• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Xin chào cả nhà, 3 tuần lễ, Aikaba tui vô cùng buồn rầu. Chả là tui có việc part time mới nên ko thể tập trung viết truyện. Tui hứa tháng sau sẽ sắp xếp việc và quay trở lại gặp cả nhà. Xin chờ tui....


Aikaba Hikori. "

" MẶC LÃNH PHONG!!! "

Dương Hạ Tuyết như sắp cắn nuốt cái tên " Mặc Lãnh Phong " kia của hắn. Bước vào trong căn phòng nhập nhoạng ánh vàng, cô lướt nhanh qua Chung Cận Nhiên và Lâm Nhã, nhẹ nhàng không một tiếng động rồi cuối cùng đứng sừng sững trước mặt người đàn ông nơi trường kỷ.

Ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của hắn, sương mù pha lẫn với hoàng hôn. Thật giống như 6 năm trước đây, khi cô cũng xông vào bất ngờ trong buổi tuyển chọn của hắn như thế này. Chỉ có điều hôm nay, cô gái trước mặt hắn ngập tràn sát khí đến bức người cùng đôi mắt sương mù tối sẫm đầy vẻ oán hận.

Rồi chưa kịp phảm ứng, Mặc Lãnh Phong đã cảm nhận một bàn tay kéo sát hắn về phía trước, mạnh bạo đến độ khiến hắn bị vây hãm trong hơi thở đầy hương bạc hà đặc trưng của người con gái. Nhìn hắn, Hạ Tuyết gằn trong cuống họng:

" CON TÔI Ở ĐÂU? NÓI ĐI... TRƯỚC KHI TÔI GIẾT ANH, TÊN KHỐN!!! "

Mặc Lãnh Phong ngước đầu rồi cườu khẩy nhìn Hạ Tuyết, đoạn hắn gạt tay cô ra khỏi áo mình rồi không trốn tránh mà cao ngạo nói:

" Cô nên cẩn thận lời nói của mình Dương Hạ Tuyết, dù gì tôi cũng có công trong việc thụ thai cho cô kia mà! "

Hạ Tuyết hằn học nhìn hắn, rồi không nói không rằng cô rút ra trong túi một khẩu súng rồi nhắm thẳng vào đầu Mặc Lãnh Phong. Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên theo đó cũng như bị lên dây cót, đứng bật dậy giơ súng nhắm thẳng vào Hạ Tuyết. 5 người đàn ông theo sau cô cũng như một phản xạ, chĩa những họng súng đen ngòm vào Cận Nhiên và Lâm Nhã khiến cho cục diện càng thêm căng thẳng. Trong số họ, ai ai cũng muốn bảo vệ chủ tử của mình.
( Đoạn này tui viết thấy nó buồn cười thì đúng hơn!)


Lên cò súng, Hạ Tuyết hướng đôi mắt giá lạnh của mình vào hắn rồi chậm rãi nói:

" Mặc Lãnh Phong, tôi chỉ nói một lần thôi! Con của tôi đâu? "

Mặc Lãnh Phong thì vẫn lẳng lặng ngồi đấy, điếu thuốc nghi ngút tồn tại trên môi, như thể lời hù doạ của Hạ Tuyết là một cơn gió nhẹ lướt qua tai hắn, đủ để bộc lộ bóng dáng của một con người vào sinh ra tử là như thế nào! Rồi hắn tiếp lời:

" Dương Hạ Tuyết, trên luật pháp, chúng là con đẻ do tôi sinh ra, cô căn bản không có quyền ngăn cản tôi gặp con của mình! "

" Ha!!! Luật pháp cái lỗ đít anh ý! Trả con lại cho tôi, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm với chúng! "

Dương Hạ Tuyết thoải mái nói năng lỗ mãng, khiến cho mấy người cận vệ đi theo cô phải lắc đầu. Lão đại của họ xem ra cũng chẳng khác gì 6 năm trước là mấy. Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên thì càng thêm tròn mắt nhìn cô rồi quay lại Mặc Lãnh Phong đang ngồi trên ghế, chờ đợi cơn thịch nộ trời ban của hắn.... Thế nhưng, khác với mọi khi, Mặc Lãnh Phong lại chỉ thản nhiên nhìn Hạ Tuyết, phong thái tự tin đối diện với cô rồi mở miệng: " Được thôi!!! Tôi sẽ trả con lại cho cô! "

Dương Hạ Tuyết ngạc nhiên, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy Mặc Lãnh Phong hất đầu vào một góc phòng:

" Hai nhóc có thể gặp mẹ được rồi!! "

Lúc này Hạ Tuyết mới chú ý đến một góc tối của căn phòng đang tồn tại hai cái bóng nho nhỏ ngồi yên một chỗ. Không suy nghĩ, cô chạy về hướng đó rồi kéo hai cái bóng lại gần mình.

Trong vònh tay Hạ Tuyết, dưới ánh đèn, sắc mặt Lam Thiên và Tử Y lộ ra khiến Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy cô nhận thấy một điều vô cùng khác thường.

Hai đứa trẻ trong vòng tay cô rõ ràng vẫn là Lam Thiên và Tử Y, thế nhưng sắc mặt chúng tuyệt nhiên xanh xao vàng vọt, đôi mắt hai màu đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt. Bỗng chúng chuyển hướng sang nhìn cô rồi cười yếu ớt:

" Mẹ!!! "


( Aikaba: Get high!!!)

Hạ Tuyết giật mình, cô quay người chúng lại rồi kiểm tra nhưng trên cơ thể hai đứa trẻ tuyệt nhiên không một vết thương, không có một giấu hiệu cưỡng ép hay bạo hành. Vội lay mạnh Lam Thiên và Tử Y, cô nói như ra lệnh:

" Hai đứa, sao thế này? Trả lời mẹ đi chứ? "

Hai đứa trẻ vẫn không trả lời cô, chỉ dựa vào lòng Hạ Tuyết. Tử Y chạm vào tóc cô, ý muốn an ủi Hạ Tuyết còn Lam Thiên lại chỉ lẩm bẩm:

" Mẹ, bọn con xin lỗi.... Con!!! "

Ngay sau đó kia hai cặp mắt từ từ khép lại, Hạ Tuyết cuối cùng cũng rơi vào trạng thái hoảng loạn...

" Y Nhi, Thiên Nhi... Tỉnh lại đi, mẹ ở đây rồi mà!!! "

Hạ Tuyết ra sức gọi nhưng chỉ thấy hai cặp mắt ấy vẫn nhắm nghiền không cử động. Đau lòng cùng phẫn nộ, Hạ Tuyết quay đầu, dùng ánh mắt hung ác chiếu rọi vào Mặc Lãnh Phong. Ánh nhìn ấy đẹp đẽ mà dữ dội, thật tương phản với cái vẻ mặt bình thản của hắn

" Mặc Lãnh Phong!!! Anh đã làm gì con của tôi rồi? "

Mặc Lãnh Phong ngồi đối diện cô, thái độ tự mãn lộ ra rõ ràng trước câu nói của Hạ Tuyết. Vẻ tự tin ấy khiến đáy lòng Hạ Tuyết dâng lên một nỗi bất an nhức nhối vô cùng. Bằng sự nhạy bén của mình, cô hoàn toàn có thể cảm nhận một điều gì đó không ổn trong hoàn cảnh hiện tại. Trước thái độ im lặng hiện tại của Mặc Lãnh Phong, Hạ Tuyết như phát điên hỏi lại:

" Mặc Lãnh Phong, Y Nhi và Thiên Nhi làm sao thế này? Anh đã làm gì hả? "

Mặc Lãnh Phong im lặng nhìn cô, phong thái lãnh đạm nhưng ẩn hiện vẻ tàn ác chẳng thể phai nhạt. Bỗng hắn đứng dậy, nhưng không phải tiến đến chỗ Hạ Tuyết mà là tới một giá sách. Lấy một quyển sách trên giá, hắn dùng những ngón tay thô ráp vuốt ve từng trang giấy rồi vừa xem vừa mỉm cười:" Dương Hạ Tuyết, cô có biết gì về y dược không? "

" Nói thẳng đi!!! " Hạ Tuyết trừng mắt cắt ngang, cô vốn không muốn dành thời gian cho mấy truyện tào lao của hắn.

" Cô vẫn thật không kiên nhẫn!!! " Mặc Lãnh Phong lắc đầu rồi mở miệng:

" Reaper chúng tôi vốn là một tổ chức xã hội đen được thành lập từ những năm thế chiến thứ II. Phần lớn các nhà sáng lập đương thời đều là các bác sỹ, dược sỹ phục vụ trong quân y thời bấy giờ. Chúng tôi sáng chế ra các loại thuốc, cứu sống nhiều mạng người, nhưng đồng thời cũng đảm nhiệm việc chế tạo những loại dược liệu nguy hiểm khác!!! Ví dụ như thứ này chẳng hạn "

Dương Hạ Tuyết thấy hắn tao nhã lấy ra một cái bình thuỷ tinh tuyệt đẹp màu đen từ giá sách, thoạt trông thật giống như một thứ đồ tạo tác từ thời Trung Cổ. Tay hắn xoay qua xoay lại cái bình rồi vừa cảm thán vừa nói:

" Đây là thứ độc dược mà Reaper chúng tôi gọi là Hắc Tử Thần. Nó được tạo ra nhằm mực đích tra khảo các lãnh đạo cấp cao của quân địch. Sở dĩ nó có tên như vậy bởi vì các đặc điểm của nó giống với căn đại dịch nổi tiếng ở Châu Âu thế kỷ 14. Thời điểm đấy không một ai biết nguồn gốc thật sự của căn bệnh này, chỉ có thể nhìn nó lan ra từ từ, bao trùm tất cả. Và kết cục chính là cái chết lâu dài và đau đớn!!! "

" Ý anh muốn nói là gì? " Hạ Tuyết vội trừng mắt, cô bắt đầu hiểu được ý tứ của Mặc Lãnh Phong. Quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt đến doạ người của Lam Thiên và Tử Y trong lòng mình, Hạ Tuyết chợt cứng người. Giọng cô bắt đầu nhỏ dần, thanh âm cũng có chút run rẩy:

" Mặc Lãnh Phong chả lẽ anh... Anh là tên súc vật đến thế sao? Bắt cóc rồi còn hạ độc cả chính con mình. Tôi luôn nghĩ dù anh là người tàn độc nhưng ít ra cũng sẽ không bao giờ giở thủ đoạn hèn hạ. Nhưng tôi thật không ngờ anh lại là một kẻ vô liêm sỉ như vậy! "

Động tác đang xoay cái lọ thuỷ tinh của Mặc Lãnh Phong bỗng chốc dừng lại. Ánh mắt phong lãng bỗng chốc biến hoá đầy hàn băng. Liếc mắt quan sát cô gái trước mặt, hắn mở miệng đầy yêu nghiệt:

" Tôi tiểu nhân sao? Dương Hạ Tuyết, tôi chỉ muốn cho cô thấy được thứ mà cô định lợi dụng để hạ gục tôi có thể phản tác dụng như thế nào! "

Mặc Lãnh Phong khinh thường nhìn Hạ Tuyết. Quả thật, khi biết được Lam Thiên và Tử Y chính là con của mình, hắn đã có chút kinh hoàng xen lẫn căm phẫn. Nhưng bẩm sinh vốn là ác ma của thương trường, Mặc Lãnh Phong hắn hoàn toàn có thể nắm bắt được tình thế, chuyển bại thành thắng. Vậy thì nếu như người đàn bà này đã muốn huỷ hoại hắn, hắn sẽ huỷ hoại những gì mà cô ta trân trọng nhất...

Cho dù đó có là một thứ thuộc về hắn...

Hạ Tuyết nghe từng lời nói của Mặc Lãnh Phong mà như đất bằng hứng sấm. Cô đã không thể kìm hãm vẻ bình tĩnh nhưng vẫn lựa chọn sự trầm mặc, Hạ Tuyết hỏi lại hắn: " Mặc Lãnh Phong, chúng...cũng là con của anh "

Lúc này, Hạ Tuyết bỗng thấy khoé môi Mặc Lãnh Phong càng giương cao, lời nói tiếp theo vừa lãnh trào lại vừa thâm độc

" Vậy thì sao? " Ánh tím trong mắt hắn càng như thêm mỉa mai, cứ như hai chữ "con ruột" chỉ là một hạt bụi trôi nổi trong không khí. Càng nhìn vào đó, Hạ Tuyết càng cảm thấy không thể tin nổi một màu sắc tuyệt đẹp như vậy mà cũng có thể thật tàn nhẫn và hắc ám.

" Từ đầu, cô căn bản đã không xứng đáng để mang thai con của tôi. Cũng như hai đứa trẻ đó, vĩnh viễn không bao giờ được tôi thừa nhận! "

Hạ Tuyết chết chân, không thể tin nổi những gì hắn vừa nói. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình ngu ngốc như vậy, nghĩ rằng có thể khơi gợi một chút lòng trắc ẩn trong Mặc Lãnh Phong. Nghĩ rằng vì hắn là cha của các con cô nên hắn cũng sẽ đẹp đẽ như chúng. Nghĩ rằng mình cuối cùng mình có thể cảm tạ người đàn ông này vì món quà của hắn...

Nhưng không... tất cả chỉ là thứ ảo một mà cô thêu dệt. Tên đàn ông mà được gọi là cha của các con cô, hoá ra chỉ là một tên cầm thú không từ thủ đoạn, có thể vứt bỏ máu mủ của mình bất cứ giây phút nào.

" Pằng...!!! "

Bất chợt một thanh của cơn gió xẹt qua khuôn mặt của Mặc Lãnh Phong, để lại một vệt máu chảy trên khuôn mặt nghiêm nghị rồi găm vào bức tường phía sau hắn...

Quay đầu, Mặc Lãnh Phong chỉ kịp nhìn thấy màu sắc đục ngầu của bầu trời vần vũ, bão tố cùng một họng súng đen ngòm hướng vào mình. Giọng Dương Hạ Tuyết truyền đến, giống như đợt cuồng phong trong mắt cô:

" Mặc Lãnh Phong!!! Tôi sẽ giết anh!!! "

" Mặc Tổng!!!" Cò súng vừa mới hạ xuống trong phút chốc lại giương lên, vừa hướng về Hạ Tuyết, lại vừa hương về tất cả mọi người trong phòng. Nhưng Dương Hạ Tuyết chẳng mảy may quan tâm, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó là giết chết tên đàn ông này...

" Mặc Lãnh Phong, tôi sẽ chỉ nói một lần thôi, đưa tôi thuốc giải nếu không muốn vỡ sọ tại đây!!! "

Trong cơn hỗn độn, Mặc Lãnh Phong đưa tay lên chạm vào má phải. Màu đỏ yêu mị dính trên những ngón tay thô ráp. Chà có vẻ từ ngày gặp người phụ nữ này hắn chảy máu hơi nhiều. Bật cười một chút, hắn tự tin nói với cô:

" Hừ!!! Dương Hạ Tuyết, cô không thể giết tôi đâu! "

" Tại sao? " Hạ Tuyết lên cò súng

" Chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ làm được "

" Không, nếu là cô tôi tin cô có thể bắn chết tôi bất cứ lúc nào! "

" Vậy thì tại sao? Cho tôi một lý do để tha thứ cho cái mạng hèn của anh? "

" Vậy nếu như tôi nói công thức cho thuốc giải chỉ có hai người trên thế giới này biết. Tôi và Grim lão đại mà thôi thì cô sẽ làm sao? "Hạ Tuyết cuối cùng cũng hiểu ra âm mưu của hắn, cò súng càng giương cao, giọng cô cũng theo đó cũng trầm xuống:

" Vậy nên anh muốn dùng điều này để uy hiếp tôi sao? Mặc Lãnh Phong, đáng lẽ lần đó gặp anh ở Mặc Thị tôi phải giết anh mới phải! Giờ đây Dương Hạ Tuyết tôi thật hối hận. "

" Tuỳ cô thôi! " Mặc Lãnh Phong tiến về chỗ Hạ Tuyết, càng lúc càng gần, cho đến khi khẩu súng của Hạ Tuyết chạm đến nơi ngực trái của hắn. Mặc Lãnh Phong mới cúi xuống nơi tai phải của cô và phả hơi thở mùi xì gà nam tính vào đó:

" Cô vẫn có thể làm điều đó ngay tại đây, ngay bây giờ, kết thúc tất cả mọi thứ và gửi tôi xuống địa ngục. Nhưng cô nên nhớ một điều này Dương Hạ Tuyết. Chỉ cần tôi chết đi thì 12 tháng sau, chất độc trên người hai đứa trẻ kia sẽ phát tác và lan rộng ra toàn thân. Và cảnh tượng đó... không hề đẹp đẽ một chút nào đâu, tôi đảm bảo đấy! "

Nói rồi Mặc Lãnh Phong đắc ý quan sát Hạ Tuyết từ trên cao. Toàn thân cô không một chút run rẩy nhưng ánh mắt hoan dại kia lại thập phần lo lắng. Hắn cơ hồ có thể nhận ra mình đã nắm gọn cô trong lòng bàn tay như thế nào. Hắn luôn luôn là kẻ săn bắt thượng hạng, dồn con mồi của mình vào thế bị động, mà Hạ Tuyết, cũng chẳng có gì khác biệt.

Mà cả chính bản thân Hạ Tuyết cũng biết mình đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế nào. Giết tên đàn ông này và trả thù cho Lục Tâm đồng thời loại bỏ một kẻ thù đắc lực cho Dương gia. Thế nhưng,....

Bất giác, Hạ Tuyết hướng mắt nhìn Lam Thiên và Tử Y đang nằm bất động trên sàn mà thẫn thờ.

Tất cả bỗng như trở lại cái ngày cô nằm trên bàn phẫu thuật 6 năm về trước. Nơi cô đã đánh đổi quyền lực, trọng trách và cả gia đình của mình chỉ vì hai sinh linh bé bỏng này... Hai món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban cho cô.... Lúc ấy, Hạ Tuyết nhận ra mình đã có một quyết định đúng đắn như thế nào.... Vậy 6 năm sau, cô nhất định cũng sẽ có một quyết định đúng đắn như thế!

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết bỗng nở nụ cười. Nụ cười dịu dàng đến độ khiến cho Mặc Lãnh Phong đang cao hứng cũng phải ngạc nhiên. Chỉ là hắn không hiểu, một người đang bị uy hiếp sao có thể cười một cách vô tư như vậy! Rốt cuộc cô gái này, đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Ngay sau đó Hạ Tuyết quay lại nhìn 5 người cận vệ của mình rồi lên tiếng:

" Các cậu, rút lui khỏi đây đi!!! "

" TIỂU THƯ!!! " Năm người cận vệ đồng thanh hô lên, không thể tin nổi những gì lão đại của mình vừa nói. Định tiến lên chất vấn cô thì bỗng bị giọng nói đanh thép của Hạ Tuyết ngăn cản:

" Đừng nói gì cả, trở về nhà đi, đừng nói cho mọi người ở trụ sở biết, hiểu chưa !!!! "

" Nhưng....!!! "

" Các cậu, các cậu cũng hiểu tình hình hiện giờ của tôi mà! " Hạ Tuyết quay đầu nhìn họ, cười đến rạng rỡ:

" Nếu các cậu ở lại sẽ chỉ càng khiến tôi thêm vướng bận thôi, các cậu hiểu chứ! "

Năm người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn đám người đang chĩa súng xung quanh mình rồi nghiến răng, cúi đầu:

" Tuân mệnh tiểu thư!!! "

" Ừm!!! " Hạ Tuyết hài lòng gật đầu rồi chuyển giọng lạnh lùng:

" Để cho bọn họ đi, họ không có quan hệ! "

Mặc Lãnh Phong nheo mắt quan sát cô, rồi không nói không rằng chỉ lên tiếng:

" Được, tất cả mau đưa thuộc hạ của Hạ Tuyết tiểu thư ra khỏi biệt thự an toàn, một chút cũng không được đụng vào họ. Còn Nhã cậu mau đưa hai đứa trẻ kia vào phòng riêng của biệt thự! "

" Vâng thưa chủ tử!!! " Đám thuộc hạ đồng loạt hô lên, chỉ vài phút sau từng bóng người lướt qua ánh mắt mờ ảo của Hạ Tuyết. Cô hướng mắt, quan sát hình bóng hai đứa trẻ đang nằm

trên tay Lâm Nhã một cách đầy yêu thương cho đến khi chúng khuất sau bóng tối nơi cửa ra vào. Cuối cùng cô vội quay lại, thẳng thừng nhìn vào ánh mắt của Mặc Lãnh Phong mà không trốn tránh:

" Rồi, giờ thì Mặc Tổng, anh muốn làm gì tôi đây!!! "

" Vẫn rất thẳng thắn! " Mặc Lãnh Phong lấy tay nâng cằm Hạ Tuyết lên, thích thú vuốt ve nó:

" Đây là lí do tôi rất thích chơi đùa với cô đấy Hạ Tuyết!!! "

" Thôi diễn trò đi! " Hạ Tuyết gạt tay hắn ra khỏi cằm của mình, rồi nói:

" Anh đầu độc con của tôi trả phải để tóm được tôi sao? Rốt cuộc anh muốn gì thì mới đưa ra thuốc giải? "

" Đừng nóng vội như vậy chứ Dương Hạ Tuyết, tôi nghĩ giờ người cô nên lo lắng nhất phải là bản thân cô mới phải. Cô nên biết, những kẻ rơi vào tay ta, trước giờ chưa từng có một cái kết tốt đẹp. "

" Mặc Lãnh Phong, đừng có quá đánh giá cao bản thân anh. Trên đời này sẽ luôn có những thứ đáng sợ hơn cả cái chết! "

Hạ Tuyết trừng mắt nhìn hắn. Cô quả thật không sợ chết, cũng không hề sợ con người thâm độc này. 6 năm qua cô đã từ bỏ nỗi sợ hãi lớn nhất của mình lại phía sau lưng, chẳng còn gì có thể làm cô tổn thương hay đau đớn, nhưng mất đi Lam Thiên và Tử Y, đó mới chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô.

Nên dù người đàn ông này có thâm độc, có kinh khủng đến mức nào, sẽ huỷ diệt cô hay lợi dụng cô, cô cũng sẽ đối mặt được. Chỉ cần con của cô an toàn là đủ rồi.

" Nếu cô đã can đảm như vậy, tôi sẽ dạy cho cô cách để làm hài lòng tôi như thế nào! "

Lời nói vừa dứt, Mặc Lãnh Phong đã túm chặt tay Hạ Tuyết, rồi trong sự ngỡ ngàng của đối phương, hắn đẩy cô xuống mặt sàn lạnh lẽo. Ngay sau đó một bóng đen bao trùm lên cô, che đi nụ cười tàn bạo dưới ánh sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK