Beta: Quanh
“Nghe nói giờ anh Chu đã tiếp nhận công ty nhà anh ấy?” Tống Trân bắt chéo chân ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một ly nước trái cây.
Hà An Nhiên ngồi trên thảm bên cạnh sô pha, đang chải lông cho Yoyo.
“Ừ, cũng xem như là vậy, gần đây thân thể chú Chu không tốt, chuyện trong công ty không thể không có ai xử lý.”
“Cậu không biết đâu, giờ anh Chu không chỉ nổi bật trong giới giải trí mà trong thương trường cũng thể hiện được bản lĩnh của mình, không ít người đang nghị luận anh Chu muốn rời khỏi giới giải trí đấy.”
Bàn tay đang chải lông của Hà An Nhiên dừng một chút.
“Cậu nói xem, mình xem tình hình này, cảm thấy đúng là có khả năng.”
“Mình cũng không rõ anh ấy nghĩ thế nào lắm, nhưng mà cho dù anh ấy lựa chọn như thế nào, mình cũng sẽ tôn trọng anh ấy.”
“Nhưng mà trái lại mình càng cảm thấy thương trường thích hợp với anh Chu hơn. Giới giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, người tiếp xúc tâm tư hoàn toàn không đơn thuần, không nói người khác, thật ra mình cảm thấy mình cũng không phải là người tốt gì.”
Hà An Nhiên mỉm cười, cô liếc cô ấy một cái: “Cho dù cậu không lăn lộn trong giới giải trí thì cậu cũng đâu phải là người tốt gì, không phải sao?”
Tống Trân dùng mũi chân đá vào lưng Hà An Nhiên: “Không phải lúc đi học người ta là một cô gái ngoan ngoãn sao?”
Hà An Nhiên không so đo với cô ấy: “Nếu cậu là gái ngoan, vậy trên đời này thật sự không ai dám tự nhận là gái hư.”
Tống Trân trợn trắng mắt, muốn nói đến gái ngoan, người đó hẳn là Hà An Nhiên mới đúng.
Thật ra Hà An Nhiên cũng không được xem là gái ngoan, chỉ là khinh thường không muốn làm mà thôi, cho nên người ta sẽ có ảo giác cô là một cô gái rất ngoan ngoãn.
“Đúng rồi, gần đây mình phát hiện Bùi Nhạc có hơi kì lạ.” Tống Trân ngồi dậy khỏi sô pha.
“Cô ta thì có thể có gì lạ?”
“Mình và cô ta chạm mặt ở công ty rất nhiều lần, vậy mà cô ta lại không gây chuyện với mình, thậm chí ánh mắt nhìn mình cũng thay đổi, cảm giác đó giống như là đang nhìn một người xa lạ, đúng là bất ngờ.” Tống Trân cau mày, dường như là đang nỗ lực hồi tưởng vẻ mặt của Bùi Nhạc lúc đó.
“Mình thấy cậu nghiện gây chuyện với cô ta thì có, đây không phải là điều cậu hy vọng sao?”
“Không phải mà, tuy nói như vậy nhưng cậu không cảm thấy sự thay đổi này là lạ sao, một người đang tốt, sao lại lập tức thay đổi thế được?”
Hà An Nhiên buông lược trong tay, vỗ lưng Yoyo.
“Thật sự lạ vậy à?”
“Thật sự, nếu không mình cũng lười nói với cậu, dù sao thì thay đổi nhưng vẫn là một người, lúc nhìn thấy cô ta, mình sẽ cảm thấy áp lực, không thoải mái.” Tống Trân uống một ngụm nước trái cây.
Hà An Nhiên xoay người đối mặt với Tống Trân: “Thật ra, nếu mình nói cô ta và Từ Diễm ở bên nhau, cậu tin không?”
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…” Tống Trân sặc nước trái cây, chảy hết xuống áo.
Hà An Nhiên ghét bỏ nhìn cô ấy, rút một tờ khăn giấy trên bàn trà đưa cho Tống Trân.
Tống Trân lau nước trái cây trên áo, không thể tưởng tượng được mà hỏi: “Cậu nói đùa à?”
“Không, mình tận mắt nhìn thấy.”
“The f*ck, đúng là không thể tin được, Bùi Nhạc dây dưa với Từ Diễm lâu như vậy, cuối cùng vẫn làm cục đá Từ Diễm kia nóng lên?” Trong đầu Tống Trân chấn động, cô ấy vẫn không thể tin được, bởi vì cô ấy luôn cảm thấy người Từ Diễm thích là An Nhiên mới đúng, bây giờ cục diện này khiến cô ấy cảm thấy không thể nào tin nổi.
“Ừ, không phải lần trước Từ Diễm bị bệnh phải nằm viện sao, mình đến bệnh viện thăm anh ấy, tận mắt nhìn thấy Từ Diễm gọt táo cho cô ta.”
“Gọt táo?” Tống Trân giật mình. Từ Diễm không phải người sẽ tùy tiện gọt táo cho người ta.
“Đây tuyệt đối là tin tức bùng nổ mạnh nha, nhưng mà… Không đúng… Nếu cô ta và Từ Diễm thật sự ở bên nhau, cô ta không thể nào lại có biểu tình này được, cẩn thận nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thích hợp.”
Hà An Nhiên phỏng đoán: “Có lẽ là hai người họ cãi nhau?”
“Có lý đấy, nhưng mà đây là chuyện của hai người họ, chúng ta không quản được. Hai người họ muốn làm gì thì làm thôi.”