Sự kinh hoàng dị thường trong mắt của Bạch Mạn hiện rõ vô cùng.
Châu Dung dùng sức nắm chặt tay của Bạch Mạn: "Thậm chí bọn hắn còn không nhận ra ta là nữ nhân, có thể thấy được bọn hắn mắt mù. Sợ cái gì? Ta còn không sợ. Ngươi cũng không cần sợ."
Trong lòng của Bạch Mạn, cửu biệt trùng phùng chua xót bị nộ khí tự phát xung kích.
Châu Dung vốn là như vậy! Luôn luôn tự mình đưa ra quyết định. Xâm nhập vào cuộc sống của người khác mà không giải thích và ép buộc an bài cuộc sống của người khác.
Nếu như Châu Dung chỉ hành động theo ý thích thì sao?
Nếu Bạch Mạn rơi vào tình yêu nhất thời của Châu Dung, tình yêu này sẽ chỉ đẩy nàng vào vực thẳm hủy diệt vĩnh viễn.
Bạch Mạn giễu cợt nói: "Chỉ có ngươi là có lá gan lớn."
Đôi mắt của Bạch Mạn rất tròn, thường xuyên giữ phong thái đoan trang, chỉ khi nhìn chằm chằm vào người khác, nàng mới lộ ra một tia sức sống hiếm có.
Châu Dung thuận miệng nói: "Thật không cần sợ, chỉ là công việc với thương nhân thôi, không có gì."
"Chẳng lẽ ngươi không cần hỏi ta, vì sao ta lại sợ hãi sao?" Bạch Mạn nghẹn lời.
Từ tận đáy lòng, Châu Dung cảm thấy thương nhân không có gì phải sợ hãi, nhưng nàng lại không để ý đến cảm xúc của Bạch Mạn.
Châu Dung bất an vuốt ve bạch bào trong tay: "Vì sao ngươi lại sợ?"
Bạch Mạn nói rõ ràng từng chữ: "Ta rất sợ hãi, bởi vì vừa rồi lão bản đã nhìn thấy mặt của ta."
Châu Dung vẫn đưa tay vuốt tóc của Bạch Mạn, kéo bím tóc hai bên xuống che đi khuôn mặt của người kia.
"Cái này không phải là tốt hay sao? Không nên nghĩ nhiều về nó."
Bạch Mạn tức giạn cười: "Sao có thể không nghĩ? Dù sao nguy hiểm như thế... "
"Có ta ở đây. Chẳng lẽ ta sẽ để cho ngươi gặp nguy hiểm sao?"
"Nếu thật sự có nguy hiểm thì sao? Lỡ như thật sự xảy ra thì sao? Ngươi còn có thể chết vì ta được không?" Giọng nói của Bạch Mạn trở nên thống khổ, "Đây là mạng sống của ta! Chuyện gì sẽ xảy ra với ta? Ngươi nắm chắc được hay sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ tiếp nhận vận mệnh của ta thay cho ta sao?"
"Sẽ không phát sinh, ta hứa với ngươi. Ngươi bình tĩnh một chút."
"Ta rất tỉnh táo!" Bạch Mạn hất tay của Châu Dung ra, "Ngươi đừng có lúc nào cũng cho rằng không có nguy hiểm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng đừng làm ra vẻ như mình nắm hết mọi việc trong lòng bàn tay!"
"Nếu như ta đã hoàn toàn chuẩn bị tốt... "
"Không có ích lợi gì, Châu Dung, chuẩn bị cũng vô dụng!" Bạch Mạn rít lên, "Bởi vì vận mệnh vô thường, bởi vì thời thế đã định, bởi vì thế gia sẽ chết, ta cũng nhất định sẽ chết!"
"Ta sẽ không để cho ngươi chết!"
"Lời hứa của ngươi thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ ngươi có thể đối kháng với vận mệnh sao?"
Ánh mắt của Châu Dung nhất thời trống rỗng, nàng nghĩ đến tế đàn, thi thể cùng máu tươi của kiếp trước. Hắc ám vĩnh hằng cùng đau đớn.
Nhưng Bạch Mạn làm sao có thể tin được, Châu Dung tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Làm sao nàng có thể tin rằng mình có thể tái sinh thêm một lần nữa, rằng vận mệnh của mình có thể bị gián đoạn và lặp lại? Nàng sẽ chỉ cảm thấy mình như một kẻ lừa gạt!
Làm sao mình có thể nói cho Bạch Mạn biết, đúng vậy, ngươi đoán không sai, thế gia đã diệt vong, ngươi cũng đã chết.
"... Ta có thể." Châu Dung trầm thấp nói, vô luận Bạch Mạn có tin hay không tin.
"Hoa ngôn xảo ngữ*." Bạch Mạn cười.
(*) Hoa ngôn xảo ngữ (花言巧语): khéo lấy lòng người khác bằng những lời lẽ dễ nghe nhưng không thật.
"Ta không có hoa ngôn xảo ngữ." Châu Dung nắm lấy tay của Bạch Mạn, chỉ có thể mạnh mẽ hứa hẹn: "Lần này, ta sẽ không để ngươi rơi vào nguy hiểm, cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi."
Hai người đều không nói gì, lời nói của Châu Dung dần dần tiêu tán trong không khí.
Bạch Mạn nhìn ánh mắt thê thảm đau đớn của Châu Dung.
Lừa đảo!
Rõ ràng nàng không nguyện ý cùng mình đi, không nguyện ý rời xa kinh thành, không nguyện ý từ bỏ quyền thế dễ như trở bàn tay, bây giờ lại hoa ngôn xảo ngữ như vậy?
Giả vờ chân thành và lừa gạt thực tình của mình.
"Ta không tin ngươi." Bạch Mạn lạnh lùng nói.
"Ngươi quan trọng đối với ta." Châu Dung nắm chặt tay của Bạch Mạn, "Ngươi quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, quan trọng hơn sự tự do của ta, thậm chí... quan trọng hơn mạng sống của ta... "
Bạch Mạn lặng lẽ nhìn Châu Dung: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
Châu Dung cười khổ, "Ta có tài đức gì, xứng với cái gọi là quan trọng của ngươi?"
Châu Dung biết lời nói quá mức tái nhợt.
Kiếp trước vào đại hôn Bạch Mạn và Cửu Vương, Cửu Vương đã rất coi trọng Bạch Mạn, trước mặt mọi người nói rằng Bạch Mạn là người quan trọng nhất của hắn.
Tuy nhiên, Cửu Vương đăng cơ với sự ủng hộ của Bạch gia, sau đó hắn giết chết toàn bộ người của Bạch gia.
Bạch Mạn làm sao có thể tin được?
Châu Dung vô lực buông tay ra.
Bạch Mạn lạnh lùng nhìn Châu Dung.
Bạch Mạn nghĩ rằng sau khi chỉnh lại tình cảm của mình dành cho Châu Dung, nàng có thể dễ dàng lợi dụng nàng ấy và làm nàng ấy mù quáng bằng những lời ngọt ngào. Bạch Mạn nghĩ mình có thể.
Nhưng nàng làm không được.
Nàng không có cách nào thuận theo ý của Châu Dung. Nàng sẽ không lựa lời nói chỉ trích Châu Dung.
Nàng chưa từng cảm nhận được tình yêu, tất nhiên cũng sẽ không tin tưởng dạng yêu này. Nàng từng bị phản bội, từng bị giam cầm, Châu Dung mang binh vây quanh hoàng cung, nàng giống như một kiện hàng hóa bị Độc Cô Viêm cùng Châu Dung tranh tới tranh lui, quyền thế của hai người va chạm, cuối cùng chính là nàng chết thảm.
Bạch Mạn không biết vì sao kiếp trước nàng lại bị mắc kẹt vào khoảng cách quyền thế giữa Châu Dung và Độc Cô Viêm.
Đúng, Châu Dung yêu nàng. Tình yêu này là cái gì? Là tham món lợi nhỏ sao? Yêu trân châu bảo kiếm sao? Yêu đế vương, yêu quần thần, bất quá là áo ngoài mỹ lệ yếu ớt, bên trong là một chút đường và chất độc chết người.
Bạch Mạn đẩy Châu Dung ra.
"Ngươi hiểu bao nhiêu về ta? Tại sao ngươi cứ nói mãi, dùng mấy lời hứa suông làm rung động trái tim của ta? Ta có cuộc sống của riêng mình, tại sao ngươi cứ luôn xáo trộn cuộc sống của ta? Ta chỉ muốn không bị sắp đặt theo ý của người khác mà thôi."
Châu Dung lui lại hai bước.
"Ngươi sẽ không chết." Nàng lẳng lặng nói, "Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ an thuận sống sót, cả một đời bình an vui sướng."
"Ta không quan tâm đến cái chết." Bạch Mạn mệt mỏi nói: "Ta thà chết nếu bị người khác thương hại như vậy."
Trái tim của Châu Dung đau đớn. Tay của nàng gắt gao nắm lấy trường bào: "Trên đời này tất cả mọi người đều sống tốt, tại sao phải chết? Ta phải dùng hết sức lực của mình mới có thể sống sót, nhưng may mắn thay ta vẫn còn sống và có thể nhìn thấy ngươi."
"Nếu như vận mệnh luôn luôn đòi hỏi cái chết ở điểm kết thúc.. " Châu Dung nói, "Tội lỗi của ta càng sâu nặng hơn, người chết là ta, dù sao cũng không phải là ngươi."
Bạch Mạn trừng mắt nhìn Châu Dung.
Châu Dung tự giễu: "Chỉ là tội lỗi của ta quá nặng, có lẽ ông trời không nhận ra."
Vẻ mặt của Châu Dung thê thảm đau đớn đến mức Bạch Mạn vô thức hỏi:
"Ngươi... Làm cái gì?"
"Ta giết rất nhiều người. Rất nhiều rất nhiều." Châu Dung nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt của Châu Dung quá nghiêm túc, Bạch Mạn sợ hãi lùi lại hai bước.
Nàng nhìn Châu Dung, phát hiện con mắt của Châu Dung đen kịt, nàng biết Châu Dung là nói thật. Bạch Mạn mở miệng, phát hiện mình không nói được một chữ.
"Ngươi đã đáp ứng ta, ngươi sẽ không bao giờ dùng giết chóc để giải quyết vấn đề nữa." Bạch Mạn run rẩy nói, "Nếu giết quá nhiều, ngươi sẽ không thể chết."
"Ta đáp ứng ngươi, về sau ta sẽ không. Nhưng đời này ta đã phạm phải tội lỗi, ta cầu nguyện trước ông trời quá nhiều, tiêu hao quá nhiều, đã không thể thay đổi." Châu Dung bình tĩnh trở lại.
"Cho nên ta chỉ cầu đời này. Ta cũng chỉ có đời này."