Mục lục
Trầm Nịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn ra trong vòng ba canh giờ, Vịnh Xuân yến có thể nói là kết thúc viên mãn. Rất nhiều người có thể bộc lộ tài năng ở lần Vịnh Xuân yến này, học thức khiến tất cả đều bị chấn nhiếp. Lâm Giáp chọn lựa một nhóm thiếu niên có tài để làm đệ tử của mình, tiếp tục rèn luyện học vấn, chuẩn bị sẵn người để ngày sau triều đình có thể sử dụng. Lương Châu thất hiền, tứ tài tử Lạc Dương, Tân Môn tam kiệt đều trổ hết tài năng, giành được sự tán thưởng của Tần Ca.

Người tham dự Vịnh Xuân yến đều đem tất cả tri thức và học vấn của mình bộc lộ ra ngoài, không khí náo nhiệt và kịch liệt của Vịnh Xuân yến tựa hồ chỉ trong nháy mắt liền trôi qua, rất nhiều người vẫn chưa đạt được tâm nguyện, rất nhiều người đều mong Hoàng Thượng có thể xem xét cho mình thêm vài lần, rất nhiều người mang hy vọng mà đến lại mang hy vọng trở về. Mà những người chỉ có biểu hiện gọi là tạm được thì đành chấp nhận sự thật, có thân phận danh giá thì sao, không có thực lực và tài năng cũng đều uổng công.

Mỗi người đem theo tâm tư khác nhau mà ly khai hoàng cung, ly khai nơi có thể đem đến cho bọn họ vinh quang và tôn quý. Phùng Duy Châu ảm đạm nhìn ngai vàng của Hoàng Thượng một cái, cúi đầu theo mọi người ly khai khỏi hoàng cung. Đi được vài bước, hắn dừng lại một chút, trong mắt là giãy dụa và do dự. Lại hồi đầu liếc nhìn nơi mà Hoàng Thượng đã ngồi ở đấy cách đó không lâu, hắn khẽ cắn môi, từ trong ngực lấy ra mười lượng bạc, bước nhanh đến trước mặt Nghi quan rồi nói, “Thỉnh đại nhân đem mười lượng bạc này giao cho Hoàng Thượng.”

“Ân?” Nghi quan lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Phùng Duy Châu khom người nói, “Đây là….đây là số ngân lượng mà thảo dân đã nợ bệ hạ, thỉnh đại nhân giúp thảo dân trả lại cho Hoàng Thượng.”

Nghi hoặc trong mắt của Nghi quan càng sâu, nhưng hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng lười phải lắm lời với Phùng Duy Châu, hắn đưa tay cầm lấy, “Bổn quan sẽ giao cho Hoàng Thượng.”

“Đa tạ đại nhân.” Hành lễ, cuối cùng lại liếc mắt nhìn ngai vàng đang được người nâng đi, Phùng Duy Châu buồn bã như bị mất đất.

Hết thảy đều giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Hoàng Thượng cho hắn Đào Hoa thiếp, cho hắn một cơ hội nhưng hắn không thể nắm giữ, dốc hết sức để suy nghĩ, dùng hết toàn lực, nhưng khoảng cách của hắn so với người bên ngoài căn bản là không thể đuổi kịp. Đều là học hành gian khổ, nhưng hắn lại kém người khác nhiều như vậy. Nghĩ đến Lương Chấu thất hiền vừa xuất lời ra khỏi miệng là có thể được ánh mắt tán dương của Hoàng Thượng; Tứ tài tử Lạc Dương đề bút là có thể được Hoàng Thượng chú ý; tiếng cầm của Tân Môn tam kiệt lại làm Hoàng Thượng vỗ tay trầm trồ khen ngợi…..Hắn kỳ thật không nên đến.

Ngay cả Hà Hoan không biết gì, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt cũng có thể được Hoàng Thượng yêu thích, hạng người bình thường vô năng giống như hắn đừng nói là dốc sức vì Hoàng Thượng, ngay cả làm cho Hoàng Thượng liếc mắt một cái cũng khó khăn. Trong phần đông môn sinh, hắn giống như một hạt bụi, không thể khiến bất luận kẻ nào chú ý. Không cam lòng….mười lượng bạc mà hắn luyến tiếc không dám dùng cứ như vậy mà trả trở về, thậm chí hắn cũng không dám trả trực tiếp mười lượng bạc cho Hoàng Thượng.

Nghĩ đến việc Hà Hoan được Hoàng Thượng mang đi, nghĩ đến người bên cạnh thì thầm rỉ tai việc Hoàng Thượng coi trọng Hà Hoan, đáy lòng của Phùng Duy Châu có một chút hâm mộ khó hiểu. Sớm biết như vậy thì khi ấy hắn sẽ không nhận mười lượng bạc kia, sớm biết như vậy thì khi ấy hắn phải đuổi theo Hoàng Thượng cho đến cùng để trả lại mười lượng bạc kia. Dù sao như vậy vẫn còn tốt hơn là bây giờ tự tìm khổ sở. Chỉ là lúc ấy vì sao….Hoàng Thượng lại cho hắn ngân lượng?

Cuối cùng không còn liếc mắt nhìn ngự hoa viên trăm hoa đua nở, Phùng Duy Châu chớp xuống một giọt chua cay trong mắt, nhanh chóng ly khai nơi mà hắn vốn không nên đến. Sau khi trở về khách điếm, hắn sẽ thu thập tay nải rồi hồi hương, cả đời này sẽ không tiếp tục mơ tưởng giấc mộng không thực tế này nữa. Triều đình và hoàng cung vĩnh viễn là nơi mà hắn mong muốn nhưng không thể với tới.

Ngồi ở trên ghế, Hà Hoan hiếu kỳ hết nhìn Đông lại nhìn Tây. Nơi này chính là chỗ mà ngày thường Hoàng Thượng xử lý triều chính hay sao? So với trí tưởng tượng của hắn thì nhỏ hơn một chút, cũng đơn giản hơn. Hắn nghĩ rằng nơi ở của Hoàng Thượng phải nguy nga lộng lẫy, dị thường xa hoa. Những làn khói chậm rãi lan ra từ lư hương, Hà Hoan hít thật sâu một hơi, thật là thơm. Hắn không hề e dè mà cứ đứng dậy đi đến bên lư hương, dùng lực để ngửi vào, đây mùi gì? Hắn chưa từng ngửi qua.

“Hà công tử, Hoàng Thượng bảo ngài ở chỗ này chờ, thỉnh công tử an tọa.” Tiểu thái giám phụ trách trông coi Hà Hoan lên tiếng. Sắc mặt của Hà Hoan nhất thời xụ xuống, đành ngoan ngoãn ngồi trở về.

“Khi nào thì Hoàng Thượng đến a.” Vì sao Hoàng Thượng muốn lưu hắn lại? Hà Hoan có một chút bất an.

“Nô tài không biết, khi nào Hoàng Thượng muốn tới thì sẽ tới.” Tiểu thái giám nói một cách thản nhiên.

Hoàng Thượng không có phi tần, lúc này lại đột nhiên có hứng thú đối với vị tiểu công tử có bộ dáng cực tuấn tú này, còn lưu hắn lại trong cung, mọi người trong lòng đều có so đo. Nhất là Thái sư Lâm Giáp, khi nghe thấy Hoàng Thượng lưu lại Hà Hoan thì sắc mặt liền thay đổi. Chẳng lẽ Hoàng Thượng coi trọng vị Hà Hoan này? Đây là nghi hoặc trong lòng của mọi người, cũng có thể nói là sầu lo.

“A….đói quá, khi nào thì ta có thể xuất cung để đi ăn?” Ngồi trên ghế chán đến chết, Hà Hoan xoa bụng, thèm thuồng nhìn mấy món điểm tâm trên bàn.

Tiểu thái giám đã sớm được phân phó nên lập tức đem điểm tâm ở trên bàn đặt trước mặt Hà Hoan, Hà Hoan cao hứng tiếp nhận, cũng không bận tâm trên tay còn dính mực, hắn cầm lấy rồi há mồm ăn ngấu nghiến.

“Có nước hay không?” Vừa nhai điểm tâm, Hà Hoan vừa hỏi.

Tiểu thái giám rót trà cho hắn.

“Ta không uống trà, ta muốn uống nước.”

Tiểu thái giám nhẫn nại, thay cho Hà Hoan một ly nước.

Hà Hoan cũng không khách khí, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Mà trong ngự thư phòng, sắc mặt của Thái sư Lâm Giáp và Lương Vương Ngũ Tử Ngang cũng tuyệt đối không thể xưng là hảo. Một người thì không hy vọng Hoàng Thượng lưu lại Hà Hoan bởi vì sợ Hoàng Thượng coi trọng hắn, người còn lại thì dấm chua đang cuồn cuộn bốc lên.

“Hoàng Thượng, Hà Hoan kia….”

Sau khi thay đổi xiêm y, Tần Ca bước vào ngự thư phòng, Lâm Giáp liền hỏi ngay lập tức, thần sắc ngưng trọng.

Đi đến long ỷ rồi ngồi xuống, để cho đám nô tài lui ra, Tần Ca thản nhiên nói, “Thái sư lo lắng quá nhiều. Trẫm sở dĩ lưu lại Hà Hoan là vì sáng nay trẫm vừa nhận được một phong thư.” Nói xong, hắn lấy ra một phong thư được đặt trong một quyển sách rồi đưa cho Thái sư.

Lâm Giáp nâng hai tay để tiếp nhận, rồi lập tức mở ra. Khi hắn xem xong thì đôi mắt lộ ra kinh ngạc, thần sắc trở nên thoải mái không ít. Sau đó hắn mới đưa thư cho Lương Vương, Ngũ Tử Ngang cơ hồ là muốn đoạt lấy lá thư, vừa xem xong thì sắc mặt cực kỳ khó có thể hình dung.

“Hôm qua phong thư này đã đến tay trẫm. Nhưng hôm qua xảy ra chuyện nên trẫm không có tâm tư đọc nó. Sáng nay khi thức dậy thì đã mở ra. Bởi vì trẫm cũng không biết Hà Hoan này là thật hay là giả, cho nên không nói với Thái sư và Lương Vương. Trẫm đã phái người đi kiểm tra thân phận của hắn, mặc kệ là thật hay là giả thì trẫm cũng phải tạm thời lưu hắn lại trong cung.”

“Lão thần hổ thẹn, thỉnh Hoàng Thượng ban tội.”

Lâm Giáp nói xong thì quỳ xuống, Tần Ca liếc mắt nhìn Ngũ Tử Ngang một cái, Ngũ Tử Ngang vội vàng đỡ hắn dậy.

“Thái sư có băn khoăn cũng là chuyện bình thường, có lẽ Lương Vương cũng nghĩ rằng trẫm coi trọng hắn.”

“Thần hổ thẹn.” Ngũ Tử Ngang cắn răng.

Trong mắt hiện lên ý cười, Tần Ca nói, “Là trẫm không sớm nghĩ đến, Phượng Minh quốc họ Hà, quốc vương Phượng Minh quốc có ba nhi tử, một gã tên Hà Sầu, một gã tên Hà Nhạc, Hà Hoan ắt hẳn là tam hoàng tử được Hà Nguyên sủng ái nhất theo lời đồn. Lương Vương, Phượng Minh và Đại Đông chúng ta không có hiệp ước đồng minh, nếu chứng thật Hà Hoan là tam hoàng tử Phượng Minh quốc thì ngươi nên thay trẫm bố trí ổn thỏa cho hắn, chờ đến khi người của Phượng Minh quốc tiến đến đón hắn trở về. Việc này liên quan đến liên minh về sau của hai nước.”

“Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm.”

Tần Ca gật đầu nhìn về phía Lâm Giáp, “Thái sư, Hà Hoan bảo rằng hắn không muốn thú tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di, ngài có biết nữ tử đó là ai hay không? Hà Nguyên sủng ái hắn như vậy thì sẽ không tùy tiện chỉ hôn cho hắn.”

Lâm Giáp bắt đầu bấm đầu ngón tay để tính toán, quan hệ này có một chút phức tạp. Qua một lúc lâu, cặp mắt của hắn trở nên sáng ngời, “Hoàng Thượng, nếu lão thần nhớ không lầm thì người mà Hà Hoan phải thành thân chính là tam công chúa của Ni Sở quốc. Nghe đâu Hà Nguyên rất sủng ái một vị Vương phi đến từ vọng tộc của Ni Sở quốc, tam hoàng tử chính là do vị Vương phi này sinh ra. Chẳng qua vị Vương phi này đã sớm qua đời, cho nên Hà Nguyên phi thường sủng ái người con thứ ba này.” fynnz.wordpress.com

Ngũ Tử Ngang nhíu mi nói, “Tam hoàng tử được sủng ái như thế thì vì sao lại để hắn một mình đi vào Đại Đông?”

Vẻ mặt của Tần Ca cũng mang theo lo ngại, sau khi suy nghĩ sâu xa, hắn nói, “Trên thư Hà Nguyên bảo rằng sẽ phái người đón Hà Hoan trở về, đến lúc đó trẫm sẽ dò xét ý tứ của sứ giả. Thái độ làm người của Hà Nguyên thận trọng, hắn không thể lơ là đối với tam hoàng tử mà hắn rất sủng ái như thế.”

Ngũ Tử Ngang và Lâm Giáp gật đầu, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.

Tạm thời đem chuyện của Hà Hoan đặt sang một bên, Tần Ca nói, “Trẫm đã xem qua thuế pháp do Nội các định ra, Thái sư và Lương Vương nếu xem qua mà cảm thấy không có gì bất ổn thì trẫm sẽ lần lượt hạ chỉ ban hành xuống dưới. Hôm nay lựa chọn ra những người đó cũng có thể thừa dịp sử dụng, thuế mới vừa ban hành thì các nơi ắt hẳn sẽ có phản ứng. Trong bụng chỉ có văn chương thì vẫn chưa đủ.”

“Lão thần hiểu rõ.”

“Thần hiểu rõ.”

“Phiền Thái sư và Lương Vương bổ sung danh sách các quan viên vẫn còn thiếu rồi nhanh chóng lập tấu chương dâng lên cho trẫm, chuyện này trẫm sẽ trực tiếp hạ chỉ, không cần thương nghị với Nội các.”

“Dạ.”

“Còn chuyện của thích khách….”

“Thần tuyệt đối sẽ không để chuyện ngày hôm qua phát sinh thêm lần nữa!”

Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói, đôi mắt trở nên đông lạnh.

Tần Ca gật đầu đối với hắn, “Trẫm tin tưởng Lương Vương.”

Lâm Giáp nhân cơ hội lên tiếng, “Hoàng Thượng, trước khi bắt được người chủ mưu, thỉnh Hoàng Thượng đừng xuất cung, mọi chuyện cần phải cẩn thận.”

“Trẫm biết. Nếu Thái sư không còn chuyện gì thì cứ trở về nghỉ ngơi, trẫm còn có chuyện muốn nói với Lương Vương.”

“Lão thần lui xuống.”

Lâm Giáp vừa đi, Ngũ Tử Ngang liền nhảy đến bên cạnh Tần Ca rồi ôm chặt lấy hắn, cắn răng nói, “Ngươi đang cố ý.”

Rúc vào trong lòng Ngũ Tử Ngang, Tần Ca mệt mỏi nhắm mắt lại, “Trẫm không cần cố ý, là ngươi tự tìm phiền não.”

Ngũ Tử Ngang khom người, khẽ hôn tóc của Tần Ca, “Ngươi nhìn ra không? Hắn thích ngươi, khi hắn nhìn ngươi thì trong mắt tràn đầy e lệ và yêu thích. Có kẻ mơ mộng người của ta, nếu ta còn có thể bảo trì phong độ thì ta sẽ không là nam nhân.”

“Trẫm quản không được người khác thích trẫm. Trẫm duy nhất chỉ có thể quản được lòng mình.”

Thân mình của Ngũ Tử Ngang chấn động, nắm chặt tay của Tần Ca, hai người chăm chú nhìn nhau, “Tần Ca, nếu có thể đem ngươi giấu đi thì thật là tốt.”

Tần Ca hơi nhếch khóe môi, “Trẫm cũng muốn đem ngươi giấu đi, để ngươi trở thành nam quân duy nhất, là Lương hậu duy nhất của trẫm.”

Ngũ Tử Ngang cười hắc hắc rồi kề sát vào người Tần Ca, “Vậy Hoàng Thượng còn không mau hạ chỉ.”

“Lưu manh.” Đẩy Ngũ Tử Ngang ra, Tần Ca đứng lên, “Đi thôi, cùng trẫm đi gặp Hà Hoan. Trẫm đem hắn giao cho ngươi, ngươi phải nghĩ ra biện pháp làm cho hắn cao hứng, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để Đại Đông và Phương Minh liên kết.”

Ngũ Tử Ngang ủ rũ, vô lực gật đầu, “Ta đã biết, ta sẽ làm tốt bổn phận của người làm chủ, làm cho hắn vô cùng cao hứng để trở về.”

Hôn một cái lên mặt của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca liền bước đi.

Ôm gò má được Tần Ca hôn, Ngũ Tử Ngang như một tiểu hài tử vui mừng mà chạy theo, trước khi xuất môn, hắn lại hung hăng ôm Tần Ca một phen.

……

Sờ lên khuôn mặt của người đang nằm trên giường, sắc mặt của Khổng Tắc Huy tối sầm, hắn ngồi xếp bằng bên cạnh người nọ. Cái tên này thật ngốc, chỉ trúng khói mê mà có thể ngủ lâu như thế. Dùng thìa múc một chút nước rồi mở miệng của người nọ ra, hắn chậm rãi đúc nước vào.

Đây là chỗ của hắn ở trong cung. Không giống với các thị vệ khác, hắn ăn đồ của Hoàng Thượng, dùng đồ của Hoàng Thượng, ở tại chỗ của Hoàng Thượng. Hắn không có nhà, tiểu viện yên lặng ở trong cung này chính là nhà của hắn. Nói là tiểu viện cũng hơi phóng đại, chẳng qua chỉ có hai gian phòng, một gian là phòng ngủ, gian còn lại là trù phòng. Bất quá trong trù phòng bám đầy bụi bặm, hắn tuyệt đối không xuống bếp.

Trong tiểu viện mọc đầy cỏ dại, ngay cả gian phòng của hắn cũng rất bề bộn, y phục quăng lung tung. Dù sao hắn là loại người ăn no thì lại nằm kềnh, thu dọn chỉnh tề để làm chi. Chẳng qua có một người ngẫu nhiên sẽ giúp hắn dọn dẹp một chút, đương nhiên người này cũng không phải tự nguyện. Người này có đôi khi hảo tâm hiếm thấy mà đưa đồ ăn cho hắn, bởi vì thật sự nhìn không vừa mắt mà vừa oán giận vừa thu dọn cho hắn. Bất quá hắn cứ mặc người nọ oán giận, dù sao người thu dọn cũng không phải là hắn, những lời oán giận cứ chạy từ tai này sang tai kia.

Hiện tại trong phòng của hắn vẫn bề bộn như thường, vô cùng thê thảm, bất quá chỉ có chiếc giường coi như là còn sạch sẽ, ít nhất tấm trải giường là do Khổng Tắc Huy đi đến phòng của người nọ để lấy, tấm trải giường của hắn đã ô uế, cũng lười tẩy sạch. Số lần hắn giặt y phục trong đời này có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù có bị giáng xuống làm hộ vệ thì hắn vẫn sẽ cứng đầu như thế. Chờ người này tỉnh, hắn sẽ đem toàn bộ y phục dơ bẩn đưa cho y, y có cách làm cho hắn gọn gàng.

“Thật là ngốc.”

Đã vô số lần chỉ mắng một câu duy nhất, Khổng Tắc Huy lại múc từng muỗng cháo vào miệng của người nọ. Mấy ngày nay Lương Vương đều ở trong cung, hắn không cần đến đó. Chờ cái tên này tỉnh lại rồi nói sau.

Dừng tay lại một chút, Khổng Tắc Huy đột nhiên ôm lấy Ôn Quế rời khỏi giường. Cơ hồ là cùng lúc, một mũi tên xuyên qua cửa sổ mà vào, bắn thẳng vào trên gối đầu.

Khổng Tắc Huy không truy đuổi, bởi vì trên mũi tên có mang theo một phong thư, người truyền tin làm sao lại để cho hắn đuổi theo. Hắn cũng không cần phải đuổi theo, kia bất quá chỉ là một tên lâu la.

Nhổ xuống mũi tên, lại đặt Ôn Quế lên giường một lần nữa, Khổng Tắc Huy mở thư ra.

Ám Dạ:

Còn nhớ Minh Châu hay không? Hắn không có dược làm cho hắn phải tự nguyện, khách nhân trong Bách Hoa Lâu đều đang chờ hắn.

Hủy nát lá thư trong tay, nắm đấm của Khổng Tắc Huy nổi lên gân xanh. Minh Châu…..Minh Châu……đã năm năm, vì sao nghe thấy cái tên đó thì hắn vẫn sẽ như thế….

Nhanh chóng bước vào trong phòng, nhìn người nọ đang nằm trên giường. Khổng Tắc Huy hít sâu vài cái, khuôn mặt hung hãn lại trở về với vẻ thản nhiên như mới vừa rồi. Ám Dạ đã chết, hắn là Khổng Tắc Huy, là hộ vệ bên người Hoàng Thượng. Tin tức của đối phương cũng rất nhanh, làm sao lại biết hắn ở trong này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK