• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng vệ sinh…thật ra Ninh Hòa cũng không có ý kiến. Hàng năm đều là phụ thân cho hắn sinh hoạt phí, mẫu thân đôi khi sẽ đến giúp đỡ quét tước, còn lễ mừng năm mới thì cùng hắn đi ngoại gia chúc mừng năm mới.

Năm trước là mẫu thân giúp hắn tổng vệ sinh, vậy năm nay sẽ là không đến, Ninh Hòa chỉ còn có thể dựa vào bản thân, cho nên khi Bán Thanh Minh chủ động xin hỗ trợ, hắn đương nhiên vui vẻ nhận lời.

Ăn uống no đủ, Ninh Hòa buông đũa đi WC giặt vài cái khăn, đột nhiên quay lại Bán Thanh Minh cuống quít nói: “Ngươi không về nhà dự lễ mừng năm mới sao?”

Bán Thanh Minh tay không ngừng động tác, hồi đáp: “Năm nay…có lẽ không về.”

“Sao lại thế?”

“Không có gì. Tết âm lịch cũng chỉ được nghỉ có vài ngày, chạy lui chạy tới lãng phí thời gian, hơn nữa cty cũng có rất nhiều việc, ta không tiện trở về.”

Ninh Hòa bĩu môi, người này là cuồng làm việc chắc. Nhìn Bán Thanh Minh đã sắp rửa xong bát đũa, hắn cũng liền trở về thượng trò chơi.

Sau khi lên tuyến, đã thấy hệ thống thông cáo ngày kế sẽ tiếng hành đổi mới hệ thống, nội dung mới chính thức được mở ra – Khóa phục thành chiến.

Gia Cáp Lạc Tư Thành không thể tham gia, nên hoạt động này cùng Ninh Hòa không có quan hệ. Hắn trong lòng tiếc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành dời đi chú ý, chỉ có thể chờ thành chiến kết thúc lên diễn đàn coi các bài phân tích.

Sau đó, Ninh Hòa không yên nhìn thoáng qua bang hội, hoàn hảo là vẫn còn, chức vị bang chủ vẫn là An Lạc.

May mắn…xem ra hôm đấy An Lạc cũng không vì quá xúc động mà làm ra chuyện gì. Ninh Hòa an tâm thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn Đường Thời Vũ phát qua thư tín: “Ngươi tới rồi.”

Xem ra buổi chiều người này đúng là bị dọa rớt tuyến. Ninh Hòa cười nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, kêu là sư phụ.”

“…”

“Ta như thế nào cảm thấy ngươi ở cùng Trương Kinh lâu ngày cũng trở nên vô sỉ giống hắn.” Đường Thời Vũ nghiến răng nghiến lợi, nhưng đây chỉ là trò chơi, hắn cũng là không tự nhiên nói tiếng: “Sư phụ.” Sau đó còn bổ sung: “Không được nói cho Trương Kính.”

Ninh Hòa miệng đáp ứng, nhưng chuyện này sao giấu được. Sau khi bái sư đều có danh tự trên đỉnh đầu, tuy nhiên cũng có thể lựa chọn che giấu. Nhưng khi đánh quái phải đem mở ra danh hiệu, mới có thể đạt được hiệu quả kinh nghiệm. Nếu Đường Thời Vũ thật sự không muốn Bán Thanh Minh phát hiện chỉ có thể xóa bỏ danh hiệu này mà thôi.



“Hắn bái ngươi làm sư?” Bán Thanh Minh đột nhiên phát ra phía sau, Ninh Hòa bị dọa đến run run người, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Hắn quay lại chất vấn: “Sao ngươi lại tùy tiện vào phòng của ta?”

Bán Thanh Minh phi thường vô tội nói: “Trước khi vào ta có gõ cửa, là ngươi quá chuyên tâm nên không nghe thấy.”

“Vậy ngươi……tìm ta có chuyện gì?”

Bán Thanh Minh liền đưa ra một túi đồ, nói: “Nhà của ngươi hầu như cái gì cũng không có. Giờ ta muốn đi siêu thị, ngươi cần mua cái gì thì viết vào đây.”

Ninh Hòa cũng là không chút khách khí, cầm lấy quyển vở, suy nghĩ một chút rồi viết viết lên đó.

Còn Bán Thanh Minh lại nhìn lên trên màn hình… “Tên Trương Kính đó, ngươi không biết hắn có bao nhiêu xấu xa a. Nếu hắn biết ta thật sự thành đồ tôn, không chừng sẽ cười nhạo ta mất. Cho nên, Tống Thời đừng cho hắn biết, trong trò chơi chúng ta cứ làm như bạn bè bình thường là được. Dù sao hắn không ở H thị, cũng không thể phát hiện, ta không nói, ngươi không nói, hắn không thể nào biết. Ngươi thấy thế có đúng không? Tống Thời? Tống Thời? Ngươi sao không nói nữa?”

Thế nhưng Bán Thanh Minh hai tay lại lướt qua bàn phím: “Có cái gì không thể để ta biết a, đồ tôn?”

“Ta thứ áo……”

Đường Thời Vũ lại bị dọa đến rớt tuyến, Bán Thanh Minh cảm thấy mĩ mãn cười lớn, liền xoay người trở về phòng. Ninh Hòa cũng chỉ có thể thở dài, vì Đường Thời Vũ mà bi ai.

“Uy.” Ninh Hòa hô một tiếng, Bán Thanh Minh cũng dừng bước, quay người lại, hỏi: “Còn bổ sung gì sao?”

Ninh Hòa lắc đầu, nói: “Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, về sau không cần tùy tiện vào phòng ta. Nói cách khác…… Nói cách khác…… Ngươi coi chừng bị ta đá ra khỏi nhà.”

Ninh Hòa uy hiếp là một chút độ mạnh yếu đều không có, bất quá này đối với Bán Thanh Minh mà nói, cũng đã đủ. Hắn chính là một người khách trọ, đương nhiên cần tuân thủ lời nói của chủ nhà, hắn cười gật đầu, nói: “Ta đã biết.”

Bán Thanh Minh trở về phòng, Ninh Hòa mới quay người trở về trò chơi,An Lạc không có login, người quen trong bang hội cũng không thấy đâu, cũng là không nghĩ tới, người đã lâu không có liên hệ Chùy Tử đột nhiên cho hắn một tư tín, nói: “Ở?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK