• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc này thật ra đã khiến Nghiêm Thu nghĩ ra ý tưởng.

Rất nhiều người thành phố quanh năm suốt tháng cũng không thấy ngọn núi, dẫm chân lên cỏ. Có thể thừa dịp lúc này, tổ chức một ngày đi chơi ở thôn Thạch gia này.

Rừng núi lớn như vậy, để cho các hán tử trong thôn làm một cái bãi săn nhỏ, đem động vật cỡ lớn quây lại. Như vậy ngồi xe từ trong thành ra, ngắm cảnh núi, đi bộ dạo mát, thuận tiện săn thú, hái thổ sản vùng núi. Sau đó ăn cua, tiếp tục mua đặc sản của vùng, đây không phải là tuyệt vời hay sao?

Nghiêm Thu càng nghĩ càng thấy khả thi, nhưng là việc làm bãi săn không biết có nguy hiểm không, chờ qua thời gian bận rộn này, có lẽ cần bàn bạc với Thạch Hoài Sơn một chút mới được.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng Nhị Hải a cha ở bên ngoài nói: “Hoài Sơn về rồi sao?”

Nghiêm Thu buông việc đang làm, từ phòng bếp thò đầu ra nhìn, thật đúng là Thạch Hoài Sơn đã về, trên người còn móc hai con thỏ, “Sao về nhanh thế?”

Thạch Hoài Sơn đi thẳng về phía Nghiêm Thu, “A, sợ các ngươi có việc nên liền nhanh chóng trở lại.”

Không đợi Thạch Hoài Sơn vào bếp, bắt đầu có khách nhân tinh mắt cao giọng hỏi: “Ai, con thỏ này các ngươi có thịt bán không?”

“Bán, muốn mua cả con hay là nấu chín ăn?” Thach Hoài Sơn nghe vậy dừng lại, quay đầu đáp.

“Ăn chín luôn giờ, các ngươi làm được không?”

Thạch Hoài Sơn nhìn Nghiêm Thu, thấy y gật gật đầu mới nói: “Được, nhưng con thỏ này cần xử lý một chút, ngươi chờ được không.”

Người nọ phất tay, tỏ vẻ không vội, trong nồi còn không ít cua đâu.

Một bàn khác nhìn thấy con thỏ béo mập cũng thèm, “Còn một con làm cho bàn chúng ta đi.” Ăn cua xong còn chưa đủ no, thêm một chút thịt thỏ hoang thì hơn.

“Được.” Thạch Hoài Sơn đáp một tiếng, cũng không vào phòng bếp nữa mà mang hai con thỏ ra đằng sau bếp để xử lý.

Thỏ bị lột da xong được Nghiêm Thu chế biến thành hai món, một con nướng, một con kho tàu. Nướng thì thơm, nhưng y nghĩ thịt kho tàu cay lại ngon hơn, thịt kho tàu có thêm nước sốt có thể nhuận miệng.

Chờ thỏ được bưng lên bàn, mùi thơm khiến mấy bàn khác phải nhìn sang, lặng nghĩ mình lên tiếng quá chậm, không may. Ngày thường ít khi được ăn thịt thỏ, toàn ăn thịt heo, thịt bò. Qua thôn này không phải là vì muốn ăn món thôn quê sao?

Có khách nhân không cam lòng nhìn Nhị Hải hán a cha, “Chỉ có hai con này thôi sao?”

Nhị Hải hán a cha nói: “Ừ, lão bản của ta hôm nay săn được hai con.” Khi nói với người ngoài, mọi người đều gọi Thạch Hoài Sơn là lão bản.

Người nọ chậc lưỡi, không nói gì.

Một ngày này buôn bán lời không ít tiền, người trong thôn bán mấy thứ đồ quê cũng kiếm không ít, đối với Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu lại càng khách khí.

Những người không bán được thì lại nghĩ cách để ngày mai mang thêm mấy thứ mới mẻ đi bày.

Người trong thành hiếm lạ những thứ ngày thường không thấy, người trong thôn cũng không thích ăn mấy quả dại, liền bán lấy tiền.

Hai con thỏ béo bị ăn hết không thừa tí nào.

Thạch Chiêu Phúc thở dài, “Những người này ăn nhiều thật.”

Thạch Hoài Sơn nhìn bộ dạng đệ đệ không tiền đồ, vỗ hắn một cái, “Nhìn ngươi thèm kìa, sáng mai ta lại đi đánh về một con.”

Thạch Chiêu Phúc cười hắc hắc, đi theo đại ca, luôn không thiếu đồ ăn ngon.

Lý Tố liền trừng hắn, hán tử của y cái gì cũng tốt, chính là ham ăn! Cũng có lẽ là do tuổi tác, dù sao mới có mười lăm tuổi đầu, hiện tại còn đang lớn a.

“Thật đúng là phải chuẩn bị nhiều.” Nghiêm Thu chỉ chỉ chậu trên mặt đất, “Nhìn một cái, chút cua như vậy, sáng mai có thể chỉ làm được năm đĩa, một ngày là bán hết. Ta đã nói mở cửa hàng năm ngày, lại để còn hai ngày nữa mà không còn gì ăn, để cho người ta đến tay không cũng không hay. Chuẩn bị món thôn quê gì đó bù cho cua thôi.”

Thạch Hoài Sơn tự nhiên là đều nghe Nghiêm Thu, không chút nghĩ ngợi nói: “Đươc rồi, sáng mai ta sẽ xách thêm mấy con nữa về.”

Buổi tối, Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu hợp lực tắm rửa cho hai đứa con.

Hai đứa con này, lúc Nghiêm Thu không vội sẽ tắm cho bọn nhóc mỗi ngày, lúc nhiều việc thì ít nhất cũng là hai ngày môt lần, trẻ nhỏ nên sạch sẽ mới không bị côn trùng cắn mắc bệnh.

Buổi tối mùa thu cũng lạnh, chậu gỗ liền mang lên giường, bên cạnh đặt một siêu nước ấm.

Chậu gỗ là do Thạch Hoài Sơn đặt làm trong thành, to bằng hai cái chậu rửa mặt, hình bầu dục, thả hai đứa nhỏ xuống vẫn đủ chỗ.

Hai đứa nhỏ này đều thích nghịch nước, ngồi ở trong chậu không muốn ra.

Hai cánh tay như củ sen rất, bành bạch đập lên mặt nước, nước càng bắn liền càng cạc cạc cười to, khiến Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu một thân ướt hết.

“Chao ôi, mau đưa chăn màn xa ra không lát nữa con ngươi lại làm ướt đấy.” Nghiêm Thu một tay giữ sau đầu con, sợ bọn nhóc đập đầu vào chậu, để Thạch Hoài Sơn lấy chăn ra xa. Thật là đau đầu, chỉ làm một chút với hai nhóc con này tôi đã mệt chết người rồi.

Thạch Hoài Sơn vội vàng ôm chăn đẩy vào bên trong để không bị ướt, “Hai nhóc con mất nết này cứ gây sức ép hai ta. Xem ngày sau bọn nó mà không hiếu thảo, ta đánh chết hết.”

“Giờ đã có gì? Sau này việc cần quan tâm còn nhiều hơn! Ngươi tiếp tục xem Thiên Hựu, ta lau Thiên Tứ đã.” Nghiêm Thu ôm Thạch Thiên Tứ ra ngoài trước, vừa ôm ra liền dùng khăn choàng lên, lau khô nước trên người, nhét vào trong chăn.

Thạch Hoài Sơn thấy Nghiêm Thu thu xếp xong một đứa liền cũng xách Thạch Thiên Hựu trong chậu ra.

Thạch Thiên Hựu còn chưa chơi đủ, không thích, hai tay khua loạn xạ, a a kêu. Nghiêm Thu dùng khăn bao lại, ôm vào trong lòng lau sạch sẽ.

Thạch Thiên Hựu không buông tha, cánh tay nhỏ bé bấu lấy thành chậu dùng sức.

Thạch Hoài Sơn xách con mình như xách con gà con, hạ xuống: “Nhóc thối, thành thật chút.” Rửa sạch sẽ rồi đi ngủ đi, đừng có mà chậm trễ ‘việc tốt’ của a phụ với a cha.

Nghiêm Thu phát cho hắn một cái, “Ngươi làm cái gì! Con ngã đau thì sao!” xoa nhẹ cho con hai cái, xem con cũng không khóc, xác định đây thật là không đau.

“Sao có thể ngã đau, ta lại không dùng sức.”

“Lực tay kia của ngươi còn phải dùng sức sao. Ngươi mà dùng sức không phải là ngã đau điếng sao!”

“Làm sao có thể, con ta chắc chắn sẽ rắn chắc giống ta.” Thạch Hoài Sơn vừa nói vừa chỉ chỉ vào khố của mình.

Nghiêm Thu lườm hắn một cái, “Trước mặt con mà không đứng đắn chút nào!”

Thạch Hoài Sơn bị trừng xoa xoa mặt, than thở nói: “Nhỏ như vậy biết cái gì.” Suy nghĩ chút lại tiến đến trước mặt Nghiêm Thu, “Ta giúp ngưoi ru bọn nó ngủ nha.”

Vô sự mà ân cần! Nghiêm Thu nhìn nhìn hắn, “Lại muốn làm chuyện xấu gì đây?”

Thạch Hoài Sơn không vui, “Không phải chuyện xấu a. Ngươi xem, đã mấy ngày chúng ta không làm cái kia…”

Vừa nói thế, Nghiêm Thu cũng có chút suy nghĩ, nhưng mấy ngày nay bận rộn nên rất mệt, y sợ sáng mai không dậy nổi.

Thạch Hoài Sơn hiện tại có thể hiểu được Nghiêm Thu, vừa nhìn y do dự liền biết y nghĩ gì, lập tức nói: “Ta làm nhẹ một chút, chỉ một lần thôi. Cam đoan sáng mai ngươi vẫn dậy được!”

Nghiêm Thu không lên tiếng, trải xong đệm giường, ôm hai con lên kháng rồi ru ngủ.

Thach Hoài Sơn vừa nhìn, có cơ hội! Nhanh chóng dính lại đây.

Mấy ngày sau, ít nhiều mỗi ngày Thạch Hoài Sơn đều đánh mấy món dân dã đỡ cho món cua, lúc này coi như mới đủ ăn.

Trong năm ngày này, người đến Thạch gia thôn nếm thức ăn tươi đều là có quan hệ bạn bè họ hàng, tất cả ở đây ăn, sau đó về nhà khen, bạn bè nghe xong liền chạy tới nếm thử.

Nghiêm Thu nghĩ lại, cảm thấy may mà có những người này giúp tuyên truyền, bằng không có thể không có ai đến ăn. Bọn họ cũng là chuẩn bị không kỹ càng, trước đó tuyên truyền quá ít. Kinh doanh với y đây cũng là lần đầu, rất nhiều điểm còn chưa có kinh nghiệm. Nghĩ sang năm nên tính toán kỹ một chút, con đường bán hàng này, tuy rằng không thể đại phú đại quý, nhưng tiểu phú một phương thì không phải là không có khả năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK