• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh hít một hơi thật sâu, đè nén


sự bồn chồn trong lòng, lý trí nói: “Tôi không thể can thiệp vào hành vi tự do của cô. Nhưng mong cô nhó’ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta tuy chỉ là hình thức nhưng có hàng ngàn sợi chỉ liên kết ở giữa. Tôi không muốn người khác nói tôi có một người vợ không đứng đắn. Tất nhiên, tôi tin rằng cô cũng sẽ không muốn mọi người nói rằng mình là một người phụ nữ không đứng đắn. Cho nên, tôi khuyên cô không nên hành động trắng trợn như vậy!”


Ôn Lương từ sau khi thoát khỏi vòng tay của Phó Ngự Phong vẫn


luôn đỏ mặt. Nghe điều này, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên, quay sang nhìn anh, và nói với vẻ ủ rũ:


” Tôi sao lại không đứng đắn! Phó Ngự Phong, anh nói chuyện và làm việc có thể có chút động não được không?”


Phó Ngự Phong mím môi.



“Tôi không quan tâm cô và Khổng Tự Bạch có thực sự ở bên nhau hay không, nhưng sau khi trờ về Trung Quốc, cô nhất định phải duy trì mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp với tôi trước mặt người khác!”


ôn Lương trợn mắt kinh ngạc:


“Ai nói với anh tôi và anh Tự Bạch ở cùng nhau? Cái gì mà chúng tôi có ở cùng một chỗ hay không, chúng ta hoàn toàn không ở cùng nhau, từ đâu ra nhiều lời đàm tiếu vậy! ”


Không phải cùng nhau?


Phó Ngự Phong hơi kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Dịch Phàm ở ghế lái phụ, Dịch Phàm rùng mình, cậu cái gì cũng không biết…


Ho nhẹ một tiếng , anh cưỡng ép


tìm cho mình một cái bậc thang:


“Tôi không có hứng thú về đời tư của cô, tôi chì mong cô có thể hiểu rõ những gi mình đang làm. Dù gì thì Khổng Tự Bạch cũng là người của công chúng, nếu bị truyền thông phanh phui thì phải biết hậu quả ra sao cô tự hiểu!”


Ôn Lương im lặng, cô hơi suy tư, lại ngẩng đầu lên nói:


” Tôi biết rồi.”


Phó Ngự Phong rất hài lòng với sự vâng lời của cô, nhướng mi nhìn cô, lười biếng nhắm mắt lại.





Lúc cả đoàn quay về khách sạn Hà Ngạn cũng đã là tối muộn, sau khi dừng xe, Dịch Phàm là người xuống xe đầu tiên, cậu bước đến băng ghế sau mở cửa xe, sau đó cùng tài xế nhấc Phó Ngự Phong ra khỏi xe, vừa muốn tiến lên một bước đầy xe lãn, Phó Ngự Phong đã mí mắt nhấc lên nhìn về phía cậu một cái . Dịch Phàm chợt bừng tỉnh, liếc nhìn Khổng Tự Bạch đang đi phía sau, nói với Ôn Lương:


“Phu nhân, ngài đến đẩy chủ tịch đi.”


Ôn Lương


Phó Ngự Phong nhìn ôn Lương tựa tiếu tựa phi, cố ý nói:


“ Lương Lương, sao em còn chưa tới?”


Trong giọng điệu của anh ta ẩn chứa chút đe dọa.


ôn Lương mấp máy môi, rất bất đắc dĩ bước lên tiếp nhận xe lăn, ngẩng đầu nhìn thi thấy Khổng Tự Bạch đã đi đến bên cạnh mình, cô có chút chột dạ gọi một tiếng:.


“Anh Tự Bạch”


Khổng Tự Bạch nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lành lạnh và đôi lông mày đẹp trai. Dù ngồi trên xe lăn nhưng anh không giấu được khí chất cao quý của mình.


Khổng Tự Bạch khẽ gật đầu về phía Ôn Lương, nói với Phó Ngự Phong:


“Cảm ơn Phó tiên sinh đã đưa chúng tôi đi một đoạn.”


Phó Ngự Phong cười trầm ngâm .


“Khổng tiên sinh không cần


khách sao, anh là bạn của Lương Lương, bận một chút mà thhooi, không cần để trong lòng.”


Ôn Lương thật sự muốn một cước đá vào người đàn ông chó này, trong ngoài không đồng nhất!


Khổng Tự Bạch cảm thấy rất khó chịu, anh ta nhìn Phó Ngự Phong mím môi, không nhịn được hỏi: “Phó tiên sinh và A Lương,…rốt


cuộc là có quan hệ gì?”


Anh hít một hơi thật sâu, đè nén


sự bồn chồn trong lòng, lý trí nói: “Tôi không thể can thiệp vào hành vi tự do của cô. Nhưng mong cô nhó’ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta tuy chỉ là hình thức nhưng có hàng ngàn sợi chỉ liên kết ở giữa. Tôi không muốn người khác nói tôi có một người vợ không đứng đắn. Tất nhiên, tôi tin rằng cô cũng sẽ không muốn mọi người nói rằng mình là một người phụ nữ không đứng đắn. Cho nên, tôi khuyên cô không nên hành động trắng trợn như vậy!”


Ôn Lương từ sau khi thoát khỏi vòng tay của Phó Ngự Phong vẫn


luôn đỏ mặt. Nghe điều này, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên, quay sang nhìn anh, và nói với vẻ ủ rũ:


” Tôi sao lại không đứng đắn! Phó Ngự Phong, anh nói chuyện và làm việc có thể có chút động não được không?”


Phó Ngự Phong mím môi.


“Tôi không quan tâm cô và Khổng Tự Bạch có thực sự ở bên nhau hay không, nhưng sau khi trờ về Trung Quốc, cô nhất định phải duy trì mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp với tôi trước mặt người khác!”


ôn Lương trợn mắt kinh ngạc:


“Ai nói với anh tôi và anh Tự Bạch ở cùng nhau? Cái gì mà chúng tôi có ở cùng một chỗ hay không, chúng ta hoàn toàn không ở cùng nhau, từ đâu ra nhiều lời đàm tiếu vậy! ”


Không phải cùng nhau?


Phó Ngự Phong hơi kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Dịch Phàm ở ghế lái phụ, Dịch Phàm rùng mình, cậu cái gì cũng không biết…


Ho nhẹ một tiếng , anh cưỡng ép


tìm cho mình một cái bậc thang:


“Tôi không có hứng thú về đời tư của cô, tôi chì mong cô có thể hiểu rõ những gi mình đang làm. Dù gì thì Khổng Tự Bạch cũng là người của công chúng, nếu bị truyền thông phanh phui thì phải biết hậu quả ra sao cô tự hiểu!”


Ôn Lương im lặng, cô hơi suy tư, lại ngẩng đầu lên nói:


” Tôi biết rồi.”


Phó Ngự Phong rất hài lòng với sự vâng lời của cô, nhướng mi nhìn cô, lười biếng nhắm mắt lại.


Lúc cả đoàn quay về khách sạn Hà Ngạn cũng đã là tối muộn, sau khi dừng xe, Dịch Phàm là người xuống xe đầu tiên, cậu bước đến băng ghế sau mở cửa xe, sau đó cùng tài xế nhấc Phó Ngự Phong ra khỏi xe, vừa muốn tiến lên một bước đầy xe lãn, Phó Ngự Phong đã mí mắt nhấc lên nhìn về phía cậu một cái . Dịch Phàm chợt bừng tỉnh, liếc nhìn Khổng Tự Bạch đang đi phía sau, nói với Ôn Lương:


“Phu nhân, ngài đến đẩy chủ tịch đi.”


Ôn Lương


Phó Ngự Phong nhìn ôn Lương tựa tiếu tựa phi, cố ý nói:


“ Lương Lương, sao em còn chưa tới?”


Trong giọng điệu của anh ta ẩn chứa chút đe dọa.


ôn Lương mấp máy môi, rất bất đắc dĩ bước lên tiếp nhận xe lăn, ngẩng đầu nhìn thi thấy Khổng Tự Bạch đã đi đến bên cạnh mình, cô có chút chột dạ gọi một tiếng:.


“Anh Tự Bạch”


Khổng Tự Bạch nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lành lạnh và đôi lông mày đẹp trai. Dù ngồi trên xe lăn nhưng anh không giấu được khí chất cao quý của mình.


Khổng Tự Bạch khẽ gật đầu về phía Ôn Lương, nói với Phó Ngự Phong:


“Cảm ơn Phó tiên sinh đã đưa chúng tôi đi một đoạn.”


Phó Ngự Phong cười trầm ngâm .


“Khổng tiên sinh không cần


khách sao, anh là bạn của Lương Lương, bận một chút mà thhooi, không cần để trong lòng.”


Ôn Lương thật sự muốn một cước đá vào người đàn ông chó này, trong ngoài không đồng nhất!


Khổng Tự Bạch cảm thấy rất khó chịu, anh ta nhìn Phó Ngự Phong mím môi, không nhịn được hỏi: “Phó tiên sinh và A Lương,…rốt


cuộc là có quan hệ gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK