• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Quế hai mắt trợn tròn, liên tục khoát tay: “Ta không có, tôi không có, ta từ nhỏ đến lớn đều sống trong Tử Sa Thành, chưa từng rời khỏi, làm sao lại hại cha mẹ ngươi? Làm sao lại hại ngươi?!”

Bảo Thù hơi ngẩn ra một lát rồi hiểu ra, cũng kinh ngạc: “Làm sao có thể?”

Nguyệt Quế cũng không biết bọn họ đang nói gì, nghe thấy Bảo Thù không tin, liền phụ họa theo bằng cách điên cuồng gật đầu.

Đột nhiên một luồng sang lóe ra, sương mù dày đặc làm cho Nguyệt Quế liên tục ho khan, đầu có chút choáng váng, nàng đứng không vững rồi yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất, đợi sương mù tan hết, bên cạnh người xuất hiện một đứa trẻ.

Nguyệt Quế cố gắng mở to mắt ra, run rẩy chỉ vào người nọ nói: “Mạc... Mạc Tu... “

Mạc Tu quỳ xuống, tay đặt trên trán Nguyệt Quế, dùng một chút lực, Nguyệt Quế liền ngất đi: “Chủ nhân, ngài nghỉ ngơi trước một lát, xong việc, ta sẽ đánh thức ngài.”

Bảo Thù bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nói: “Nguyệt Quế... Nguyệt Quế nàng là...”

“Đúng vậy,” Mạc Tu từ từ đứng dậy, một tay chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi nhìn Bảo Thù, “Nàng là Yên Hoa thượng thần.”

“...” Bảo Thù giật mình, bỗng nhớ tới Lưu Dục từng từ bên trong thần thụ đào ra một hạt mầm.

“Là công công?”

Nhắc đến Lưu Dục, vẻ mặt Mạc Tu trở nên như bi như hỉ, khó mà tả được: “Chủ nhân bây giờ, không thiếu một mảnh phách nhưng lại không có thần hồn, là Lưu Dục lấy cây sinh mệnh mấy vạn năm tưởng niệm khắc cốt ghi tâm tạo thành...”

Dạ Vi không khỏi lắc đầu: “Thù Nhi, muội đã nhận lấy Yên Hoa cả đời thần lực và trách nhiệm, nhận hết tất cả gánh nặng nàng đã mang, Yên Hoa hôm nay, chỉ là một nữ tử bình thường, trong lòng chỉ còn lưu lại tình yêu đối với Kinh Thiên.”

Bảo Thù vẻ mặt xấu hổ, buông mắt xuống nhìn về phía Nguyệt Quế nằm trên mặt đất, trong chốc lát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Dung Hoan ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người Mạc Tu.

Mạc Tu nâng mắt lên nhưng lại không dám cùng Dung Hoan đối mắt, ngược lại nhìn lại về phía Dạ Vi: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi là bắt đầu từ khi nào nghi ngờ ta?”

Dạ Vi cung kính khom người làm lễ, trầm giọng nói: “Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận liền có thể đoán ra. Còn nhớ rõ đêm Khất Xảo đó, ta từ Linh Tê Kính nghe được Bảo Thù đã có điều hoài nghi, nàng hỏi ngài Thiên quân ở đâu, ngài nói cho nàng rằng Thiên quân đang bế quan, mà ngài trước đó lại nói là ngài theo lệnh của Thiên quân đưa thiệp mời tới... Mà ta, đúng là bởi vì như thế, mới nghĩ đến việc giả trang thành hắn, đưa Linh Lung Thứ giao cho Thù Nhi, cũng dặn dò nàng đừng để lộ chuyện ra ngoài... Vậy mà, khi ta định rời khỏi Vân Hải, lại phát hiện Thiên quân cùng bá mẫu đang ngồi trên đài cao nói chuyện phiếm.”

Dừng một chút, hắn nhìn về phía Dung Hoan, “Những khoảng thời gian như đêm Khất Xảo thế này, cha ngươi làm sao có thể để cho mẹ ngươi một mình bế quan? Chỉ tiếc, lúc đó ngươi không hề chú ý, bởi vì ngươi tuyệt đối không ngờ, một câu vô tâm của Mạc Tu lại mang đến kết quả như vậy.”

Dung Hoan cười thảm một tiếng, nhắm mắt không nói.

Mạc Tu lại hỏi: “Hoan Nhi ngươi đâu, bắt đầu từ khi nào nghi ngờ ta?”

“Từ khi Thương Kiệt sư huynh nói cho ta biết, vĩ linh của Dung Nhi thiếu mất một cây.” Dung Hoan bình tĩnh nhìn về phía xa, bầu trời vẫn tối đen như trước, nặng nề đánh vào lòng hắn “Mẹ ta tuyệt đối sẽ không biết phương pháp phá chú, hơn nữa, phàm là đại sự, mẹ ta chưa bao giờ sẽ làm trái ỵ́ cha, cho dù là cha ta một lòng muốn chết, nàng cũng chỉ sẽ lựa chọn liều mạng tương bồi... Cho nên, chỉ có thể là ngài.”

Im lặng một hồi lâu, Mạc Tu thản nhiên nói: “Những điều này có ý nghĩa gì?”

“Nghĩa là ngài sớm đã biết được ta sẽ chết dưới Trảm Yêu Kiếm... Khi đó, cha ta ra lệnh Vũ Phong ôm Dung Nhi đi dẫn ngài rời đi, lại phân phó Thừa Phong bắt đi Bảo Thù dẫn dắt ta đi, nhưng mà, cuối cùng là ngài một người quay lại, Vũ Phong không thấy... Ngài còn nói, chỗ đó bị cha ta bày kết giới, người ngoài tìm không được, nhưng ngài chân trước vừa đi, Dạ Vi sư huynh đã tìm đến rồi... Thừa Phong không thấy, bởi vì hắn chết ở trên tay ngài rồi, kết giới biến mất, bởi vì nó bị ngài phá giải rồi. Ngài cùng cha ta bảy nghìn năm giao tình, tất cả bí mật ở Cửu Mệnh bộ tộc người ngoài không biết, ngài đều biết rõ ngọn ngành.”

Nói đến đây, giọng Dung Hoan có chút run rẩy: “Ngài còn lệnh cho ta quỳ ở đó hảo hảo ngẫm lại những lời phụ thân đã giao cho ta. Trong mười năm này, ta nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ nhớ cha ta từng dặn ta rằng, mặc kệ ngày sau phát sinh bất luận đại sự gì, chỉ cần nhớ tới những điều tốt người đó mang đến cho ta. Ta vẫn luôn cho là, cha ta nói Thù Nhi, thì ra, hắn sớm biết rằng là ngài...”

Mạc Tu sống lưng cứng đờ, bi thương thở dài.

Dạ Vi cũng than nhẹ một tiếng: “Bởi vì năm đó Lưu Dục Thiên quân một lúc cao hứng, không nghe lời khuyên răn cảu Yên Hoa thượng thần, tạo ra Liên Ảnh, cuối cùng làm hại Yên Hoa cùng huynh trưởng ngài Mạc Vấn chết thảm trong tay Dung Hoan. Cho nên ngài đang bên Thiên quân vừa làm bạn vừa trù tính âm mưu hơn bảy nghìn năm, chính là muốn tận mắt nhìn thấy hắn tan cửa nát nhà. Báo thù vốn là không có đáng trách, nhưng ngài không cảm thấy thủ đoạn như thế là rất độc ác sao, chẳng lẽ không cảm thấy rằng là quá mức tàn nhẫn sao? Dù sao, Dung Hoan là ngài nhìn hắn lớn lên... Nếu như vừa rồi tất cả đều là sự thật, Dung Nhi chết ở trên tay Dung Hoan, Dung Hoan cũng chết ở trong tay Bảo Thù... Ngài sẽ cảm thấy sung sướng sao?”

Sẽ... Sung sướng sao?

Mạc Tu ngơ ngác, khoảnh khắc Dung Nhi chết, hắn giấu ở trong cơ thể Nguyệt Quế rốt cuộc có cảm giác gì? Thấy Bảo Thù và Dung Hoan đau đớn như thế hắn có cảm giác gì?

Sau cùng, khi biết được tất cả chỉ là kế sách, hắn có phải là đã thở ra một hơi trong lòng không?

Dạ Vi thấy mắt hắn lộ ra sự hoang mang, buồn bã nói: “Thật ra, Thiên quân lựa chọn tan hết thần hồn đóng băng Vân Hải, đó là muốn lấy chết tạ tội, hi vọng có thể làm cho hận ý trong lòng ngài ngừng lại, đóng lại tất cả bi kịch. Nhưng ngài cô phụ sự khổ tâm của hắn, khi lấy vĩ linh Dung Nhi cứu Dung Hoan, ngài lặng lẽ hạ chú thuật trong cơ thể hắn, đợi khi bọn hắn quay lại bảy nghìn năm trước, đợi khi Dung Hoan bi thương qua độ mà mất đi lý trí, Yên Hoa thượng thần và Lưu Dục Thiên quân đều cho rằng hắn nhập ma, mới cảnh cáo Bảo Thù phải giết hắn... Nhưng ngài có nghĩ tới hay không, nếu không phải ngài, Dung Hoan sẽ không nhập ma, Yên Hoa cùng huynh trưởng ngài cũng sẽ không...”

Mạc Tu ngẩn ra, chờ hắn tỉnh ngộ, lập tức như bị sét đánh, lảo đảo lùi về phía sau.

Ỵ́ của Dạ Vi đã rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều là những mắt xích nối liền với nhau, hắn vì báo thù từng bước từng bước làm hại Lưu Dục tan cửa nát nhà, cuối cùng bức điên Dung Hoan, đợi Dung Hoan quay lại bảy nghìn năm trước, mới có thể hại chết Mạc Vấn cùng Yên Hoa.

Nói như vậy, hắn cũng là một phần tử gây nên bi kịch này?

Hân Liệt không khỏi cảm khái: “Thế gian vạn sự chính là như vậy, nhân quả tuần hoàn, thiên lý sáng tỏ.”

Lúc này, Dung Nhi hoàn toàn nghe không hiểu cuối cùng nhịn không được chen vào hỏi một cái vân đề có liên quan tới bản thân, “Vậy năm đó hàn độc trên người ta, cũng là ngài hạ sao?”

Mạc Tu còn đang trong hối hận, nghe vậy ngẩn ra rồi lắc đầu nói: “Không phải ta.”

Dung Nhi “A” một tiếng, giơ đầu ngón tay ra đếm nói: “Không phải cha, không phải phụ vương, cũng không phải Dạ Vi thúc thúc, lại càng không Không phải Mạc Tu tiểu gia gia, vậy là ai a?”

Hắn vừa hỏi, mọi người lại lần nữa rơi vào im lặng.

Dạ Vi trong mắt kính nể càng đậm, xoa đầu Dung Nhi nói: “Người hạ độc, chỉ sợ là gia gia ngươi.”

Bảo Thù đầu óc lập tức rơi vào trong hỗn loạn, Dung Hoan không khỏi nhớ tới ngày Vân Hải đóng băng, buổi sáng Lưu Dục từng cố ý đến chỗ ở bọn họ, lần đầu tiên bế Dung Nhi rất lâu.

Lúc đó hắn nhìn thấy tận mắt mà còn không dám tin, hiện tại nhìn lại, mới hiểu ra mọi chuyện.

Dung Nhi cắn ngón tay, đôi mày cau lại thành một đường thẳng: “Nghe mẫu thân nói, gia gia không phải rất thương ta sao? Vì sao lại hạ độc hại ta đâu? Thật kỳ quái a?”

Hân Liệt sắc mặt tái đi hơn nửa, nắm tay lại, đáy lòng ngũ vị tạp trần, chợt bi chợt hỉ.

Dạ Vi thanh sắc bình thản liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt không nói.

Mạc Tu cười khổ, than thở: “Lưu Dục a Lưu Dục ngươi ở chỗ nào là mèo, rõ ràng chính là một con cáo, lại còn là một con cáo già xảo quyệt.”

Dung Nhi càng không hiểu: “Có ý gì?”

Mạc Tu giải thích: “Hân Liệt bởi vì có vấn đề về thân thế, vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, gia gia ngươi đang trên người ngươi hạ hàn độc, trong thiên hạ chỉ có Hỏa Hoàng mới có thể giải, khiến Hân Liệt nghĩ đến lấy ngươi và mẹ ngươi uy hiếp Vô Cửu. Hắn nhìn đúng Hân Liệt ngoài lạnh trong nóng, đợi một thời gian, nhất định sẽ coi ngươi như con mình, cho dù không thể cũng có thể hoá giải mối hận cũ giữa Cửu Mệnh bộ tộc cùng Hỏa Hoàng bộ tộc, hắn cũng không sẽ không làm hại ngươi...”

Dung Nhi “Oa” một tiếng, vỗ tay tán thưởng nói: “Gia gia thật là lợi hại a!”

Dạ Vi chuyển mắt nhìn về phía Hân Liệt sắc mặt tức giận, trầm giọng nói: “Đại sư huynh, Thiên quân vẫn còn có một mục đích khác, là muốn ngươi hiểu rõ, cho dù ngươi không phải con ruột của Mặc Hằng Thiên đế, nhưng hắn đối đãi ngươi giống như con ruột... Thử nghĩ một chút, lấy trí tuệ của Mặc Hằng Thiên đế, làm sao có thể bị mẫu hậu ngươi đơn giản như vậy lừa dối? Hơn nữa, một nghìn năm trăm năm, bên người hắn chỉ có mẫu hậu ngươi một nữ nhân một nữ nhân, ngay cả hài nhi cũng không có một cái, vẫn còn không đủ để chứng minh sao...”

Hân Liệt vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng  hoảng hốt.

Hắn bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc mình lấy ra, vẻ mặt Mặc Hằng không có một chút gì gọi là bất ngờ, ngay cả một câu vì sao cũng không hỏi. Uổng hắn Mặc Hằng thông minh một đời, cho dù có thể tính toán người trong thiên hạ, nhưng đối với Hân Liệt, phần tình thương của cha trong lòng hắn, đúng là vẫn chiếm thượng phong.

Dạ Vi thấy hắn bộ dạng như vậy, cũng không nói gì nữa, Doãn Tiêu lại nói: “Nhưng Ma giới ta...”

“Cha... “Bảo Thù bất ngờ cắt ngang hắn, bình tĩnh nói, “Ta sẽ đem Sí Diễm Châu giao cho Dung Hoan, giúp hắn giải phong Thiên Ma thành, ngươi có thể yên tâm.”

“Tuyệt đối không thể!” Hân Liệt nghe vậy, từ trong hoảng hốt tỉnh lại, cao giọng nói.

“Đại sư huynh, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu sao? Chỉ cần người đời còn có ma tâm, Ma giới sẽ không tiêu vong, nhưng mà, chỉ cần Thiên Ma thành một ngày không giải phong, người trong Ma giới sẽ không bỏ qua, sẽ có càng nhiều giết chóc và chiến tranh, sẽ có càng nhiều người nhập vào ma đạo...” Bảo Thù hít sâu một hơi, nói, “Thứ bọn họ muốn, chỉ là cùng người thân đoàn tụ, chỉ cần người lãnh đạo không muốn, có ai mong muốn bỏ lại những ngày an ổn để cùng Thiên giới liều mạng tranh đấu?”

Bởi vì trong đầu còn có ký ức hồi nhỏ của Vô Cửu, đối với Thiên Ma thành, Bảo Thù dường như cũng có một chút cảm giác nhà.

Già Di La vì mình cùng mẫu thân làm tới tình cảnh như vậy, nàng có phải nên vì hắn làm chút gì đó không? Cùng với Dạ Vi, nếu không vì hắn hoàn thành nguyện vọng này, cuộc đời này, hắn làm sao tâm an?

Nhưng là, điều này có nghĩa là gì?

Nàng buồn bã nhìn về phía Dung Hoan nhìn lại, vừa vặn Dung Hoan cũng trông lại về phía nàng, hai người bình tĩnh nhìn đối phương, trong lòng có nghìn vạn khúc mắc, không cần nói cũng có thể nhìn ra.

Mạc Tu chậm rãi đi về phía Dung Hoan, cười khổ nói: “Hoan Nhi, thật ra Mạc Tu thúc thúc lừa ngươi, cha ngươi nếu đã hạ quyết tâm đóng băng Vân Hải rồi, lấy tu vi hắn, cho dù là giết Hân Liệt cũng không cứu lại được, ngươi... Ngươi nếu như báo thù cho cha mẹ ngươi thì cứ ra tay đi.”

Dung Hoan lui về phía sau một bước, nâng tà áo, hai gối quỳ xuống, nức nở nói “Từ nhỏ, ngài và cha luôn luôn chỉ bảo ta, người đã làm sai chuyện, phải tự mình gánh chịu hậu quả. Tất cả là do cha ta bắt đầu, mà cha ta cũng đã lấy mạng sống mình đóng lại, đây là lựa chọn của hắn, mẹ ta bằng lòng cùng cha ta, vậy cũng là lựa chọn của nàng, mọi người trong Vân Hải cũng là như thế..., Hoan Nhi cũng không muốn mất đi thêm điều gì nữa... “

Mạc Tu rơi lệ, run rẩy vỗ vai hắn: “Hoan Nhi, đứa bé ngoan, ngươi cuối cùng cũng trưởng thành, không phụ lòng cha mẹ ngươi một phen khổ tâm, không phụ lòng...”

“Thúc thúc... Ngài bình thường đối với Hoan Nhi rất tốt, Hoan Nhi luôn luôn ghi tạc trong lòng.”Dung Hoan cúi đầu lạy một lạy, khóc không thành tiếng.

“Lưu Dục, đây là sự trừng phạt ngươi đối với ta sao?” Mạc Tu ngửa mặt lên trời cười dài, rơi lệ đầy mặt, xoay người đi về phía dưới chân núi, “Làm cho tôi đại cừu được báo nhưng lại không được sung sướng một chút nào. Làm cho tôi từ nay về sau sống cô đơn trong áy náy, làm cho ta hối hận vĩnh viễn tự trách mình, làm cho ta làm sai chuyện nhưng không được gánh vác hậu quá... Ngươi quả nhiên là ngoan tâm a... “

Hắn điên điên khùng khùng lời nói càng ngày càng xa, Dung Hoan chưa từng quay đầu lại, quỳ trên đất nhưng lệ đã rơi đầy mặt.

Doãn Tiêu cảm khái: “Mới vừa rồi là tương kế tựu kế, chính là muốn chúng ta lĩnh hội, vì chút thù cũ kéo dài tranh chấp về sau, chỉ làm ta mất đi càng nhiều, thay vì chấp mê trong quá khứ, không bằng nắm chặt hiện tại.”

Bảo Thù rơi lệ ròng ròng, đi tới bên cạnh Dung Hoan, muốn an ủy hắn một câu nhưng lại không sao mở miệng được.

Cho dù tất cả mọi chuyện không phải như nàng mong muốn nhưng nàng cũng không được tha thứ sai lầm của mình, nếu như nàng chịu cùng hắn thẳng thắn thành khẩn, nếu như nàng chịu cùng hắn cùng nhau đối mặt...

Hắn và nàng, làm sao lại lưu lạc đến bước này?

Dung Hoan đứng lên, vòng qua người Bảo Thù, đem Nguyệt Quế hôn mê trên mặt đất ôm lấy.

Yêu Nhiêu muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Dạ Vi lấy mắt ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mặt không chút thay đổi ôm Nguyệt Quế đi về phía dưới chân núi. Bảo Thù cũng không ngăn lại, tê liệt ngồi ở nơi Dung Hoan vừa rồi xuống, không tiếng động rơi lệ.

Dung Nhi thấy thế, hướng về bóng lưng hô to một tiếng: “Này, ngươi làm cái gì a, sao lại đi a?”

Dung Hoan bước chân khựng lại rồi điểm mũi chân, thả người nhảy vào trong không trung, biến mất trong bầu trời đen tối.

Dung Nhi tức giận không thôi, định quay đầu lại tìm Hân Liệt kể khổ, nhưng phát hiện Hân Liệt sớm đã rời đi, chỉ có thể hướng về phía Dạ Vi hét lên, “Ngươi không phải nói, chỉ cần ta buông tha một cái vĩ linh, liền có thể cởi ra toàn bộ câu đố sao? Làm sao lại thành thế này?”

Dạ Vi bất đắc dĩ nói: “Câu đố đã được giải, không có nghĩa là có thể giải quyết vấn đề, vấn đề giải quyết rồi, không có nghĩa là có thể cởi ra khúc mắc.”

Doãn Tiêu im lặng gật đầu, đi lên đem Bảo Thù nâng dậy: “Thương thân dễ khỏi, thương tâm khó lành, chúng ta luôn lấy danh nghĩa tình yêu làm tổn thương đối phương. Chỉ có điều, giữa vợ chồng với nhau không phải dùng tổn thương để hiểu ra cách sống với nhau, yên tâm đi, chỉ cần các ngươi trong lòng còn có nhau, mối nhân guyên này vẫn sẽ không biến mất.”

Bảo Thù không nói gì, hồi lâu sau, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Hân Liệt về tới Thiên Cung, trong khoảnh khắc, kim quang loá mắt nhanh chóng đẩy lùi bóng tối, cả vùng đất trở về với ánh sáng.

Nhìn cầu vồng rực rỡ ở chân trời xa xa, Bảo Thù không khỏi cười khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK