Mục lục
Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Vi và Thập Tam về đến nhà thì đã thấy Yến Dung. Vì đều đã ăn cơm xong, Yến Dung rót ấm trà, mấy người ngồi nói chuyện phiếm.

Xem ra tinh thần Yến Dung cũng tốt, cho thấy việc ly hôn có tiến triển, đã làm thỏa đáng không ít. Lời nói Yến Dung đã lờ mờ lộ ra can đảm năm đó, hình ảnh tự tin, xem ra lần tranh chấp này đã làm cho cô khôi phục rất nhiều.

Chỉ là cuối cùng khi nói đến Hân Hân, Yến Dung có chút ưu sầu. Muốn đi học, Hân Hân phải trở về quê, nếu như Yến Dung không quay về thì Hân Hân cũng sẽ bị Trịnh Cường dẫn đi, có lẽ quyền nuôi dưỡng con gái sẽ có chướng ngại. Nhưng nếu trở về thì cô lại không thể lại ở chung một chỗ cùng Trịnh Cường.

Thanh Vi nghĩ kế: Thập Tam quý mến cha mẹ như vậy, có thể để anh hỗ trợ đưa đón Hân Hân, tạm thời ở nhà cha mẹ, đợi mọi việc xong xuôi, Yến Dung sẽ lại mua nhà hoặc có sắp xếp khác.

Thập Tam biết rõ mình cũng phải tới ở nhà ba Yến tiếp, nhưng khi nghe Thanh Vi nói ra nhanh như vậy vẫn có chút không nỡ.

Đến buổi tối, Thanh Vi và Yến Dung ngủ chung một phòng, lúc đầu anh ngủ trên giường, vẫn là ra giường lúc trước, chỉ là trên tủ đầu giường có đặt một ít vật dùng hàng ngày của phụ nữa.

Anh không lạ giường nhưng lại ngủ không được. Không biết nhĩ cái gì, nghĩ về Đặng Vĩ? Về Yến Dung? Nghĩ về ngày đó ở suối nước nóng? Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trong bụng bắt đầu không thoải mái, bắt đầu… có chút đau.

Vốn tưởng rằng là do suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cơn đau lại bắt đầu dần dần mạnh mẽ, về sau bụng quặn đau từng cơn, cơn đau không thể xem nhẹ.

Thanh Vi và Yến Dung nằm trên giường nói chuyện một lúc rồi đi ngủ.

Vốn là ngủ ngon, nhưng phòng vệ sinh phòng ngủ lại bên cạnh lại có người ra vào mấy lần, tiếng xả nước “Rầm ào ào” nhiều lần vang lên, Thanh Vi rốt cuộc cũng bừng tỉnh. Cô mơ mơ màng màng nhìn Yến Dung một chút thì phát hiện cô ấy đang mở đèn ở đầu giường.

“Chị bị tiêu chảy hả?” Thanh Vi hỏi.

“Không, là chị nghe tiếng nước nên tỉnh.” Yến Dung cũng không hiểu.

Thanh Vi bừng tỉnh: chỉ có ba người, vậy thì người chạy vào phòng vệ sinh đúng là Thập Tam rồi. Anh làm sao vậy? Đầu óc Thanh Vi lập tức rối loạn, cô đi nhanh ra cửa xem.

Thập Tam đã về tới trong phòng nhưng không nằm mà là ngồi trên giường, đèn cũng lóe sáng lên.

Thanh Vi lần lượt nhìn anh, ngồi xuống hỏi: “A Ngự, anh làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Giọng nói của Thập Tam vẫn nhàn nhạt trước sau như một. “Em đi nghỉ đi, không phải lo cho anh đâu.”

Thanh Vi lại nhìn thấy sắc mặt Thập Tam khó coi, trên mặt còn có đầy mồ hôi – tuyệt đối không phải nóng, như vậy là đau hay sao?

Thanh Vi nóng nảy: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh không nói rõ ràng làm sao em có thể mặc kệ anh?”

Nói xong thấy một tay Thập Tam nắm thành quyền ấn vào bụng nhỏ, chỗ đó đau sao? Cô không khỏi nhìn xuống, chẳng lẽ là “cái kia” có phản ứng gì? Ngày đó Thập Tam nói anh đau, lại không có máu là không bình thường, cô vẫn sợ sẽ có di chứng gì đó.

Chẳng lẽ bây giờ đã phát tác? Thanh Vi nghĩ như khăn bông đập vào mặt, không máu chảy đầm đìa nhưng lại đau âm ỉ vậy.

Dưới tình thế cấp bách, Thanh Vi đưa tay chạm vào chỗ dưới bụng anh, ân cần hỏi: “Đau hả?”

Mặt Thập Tam vốn có chút trắng bệch thoáng chốc đã đỏ như cà chưa, anh bị hành động can đảm của Thanh Vi dọa sợ ngây người, nhất thời không thể trả lời.

Thanh Vi càng nóng nảy, nhận định là tiểu đệ của Thập Tam có vấn đề, hay là tiểu trứng của tiểu đệ Thập Tam xảy ra vấn đề?

Chảy máu? Rách? Sưng đỏ rồi hả? Biến dạng? Những hình ảnh cực không thuần khiết ùn ùn kéo đến trong đầu Thanh Vi. Cô càng nghĩ càng kinh ngạc.

Cái này cũng không thể đùa được, liên quan tới cuộc sống hạnh phúc của Thập Tam sau này, tuyệt đối không thể qua loa. Thanh Vi đẩy tay Thập Tam, muốn kéo quần của anh ra xem xét: “Cho em xem một chút!”

Thanh Vi lúc này chỉ lo cho Thập Tam, căn bản không chú ý đến Yến Dung đã đến, cô khẽ dựa vào cửa chỉ thấy động tác lôi kéo của Thanh Vi, tay bưng nước ấm mà không ổn định, dường như muốn tràn ra ngoài.

Thập Tam lại thấy được, mặt anh nóng như muốn phỏng rồi, anh liều mạng bắt lấy dây lưng quần nói: Không đúng, không đúng.”

Thanh Vi còn muốn cố gắng, may là Yến Dung ho một tiếng đã cắt đứt hành vi của cô.

Tuy chuyện không phải như vậy nhưng cũng có chút xấu hổ. Thanh Vi ngượng ngùng mà buông tay, nhưng vẫn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Thập Tam, dường như muốn soi xem trên chiếc quần màu xanh kia có vết máu đỏ hay không.

Yến Dung đã sớm nhìn ra em họ và A Ngự này quan hệ không đơn giản, lần này trở về rõ ràng càng thêm thân mật, nhưng thật không nghĩ đến hai người bọn họ lại thân mật đến như thế. Đem nước đến cho Thập Tam, Yến Dung hỏi: “Đau bụng sao?”

Thập Tam nhẹ nhàng nói “Dạ”, nhận nước ấm uống hết, sau đó nói “Cảm ơn chị họ!”

Thanh Vi: …

Thì ra là đau bụng, nếu ở đây có miệng đậu hũ chắc cô dám đập đầu vào luôn quá. Thanh Vi ngu ngơ trong chốc lát, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

Đột nhiên nghĩ đến, đau bụng? Có lẽ còn là vì nguyên nhân kia…

Yến Dung đưa tay sờ bụng Thập Tam, Thập Tam kinh ngạc mà né tránh, sau đó lại biến sắc, bước nhanh ra khỏi phòng chạy về phía nhà vệ sinh.

Yến Dung nói: “Em có thể là ăn gì đau bụng rồi, cũng có thể là viêm ruột thừa. Hân Hân đã từng bị, chị có thể biết được đại khái, lát nữa em theo vị trí chị nói ấn nhẹ một cái, nếu như kịch kiệt đau nhức thì phải tranh thủ thời gian đi bệnh viện ngay.”

Đang nói, trong phòng vệ sinh truyền ra một tiếng Bang, Thanh Vi và Yến Dung chạy đến xem thì thấy Thập Tam đang vịnh máy giặt đứng lên, trên mặt đất là một lọ dầu gội đầu, xem ra Thập Tam bị trượt té rồi.

Thập Tam cau mày, dường như rất không thoải mái, lại còn muốn ngồi xuống nhặt lọ dầu gội.

Yến Dung đã nhặt lên, thúc giục Thanh Vi nói: “Mau dìu em ấy về.” Thập Tam lại không thuận theo, không phải tại cái vũng nước mới bị thương thì đã anh tự mình đi về phòng ngủ rồi.

Thanh Vi lo lắng, nếu như Thập Tam thực sự bị viêm ruột thừa cấp tính thì làm sao bây giờ? Tuy là tiểu phẫu nhưng cũng phải lấy máu xét nghiệm. Có thể máu của Thập Tam… Cô nghĩ đến lúc trước có xem báo cáo xét nghiệm, trong lòng rơi một cái bộp.

Thập Tam lắc đầu nói: “Anh không sao, chỉ là tiêu chảy thôi, vừa rồi có hơi buồn nôn, cảm thấy muốn ói lại ói không ra.”

Thanh Vi theo lời Yến Dung nói nhẹ nhàng xoa bóp bụng Thập Tam, kết quả bụng dưới anh đau, rồi lại không giống như là viêm ruột thừa.

Thập Tam kiên trì một chút, Thanh Vi không dám tùy tiện đi bệnh viện, dù sao kinh nghiệm sống của Yến Dung cũng phong phú, đưa cho anh mấy viên thuốc: “Hay là đồ ăn vặt có vấn đề? Uống thuốc trước đã.”

Thanh Vi phiền muộn nói: “Bọn em cùng ăn một nồi lẩu, em không có việc gì, anh ấy sao có thể như vậy?”

“Cái này có thể không giống nhau. Hoặc là đồ ăn có vấn đề lại vừa khéo bị em ấy ăn hết, hoặc là em ấy bị dị ứng với thức ăn nào đó, hoặc là ăn không quen. Như có người phương bắc lần đầu ăn hải sản lại nôn đầy nhà, toàn thân mẫn đỏ, đều là vì thân thể không thích ứng.”

Nhưng không đến nỗi phản ứng mãnh liệt như thế. Vậy hẳn là anh không ăn được cay.

Nội lực Thập Tam đã mạnh mẽ trở lại, đó cũng là vũ lực, tố chất thân thể tốt, nhưng nếu như dạ dày không thích ứng với thức ăn cay, tiêu chảy, dạ dày đau đớn, thậm chí co rút thì cũng chỉ là phản ứng sinh lý, võ công có cao mấy cũng không ích gì.

Chẳng lẽ Thập Tam lại tự ép mình ăn nhiều đồ cay như vậy, dẫn đến đau bụng khó chịu?

Nghĩ như vậy, Thanh Vi bỗng nhiên cảm thấy giận, sao anh ấy có thể như vậy? Không lo cho thân thể của mình. Không thể ăn cái gì, không thích cái gì sao không chú ý. Muốn tự hành hạ mình sao?

Yến Dung cho Thập Tam uống thuốc thì bệnh đã bắt đầu giảm bớt, nhưng Thanh Vi lại có phần tức giận mà nhìn người đàn ông đang tự trách mình kia. Cô dứt khoát về phòng ngủ trước, ở lại chỉ làm cho mình thêm bực tức.

“A Ngự, anh nói thật đi, có phải anh không thể anh cay?”

Thập Tam né tránh ánh mắt của cô, cúi đầu nói: “Ừ.”

“Vậy tại sao anh phải ăn?”



“Lúc ấy vì sao không nói?”

“Là lỗi của anh.” Mi mắt Thập Tam khẽ động, như là không giương mắt, cũng không giải thích.

“Anh…” Thanh Vi thật muốn đánh cho anh một cái, nhưng lại không xuống tay được: “Thật quá đáng.”

Nói xong thấy Thập Tam vẫn không có ý định giải thích, Thanh Vi nổi giận bỏ đi.

Thập Tam ngẩng đầu nhìn cô nổi giận đùng đùng bỏ đi, trong mắt ảm đạm không có ánh sáng. Anh biết rõ lần này đã làm cho Thanh Vi tức giận, thật sự đã sai rồi, xem vừa rồi Thanh Vi lo lắng như vậy, anh thật sự hối hận.

Nhưng sao có thể nói lí do ra được? Anh không tiện nói.

Thanh Vi không để ý anh rồi, ngày mai lại phải đi về, như vậy sẽ có một thời gian ngắn Thanh Vi sẽ không muốn gặp anh rồi.

Thập Tam nghĩ đến đấy bụng dưới lại đau, nhưng trong lòng lại càng khó chịu hơn. Anh dựa vào tường cuộn mình ngồi để giảm bớt đau nhức.

Thập Tam vẫn còn ảm đạm thì Thanh Vi đã trở lại.

Sắc mặt cô vốn không vui, nhưng nhìn nghiêng thấy Thập Tam cô độc, đau xót, tịch mịch, như một con thú nhỏ đang liếm vết thương, cô chậm rãi hòa hoãn xuống.

Thập Tam mờ mịt nhìn cô, dường như không rõ Thanh Vi đã hầm hầm bỏ đi rồi sao giờ lại trở lại. Một cái ly đưa đến trước mặt anh.

“Uống đi, anh bị mất nước, bổ sung thêm nước muối mới có lợi.”

Thanh Vi nhìn Thập Tam uống hết nước, đắp chăn cho anh, cuộn thành một cái bánh bao.

Thập Tam thấy Thanh Vi vẫn còn để ý đến anh, còn quan tâm đế anh, trong lòng càng thêm đau xót, mắt dường như có phần ẩm ướt.

Thanh Vi siết chặt anh, hai tay cố gắng ôm cái bánh bao nói: “Vì sao phải tự ép mình ăn như vậy?”

Không có ai trả lời, bờ môi Thập Tam run run nhưng vẫn im lặng.

“Như vậy là không yêu quý chính mình, em sẽ đau lòng, sẽ tức giận, biết không?” Giọng nói của cô ôn hòa, có chút tức giận, có chút không nỡ, còn có đau lòng.

Thập Tam rốt cuộc không chống cự được, đành nói: “Tất cả mọi người đều muốn ăn, anh không muốn mọi người mất hứng.”

“Vì cái này?” Thanh Vi không tin.

“Còn có, anh, anh muốn có thể cùng khẩu vị với em, muốn luyện một ít. Có thể do trước kia anh chưa từng ăn cay như vậy…” Ngữ khí Thập Tam trầm thấp.

Thanh Vi hỏi lại: “Trước kia anh ăn đều rất đơn giản?”

“Ừ, đều là thức ăn thô. Rất ít dùng bữa, thịt thì càng thiếu, cho nên ăn thức ăn nhiều chất béo và mặn sẽ không thoải mái.”

“Các anh ăn uống phải chú ý ư? Có phải quá khắt khe không?”

“Chủ nhân đối với các ảnh vệ thường không quan tâm, cảm thấy có thể tùy tiện mà đối đãi bọn anh. Hơn nữa, bởi vì thường xuyên cần tàng hình nên bọn anh cũng không thề ăn thức ăn mang hương vị như gừng, hành tây, tỏi, ớt các loại càng không thể ăn, phòng ngừa trên người sinh ra mùi. Hàng năm vẫn là ăn thức ăn thô là an toàn, thuận tiện nhất.

Người đàn ông này, Thanh Vi im lặng mà ôm chặt anh.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không có gì không thích ứng, lần này là ngoài ý muốn, là anh chủ quan rồi. Về sau anh sẽ từ từ tập ăn cay.” Thập Tam cấp thiết nói.

“Anh không được nhún mình vì người khác như thế, cho dù là em.” Thanh Vi bình tĩnh nói: “Anh phải biết, đối với chính anh mà nói, anh là quan trọng nhất, đối với những người quan trọng của anh, chỉ có anh tốt thì bọn họ mới có thể yên tâm, mới có thể tốt được.”

“Ừ, anh sẽ ghi nhớ. Nhưng em còn quan trọng hơn anh nhiều.” Thập Tam nói xong đã thấy mặt thanh Vi đen sì, vội vàng đính chính: “Em rất quan trọng đối với anh.”

Thanh Vi hơi xụ mặt, nghiến răng cảnh cáo nhìn anh. Thập Tam ìu xìu cúi đầu: “Quan trọng như nhau.”

Thanh Vi bất đắc dĩ nói: “Cho dù là vì cái gì cũng không được làm việc quá khả năng.”

“Ừ.”

“Không cho phép vì em thích mà ép mình ăn cay.”



“Nghe rõ chưa?” Thanh Vi nhéo lấy lỗ tai anh.

“Anh biết ăn chút chút, chậm rãi tập sẽ không tái bệnh.”

“Chỉ cho mỗi lần ăn một ít, không thích thì không thể bắt buộc chính mình.”

“Ừ.”

“Bảo vệ chính mình, vì anh, cũng là vì em.”

“…Ừ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK