• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Đường Lâm biết Cao Phúc Minh không coi Đào Trang Anh ra gì nhưng không ngờ hắn lại khinh thường người kia đến vậy.


Huỳnh Nam Phong có mắt nhìn người, trước kia đã sớm nhìn ra Cao Phúc Minh không phải loại tốt đẹp gì cho hay, một mặt tiếp chuyện một mặt vẫn giữ khoảng cách.


- "Dạo này mày đổi khẩu vị, thấy con trai thế nào?"


Cao Phúc Minh thoáng nghiến răng, chậm chạp đáp:


- "Cũng tàm tạm."


- "Tại sao mày lại chọn cậu ta?"


- "Có lẽ vì cậu ta dễ tính." Cao Phúc Minh trầm ngâm: "Kinh tế cũng khá, quần áo thơm tho sạch sẽ như mỗi ngày thấy một cái, lại có cha mẹ đi vòng quanh thế giới, công tử bột."


Tiết Quý Sâm vươn người một cái, dựa lưng lên bồn rửa tay.


- "Lần này mày không kêu gì mấy nhỉ?"


- "Cậu ta rất tốt." Cao Phúc Minh lạnh giọng: "Cậu ấy không quản thúc tao, tin tưởng tao, ít nói, không gò bó ép buộc ai bao giờ, còn rất dịu dàng, có cảm giác...tự do?"


Không bị níu kéo, bó buộc trong tình yêu. Nếu như các cô gái trước kia chỉ muốn giữ hắn cho riêng mình, làm mọi thứ để thể hiện tình cảm thì Trần Mạnh Hưng lại trầm lắng, không ép hắn bao giờ, thể hiện tình cảm không phải bằng cách hành động như tặng quà, nắm tay mà là quan tâm đến từng cử chỉ của người kia.


Tiết Quý Sâm cười cười:


- "Không phải mày chuyện mẹ sang thích đàn ông rồi đấy chứ? Mày không thấy nó tởm vãi ra à?"


Cao Phúc Minh cắn răng, một lúc sau mới bình thản đáp lại:


- "Nó chỉ là một loại trải nghiệm, tao không ngờ nó thích nam thật, lúc đấy chỉ vô tình dụ dỗ cậu ta đôi chút, không ngờ cậu ta đồng ý dễ dàng đến vậy."


- "Tao thấy mày rất vui nha."


- "Chẳng có gì thú vị, cơ thể đàn ông cứng như đá, chẳng mềm mại như phụ nữ." Cao Phúc Minh cúi đầu, mái tóc nâu che đi đôi mắt sâu không thấy đáy: "Suy cho cùng cũng chỉ là nước rửa bồn cầu mà thôi. Tao ghê tởm đồng tính."


- "Tao không ngờ mày lên giường với nó nhanh đến thế." Tiết Quý Sâm thoáng bất ngờ, hớn hở: "Mày có ép nó làm gì cho mày không đấy?"


Cao Phúc Minh ngẩng đầu lườm Tiết Quý Sâm một cái, tên não bò kia dường như không nhận ra tín hiệu, còn vỗ vỗ vai hắn, ngả ngớn:


- "Đừng nói là không làm gì đấy."


- "Mày quan tâm đời tư của tao hơi nhiều rồi đấy." Cao Phúc Minh khó chịu nói.


- "Tao còn không biết bản chất thật của mày hay sao?" Tiết Quý Sâm nhoẻn miệng cười: "anh em với nhau tiết lộ một chút cũng có chết ai?"


Câu này nghe qua thì bình thường nhưng để ý kĩ sẽ thấy, Tiết Quý Sâm đang đe dọa hắn.


Bên ngoài vui tính dí dỏm, bên trong là thằng khốn không coi ai ra gì.


Cao Phúc Minh cắn môi, phun ra một câu:


- "Tao bắt cậu ta "ngậm" cho tao."


Gần như đồng thời, tiếng đập tường vang lên đánh Ruỳnh một cái. Tiết Quý Sâm giật thót, theo bản năng hướng mắt ra cửa phòng vệ sinh.


Thôi xong.


Chu Đường Lâm nóng tính ai cũng biết, hầu hết những người trong ban kỉ luật đều nóng tính, giá trị vũ lực cao ngất ngưởng. Sắc mặt Cao Phúc Minh hơi tái lại, đồng tử co rút, còn chưa kịp phản ứng, Chu Đường Lâm đã xếch cổ hắn lên, gầm gừ:


- "Mày cố tình..."


Tiết Quý Sâm trốn tiệt vào buồng vệ sinh, bỏ bạn chạy mất.


- "Cái đ*t mẹ nó là bạn mày!"


Cao Phúc Minh giãy giụa, cổ họng nghẹn ứ.


Bởi vì ngay sau đó, Tiết Quý Sâm đã lỡ miệng nói ra việc hai người họ lên giường cả trường đã biết. Chu Đường Lâm nghiến răng nghiến lợi, lôi cổ hắn như lôi bao cát ra khỏi phòng vệ sinh, ném xuống hành lang.


Huỳnh Nam Phong nghe xong câu chuyện chảy ra 3 lít mồ hôi.


Mẹ nó máu chó vãi chưởng!


Mà Trần Mạnh Hưng số đen đủi hai năm học cấp 3 dính phải hai thằng không ra gì, năm cuối hãy để cậu sống.


Trần Mạnh Hưng nhận hết lỗi về mình, nói mình là người chuốc rượu khiến Cao Phúc Minh lên giường với cậu, cũng đồng ý xin lỗi vì đã gây phiền phức cho nhà trường, sẽ chuyển đi vào 2 ngày tới, hiệu trưởng cũng sắp tăng xông chết tươi tại chỗ.


Cao Phúc Minh không bị chuyển lớp, hai người họ còn gặp nhau một năm nữa chắc cả hai phát điên mất thôi. Chu Đường Lâm đánh nhau hai lần, bị cắt khỏi ban kỉ luật cũng không hề buồn bã, ung dung đi ra khỏi phòng hội đồng.


Người đồng tính, thật sự khó chấp nhận đến thế sao?


Trước ngày rời khỏi trường Trung học Phổ Thông Nguyễn Trạch Hồng, ba người họ đã ra tiễn cậu.


- "Em sẽ vào thành phố Hồ Chí Minh." Trần Mạnh Hưng nhẹ giọng: "Bố mẹ nói ở Hà Nội sợ tin đồn lan từ trường này sang trường khác, bố em cũng vừa chuyển sang chi nhánh khác tại miền Nam."


Chu Đường Lâm gật đầu:


- "Đi mạnh khoẻ."


- "Em vẫn sẽ tiếp tục ước mơ du học ở Úc."


- "Chúc em thành công."


Trần Mạnh Hưng cười cười, hỏi cô:


- "Chị vẫn giận đúng không?"


- "Không giận." Chu Đường Lâm cụp mắt, chỉ thấy đau lòng.


- "Không giận là tốt rồi." Trần Mạnh Hưng mỉm cười: "Chị muốn vào học viện âm nhạc hoàng gia Anh đúng không? Chị cũng phải...cố gắng lên nhé."


Chu Đường Lâm mấp máy môi như muốn nói gì đó, cuối cùng thở ra một hơi, vỗ vỗ vai cậu:


- "Đúng là không thể giận nổi mày."


Trần Mạnh Hưng vỗ mu bàn tay cô như đáp lại, ngẩng đầu nhìn hai người họ:


- "Truyện giữa đại ca với anh lớn... bây giờ chưa nên công khai thì hơn."


Huỳnh Nam Phong gật đầu, tỏ ý như đã hiểu.


Thân ảnh mảnh khảnh đứng ngược sáng, ánh chiều tà phủ lên vạn vật, khiến cảnh sắc chìm trong một màu đỏ rực rỡ. Ánh mây trắng giờ đây chìm trong cái màu hồng nhàn nhạt, trôi bồng bềnh trên bầu trời, hoà vào cảnh sắc một màu đỏ thắm.


Những tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu lên tấm lưng gầy gò yếu ớt, vỗ về tâm hồn tuổi thanh niên.


Nguyễn Bảo Uyên từ đầu đến cuối không nói gì bỗng tiến lên, nhét vào tay hắn một tấm bùa tự làm bên trên là một chữ Hán được biết bằng mực đen ngay ngắn.


Trần Mạnh Hưng vui vẻ nhận lấy.


- "Anh lớn viết đẹp quá."


- "Chữ "Phúc" lộn ngược lại, biểu thị cho vận may và hạnh phúc. Nó là một loại bùa bình an."


- "Cảm ơn anh."


- Còn nữa." Nguyễn Bảo Uyên bỗng lại gần cậu, kéo cổ áo người trước mặt xuống, thì thầm vào tai người kia. Sắc mặt Trần Mạnh Hưng thoáng biến hoá rồi mau chóng trở lại bình thường, gật gật đầu.


- "Mai mọi người đi học nên không đến sân bay với em được đúng không?"


Chu Đường Lâm gật đầu, Trần Mạnh Hưng thoáng lộ ra vẻ tiếc nuối, cậu bỗng tiến lại gần, đang tay ôm ba người họ một cái, nhẹ giọng nói:


- "Cảm ơn và tạm biệt."


- "Tạm biệt."


.


- "Đoạn duyên giữa cậu và Cao Phúc Minh vẫn chưa kết thúc." Nguyễn Bảo Uyên nhẹ giọng nói cho mình cậu nghe. Trần Mạnh Hưng thoáng nhạc nhiên, đôi môi mỏng mím lại, không nói gì.


- "Sau này Cao Phúc Minh sẽ còn đến tìm cậu một lần nữa, và cậu cũng không dễ dàng buông bỏ hắn. Đến lúc đó, quyết định độc thân hay chấp nhận tuỳ thuộc vào cậu, lựa chọn của cậu trời đã tính, hai người vẫn chưa kết thúc."


- "Em sẽ chọn độc thân hay chấp nhận?"


Nguyễn Bảo Uyên thoáng mỉm cười:


- "Ai biết? Thiên cơ bất khả lộ."


................


- "Lúc nãy cậu đã nói gì với thằng Hưng?"


Huỳnh Nam Phong ngồi trước cậu, đôi mắt nâu thẫm trông về phía trước, mặt không đổi sắc. Nguyễn Bảo Uyên nhoẻn miệng cười, ôm eo hắn từ phía sau.


- "Mới thế mà đã ghen rồi?"


Huỳnh Nam Phong lười phản bác, thẳng thắn thừa nhận:


- "Đúng rồi đấy."


- "Ngoan ngoãn lái xe đi cục cưng, tôi không hôn cậu giữa đường đâu."


- "Cậu đã nói gì."


- "Tôi hỏi ở miền Nam có món gì ngon không thì nhớ giới thiệu cho tôi biết để tôi bắt cậu làm."


Câu này nghe vào tai Huỳnh Nam Phong lại thành đường mía.


Nguyễn Bảo Uyên vỗ vỗ lưng hắn như an ủi tạm thời, Huỳnh Nam Phong mới bớt ấu trĩ, hắn bĩu môi làm vẻ hờn dỗi, đáp:


- "Nhìn điệu bộ cậu thì thầm với người ta đi kìa."


- "Không phải Trần Mạnh Hưng là bạn cậu sao? Bạn bè mà cũng so đo mấy cái đó?"


- "Không giống nhau." Huỳnh Nam Phong: "Hưng là bạn tôi còn cậu là người yêu tôi, tôi không can thiệp vào đời sống của bạn mình nhưng lại can thiệp vào cuộc sống của cậu vì tôi cũng nằm trong cuộc đời cậu, là bạn trai."


- "Đừng có dùng giọng trịnh trọng để nói mấy câu như thế." Nguyễn Bảo Uyên ho khan vài tiếng, vành tai ửng đỏ: "ngại muốn chết."


- "Cậu ngượng hả?"


- "Đắc ý cái gì? Chẳng lẽ tôi không biết ngượng chắc?"


Huỳnh Nam Phong bật cười, vui vẻ phóng xe về nhà. Gió nóng len lỏi qua các con phố, nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt điển trai lấm tấm mồ hôi. Cậu ngước đầu nhìn người nọ một hồi bỗng nổi hứng, gọi:


- "Này." Nguyễn Bảo Uyên chọt chọt eo hắn.


- "Hửm?"


- "Nếu tôi và Trần Mạnh Hưng cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"


Huỳnh Nam Phong: "..."


Câu này nghe như cấp độ thấp hơn của: "Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?" nhưng dù là gì thì độ sida vẫn không hề thay đổi.


- "Cứu thằng Hưng, cậu biết bơi, tôi cứu cậu làm gì?"


- "Không tính, vậy giả dụ như tôi không biết bơi, cậu sẽ cứu ai?"


- "Tôi sẽ cứu cả hai."


Hoặc là cứu cả hai, hoặc là không cứu ai cả.


Nguyễn Bảo Uyên thoáng nở nụ cười, nhẹ giọng đáp:


- "Sai rồi, cậu sẽ không cứu ai cả vì cậu không biết bơi."


Huỳnh Nam Phong: "..."


Sao cứ phải chọc đúng chỗ đau của người ta thế nhỉ?


Hai người họ dừng lại trước cửa hàng tiện lợi ngay cạnh khu chung cư, Nguyễn Bảo Uyên trèo xuống, hỏi hắn:


- "Không về nhà sao?"


- "Hôm nay mẹ tôi đến ăn tối." Huỳnh Nam Phong đáp: "Mua thêm thức ăn dự trữ nữa. Đợi tôi đi cất xe."


- "Tôi đi cùng cậu."


Tầng hầm khu chung cư rộng thênh thang, xe đạp điện và xe máy để chung, ô tô có khu riêng. Hồi mới chuyển đến đây, không ít lần hắn lạc trong này, lớn lên rút kinh nghiệm, ghi lại nơi để xe cẩn thận vào điện thoại.


Nguyễn Bảo Uyên ngoan ngoãn đứng cạnh hắn, mái tóc đen nhánh xoà xuống, buộc vắt ngang vai. Huỳnh Nam Phong nghĩ nghĩ một hồi bỗng vươn tay vén lọn tóc đen, hôn nhẹ lên làn da trắng như tuyết.


Người con trai này khiến hắn muốn bảo vệ, muốn nâng niu cả đời.


Không công khai cũng không ảnh hưởng, người khác ủng hộ hay không không quan trọng, quanh trọng là họ hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK