Hôm nay Thế Bác tới thăm Tú Ảnh, anh mang nhiều hoa quả tới, bẵng đi một thời gian vừa rồi nam nhân không tới vì có chuyện riêng ở trường.
Thế Bác vào phòng cầm theo mấy quả lê, anh ngồi ngoài bàn gọt cho Tú Ảnh, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện phiếm.
Sau cùng nam nhân hỏi:
- Tú Ảnh, anh thắc mắc lâu rồi nhưng giờ mới dám hỏi.
Chuyện em và cậu bạn trai kia có gì trục trặc không? Kể từ lúc em ở bên viện về đây anh chưa gặp người đó
Tú Ảnh đang ăn lê bỗng ngừng lại, cô cười nhẹ đáp:
- Kệ đi anh, em cũng không muốn nhắc lại, nhiều chuyện lắm
Cả hai tiếp tục hỏi thăm qua lại vài chuyện khác, Thế Bác kể rằng đám sinh viên ngoài trường biết chuyện cũng đang có ý định muốn tới thăm nhưng đợt ở bệnh viện chúng đã cất công tới thăm một lần nên Tú Ảnh từ chối.
Bất giác cả hai đang nói chuyện vui vẻ, Thế Bác đưa tay lên vuốt gọn mái tóc Tú Ảnh vào mang tai, khẽ nựng bên bầu má khiến cô hơi giật mình né tránh.
Nam nhân thở dài, không khí hơi gượng gạo nhưng anh lên tiếng trước:
- Anh nghĩ là em hiểu rõ tâm tình anh đối với em như nào, Tú Ảnh
Tú Ảnh đối mặt với câu hỏi này không né tránh, cô gật gù, cố cười tươi đáp:
- Vâng, anh đối xử rất tốt với em
Thế Bác nắm lấy bàn tay của nữ nhân, trực tiếp bộc bạch:
- Vậy thì cho anh cơ hội được không? Tú Ảnh, anh thực sự thật lòng..tình cảm dành cho em cũng lớn
Tú Ảnh cố rụt bàn tay lại nhưng dường như cũng không thể, Thế Bác hình như cảm xúc hơi lớn, bàn tay nắm chặt không rời Tú Ảnh, khuôn mặt bỗng phừng phừng nhìn thẳng Tú Ảnh khiến nữ nhân hơi sợ.
Cô rụt rè đáp lại:
- Thế Bác, em rất trân trọng tình cảm anh dành cho em...nhưng...nhưng em chỉ đơn thuần coi anh như tiền bối, một người anh trai thân thương với mình...còn tình cảm trai gái..em..em không nghĩ là...
Tú Ảnh chưa kịp nói xong đã bị Thế Bác chặn họng, anh đứng thẳng lên gầm lớn:
- Tại sao? Chắc chắn là vị thằng kia đúng không? Kể từ lúc em vào trường ngoài giáo sư Châu thì chính anh đã kề cận giúp đỡ em...!Suốt 8 năm, kể từ lú em còn là sinh viên dưới trướng anh cho đến lúc làm đồng nghiệp tại trường.
Anh đã dành tình cảm cho em suốt 8 năm
Ông bà Võ bên ngoài nghe tiếng động cũng chạy vào nhưng cửa phòng lại khoá trong, chắc điều chẳng lành, ông Viên nhanh trí nói vợ đi lấy khóa dự phòng, còn mình ở lại câu thời gian:
- Hai đứa, có gì ồn ào thế?
Thế Bác tiếp tục trình bày, cảm xúc anh mạnh nên mỗi lời nói ra đều như gầm lên, xổ ra bao cảm xúc dồn nén:
- Tại sao em không thử cho anh một cơ hội? Anh có tìm hiểu về nam nhân kia rồi, cậu ta nghe bảo Chủ tịch tập đoàn lớn.
Haha, hay anh không giàu có địa vị như cậu ta nên em không thích, Tú Ảnh?
Thế Bác hơi mất kiểm soát, hét lớn vào mặt Tú Ảnh.
Cô run lên sợ sệt, lợi thế đang là phía Thế Bác, cô nhẹ nhàng:
- Em xin lỗi nhưng..đây không phải lần đầu em từ chối tình cảm anh, em cũng đã khẳng định nhiều lần...!Còn chuyện về người bạn trai kia em mong anh không nhắc tới vì không liên quan đến mối quan hệ giữa hai chúng ta
Bà Viên cầm theo chùm khóa đến mở, tuy vậy mãi chưa tìm được đúng chìa, hai ông bà luống cuống lo lắng, Thế Bác nghe tiếng động liền quay ra cửa, nói lớn:
- Hai bác đừng cố, chìa khoá dự phòng của căn phòng này nếu không nhầm hay bỏ sót thì có 3 chìa, chúng đang trong túi cháu...!Hiện tại cháu có chút chuyện riêng muốn tâm sự với Tú Ảnh, hai bác không thể cho cháu chút thời gian sao?
Giọng anh chuyển sang cựt nhả, bất cần.
Điều này trước giờ Tú Ảnh chưa thấy xuất hiện ở Thế Bác, với cô, hình tượng anh trong cô rất tốt.
Một giảng viên gương mẫu, một tiền bối có tâm, đồng nghiệp tốt bụng, ở trường có rất nhiều sinh viên nữ mê đắm Thế Bác nhưng anh luôn giữ cho bản thân khí tiết thanh cao.
Cô cũng nhận ra tình cảm của anh nhưng rất nhiều lần từ chối, Thế Bác đều vui vẻ chấp nhận và cả hai chọn duy trì mối quan hệ nhưng người anh em quan tâm nhau.
Trong mọi tình huống, Thế Bác rất bình tĩnh, có trên có dưới, nói chuyện luôn vừa tai, tkhông cáu gắt bao giờ.
Duy có lần này anh bộc bạch ra khiến cô bất ngờ, thêm cả sợ hãi khi Thế Bác tận dụng những lần vào nhà đã lấy đi chìa khóa dự phòng, chắc có ý định gì đó.
Nghĩ tới Tú Ảnh hơi sợ, nhưng vẫn cố cứng cỏi không chùn bước trước mặt nam nhân.
Ông bà Võ thì khác, họ sợ hãi, họ còn mỗi cô thôi, sao có thể để cô chịu tổn thương tổn hại nào chứ.
Ông Võ thỉnh cầu:
- Thế Bác, cháu có chuyện gì hãy cùng chúng ta thảo luận..Đừng làm hại Tú Ảnh, xin cháu
Thế Bác mê dại nhìn cô, quỳ xuống bên giường, đưa tay lên bóp mạnh vào khuôn cằm Tú Ảnh, cười cợt:
- Cháu không làm hại em ấy, sao có thể làm hại Tú Ảnh của cháu được?
Bà Viên rối rắm ban nãy đã gọi cho Viên Dạ Trì, đúng lúc Chu Toàn đang chở hắn mang đồ qua nên nghe tin ruột liền nóng lên, lại thúc giúc Chu Toàn mau tới nơi.
Cứ lúc nào Tú Ảnh rơi vào nguy hiểm thì gần như là Viên Dạ Trì đang đuổi theo phía sau giữ cô lại
Tới nhà, hắn thẳng thừng mở cửa đi vào, ra ám hiệu trật tự cho ông bà Võ, tiến đến trước cửa phòng Tú Ảnh đang bị khóa, lặng lẽ nghe mấy lời tâm sự của Thế Bác
Danh Sách Chương: