Mục lục
Nơi Để Cất Lời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đám người xung quanh ồn ào nhìn nhau khó hiểu mà bàn tán.
Bởi vì ai cũng chú mục vào Túc Thương nên khi anh nói lời này là nhìn vào Di San San thì ai cũng biết anh đang nói ai.
Di San San trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt cố gắng chấn định nở nụ cười có chút tội nghiệp đáng thương nhìn Túc Thương.
"Anh đang nói gì vậy Thương Long, đúng là trong game em rất thích anh nhưng anh không thích cũng không cần nói xấu em như vậy đúng không?"
Di San San ủy khuất nói.
Lúc này cô ta không còn nghĩ muốn bám lên người người này nữa, người đàn ông này khiến cô ta sợ hãi vô cùng, lời nói ra lại làm cô ta sợ chết khiếp.
Chuyện trong đại học Giang Chử xôn xao lớn cỡ nào tất nhiên cô ta hiểu rõ, nhưng ở đây không có một ai biết.
Cô ta là mang tâm lý may mắn này mà đến đây, tự nhiên lúc này có người nhắc đến, còn tỏ ra hiểu rõ như vậy, không nên...
"Đừng cố gắng diễn làm gì, tôi vốn đã định buông tha cho cô trong game, nhưng cô cứ thích tự cho mình là đúng, phải vờn quanh trước mặt tôi mới chịu..."
Túc Thương ôn nhu vén lọn tóc bên vành tai của đứa nhỏ nhà mình, giọng nói thì lạnh như băng tuyết ở bắc cực.
"Người tôi chọn cho cô cô không hài lòng sao?"
Lúc anh nói lời này mặt Di San San đã tái mét.
"Hay do ông ta không cho cô tiền nên cô không thích? Nhưng mà..."
Di San San bị ánh mắt lạnh băng của anh nhìn đến thì theo bản năng thụt lùi lại một chút.

"Tiền thì không có đâu, chỉ có những thứ khiến cô lật mình không nổi thôi.

Hack ACC của em ấy...!Chút hậu quả này chắc cô nhận được chứ."
"Hay cô muốn tôi cho cô khỏi sống ở Mạc Bắc này luôn..."
Túc Thương vừa nói đến đây Di San San đã hốt hoảng bỏ chạy.
Đám người đứng nhìn nãy giờ cũng im lặng như tờ, dưa nào hơi bị ngọt à nha.
Lần đầu thấy đại thần nói nhiều thế, vậy mà hiệu quả quá mức kinh người, trực tiếp doạ đối phương bỏ chạy, bá đạo lại lãnh khốc vô tình khiến người không dời được mắt.
Lưu Hiển dù đã biết Túc đại tổng tài nổi danh lạnh lùng vô tình, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy anh như vậy, quá kí.ch thích.
Quan trọng nhất là Mỹ Nhân Ngư lại là người hack ACC Cá Bay chỉ để bám lên người Thương Long.
Không biết có nên khâm phục trình độ dò người của cô ta hay không, vậy mà nhìn xuyên qua màn hình nhìn đến hào quang tổng tài trên người đại thần.
Lưu Hiển tự nhiên muốn cười ghê.
Anh đã làm gì cô ta vậy?
Tô Niên tò mò nhìn anh hỏi.
"Tôi đăng vài thứ hay ho lên diễn đàn trường nơi cô ta theo học thôi."
Túc đại tổng tài đối với đứa nhỏ nhà mình ôn nhu khiến người líu lưỡi, làm "chuyện tốt" chẳng cần lưu danh thái độ chọc người buồn cười không thôi.
"Trời trở gió rồi, nên đi thôi."
Anh sờ thấy đôi má hơi lạnh của đứa nhỏ thì nhàn nhạt nhìn Lưu Hiển.
"Đúng là nên đi thôi, địa điểm tối nay cách nơi này không gần, mọi người ai có xe thì chịu khó chở người đến đó dần đi."
Lưu Hiển hiểu ý mà nói.
Ở đây đa số là từ nơi khác đến, chắc chắn là không có xe rồi, chỉ còn mấy người ở Mạc Bắc.
Cuối cùng chỉ có Túc Thương, Lưu Hiển, Hồ Dữ (Cá Mập), Tố Nguyệt (Cá Hồng) là có xe.
Ở đây có ba mươi bảy người, một xe chạy hai chuyến chắc cũng được đi, nhưng Túc đại tổng tài sao sẽ làm tay thồ khách, vậy nên anh làm cái chuyện mà bao nhiêu người có người đáng giận hay làm, nhấc điện thoại lên gọi người mang một chiếc xe hai mươi bốn chỗ đến đón bọn họ đi.
Làm nhân viên của sếp thì hiệu suất phải cao rồi, chưa tới năm phút thì xe đã đến.

"Đi thôi, xe đã đến bãi đậu xe của quảng trường."
Anh vừa nói vừa kéo tay đứa nhỏ nhà mình đi trước.

Bởi vì xe đều đậu ở đó nên đám người kéo bầy kéo lũ đi theo.
Một hàng dài người vừa líu ríu nói chuyện của Di San San vừa kéo nhau đến bãi đậu xe.
Ai cũng không ngờ một mỹ nhân như hoa như ngọc lại là loại người chuyên đi bồi rút tiền của đàn ông, xã hội đúng là nhiều khó lường.
Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà.
Sau đó Mỹ Nhân Ngư ở trong game sẽ sống như thế nào thì đám người không biết, nhưng mà hiện tại offline mới quan trọng nhất.
Vậy nên đám người quay sang bàn tán chuyện đại thần Thương Long.
Túc Thương không biết bản thân bị đưa vào làn sóng hóng hớt của đám người, việc anh quan tâm là chăm sóc tốt đứa nhỏ suốt hai ngày offline này.
Đúng vậy, họ sẽ offline hai ngày, tối nay và ngày mai, ngày mốt đám người sẽ giải tán ai về với mẹ người nấy.
Lưu Hiển chọn địa điểm đầu tiên là một quán lầu Tứ Xuyên nổi danh ở Mạc Bắc.
Trời lạnh ăn lẩu thì còn gì bằng đây.
Đám người hô hào nhào vào quán lẩu với quy mô năm lầu phong cách đậm chất Trung Hoa, nhân viên đưa họ lên lầu ba, không phải nhã gian mà là sảnh chung.
Nhưng bởi vì số lượng của họ quá đông, thành ra chiếm hơn nữa sảnh.
Vì để tránh rắc rối thì nhà hàng đã dùng bình phong thấp ngăn lại hơn hai phần ba sảnh, chia khu vực hoạt động của họ ra, một phần ba còn lại cũng chỉ còn có bốn bàn mà thôi.
Vậy mới biết một lầu này lớn cỡ nào.
Lúc này bốn bàn kia cũng có dấu hiệu được đặt trước.
Nhà hàng lẩu Tứ Xuyên này rất nổi tiếng, dù có năm lầu nhưng lúc nào nó cũng đông, nếu không phải đã cọc trước thì Lưu Hiển cũng giữ không được chỗ này đâu.
Để thuận tiện cho đám người giao lưu thì nhà hàng đã sắp xếp lại bàn ghế thành hình chữ U.
Túc Thương chọn hai ghế đầu ở đầu chữ U, như vậy cũng không sợ đụng chạm ai.

Đám người nhao nhao ngồi xuống theo cá nhân hoặc nhóm nhỏ mình quen biết, tầm năm phút sau mới an vị trên bàn lẩu.
Trong lúc đó nhà hàng cũng đã mang nước lẩu lên, hương thơm ngào ngạt khiến đám người chảy nước miếng hô to quá đã.
Ngoài lẩu nhúng ra còn có lẩu mala xiên que cay, đậu hũ ma bà không cay không lấy tiền, bò Tứ Xuyên cay...!Món nào món nấy đều có một màu sắc đỏ tươi ai nhìn cũng phải hít hà.
Đại khái là sợ nhiều người ăn không quen nên bên cạnh đó còn có nước lẩu chay thanh ngọt nhuận vị, salad rau củ quả cùng vài món thanh đạm.
Đồ uống thì...!Tất nhiên là phải có rượu rồi!
Từng kết rượu được mang ra đặt ở bên chân đám người, Tô Niên nhìn mà trợn tròn mắt lên.
Lần đầu cậu gặp tràng cảnh náo nhiệt như này, ánh mắt cứ loé sáng mà nhìn người này người kia.
"Nào nào! Chúng ta còn gắn bó với nhau một ngày nữa, sau này còn có cơ hội đi offline tiếp, theo thứ tự giới thiệu mình đi nào, muốn nói nhiều nói ít tùy mọi người nhưng phải có cái tên cho dễ gọi."
Lưu Hiển làm bang chủ phải dẫn dắt cuộc vui nhanh chóng đứng lên nói.
Hắn ngồi ở đầu kia của chữ U, vừa hay cùng Túc Thương mỗi người chiếm một đầu.
Sau đó đám người nhanh chóng báo tên game đồng thời nói tên thật, có người chỉ nói tên nói tuổi, nhưng có người sẽ nói thêm bản thân đang đi làm hay đi học, còn sẽ tỏ vẻ bản thân đang cô đơn cần kiếm nữa kia của đời mình cho có bầu có bạn khỏi suốt ngày nhìn người ta tình tứ trong lòng lại gato.
Đám người cười ầm lên, đặt biệt hưởng ứng.
Bang hội Biển Sâu hôm nay có mặt ở đây tỷ lệ nam nữ không mấy chêch lệch, nữ cũng thanh tú mà nam cũng cao ráo dễ nhìn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK