“Anh hai, em thật là quá hâm mộ anh.” Lâm Dục Thư cắn một miếng bào ngư, nói, “Có thể cưới được chị dâu thật sự là anh phải tích phúc mấy đời đấy.”
“Đừng nói như vậy,” Yến Quân vỗ vai Lâm Dục Thư, “Anh hai chú cũng giỏi nấu ăn lắm.”
Lâm Dục Thư được anh hai nuôi lớn, dĩ nhiên biết tay nghề của Lâm Dĩ Tắc không tồi. Tay nghề của y được Tống Khải Minh khen ngợi như vậy cũng là học từ Lâm Dĩ Tắc mà ra.
“Vị hôn thê của chú thế nào rồi đấy?” Lâm Hi Hi cắn đũa nhìn y, “Nghe nói là đại tiểu thư con của lão nhị nhà họ Thiệu sao?”
Nghe đã biết con bé này lại hóng hớt trên báo. Lâm Dục Thư bỏ một miếng hải sâm vào miệng: “Không phải chuyện của cháu.”
“Vậy chú kết hôn,” Lâm Hi Hi hiển nhiên không dễ đuổi như vậy, “Tống công tử con của bà ba đồng ý không?”
Lâm Dục Thư suýt sặc, buông đũa lau miệng, kỳ quái hỏi: “Liên quan gì đến hắn?”
Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới Tống Khải Minh, chỉ là Lâm Dục Thư không biết sao Lâm Hi Hi lại cho rằng như vậy.
Trong TV, tiếng tiết mục ca nhạc đón Tết vang lên làm nền cho câu chuyện phiếm.
“Năm nay đã đổi MC mới rồi sao?” Lâm Dĩ Tắc hỏi.
“Năm trước đã là ông này rồi, chắc anh không để ý.”
Hai vợ chồng anh hai đều đang tập trung vào TV.
“Tuy rằng cháu không tin lắm…” Lâm Hi Hi ghé lại gần, thức thời nhỏ giọng nói, “Nhưng cháu xem tin tức rồi, chú là bạn trai mới của hắn nha.”
“……”
Bọn học sinh cấp 3 bây giờ đều không chịu chú tâm vào việc học như vậy sao?
“Nghe hóng ở đâu ra?” Y ra vẻ trấn định hỏi.
Lâm Hi Hi lấy ra di động, quẹt quẹt mấy cái liền khoe ra bài báo chụp ảnh công viên hôm nọ, “Có người nói cái cậu đội mũ lưỡi trai này chính là idol mới nổi, cháu thấy có vẻ đáng tin cậy đấy.”
Mới qua mấy ngày, bài báo kia đã có mấy ngàn comment. Comment top 1 nhận xét người đội mũ lưỡi trai kia chính là một idol mới nổi.
Mẹ ơi!
Lâm Dục Thư có điểm muốn chửi bậy.
Bạn trai chính quy đây đã xuất hiện rồi, sao đám người đồn đại linh tinh này vẫn không cho y cái danh phận chính đáng?!
Làm người quả nhiên đều có mâu thuẫn. Lâm Dục Thư vừa lo sợ chưa kịp chuẩn bị come out đã bị truyền thông vạch mặt, lại vừa tức giận người ta đồn đại mình thành vị nào khác.
“Phía dưới không phải có comment nói là CEO công ty quản lý gia đình nhà họ Thiệu sao?” —— chắc chắn là nhân viên của Vĩnh Tinh vào bình luận.
Lâm Dục Thư uống miếng nước, làm giá hỏi: “Sao cháu lại cảm thấy không phải chú?”
“Nhìn là biết không phải rồi. Chú sao có thể mặc quần jean?”
“Đó là ngụy trang.” Lâm Dục Thư bình tĩnh nói.
Lâm Hi Hi: “?”
Nhận ra ý của Lâm Dục Thư, Lâm Hi Hi cả kinh rớt cằm, tất cả nước chanh trong miệng quay lại hết về trong ly.
“Hi Hi, làm trò gì đấy!” Yến Quân vội rút khăn giấy đưa qua, “Có bẩn không hả.”
“Khụ khụ.” Lâm Hi Hi xoa xoa cằm, quay đầu nhìn sau TV, khiếp sợ ghé sát lại chỗ Lâm Dục Thư, “Sao chú lại như vậy hả Tiểu Thư?!”
“Sợ rồi sao?” Lâm Dục Thư chôn đầu vào bát, thấp giọng nói.
“Doạ chết bà cô tôi rồi.” Lâm Hi Hi nói tới đây, sợ Lâm Dục Thư nói mình chưa hiểu việc đời liền bồi thêm một câu, “Chú thích đàn ông thì thật ra cháu cũng chả lạ gì, cơ mà không ngờ chú có thể câu được cả Tống Khải Minh.”
Lâm Dục Thư hơi hồi hộp nhìn cái bàn đối diện, cũng may anh y bận nghe ca múa nhạc, căn bản không để ý bên này nói gì.
“Là hắn theo đuổi chú đấy.” Lâm Dục Thư nhỏ giọng nói.
“OMG!”, Lâm Hi Hi bất giác hú lên, khiến Yến Quân nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Năm nay ca múa nhạc hay ghê.” Lâm Hi Hi vội chống chế.
Nhưng cô bé vừa dứt lời, tiết mục liền kết thúc. Lâm Hi Hi cũng không dám nói gì nữa, chỉ hưng phấn rung rung chân.
Điện thoại rung lên, y nhìn tin nhắn Lâm Hi Hi nhắn tới.
Lâm Hi Hi: Thổ bát thử thét chói tai.jpg
Lâm Hi Hi: Sao chú có thể cùng idol ở bên nhau aaa!!
Lâm Dục Thư: Không phải chứ
Lâm Dục Thư: Cháu không hiếu kỳ vì sao chú thích đàn ông sao?
Lâm Hi Hi: Cháu từng nghĩ tới, nhưng không dám chắc
Lâm Hi Hi: Ai bảo chú mãi không có bạn gái
Lâm Hi Hi: Tống Khải Minh không tồi, chú siêu thật
Lâm Hi Hi: Giờ chú chính là thần tượng của cháu!!
Lâm Hi Hi: Ước gì cháu cũng được ngủ với idol
Lâm Dục Thư mồ hôi đầy đầu…
Lâm Dục Thư: Cháu tập trung học cho tử tế đi
Lâm Hi Hi buông di động, huých huých y, nhỏ giọng hỏi: “Không đúng, không phải chú định cùng Thiệu Trân Nhuế liên hôn sao?”
“Không phải, bố cháu nghe lầm. Tống Khải Minh nói là cùng hắn.”
“Hắn dũng cảm như vậy sao?!” Lâm Hi Hi nhíu mày, còn lo lắng hơn cả Lâm Dục Thư, “Bố cháu không nghe lầm thì chắc cũng chẳng đồng ý đâu?”
“Không biết. Lát nữa chú hỏi một chút.”
“Chú…?” Lâm Hi Hi trừng lớn hai mắt, kính nể giơ ngón cái: “Chú yên tâm! Cháu nhất định sẽ toàn lực giúp chú, kể cả nếu phải đoạn tuyệt quan hệ với bố cháu!”
Lâm Dục Thư: “…”
“Nãy giờ hai đứa chúng mày xì xầm cái gì đấy?”
Lâm Dĩ Tắc rốt cuộc nhìn sang đây.
“Bố, chú có lời muốn nói với bố này.” Lâm Hi Hi nghiêm túc nói.
Tuy rằng con bé đang đẩy y lên thớt, nhưng cũng vì có “sân sau” chống đỡ mà gánh nặng trong lòng Lâm Dục Thư quả thực nhẹ bớt không ít.
“Anh,” Lâm Dục Thư li.ếm liế.m môi, chậm rãi mở miệng nói, “Về chuyện liên hôn…”
“Làm sao vậy?” Lâm Dĩ Tắc hỏi, “Không phải anh bảo chú đừng coi là thật sao?”
“Không phải. Chỉ là nếu muốn liên hôn, thì đối tượng…”
“Không phải Thiệu Trân Nhuế sao?” Yến Quân nói tiếp, “Cô ấy khá tốt mà.”
“Đúng là khá tốt.” Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói, “Nhưng mà đối tượng của em là ——”
Thình lình điện thoại rung cắt ngang nửa câu sau. Lâm Hi Hi tỏ vẻ “đến đoạn hay lại play quảng cáo”, bất mãn nhìn cái điện thoại. Nhưng khi thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Tống Khải Minh”, vẻ mặt con bé thoáng cái nhu hòa.
Lâm Dục Thư nghe điện thoại trước, bởi vì khi không có gì cấp bách thì Tống Khải Minh sẽ không đột nhiên gọi điện. Chẳng lẽ hắn ở bên kia cũng đang đề xuất chuyện liên hôn với mấy người nhà họ Thiệu sao?
Nhưng Lâm Dục Thư lại cảm thấy không đúng lắm, căn bản hắn cũng không thân thiết gì với họ hàng bên đó. Vả lại nếu có nói đi chăng nữa thì cũng không có gi đến mức phải gọi điện thoại cho y.
Nghĩ như vậy, Lâm Dục Thư bỗng nhiên ý thức được, cuộc gọi này chắc chắn rất quan trọng. Sự thật chứng minh chính là như vậy.
“Mau tới bệnh viện.” Tống Khải Minh sốt ruột nói, “Ông ngoại sắp không được rồi.”