Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****Bất luận là ai, một khi chứng kiến một cô gái xinh đẹp quý phái ung dung nói ra câu “Tôi sắp chết”, có lẽ đều không thể cảm thấy thư thái được. Vì thế, Tư Đồ Sênh liền hỏi: “Anh trai cô không nghĩ được cách gì sao?”
Hoa Độc Hậu: ”Chẳng phải các anh có một câu như thế này: ’Diêm vương bảo canh ba phải chết, liền không ai dám giữ người đến canh năm’ à? Tôi cũng vậy thôi.”
Tư Đồ Sênh im lặng nhìn cô nàng. Nếu đúng như những gì cậu phỏng đoán, vậy thì nỗi băn khoăn về sự xuất hiện đột ngột của Lận Nhã Cầm và Thi lão tam ngược lại có thể hóa giải rồi. Vốn dĩ, dựa theo tốc độ kiếm tiền của cậu, vụ đánh cuộc này tám chín phần mười là thua. Do đó việc yêu cầu Lận Nhã Cầm sắp xếp tiệc xem mắt hoàn toàn là thừa thãi, trừ khi, đối phương không đợi được nữa. Lúc trước Tư Đồ Sênh từng phỏng đoán, song từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ tới phương hướng này. Hiện tại cậu đã biết, ‘thân thể em gái không khỏe, anh trai muốn hoàn thành tâm nguyện của em mình, giúp cô ấy trở thành một cô dâu hạnh phúc trước lúc lìa đời’ mới là nguyên nhân có khả năng nhất.
Hoa Độc Hậu: “Tôi tới đây, là muốn thỉnh cầu anh giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Tư Đồ Sênh lời ít ý nhiều nói: ”Có một số việc không thể miễn cưỡng được.” Một kẻ dựa vào việc lăn lộn phong trần để lớn lên, làm sao có thể vô tư thuần khiết? Dù cậu cảm thông cho Hoa Độc Hậu, cũng tuyệt không vì cô mà ủy khuất chính mình.
Hoa Độc Hậu: “Anh còn chưa nghe yêu cầu của tôi.”
Tư Đồ Sênh thở dài: ”Cô nói đi.”
Hoa Độc Hậu: “Sau khi tôi chết, hãy chiếu cố anh trai tôi.”
“…” Tư Đồ Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cái gì? Cô lặp lại một lần nữa đi.”
“Xin hãy chiếu cố anh trai tôi.”
Tư Đồ Sênh hỏi: “Anh ta cũng… sắp… sao?”
Hoa Độc Hậu: ”Anh ấy vẫn luôn rất cô độc, rất tịch mịch. Nếu như tôi chết, anh ấy sẽ càng thêm cô độc càng thêm tịch mịch hơn. Anh ấy khờ như vậy, bên người lại không có ai chiếu cố, tôi vô cùng lo lắng.”
Tư Đồ Sênh thật muốn nói ‘hiện tại bảo mẫu không đắt’, song lại cảm thấy đó là một cơ hội tốt để tiếp cận Hoa Đắc Thiên, chần chờ nói: ”Anh ta đối với quan hệ giữa tôi và cô…”
Hoa Độc Hậu: ”Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh.”
Tư Đồ Sênh: “…” Ước hẹn kiếm một tỷ trong vòng một năm kỳ thật chỉ là đùa tôi cho vui?
Hoa Độc Hậu: “Có một số việc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Tôi sẽ nói rõ với anh trai.”
Tư Đồ Sênh lại hỏi: “Không thể nói rõ với tôi trước à?”
Hoa Độc Hậu cười cười, lấy một tấm danh thiếp tinh xảo ra khỏi ví, bên trên viết số điện thoại và địa chỉ của Hoa Đắc Thiên. Tấm danh thiếp này thoạt nhìn tựa như giống như danh thiếp bình thường, chính là cầm lên có chút nặng, Tư Đồ Sênh sờ sờ, đoán đoán, nhưng không nhận ra nó được làm từ thứ kim loại gì.
“Ngày mai, tôi sẽ cho xe tới đón anh. Anh và anh trai tôi ôn hòa nói chuyện, được không?” Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của cô tựa như được gạt hết sương mù, lộ ra cả bầu trời sao lấp lánh, rực rỡ sáng ngời.
Tuy rằng bộ dáng Tư Đồ Sênh rất xinh đẹp, nhưng cậu chính là không có kinh nghiệm ở bên phụ nữ, dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, nhất thời tim đập rộn ràng không cách nào kiểm soát.
“Xem như đã quết định rồi.” Hoa Độc Hậu cười cười, quang mang trong mắt rất nhanh chìm xuống, ”Tôi phải đi. Ngày mai gặp lại.” Cô đến vội vàng, bỏ đi cũng vội vàng, ở đây rất nhiều người thấy cô, song không một ai tới gần, ngay cả Lận Nhã Cầm cùng Thi lão tam cũng chỉ đứng từ xa quan sát.
Tư Đồ Sênh cất danh thiếp vào túi áo. Bất chợt một bàn tay vươn tới, nhưng lại bị cậu nhanh chóng tóm được.
Anh Hạo Hanh nhướn mày: “Mỹ nữ mời?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Chuyện riêng tư của trai đẹp.”
Anh Hạo Hanh lại hỏi: ”Đây là lý do cậu bảo tôi cút ra xa?”
Tư Đồ Sênh dở khóc dở cười: ”Tôi bảo anh ‘cút ra xa’ khi nào?”
Anh Hạo Hanh lạnh lùng phun ra hai chữ: ”Sân bay.”
Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ: ”Tôi không muốn liên lụy đến anh.”
Anh Hạo Hanh nói: “Đúng rồi, mỹ nữ chỉ có một. Cơ hội như thế đương nhiên là ‘tôi không vào địa ngục thì ai vào’.”
Tư Đồ Sênh cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Anh Hạo Hanh: ‘Còn nhớ vũ hội hóa trang ở trường anh không? Trương Duy Triêu bị người bắt cóc, là anh trai cô ta làm’.
Anh Hạo Hanh: ‘Có máy nghe trộm?’
Tư Đồ Sênh: ‘Phòng ngừa ngộ nhỡ’.
Cậu không biết tấm danh thiếp chất liệu cổ quái kia có công dụng gì, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Anh Hạo Hanh: ‘Bây giờ cậu là muốn bảo hổ lột da?’
Tư Đồ Sênh: ‘Bây giờ tôi là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con’.
Anh Hạo Hanh: ‘Tôi có thể giúp cậu làm gì?’
Tư Đồ Sênh: ‘Làm một thanh niên đẹp trai thầm lặng’.
Anh Hạo Hanh: ‘Lúc trước bọn chúng nhắm vào Trương Duy Triêu, hiện tại sẽ nhắm vào tôi?’
Tư Đồ Sênh: ‘Cho nên anh cút xa một chút!’
Anh Hạo Hanh: ‘Ha ha! Quả nhiên cậu bảo tôi cút xa một chút’.
…
Tư Đồ Sênh ngẩng đầu trầm mặc mà trừng mắt nhìn đối phương.
Anh Hạo Hanh lập tức bày ra vẻ mặt phi thường ủy khuất.
Tư Đồ Sênh: ‘Bọn họ xuất quỷ nhập thần, rất khó đối phó!’
Anh Hạo Hanh: ‘Vậy cậu càng cần một trợ thủ thông minh tuyệt đỉnh, thân thủ phi phàm’.
Những lời này đích thực trúng giữa hồng tâm.
Thật sự là, đến giờ phút này Thẩm Ngọc Lưu vẫn luôn núp sau sân khấu, Tư Đồ Sênh rất cần một người lành nghề để hỗ trợ cho mình. Chỉ là, trong tư tâm, cậu không hy vọng người đó là Anh Hạo Hanh. Loại cảm xúc này đối với một người luôn lấy mình làm trung tâm như Tư Đồ Sênh mà nói, quả thực xa lạ đến tột cùng.
Cậu trầm mặc trong giây lát, nói: “Anh sẽ luôn ở bên tôi chứ?”
Anh Hạo Hanh ngẩn ra, phút chốc đôi mắt sáng bừng.
Tư Đồ Sênh cười mà như không cười: ”Ý của tôi là… bạn bè.”
Anh Hạo Hanh cười đến ý vị sâu xa: ”Ừ, đương nhiên.”
“Vậy liền tính anh vào kế hoạch đi.” Nhận thấy biểu tình lo lắng trên mặt Anh Hạo Hanh dần dần chuyển thành vui sướng, Tư Đồ Sênh tựa hồ đã hiểu. Tâm tình của người nọ hẳn là cũng giống như mình, đúng không? Đều muốn bảo vệ đối phương rời xa nguy hiểm. Nhưng một khi làm không được, liền dứt khoát cùng đối phương, đồng thời giải quyết vấn đề.
Tiểu đội lấy trộm chứng cứ chính thức bổ sung thêm một đội viên - Anh Hạo Hanh!
Vì thế đội trưởng Tư Đồ Sênh cấp tốc chia sẻ những tin tức hiện có cho đồng đội.
Anh Hạo Hanh vẻ mặt ngưng trọng, rốt cuộc hiểu được một câu ‘không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con’ kia của Tư Đồ Sênh không phải là nói chơi.
Tư Đồ Sênh vỗ vỗ cánh tay của người nọ: ”Yên tâm.”
Anh Hạo Hanh cũng vỗ vào tay cậu: “Cậu cũng yên tâm.”
Nói một vài câu, hay là không nói lời nào, cả hai bọn họ đều hiểu, cũng đều cảm thấy yên lòng.
Yến tiệc chấm dứt, Lận Nhã Cầm vui vẻ tươi cười, dường như không hề bất mãn đối với việc Tư Đồ Sênh triệt để ẩn nấp trong suốt cả quả trình, ngược lại càng thêm ân cần với cậu. Hiển nhiên Tư Đồ Sênh đã đoán đúng, bữa tiệc này chính là được chuẩn bị cho cậu và Hoa Độc Hậu.
Ngày hôm sau, Hoa Độc Hậu cho xe tới đón người, Lận Nhã Cầm ngạc nhiên kéo Tư Đồ Sênh đi thay quần áo: ”Sao có thể mặc đồ thể thao như vậy? Rất rất không ổn!”
Tư Đồ Sênh: “…” Đồ thể thao tiện chạy trốn.
Chính là thấy người phụ nữ này bận rộn chăm chút diện mạo cho mình, cậu lại không cách nào cự tuyệt. Có vài thứ, cậu kiên quyết chối từ, kỳ thực không phải vì thật sự không muốn, mà là, không thể, cho nên không dám muốn.
Lận Nhã Cầm giúp Tư Đồ Sênh chọn một bộ tây trang Amani: ”Bảo bối thật là đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp!”
Tư Đồ Sênh vặn lại: “Khi tôi mặc đồ thể thao bà lại không nói như vậy.”
Lận Nhã Cầm cười cười: ”Mẹ là mẹ, đương nhiên cảm thấy bảo bối lúc nào cũng đẹp. Nhưng đi hẹn hò với phụ nữ, vẫn phải chỉn chu một chút, như vậy đối phương mới cảm thấy mình được con tôn trọng!”
Tư Đồ Sênh nói: “Tôi chính là đi hẹn hò với anh trai của cô ta.”
Nụ cười trên mặt Lận Nhã Cầm cứng đờ, miễn cưỡng nói: “Cậu ta, anh trai của cô ấy à… Ừm, về sau sẽ thường gặp mặt.” Vừa nói bà vừa nắm lấy cánh tay Tư Đồ Sênh, trầm mặc một hồi, đi tới cửa khi, lại nhịn không được níu người lại, vươn tay sửa sang cổ áo cho cậu, “Con phải cẩn thận một chút.”
Tư Đồ Sênh có hơi ngoài ý muốn. Cậu cho rằng, trong mắt hai vợ chồng này, mình chỉ là một công cụ, không có chút tình cảm nào, dùng xong liền vứt bỏ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy Tư Đồ Sênh trầm mặc nhìn mình như vậy, Lệ Nhã cần khẽ động trong lòng, nhịn không được lại dặn dò: “Có việc gì liền gọi điện cho mẹ.”
“… Ừm.”
Chiếc xe chở Tư Đồ Sênh, một đường đi tới ngoại thành, càng đi, người ở ven đường càng thưa thớt.
Tư Đồ Sênh cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Ngọc Lưu và Anh Hạo Hanh, nói rõ lộ tuyến của mình cùng với phong cảnh bên đường cho bọn họ. Thẩm Ngọc Lưu chỉ hồi đáp một câu ”Thuận buồm xuôi gió”. Trái lại, Anh Hạo Hanh liên tục trả lời từng tin.
Sự khác biệt giữa người và người, lúc này liền triệt để bộc lộ ra rồi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một tòa nhà hai tầng.
Tư Đồ Sênh trợn mắt há miệng nhìn trân trối. Lần trước, khi cậu lẻn vào nơi ở của hai anh em này, rõ ràng là một biệt thự phong cách cung điện Versailles của châu Âu (*), hiện tại, ngôi nhà gạch đỏ với cửa kính màu xanh trong suốt (*) có thể thấy rõ phong cảnh bên đường này là như thế nào đây? Phong cách kiến trúc rõ ràng là không đúng!
(*) Cung điện Versailles: đẹp lắm nha (chú thích hình) Tuy nhiên nó là tường gạch trắng vàng.
(*) Nhà gạch đỏ cửa kính: nó hiện đại và bình dân hơn, như thế này này (hình)
Người nhất định là ở bên trong.
Có thể cậu phải đi bộ đi vào.
Ngôi nhà này có khả năng là chỗ ở của người giúp việc cùng vệ sĩ.
Tư Đồ Sênh đi theo sau lưng tài xế, từng bước tiến vào tòa nhà.
Đằng sau cánh cửa là phòng khách vuông vức, ở giữa có một cầu thang xi măng nối thẳng lên tầng hai. Hoa Độc Hậu một thân váy lụa trắng tinh dài chấm đất, kết hợp với mái tóc đen như mực chạm đến thắt lưng, từ từ bước xuống. Hôm nay cô không trang điểm, sắc mặt hơi vàng, bờ môi khô nứt, hốc mắt trũng sâu, quầng mắt thâm đen, chỉ có nụ cười là vẫn như lúc trước.
—