Nói rồi, Ngữ Điền tự tay gắp một xương sườn để vào trong chén của Tần Trọng Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vào anh ta với vẻ mong chờ. Tần Trọng Hàn vẫn không có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, nhưng đã im lặng và bắt đầu ăn.
Tiêu Hà Hà đưa chén qua lần nữa, còn Tần Trọng Hàn đã đứng lên. “Ngữ Điền, ăn no chưa?”
Ngữ Điền gật đầu. “Dạ rồi!”
“Về nhà thôi!” Tần Trọng Hàn lặng lẽ nói.
“Nhưng con muốn chơi đồ chơi với Thịnh Thịnh nữa...”
“Về nhà!” Hai từ ngắn ngủi, tỏ rõ lúc này đang không vui.
Cả Tiêu Hà Hà và Tăng Ly đều hơi bất ngờ, Tăng Ly cố lên tiếng. “Hàn, anh về trước đi, chút nữa tôi sẽ chở Ngữ Điền về cho!”
“Có được không ba?” Ngữ Điền có chút mong đợi.
Tần Trọng Hàn quay đầu lại nhìn vào cậu bé, trong đôi mắt sắc bén lóe lên những cảm xúc không rõ. “Ba về trước đây!”
Tiêu Hà Hà nãy giờ không nói gì, chỉ đứng lên và đi qua chỗ để thuốc. “Đây là thuốc của anh, lần này đừng quên mang theo nữa!”
Ánh mắt anh ta dừng trên mặt cô, thấy cô không nói gì, anh ta khẽ nhúc nhích môi như muốn nói điều gì đó. Nhưng đấu tranh một hồi lâu mà vẫn không nói một lời. Vốn không biết phải nói gì, bây giờ chỉ biết im lặng.
Sau đó, anh ta vẫn không cầm lấy thuốc cô đưa, mà quay người rời đi. Khi nhìn thấy bó hoa đó, trong đôi mắt của Tần Trọng Hàn lóe lên tia lửa không thể giải thích dược, sâu thẳm không thấy đáy.
“Nè! Tổng tài, thuốc của anh!” Tiêu Hà Hà thấy anh ta không cầm nên vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì đã không nhìn thấy Tần Trọng Hàn đâu nữa, cô hơi lo lắng nên đuổi theo ra bên ngoài.
Từ một bên hành lang đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ thò ra, ôm chặt lấy eo cô. Giây tiếp theo, cô đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh ta. “Ư...m...”
Gần như không có cơ hội để thở, môi của anh ta đã lấp kín môi cô một cách ngang ngược, một nụ hôn đầy nỗi sầu.
Trong đầu Tiêu Hà Hà trống rỗng. Nụ hôn của anh ta vừa gấp gáp vừa dữ dội, giống như một ngọn lửa đang đốt cháy cô.
“Không được lăng nhăng!” Cuối cùng anh ta đã thả cô ra vào lúc cô đang choáng váng, tựa đầu lên vai cô rồi thì thầm bên tai cô.
Tiêu Hà Hà hoàn hồn lại, ngước mắt lên nhìn anh ta với vẻ sững sờ. Trong bóng tối, anh ta đột nhiên híp mắt lại. Đôi môi đỏ của cô hơi run lên, nói với vẻ hơi giận dữ. “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Làm người phụ nữ của tôi!” Giọng anh ta rất nhỏ, rất nhỏ, thậm chí còn hơi quen thuộc, giống như của...
Tiêu Hà Hà trong phút chốc nảy sinh ảo giác, sao cô cảm thấy giống như giọng của anh cáo vậy chứ? Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cô đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói: “Nếu anh nói chúng ta là bạn, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng anh làm điều này với tôi, xúc phạm tôi hết lần này đến lần khác làm tôi thực sự rất phản cảm. Tôi không cần một người bạn như anh, đừng đeo bám tôi nữa, anh làm tôi cảm thấy rất khó chịu, rất chán ghét!”
“Cậu ấy không làm em chán ghét hả?” Giọng anh ta có chút ganh tỵ.
“Tần Trọng Hàn, anh vô duyên quá! Ít ra anh Tăng chưa bao giờ xúc phạm tôi. Còn anh, lúc nào cũng có hứng thú thấp hèn đó. Anh chính là một con heo giống chỉ sống dựa vào phần dưới của cơ thể!” Tiêu Hà Hà cố tình đè nén cảm xúc của mình, nhưng lại nhận ra mình ngày càng khó kiểm soát. Giọng của cô, ban đầu rất nhỏ, nhưng sau đó ngày càng chói tai hơn. “Đây là thuốc của anh! Nể mặt Ngữ Điền, tôi không muốn nói những câu khó nghe, xin anh hãy tự trọng!”
Cô nói xong một cách lạnh lùng rồi lau môi của mình, cả người run lên rồi quay người đi vào nhà.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở trong hành lang đã tắt, vô cùng im ắng, bóng tối bao trùm Tần Trọng Hàn. Trên bầu trời đêm có vài ngôi sao, dưới ánh trăng lạnh, làm khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo của anh ta bị che phủ bởi một lớp u sầu.
Thứ bảy, ở nhà họ Tần.
Buổi tiệc, tuyệt đẹp chưa từng có. Vì các ông lớn trong giới kinh doanh đều biết tối nay là tiệc coi mắt, tiệc coi mắt của nhà họ Tần, đương nhiên các ông chủ lớn sẽ không bỏ lỡ. Về cơ bản, tất cả các nhân vật tai to mặt lớn đều đã đến, đều muốn đem con gái của mình gả cho Tần Trọng Hàn.
Trong một góc, tay đang cầm một ly rượu, hơi thở lạnh lẽo của Tần Trọng Hàn đã ngăn cách tất cả những cô gái muốn đến đây bắt chuyện, thậm chí ngay cả những doanh nhân định làm quen với Tần thị cũng phải biết điều mà lùi ra xa.
Đây là buổi tiệc coi mắt à?
Sao cứ thấy như hồng môn yến (mượn cớ mở tiệc để hại người) vậy?
Đột nhiên, tầm nhìn của tất cả mọi người khựng lại, nhìn về phía người chậm chạp đến trễ ở cửa – Cung Bồi Tân của Công ty hóa chất Cung gia. Ông ta đang mặc một bộ vest màu trắng phẳng phiu, mái tóc tuy đã hơi bạc, nhưng khí khái anh hùng không hề bị giảm đi.
Đứng bên cạnh Cung Bồi Tân là vợ và con gái – Cung Luyến Nhi. Cung Luyến Nhi mỉm cười và khoác qua cánh tay của ba mình, khuôn mặt được trang điểm rất tinh tế, mặc một chiếc váy màu trắng, trông vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Còn vợ ông ta, càng duyên dáng và sang trọng hơn, có vẻ như là một gia đình rất hạnh phúc!
Tần Lăng Hàng đích thân đến đón tiếp. “Anh Cung, anh vẫn khỏe chứ?”
Cung Bồi Tân ngay lập tức mỉm cười đáp lại: “Anh Tần, anh vẫn uy phong như vậy, không hề suy giảm chút nào ha! Luyến Nhi, nào, mau chào bác Tần!”
Cung Luyến Nhi lập tức chào hỏi một cách đứng đắn: “Con chào bác Tần!”
“Ừ! Luyến Nhi đúng là càng ngày càng xinh đẹp đó!” Tần Lăng Hàng có vẻ như rất hài lòng với con dâu tương lai của mình, lướt mắt nhìn quanh nhà, tìm kiếm bóng dáng của Tần Trọng Hàn. “Để tôi gọi Trọng Hàn đến đây, giới thiệu cho mọi người làm quen!”
Tầm mắt dừng lại ở một góc, trên bóng dáng nhìn có vẻ rất u sầu đó. “Mấy đứa đâu rồi? Mời cậu chủ qua đây!”
“Dạ!” Đã có người giúp việc đi gọi.
“Dạ thôi khỏi, bác Tần, để con tự qua đó làm quen với anh Tần!” Cung Luyến Nhi cũng không để bụng, mỉm cười rất biết phép tắc.
“Cũng được! Cũng được!” Tần Lăng Hàng cũng đang lo người giúp việc không thể gọi anh ta đến được.
Cung Luyến Nhi chắc chắn là cô gái đẹp nhất ở đó, cô ta đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của người khác.
Tiêu Hà Hà đang cùng đầu bếp thu dọn dụng cụ, vừa quay người lại liền nhìn thấy ở trong góc, Tần Trọng Hàn đang nói gì đó với một cô gái mặc váy trắng, tay cầm bộ đồ dùng chợt run lên. Đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi anh ta đến nhà cô ăn tối ngày hôm đó, không biết anh ta đã hết cảm chưa!
Hôm nay đến đây mới biết đây là buổi tiệc coi mắt của anh ta. Thì ra là tiệc coi mắt à! Tiêu Hà Hà cũng không nhìn thấy Ngữ Điền đâu cả, không biết Ngữ Điền đã đi đâu rồi!
“Hà Hà, chuẩn bị tới đâu rồi? Đừng để xảy ra sai sót đó!” Mễ Kiệt đi đến trong bộ vest và đôi giày da.
“Anh Mễ, em đã tính đến các chi tiết rồi, em sẽ đi kiểm tra lại lần nữa!” Tiêu Hà Hà mỉm cười rồi rời đi.
Còn lúc này, người phụ nữ đang đứng bên cạnh Cung Bồi Tân đã đưa tầm mắt vượt qua đám đông và nhìn về phía bên này. Dường như Tiêu Hà Hà cũng cảm nhận được ánh mắt đó, liền quay người nhìn sang. Ánh mắt của hai người gặp nhau trên không trung. Tiêu Hà Hà sững người ra, bàn tay đang cầm cái khay siết chặt đến trắng bệch, rồi hít một hơi thật sâu, thu lại tầm nhìn, và bắt đầu làm việc của mình.
“Hà Hà, pha cho tôi một ly cà phê, tôi không muốn uống rượu!” Không biết Tăng Ly đã xuất hiện khi nào, vừa bước vào liền tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Hà Hà.
“Dạ được, anh Tăng, anh cũng tới rồi hả!” Tiêu Hà Hà mỉm cười.
“Đúng vậy, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có Tăng Ly tôi!”
“Được! Tôi đi pha cà phê cho anh!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
“Ngoan! Mau đi đi!”
Lời nói của anh ta khiến cho Tiêu Hà Hà cảm thấy mình bị xem là con nít, cô có thể cảm nhận được Tăng Ly đối với mình như một đứa em gái, anh ta không phải loại người nguy hiểm đó, không tràn đầy hơi thở kiêu ngạo như Tần Trọng Hàn, vậy nên cô không sợ Tăng Ly.
Người đang đứng trong góc nhìn thấy người yêu đang cười tươi như hoa ở bên này, ngay lập tức, khuôn mặt vốn đã ảm đạm nay lại bị phủ thêm một lớp sương lạnh, thậm chí còn ước gì có thể xông ra cho anh chàng phóng túng Tăng Ly một cú đấm thật mạnh.
“Anh Tần, có thể nhìn ra là anh không thích em chút nào thì phải!” Cung Luyến Nhi cười hì hì và liếc nhìn Tần Trọng Hàn.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Trọng Hàn đột nhiên ngây người ra. “Cô Cung, cô rất thông minh, cũng rất xinh đẹp!”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì cô nên đi tìm một người đàn ông tâm đầu ý hợp với cô!” Giọng của Tần Trọng Hàn rất thờ ơ. “Chứ không phải đến làm mẹ kế của con trai tôi!”
“Ờ! Anh không nghĩ rằng mẹ kế là một thân phận rất có tính thử thách sao?” Cung Luyến Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn và vô hại lên, cứ vậy mà nhìn vào Tần Trọng Hàn. “Anh Tần, phải làm sao đây? Hình như người ta thích anh rồi đó!”
Tầm mắt của Tần Trọng Hàn chỉ dõi theo một bóng dáng ở đó, nhìn thấy cô lại trở về bên cạnh Tăng Ly, ánh mắt của anh ta càng mù mờ hơn, nhưng chỉ mỉm cười với Cung Luyến Nhi ở bên cạnh với vẻ châm biếm: “Cô còn non lắm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Luyến Nhi ngay lập tức bị tổn thương, liếc nhìn Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt buồn tủi, nhưng không phớt lờ ánh mắt của anh ta. Hình như ánh mắt của anh ta cứ dừng ở chỗ cô gái trông giống như một người phục vụ đó thì phải?
Sao tự nhiên tổng tài của Tần thị lại quan tâm đến một người phục vụ như vậy? Cung Luyến Nhi thấy hơi khó hiểu, đôi mắt đen nhánh di chuyển qua lại. “Anh Tần, nói vậy là anh không thích những cô gái như em rồi?”
Từ đầu đến cuối, Tần Trọng Hàn đều không nhìn Cung Luyến Nhi lấy một cái, chỉ nói với vẻ thờ ơ: “Cô không thích hợp làm mẹ kế!”
“Ố? Vậy cô gái mặc bộ đồng phục ở bên kia mới thích hợp rồi?” Hỏi với vẻ ngang bướng, Cung Luyến Nhi đã thu hút ánh mắt của Tần Trọng Hàn về phía bên này một cách thành công.
Ánh mắt của anh ta dừng trên mặt Cung Luyến Nhi, như có chút gì suy nghĩ.
“Vậy có nghĩa là, em đoán đúng rồi?”
Chỉ nhếch mép cười, trên khóe môi của Tần Trọng Hàn có một chút ý vị.
Còn ở phía bên kia, tầm nhìn của Tiêu Hà Hà cũng không kìm được cứ liếc nhìn về phía góc đó. Cô gái đó là nhân vật chính của tối nay sao? Cô ta thật xinh đẹp! Mong rằng Tần Trọng Hàn sẽ tìm thấy một người mẹ kế tốt một chút cho Ngữ Điền!
Tầm nhìn của Tăng Ly thì cứ dừng ở bóng người đang trốn trong góc với vẻ rất rất gian xảo. Đã quan tâm đến Hà Hà, tại sao vẫn muốn coi mắt?
“Hà Hà! Cà phê cô pha đúng là rất ngon! Phải làm thế nào đây? Anh trai này hình như không thể rời xa ly cà phê này được nữa, cũng liên đới nên không thể rời xa cô được nữa rồi!” Tăng Ly lại uống một ngụm, rồi bất thình lình nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà một cách dịu dàng, rồi đặt tay cô lên ngực mình: “Cô sờ thử xem, có phải tim của anh trai này đang đập rất nhanh không?”
“Anh Tăng?” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên đến ngây người ra, không ngờ rằng Tăng Ly lại bất thình lình nắm lấy tay cô, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đào hoa ma mãnh của anh ta, không hề có chút dấu vết. Tiêu Hà Hà bỗng cười phá lên: “Anh Tăng, anh lại thích đùa nữa rồi!”
“Trời ơi! Hà Hà, không ngờ lại bị cô lật tẩy nữa!” Tăng Ly hơi thất vọng, buông tay cô ra mà không nỡ. “Được rồi, không đùa nữa!”
Trò đùa này cũng vừa phải rồi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK