thể phản công đâm Lục Cam một nhát, quả thật là anh dũng quanh minh.
truyện copy từ
Hạo Chi ôm một bên thắt lưng của mình tự đi xuống đài, những khán giả ủng hộ y vô cùng lo lắng, không biết vết thương này có ảnh hưởng nặng về sau không. Đi giữa đường, y chợt cảm nhận có một cặp mắt thấu đáo đang bắn hàn quang về phía mình. Hạo Chi nhìn về phía những gian quan sát giành cho thượng khách, nhưng không phát hiện ra được ánh mắt vừa mới nãy xuất phát từ đâu.

Lạc Thiên bỏ chén trà đang uống xuống, khẳng định Hạo Chi không còn nhìn mình nữa. “Lúc nãy nguy hiểm quá, xém chút nữa để y phát hiện ra tầm mắt của mình”. Hắn khẳng định vừa rồi Hạo Chi công tử nhận một nhát kiếm rất nhẹ, không đủ để làm trầy da chứ nói chi đến bị trọng thương. Bất quá chiêu trò kiếm ăn của người khác không thể tự tiện lật đổ được. “Thì ra cái gọi là kiếm khách hiệp nghĩa quang minh lỗi lạc cũng đến thế là cùng, chỉ biết dùng ám chiêu đê tiện để chiến thắng người khác.

Trận tiếp sau đó là của Khinh Trần và Mộc Hạng thiếu tăng.


^_^

Trên giang hồ không ai là không biết đến Đại Lâm tu viện, nơi có pho bí kiếp Đồng Nhân thần công nổi tiếng khắp nơi. Đại Lâm tu viện là nơi dành cho những võ tăng tu hành và khổ luyện, là cái nôi lâu đời của võ gia Triệu Đảo. Võ tăng Đại Lâm ít khi đi lại trên giang hồ, nhưng nhân phẩm và hàm vị của Đại Lâm tu viện ai nấy đều công nhận. Trong những cuộc tỉ thí đại hội như thế này, người của Đại Lâm chỉ xem như khảo nghiệm và rèn luyện, không ham tranh đoạt phần thưởng, nhưng năm nào cũng có người lọt vào tứ cường, là địch thủ đáng gờm tranh ngôi vô địch.

Khinh Trần khi thượng đài với kẻ này liền không còn cái vẻ ung dung bởn cợt như thường ngày. Đôi mắt y tập trung kiên quyết, đây cơ bản chính là ý chí quyết đấu của bất kỳ võ giả nào trên đời, gặp được một đối thủ xứng tầm thì không thể nào không dốc sức mình ra đánh một trận sảng khoái.

Mộc Hạng không dùng bất cứ binh khí gì hết, chỉ đơn giản dùng quyền thủ và ngoại gia công pháp. Khinh Trần dùng trường côn quen thuộc, xuống tấn thủ thế.

-Thiếu tăng xin mời. – Y vui vẻ nói.
-Thì ra là đồng học sư huynh. Xin nương tay. – Mộc Hạng bình thản nói. Dựa vào cách xuống tấn, thủ thế, Mộc Hạng đã nhận ra được võ công của Khinh Trần là xuất phát từ Đại Lâm tu viện.

Hai mươi năm trước quả thật là có một lão sư hổ mang chạy vào Bàn Tơ phố sinh sống. Lão sư phàm tục ăn thịt uống rượu này không bao lâu liền đánh bạn với Lao Thiết Tâm, trở thành sư phụ dạy võ đầu tiên của Khinh Trần. Người đó tên tuổi không rõ ràng, tự xưng mình là Thiên Ngoại Phi Thiên, sử dụng thiền trượng, mặc áo cà sa như biết bao người tu hành khác. Khinh trần chưa từng biết võ công mình được học là xuất phát từ Đại Lâm tu viện, còn sư phụ của mình là người bị trục xuất khỏi cửa phật môn. Bởi vì chỉ sau ba năm sống tại Bàn Tơ phố, lão sư liền biến mất, không để lại bất cứ manh mối gì.

Có người nhận ra võ công của mình là của Đại Lâm tu viện, Khinh Trần liền khá cao hứng. Cuối cùng đã có thể ra ra gốc gác, nhận mặt tổ sư. Có manh mối nà đã có thể lần ra thật sự năm xưa sư phụ của mình là ai, tên gì, hiện này còn hay đã mất? Bao nhiêu năm qua, Khinh trần luôn canh cánh trong lòng vấn đề này, mà vẫn chưa có dịp rời khỏi Bàn Tơ phố để làm rõ. Thậm chí khi gia nhập khất cái hội, bao nhiêu năm lăn lộn trở thành hội phó trưởng lão, cũng không thể điều tra ra được tung tích của Thiên Ngoại Phi Tiên. Nhất định sau khi kết thúc trận đấu phải hỏi rõ Mộc Hạng thiếu tăng một số vấn đề.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK