Tuệ Ngọc không thể mở miệng để đáp lại lời anh, cổ họng cô khô khốc, cay rát và đắng chát. Muốn khước từ anh một câu thật tàn nhẫn nhưng chỉ giữ ở trong suy nghĩ chứ chẳng nỡ làm.
Rời khỏi trại tạm giam, Doãn Tư Nghị lái xe đưa Tuệ Ngọc về nhà. Suốt đoạn đường chẳng ai nói với ai, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ cho vào túi quần rộng, vẫn là hai con người ấy, nhưng muộn phiền thì giăng kín lấy hàng mi.
Xe dừng trước cổng nhà Tuệ Ngọc. Cô rút tay về, khách sáo nói:
- Cảm ơn chú, cháu tự vào được rồi.
Cô vội vàng bước xuống xe, cố tình kéo giãn khoảng cách với người bên cạnh. Nhưng Doãn Tư Nghị làm sao có thể nhìn cô rời đi trước mắt mình, anh nhanh chân đuổi theo, níu lấy bàn tay của cô. Ánh tà dương màu cam đỏ hắt vào mắt anh những lằn rãnh sắc lạnh như là máu, cổ họng anh nghẹn cứng, nuốt mấy lần mới trôi.
- Đừng bỏ anh…
Anh gần như là van nài, bảo anh quỳ xuống để khẩn cầu anh cũng không ngần ngại. Anh chẳng dám than vãn rằng mình mệt mỏi, nhưng nếu bây giờ cô rút tay về chắc chắn anh sẽ ngã quỵ ngay lập tức.
Bàn tay run rẩy của anh ngấm cả vào thịt da Tuệ Ngọc, cô lại mềm lòng với anh, lại không nỡ xa cách anh. Lầm lũi với những đắn đo dễ dàng xô đổ, cuối cùng cô lặng thinh để mặc anh kéo vào trong nhà.
Từ lúc Tuệ Ngọc bị bắt giải về trại tạm giam, Trần Uyển Khanh cũng được đưa vào bệnh viện, mấy ngày nay không có người dọn dẹp, bàn ghế trong nhà đều bám một lớp bụi mỏng. Cô bước tới chỗ thờ cúng của cha mình lau dọn rồi thắp một nén hương, chắp hai tay khấn vái.
Nhìn di ảnh của cha mà nước mắt cứ tuôn ra, cảm giác tội lỗi trong tâm lắp đầy từng mạch máu. Cô đã từng vỗ ngực quyết tâm phải tìm bằng được hung thủ giết cha để ông có thể buông bỏ hồng trần đầy oan nghiệt mà sống một kiếp sống khác, nhưng chỉ vừa mới bắt đầu cô đã thất bại thảm hại, còn không bảo vệ được cho mẹ mình. Những ngày ấm êm tan nát, hồn cô cũng nát tan.
Tuệ Ngọc cắm nén nhang vào bát hương, ở bên cạnh Doãn Tư Nghị cũng đang chắp tay thành kính. Cô nhìn anh, tiếc một khoảng thanh xuân đẹp đẽ ở bên anh không lo không nghĩ.
Trong phòng thẩm vấn cô đã được nghe nguyên nhân cái chết của Vương Thông. Khi ấy cô đã vỡ lẽ ra vì sao tối đêm đó mẹ cô lại nói "nhầm rồi", chính xác phải là nhầm người rồi. Người nằm trên giường, lẽ ra phải là bác Doãn.
Cô không biết vì sao họ vừa âu yếm đó lại đâm ra thù ghét nhau đến mức phải giải quyết bằng cách tán tận lương tâm như vậy? Bây giờ sự việc chưa bị phơi bày nhưng cô tin rằng Doãn Tư Nghị cũng đã đoán được phần nào sự thật. Cha mẹ đã như thế thì con cái làm sao có thể nhìn mặt nhau đây?
- Chú à…
Tuệ Ngọc chỉ mới cất tiếng thân thể Tư Nghị liền cứng đờ, anh sợ câu nói tiếp theo sẽ có thứ gì đó tan vỡ liền lên tiếng cắt ngang:
- Em gọi anh bằng chú, vậy sau này con của chúng ta gọi anh bằng gì đây?
Anh nở nụ cười gượng gạo, vươn tay ra miết lấy gò má của Tuệ Ngọc, không cho cô tiếp tục nói những lời còn dang dở, nhẹ ôm cô đi lên phòng.
- Em đi tắm trước đi, anh đặt đồ ăn về rồi chúng ta cùng ăn.
Anh luyến tiếc nhìn cô, thèm cái cảm giác ôm cô trong vòng tay để thỏa những nỗi niềm mong nhớ, nhưng sợ kề sát vào nhau lại nghe phải những lời cắt nát trái tim anh. Nên dù là muốn xích lại gần hơn nhưng khi chạm vào ánh mắt cô thì anh gần như là chạy trốn.
Hôm nay trời lại nổi mây đen, vừa sập tối thì mưa bắt đầu nặng hạt. Tuệ Ngọc tắm xong thì đồ ăn cũng vừa giao tới. Tư Nghị bày thức ăn ra bàn làm việc, khẽ gọi cô:
- Em ngồi xuống ăn một chút đi.
Tuệ Ngọc nghe lời ngồi xuống, thấy anh không cùng ăn cô ngước mắt lên gọi:
- Chú cũng ăn một chút đi.
- Anh sấy khô tóc cho em trước đã.
Tư Nghị mỉm cười. Lấy máy sấy tóc trong ngăn bàn bước tới sau lưng Tuệ Ngọc, anh luồn tay vào nếp tóc ẩm ướt, mở máy lên thổi hơi ấm len lỏi vào da đầu của cô. Tiếng gió vù vù bên tai tựa như tiếng dây băng kéo một đoạn phim kỷ niệm trở về, về cái thuở mà anh và cô bên nhau chỉ có tiếng cười và những rung động vụng dại.
Không có một cái chớp mắt mà có thứ gì đó nóng hổi cứ thi nhau rơi xuống, cơm chưa ăn mà lệ đã đầy lắp khoé môi.
- Chú à...
Ngón tay anh vẫn vuốt tóc cô không ngưng nghỉ. Tuệ Ngọc đè bàn tay anh lại, quay đầu về sau liền chạm phải đôi mắt thẫn thờ của anh. Cô cắn chặt môi, nhìn vào ánh mắt đang van xin ấy, tàn nhẫn nói:
- Chúng ta dừng lại đi...
Tuệ Ngọc nắm chặt hai bên vạt áo, nhanh chóng cụp mắt nhìn xuống sàn nhà không dám nhìn thẳng vào anh thêm lâu. Cô đã lưỡng lự giữa việc tiến và lui vì đứa trẻ chưa kịp tượng hình trong bụng, nhưng những khúc mắc trong lòng giống như bức tường gai không thể vượt. Cô biết bí mật hận thù giữa hai nhà không chỉ dừng lại ở con dao trên của tay mẹ, mà còn cả mối quan hệ lén lút đã tồn tại suốt mấy mươi năm. Đoạn tình cảm này cô làm sao để nắm giữ được đây...
Tiếng máy sấy tóc cuối cùng cũng tắt. Đôi mắt nhuốm màu tang thương sụp xuống thấp, Doãn Tư Nghị kéo gương mặt đẫm lệ của Tuệ Ngọc lên cao rồi giữ trong lòng bàn tay mình, kìm cơn đau đau quặn trào nơi ngực trái, kiên định nói:
- Muốn dừng lại... trừ khi là anh chết!