• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 65: Thiên đố hồng nhan, hương tiêu ngọc vẫn

Ứng San, Bạch Trì và Mộc Tây đang ở phòng khách nhìn đồng hồ đã chỉ tám giờ đúng, Quý Nghiên lặng lẽ chào bọn họ rồi đi lên lầu.

Bạch Thắng không nói tiếng nào cũng đi theo sau.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều lộ ra cùng một suy nghĩ: Có vấn đề!

Ứng San nhìn Bạch Thắng, dứt khoát hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Con không biết.” Bạch Thắng nói thẳng.

Nếu như anh biết thì cũng sẽ không có loại tình huống như bây giờ rồi.

Anh cũng đang rất buồn bực đây.

“Con đi lên xem một chút.”

Bạch Thắng nói xong rồi đi về phòng.

Quý Nghiên không thèm thay quần áo liền trực tiếp nằm lên giường, kéo chăn lên thật cao, gần như sắp đắp kín cả đầu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bạch Thắng cởi áo khoác, nằm nghiêng ở bên kia, đối mặt với cô, đưa tay chạm lên người cô. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Nghiên không nhúc nhích.

Đang lúc Bạch Thắng chuẩn bị xoay người cô lại thì nghe thấy tiếng cô thật thấp truyền đến. “Em muốn yên lặng một chút.”

Sau đó.

Hô hấp dừng lại hai giây.

Không khí im lặng lạ thường.

Quý Nghiên không nhìn thấy nét mặt Bạch Thắng, nhưng anh đã thu tay về, lật người nằm ở bên kia, cuốn chăn lên, hai người lưng đối lưng.

Suy nghĩ, đã trôi đi rất xa.

Quý Nghiên nhắm mắt lại, cầm điện thoại di động, vặn nhạc trong tai nghe đến mức lớn nhất. Cô nghe đi nghe lại mấy lần, nhưng trong đầu vẫn có một giọng nói không ngừng xông tới nói với cô, cô càng muốn đuổi tiếng nói đó đi, nó liền kêu càng ồn ào càng liều lĩnh hơn.

Không ngờ nó lại hoà với tiếng nhạc, không ngừng đan vào nhau, đối chọi.

Không ngừng giao chiến ở trong đầu cô.

. . . . . . Còn có một việc, không biết anh ấy có nói với cô chưa?

. . . . . . Lần đầu tiên của bọn tôi, rất tuyệt.

—— lại một lần bị tình yêu phản bội.

—— có thể thấy rõ tương lai hay không?

. . . . . . Đêm đó anh ấy rất nhiệt tình.

—— đi theo phương hướng sao băng rơi, có thể tìm được hạnh phúc hay không?

. . . . . . Có lẽ cô đã tạm thời an ủi trái tim trống vắng của anh ấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sau đó làm cho anh ấy sinh ra một loại ảo giác tựa như thích.

. . . . . . Quý Nghiên, cô hiểu được anh Thắng sao?

—— càng sợ, càng cô đơn, rốt cuộc ai mới là người đã bỏ ra nhiều hơn?

—— càng lẩn trốn, càng yêu nhau, càng sợ thua thiệt.

. . . . . . Tôi quyết định dồn càng nhiều tình cảm, hầu ở bên cạnh anh ấy.

. . . . . . Tôi nghĩ đối với chúng tôi mà nói, đó đều là những kí ức cả đời khó quên.

—— càng lớn, càng nhớ lại, thời niên thiếu có bao nhiêu dũng cảm.

—— nếu đã từng cố gắng, đã từng yêu nhau, thì đã không đau khổ.

. . . . . . Không, còn có tương lai.

“Tít. . . . . .”

Tắt nhạc, nệm giường bên cạnh chợt nhẹ, hình như Bạch Thắng vén chăn lên đứng dậy.

Cô nghe trong phòng vang lên tiếng bước chân.

Không bao lâu sau liền dần đi xa.

Ngực Quý Nghiên hơi nặng lại, níu chặt chăn, cô không mở mắt, cũng không nhìn thấy anh đi đâu.

Nhưng trái tim, cũng đã theo anh rời đi, rõ ràng trống rỗng một mảnh.

Bạch Thắng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra thấy Quý Nghiên vẫn còn giữ tư thế lúc trước. Anh đến gần cô, Quý Nghiên nhắm chặt mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, cặp mắt đẹp đôi mày thanh tú kia, từ đầu đến cuối vẫn khép lại. Tại sao cho dù là ở trong mộng, em cũng có nhiều ưu sầu như vậy?

Bạch Thắng đưa tay, vuốt lên mi mắt cô, vén những sợi tóc tán lạn trên mặt cô ra sau tai, lại vừa vặn đụng phải vành tai của cô. Anh quay đầu nhìn, lấy cả dây tai nghe và điện thoại di động ra, đặt ở trên tủ đầu giường. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sau khi Quý Nghiên tiến vào giấc ngủ thì luôn là ngủ say như chết, Bạch Thắng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cô, sau đó cất bước đi vào phòng tắm.

****

Hôm nay Mộc Tây hiếm khi cột tóc đuôi ngựa, mái tóc màu rượu đỏ rực rỡ toả ra sức sống thanh xuân. Cô ấy nhấp một hớp cà phê, lười biếng hỏi người ngồi đối diện. “Rồi sao, cậu định làm thế nào?”

Quý Nghiên khuấy đều chất lỏng trong ly, lòng không yên nói: “Không biết, mình muốn tự nhủ với mình đừng để ý, giống như trước đây, ở bên Tiểu Bạch thật yên ổn, nhưng trong lòng lại luôn là cực kỳ buồn bực.”

“Ừ, mình thấy.”

“. . . . . .” Quý Nghiên nhìn cô ấy.

Mộc Tây hắng giọng nói: “Cậu nha, mỗi lần tâm trạng không tốt thì cứ giống như bị người ăn quịt mất mấy chục triệu vậy, không lộ vẻ gì, cũng không nói chuyện, vẽ mặt trang điểm lại bật thêm một cây đèn pin chỉa vào mặt nữa là có thể trực tiếp vào đoàn phim đóng vai ma rồi.”

Quý Nghiên: “. . . . . .”

Thật là hình tượng ví dụ độc đáo.

“Quý tiểu Nghiên (MT cố tình gọi như vậy, biệt danh), nói thật nha. Cuối cùng cậu là để ý đến quan hệ trước đây của Bạch Thắng và cô gái kia, còn có những chuyện mà bọn họ đã làm với nhau. Hay là cậu lo lắng cô ấy sẽ cướp Bạch Thắng đi?” Mộc Tây nhìn cô hỏi.

Quý Nghiên nói: “Đó đã là chuyện quá khứ, khi đó bọn mình còn không quen biết chứ nói gì tới chuyện để ý hay không để ý, tóm lại có chút không thoải mái.”

Chính cô cũng có quá khứ, đây là chuyện không thể nào lựa chọn, Bạch Thắng sẽ không bắt cô xóa đi đoạn quá khứ không thuộc về anh kia, tương tự, cô cũng sẽ không bắt anh làm như vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đây là chuyện bọn họ đều không thể thay đổi, đương nhiên cũng sẽ không dùng cái này yêu cầu đối phương cái gì, điểm này Quý Nghiên vẫn là hiểu rất rõ.

“Được rồi, loại bỏ điều thứ nhất, chỉ còn lại điều thứ hai thôi.” Mộc Tây nói. “Cậu đừng nói với mình cậu là sợ bọn họ sẽ nối lại tình cũ nha?!”

Mộc Tây gần như là cắn răng nghiến lợi nói.

Quý Nghiên ngẩn người, ngược lại bị nét mặt này của cô ấy dọa sợ, Mộc cô nương mạnh mẽ trước sau như một! Cô như đứa bé bị người nhìn thấu tâm sự, không hiểu sao có chút chột dạ.

Mộc Tây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mẹ nó, Quý tiểu Nghiên, cậu có tiền đồ cho mình chút đi. Có gì phải sợ chứ? Phóng ngựa vượt mặt là được, cậu còn sợ giành không lại cô ta sao?”

“. . . . . . Sao nói giống như giành rau cải ngoài chợ quá vậy?” Quý Nghiên 囧囧 mở miệng.

Đáng thương cho Bạch thiếu gia.

“Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc cậu đang sợ cái gì hả?” Mộc cô nương thô bạo bưng cà phê lên, mới vừa đưa đến khóe miệng, lại đặt xuống. “Tâm tư của Bạch Thắng rõ ràng vẫn còn đặt ở trên người cậu, ba mẹ anh ấy cũng đã xác định là đứng ở bên phía cậu rồi, cậu nha, núi dựa sau lưng cậu cứng rắn như vậy, sét cũng đánh không bể còn lo lắng vớ vẩn cọng lông à!”

Quý Nghiên trầm ngâm.

Những thứ này cô đều biết.

Chỉ là, không an lòng được.

Kể từ lần đầu tiên cô và Quý Nhu tranh đấu lại rơi vào cái kết thúc thảm bại kia trở đi thì giống như đã định trước, mỗi một lần, khi cô quen bạn mới, sau đó Quý Nhu nhúng tay vào, không bao lâu sau, cô cũng chỉ có thể im lặng xoay người rút lui. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhất là lần đó về chuyện Vu Tư Ngọc, giống như là theo quán tính, cô đã không còn lòng tin, một khi hai người biến thành ba người, cô sẽ càng ngày càng im lặng, tuy nhiên điều đó không chút quan trọng với đối phương, giống như cô mới là người ngoài cuộc. Đợi đến khi trong lòng tích tụ ngày càng nhiều, vượt qua mức độ gánh nặng có thể chịu được thì cô chỉ có thể từ từ rút khỏi thế giới của các cô ấy, như Quý Nhu mong muốn.

Lần nào cũng đều là như thế, cô không thèm để ý Quý Nhu tranh đoạt, cô để ý đó là thái độ của người kia, nhưng cô rời đi, mãi mãi không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho đối phương. Đây mới là điều làm cô đau lòng nhất, rồi đến Mạnh Thiếu Tuyền, loại tâm trạng này càng thêm đạt tới cực điểm.

Ông trời thật là lần nào cũng không thèm quan tâm đến cô.

Từ nhỏ đã tích lũy ám ảnh, bây giờ cũng sắp cắm rễ ở trong đầu cô. Cô cũng muốn cho mình dũng cảm một chút, dũng cảm hơn chút nữa, nhưng chỉ là mong muốn thôi.

Mộc Tây nói: “Càng là lúc như thế này thì càng không thể im lặng. Im lặng thì được cái rắm ý, cậu cho rằng mắt ai cũng bị mù sao. Ngộ nhỡ trong số những bạn bè trước kia của cậu, có một người ở giữa cậu và Quý Nhu thật ra thì nghiêng về phía cậu hơn thì sao? Nhưng lại bởi vì cậu im lặng và xa lánh làm cho trong lòng cô ấy sinh ra nghi ngờ đối với ý nghĩ của cậu, cô ấy cho là cậu không thích cô ấy, không muốn ở bên cạnh cô ấy nữa? Điều này tương đương với tự cậu đẩy cô ấy đến bên cạnh Quý Nhu, cậu như vậy chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, mỗi lần thật vất vả bước ra một bước lại không chịu bước xa hơn chút nữa, rối rắm tới rối rắm đi ngược lại cái gì cũng mất hết.”

Cô ấy nhấp một hớp cà phê, tiếp tục nói: “Lần này cũng giống như vậy, không phải bảo cậu đi đánh lộn chém giết mà là muốn cậu chủ động bảo vệ một thứ gì đó của mình. Chứ không phải im lặng chắp tay nhường anh ấy cho người ta, mình hỏi cậu, nếu cậu suốt ngày không nói chuyện với Bạch Thắng, cứ như vậy gạt anh ấy ra, anh ấy dỗ dành cậu lần một lần hai còn được, nhưng lâu dài thì có thể không? Mấu chốt là anh ấy còn không biết cậu vì chuyện gì mà thành như vậy, tinh thần không bị rối loạn đã là rất tốt rồi. Huống chi giữa các cậu còn có một Vân Song Chỉ đang đưa mắt nhìn chằm chằm, chắc chắn cô gái kia nằm mơ cũng đang mong đợi giờ phút này, cô ta giỏi lợi dụng sơ hở, còn cậu mới là người cho người ta cơ hội, hiểu không?”

“Bao Gạo đã từng nói một câu, ‘có chuyện là phải nói ra, đừng chờ đối phương đi tìm hiểu, bởi vì đối phương không phải bạn, không biết bạn muốn cái gì, đợi đến cuối cùng chỉ có thể là đau lòng và thất vọng, nhất là trong chuyện tình cảm’. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý tiểu Nghiên sau này cậu học khôn khéo một chút, đừng luôn để những tiện nhân kia đùa bỡn, nhìn bọn họ được như ý chẳng lẽ rất dễ chịu à? Người chịu khổ không phài là chính cậu sao, hãy học tập mẹ chồng của cậu đi kìa, mình xem bác ấy chính là một nữ vương điển hình, chắc chắn lúc còn trẻ đã chỉnh không ít người.”

Một ly cà phê đã uống đến thấy đáy, Mộc Tây để ly xuống, dựa vào ghế, liếc Quý Nghiên một cái. “Sao cậu không nói lời nào?”

Quý Nghiên đặc biệt tự nhiên nói: “Mình đang suy nghĩ.”

Mộc cô nương hếch mày phượng, có chút hả hê nói: “Hôm nay mình nói có chiều sâu như vậy sao?”

Đáng cho cô nghĩ lâu như vậy.

Quý Nghiên lắc đầu. “Không phải, mình là đang suy nghĩ, có phải mấy ngày nay cậu bị tai nạn xe cộ hay không, hoặc là không cẩn thận bị sét đánh …, sau đó có người trọng sinh vào trong người cậu rồi?”

“Phụt. . . . . . Khả năng suy nghĩ của cậu có thể phong phú thêm chút nữa không hả.”

Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .

Mộc Tây: “Không đúng, cậu đây là đang vòng vèo kỳ thị tình cảm của mình!”

Em gái cậu (câu chửi, tương tự má nó).

Cô ấy vỗ bàn một cái, đột nhiên phản ứng kịp.

Quý Nghiên cười khẽ một tiếng.

Chỉ là, cô cũng thật sự có suy nghĩ những lời Mộc Tây nói, chỉ là cô còn chưa kịp đi ra khỏi ngõ cụt thì đột nhiên lại truyền đến một tin dữ.

“Biết tin gì chưa? Siêu sao Vu Tư Ngọc đang “hot” hiện nay thì ra là vợ sắp cưới của Phượng Vi Nhiên- thiếu gia của tập đoàn họ Phượng, lúc học cấp 3 hai người họ đã ở bên nhau.”

“A? Vậy cái người nắm tay cô ấy trên báo trước kia thì sao? Không phải cô ấy được bao nuôi sao?”

“Cái đó hả, nghe nói là Vu Tư Ngọc đã cứu ông ấy, người nọ vì trả ơn mới giới thiệu Vu Tư Ngọc vào công ty đại diện hiện nay của cô ấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n ban đầu ông ấy còn muốn dốc hết sức nâng Vu Tư Ngọc lên, nhưng lại bị Vu Tư Ngọc từ chối. Vợ ông ấy cũng đứng ra giải thích, bây giờ chuyện này truyền ra rất rộng.”

“Cho nên nói, bây giờ cô ấy có được tất cả thật ra đều là dựa vào cố gắng của mình mà lấy được.”

“Chứ còn gì nữa. Ai, nhưng đáng tiếc, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, người đã không còn nữa rồi. . . . . .”

Trong lúc làm việc, có mấy đồng nghiệp được rãnh rỗi một chút sẽ lại bắt đầu tán gẫu chuyện của Làng Giải Trí, lúc trước Quý Nghiên đều là nghe một chút liền thôi, rất ít khi tham gia vào.

Nhưng lần này, Quý Nghiên lại dựng lỗ tai lên, càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến khi nghe khúc sau thì trái tim cô đột nhiên lộp bộp một hồi, sắc mặt xoạt một cái cũng trở nên tái nhợt.

“Tiểu Thiên, cô nói không còn người là có ý gì? Vu Tư Ngọc thế nào?” Quý Nghiên lẩm bẩm hỏi.

Giọng nói rất nhẹ, rất vô lực.

Còn có chút run rẩy.

Cô gái được gọi là Tiểu Thiên nghe tiếng nhìn về phía Quý Nghiên, kinh ngạc nói: “A, Nghiên Nghiên cô không có xem báo à? Lúc Vu Tư Ngọc đến Thượng Hải làm từ thiện không may bị lây bệnh, một tuần trước liền bị đưa đi cách ly, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Hai ngày trước tin tức truyền ra nói cô ấy không chữa được bỏ mình, Tthiếu gia nhà họ Phượng đưa xác cô ấy đi hỏa táng ở Thượng Hải, sau đó ngày hôm qua phóng viên có chụp được hình Phượng Vi Nhiên cầm hủ cốt của Vu Tư Ngọc trở về. . . . . . Nghiên Nghiên. . . . . . Cô làm sao vậy. . . . . . Nghiên Nghiên. . . . . .”

Trước mặt Quý Nghiên bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Đồng nghiệp đều hốt hoảng vây quanh, bên tai cô truyền đến các giọng nói lo lắng an ủi, Quý Nghiên cái gì cũng nghe không lọt, thật là loạn, thật là loạn, trong đầu cô trống rỗng.

Trái tim, cũng thắt lại thật chặt.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy?

Lần trước lúc cô liên lạc với Phượng Vi Nhiên anh ta còn nói đã gặp được Vu Tư Ngọc rồi, sắc mặt cô ấy tốt hơn anh ta tưởng tượng, chú Joy đang cố hết sức cấp cứu cho cô ấy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sau đó cô lại nói chuyện điện thoại mấy lần, Phượng Vi Nhiên nói tình hình của Vu Tư Ngọc có chuyển biến tốt, nói không chừng là ông trời phù hộ, thật sự có thể tốt lên.

Cô cũng tin tưởng tay nghề của chú Joy.

Nhưng mà, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn lừa cô sao?

Nước mắt một giọt tiếp một giọt rơi xuống, tầm mắt phía trước hoàn toàn bị nhoè đi, Quý Nghiên không thể kiềm chế được đau lòng.

Tại sao, tại sao lại gạt cô chứ?

Cô không tin.

Quý Nghiên đột nhiên đứng dậy, lung tung lau nước mắt mấy lần, sau đó lướt qua mọi người chạy ra ngoài công ty.

Cô muốn tận mắt xác nhận, cô không tin đây là sự thật! Chắc chắn không phải thật! Không phải vậy! Làm sao Vu Tư Ngọc có thể chết được chứ? Cô ấy chịu nhiều khổ sở như vậy, còn chưa kịp khỏe lại hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc thì làm sao cô ấy có thể chết được chứ, cô ấy còn có một quãng đường dài như vậy phải đi.

Quý Nghiên lảo đảo nghiêng ngã chạy đi, ngã xuống, rồi lại bò dậy. Đụng vào người cũng không kịp nói xin lỗi, chỉ biết bất chấp tất cả chạy về phía trước.

Mật mã phòng trọ vẫn như cũ không thay đổi, cánh cửa chính màu đen vẫn lẳng lặng đứng thẳng ở đó, bước chân Quý Nghiên đột nhiên có chút mềm nhũn, lần đầu tiên cảm thấy, khoảng cách mười mấy cm, lại xa xôi như vậy.

Xa xôi đến mức làm cho cô tiêu hao hết hơi sức nửa đời.

Cửa mở ra, bên trong trống rỗng, mọi thứ vẫn giống y như lần cuối cùng cô tới. Cái bồn hoa trên bệ cửa sổ kia vừa vặn đã nở hoa, cho dù đã lâu không có ai chăm sóc mà nó vẫn cố gắng tiếp tục sinh tồn. Cho nên làm sao mà Tư Ngọc có thể sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?

Sẽ không, chắc chắn là họ đã nghe nhầm rồi.

Quý Nghiên cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc, không ngừng tự nói với mình, giả, đều là giả. Bởi vì nếu Tư Ngọc chết thật thì Phượng Vi Nhiên không thể không nói cho cô biết. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hơn nữa nếu như ngày hôm qua anh ta đã trở về thì làm sao có thể không ở trong phòng trọ chứ? Nơi này là nhà của bọn họ mà.

Vu Tư Ngọc sống lang thang lâu như vậy, khát vọng duy nhất chính là có một gia đình yên ổn.

Quý Nghiên bởi vì mất hồn, không có chú ý đến đồ điều khiển ti vi dưới chân, vừa lúc gót giày đạp lên làm cho cô trượt một cái, lập tức cả người mất đi thăng bằng, ngã nhào trên đất. Cùi chỏ bị đập có hơi đau, cô giơ tay lên, vuốt vuốt, vừa vặn thấy TV trước mắt. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, Quý Nghiên ngẩn ngơ, đưa tay, thật chậm thật chậm đến gần nút mở máy.

Tay cô đang run rẩy.

Lòng đang co rút lại, càng ngày càng gấp gáp, hô hấp ngưng đọng, rất hồi hộp rất hồi hộp.

Giống như trái tim cũng dừng đập theo.

Rè rè ——

Trắng đen lần lượt thay đổi rồi loé lên.

Hình ảnh hiện ra, vừa lúc đang phát tin tức.

TV nhà Vu Tư Ngọc giữ cố định ở kênh giải trí.

Quý Nghiên híp mắt, lẳng lặng nhìn, cho đến khi chiếu đến cảnh sân bay đầy người ồn ào, người đàn ông mặc áo đen kia tay nâng hủ tro cốt, dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ, sải bước đi về phía trước. Sắc mặt của anh ta rất lạnh, không cảm nhận được một tia nhiệt độ, chung quanh có phóng viên giơ micro điên cuồng xông lên, nhưng đều bị vệ sĩ ngăn lại ở ngoài tường người, rất nhiều người, sân bay bị vây đến nước chảy không lọt.

Phóng viên, minh tinh, người hâm mộ, người đến xem náo nhiệt. . . . . . Tiếng khóc, tiếng hỏi, ồn ào thành một mảnh. . . . . .

Phượng Vi Nhiên lại làm như không thấy, bước chân không ngừng đi về phía trước.

Đột nhiên, có một phóng viên hỏi: “Phượng thiếu gia, nghe nói anh và Vu Tư Ngọc lúc học cấp 3 là bạn bè trai gái, nhưng bởi vì mẹ anh mà làm cho tình cảm của hai người bị trở ngại. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sau đó cô ấy lại nhận tiền của mẹ anh, rời khỏi anh, rồi trèo cành cây cao khác có phải không?”

Tít ——

Không khí ngưng trệ.

Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mảnh tiếng hít không khí.

Không khí rất lạnh.

Phượng Vi Nhiên chợt dừng bước chân lại, đôi mắt nghiêm ngặt chậm rãi nhìn người phóng viên kia, phóng viên kia sửng sốt một chút, có chút khiếp sợ, nhưng vẫn không lùi bước.

Phượng Vi Nhiên đi tới trước mặt cô phóng viên kia, giống như Tu La bước ra từ địa ngục, rét lạnh như băng nói: “Cô lặp lại lần nữa.”

“Lúc đầu cô ấy nhận tiền của mẹ anh, rời khỏi anh, đưa đến chuyện hai người chia tay. Sau này hai người gặp lại, rất nhanh lại ở bên nhau, nhưng có tin đồn là anh đã có vợ sắp cưới, Vu Tư Ngọc có phải là người thứ ba hay không? Là cô ấy chủ động quyến rũ anh sao?” Người phóng viên cả gan hỏi lần nữa.

Sắc mặt Phượng Vi Nhiên trầm xuống, quanh người tản ra hơi thở lạnh chết người, giao hủ tro cốt cho vệ sĩ bên cạnh, sau đó đột nhiên tung một đấm, hung hăng nện vào mặt người phóng viên kia.

=======

Chương 66: Vì yêu mà dũng cảm.

Quý Nghiên về nhà rất muộn, Bạch Thắng cũng về với cô, cả hai đều mặc áo đen. Hôm nay Quý Nghiên cột tóc đuôi ngựa, sắc mặt của cô rất kém, mắt vẫn còn dấu vết đã khóc, nhìn biển người trước mắt, trong lòng cô không thể suy nghĩ được gì.

Chỉ duy nhất nhớ rõ, chính là người nằm ở dưới lòng đất kia.

Nhắc tới cũng thật châm chọc, lúc Vu Tư Ngọc bị các loại người xấu xa bôi đen danh dự, nói cô ấy là đàn bà dâm đãng, gái điếm hám tiền. . . . . . Ra nghề mấy năm, tin tức mặt trái vẫn không dứt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhất là lần trước chuyện “Bao nuôi” vừa tung ra, tiếng đã xấu càng thêm xấu, mà nhiều người không biết sự thật cũng là bảo sao hay vậy, tôn sùng những gì trên báo là chân lý, cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa đến trong lúc nhất thời Vu Tư Ngọc bị mang tiếng xấu.

Công ty tổ chức thông báo phóng viên, tuyên bố chuyện cô ấy đến Thượng Hải làm từ thiện, liền lại có người nói cô ấy làm màu, tâm cơ thâm sâu, vì danh dự và danh tiếng mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. . . . . . Mà khi tin tức cô ấy mắc bệnh bị cách ly lan ra, họ lập tức còn nói cô ấy là đang lăng xê, tranh thủ đồng cảm. . . . . . Luôn một mực cắn không thả, cứ nghĩ người ta vào chỗ tối tăm, một chút cũng không chịu buông tha. Cho đến khi người ta đã chết, có người đứng ra làm sáng tỏ thì họ mới nói khác: “A, thì ra cô gái này không phải là người như thế.” “Bây giờ nghĩ lại, quả thật tính cách của Vu Tư Ngọc rất tốt, rất thuỳ mị.” “Thật ra thì tôi đã thấy bản chất thật của cô ấy, thật sự, con người thật của cô ấy cực kỳ tốt đẹp. Đối với người khác cũng rất hiền hòa, một chút kiêu ngạo cũng không có, tôi vẫn luôn không tin những thứ tin đồn giả dối kia.” Vân vân.

Ngay cả công ty cũng không nhàn rỗi, nhận thấy được đây là thời cơ lăng xê, thừa dịp này tuyên dương trên diện rộng những việc thiện lần này Vu Tư Ngọc đã làm ở Thượng Hải, nói cô ấy không chỉ có tự mình thăm hỏi người thân của những người mắc bệnh, tặng tiền tài và vật dụng giúp đỡ, còn không ngại cực khổ làm phụ việc chăm sóc bọn họ. Thu được cả đống lời khen ngợi, thì ra là minh tinh cũng có thể làm được như vậy! Thậm chí còn ngàn dặm xa xôi mời được mấy người mà Vu Tư Ngọc đã đến chăm sóc kia từ Thượng Hải về phỏng vấn một lần, kiếm đủ danh tiếng. Lần này không có ai nhắc lại nghi ngờ, cũng không có ai nói cái gì làm màu, lăng xê nữa…, người đã mất có hành động lớn, hơn nữa dưới tác động từ bên trong của Phượng Vi Nhiên, nhất thời dư luận cũng bắt đầu nghiêng về phía Vu Tư Ngọc.

Đối với kết quả này vui mừng nhất đương nhiên là công ty đại diện của Vu Tu Ngọc, bọn họ đã lên xong kế hoạch, nói là mấy ngày sau sẽ bán đấu giá di vật của Vu Tư Ngọc, cũng đợi sau khi kết thúc rút ra 50% khoản tiền quyên góp cho những người nghèo khó vùng sâu vùng xa, phía cuối bản thông báo có chú thích đây cũng là tâm nguyện trước khi chết của Vu Tư Ngọc, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tham dự.

Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi, đa phần là diễn trò. Quý Nghiên không biết nên cảm thấy vui vẻ hay là khổ sở cho Vu Tư Ngọc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Có một số việc, lẽ nào cứ phải đợi đến khi đã trở thành bi kịch, đến lúc cái gì cũng không thể cứu vãn được nữa thì mới hiểu phải thu tay lại sao? Nếu như buông tha sớm một chút, bớt đi một người gây sự thì có lẽ chuyện sẽ không biến thành như bây giờ.

Vẫn là quả thật như có người từng nói, ‘lòng người lạnh nhạt’. Bây giờ đứng ở đó, lại có bao nhiêu người là thật lòng vì Vu Tư Ngọc chết đi mà cảm thấy đau lòng, khổ sở? Lại có bao nhiêu người là giả vờ? Cô không muốn đi tìm hiểu, sự thật luôn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Quý Nghiên tìm được Phượng Vi Nhiên ở trong phòng của anh ấy, anh ngồi trên ghế sa lon, trên tay cầm khung hình, đầu ngón tay một lần lại một lần khẽ vuốt ve người trong hình. Ở bên chân anh ấy có rất nhiều chai bia nằm ngổn ngang.

Cô chậm rãi đi vào, nhìn xuống dưới phòng cẩn thận né mấy chai bia đi tới gần anh, không gian phòng rộng lớn, lấy xám trắng làm màu chủ đạo, khắp nơi đều trưng hình Vu Tư Ngọc. Có ảnh chụp một mình cô ấy, cũng có ảnh bọn họ chụp chung, tất cả đều là chụp vào lúc học trường cấp 3. Khi đó bọn họ đơn giản mà vui vẻ, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Đây mới là Vu Tư Ngọc mà cô biết.

Căng tràn sức sống, rực rỡ, cả người cũng tràn đầy năng lượng.

Thì ra mấy năm nay, Phượng Vi Nhiên đều là dựa vào những thứ này mà chống đỡ được tới bây giờ sao?

Chỉ tiếc, hôm nay người và vật đã không còn, về sau anh ấy sẽ phải dựa vào cái gì để tiếp tục chống đỡ đây?

Quý Nghiên nhíu mày, đi tới bên Phượng Vi Nhiên, đưa cho anh ấy một cuốn vở. “Đây là em tìm thấy trong lúc dọn dẹp lại phòng của cô ấy.”

Phượng Vi Nhiên dừng một chút, ngước mắt.

Quý Nghiên nói: “Xem một chút đi.”

Thật lâu sau anh ấy mới nhận lấy, cầm ở trong tay, nặng trĩu, lại sợ mở nó ra.

Lật tờ thứ nhất, là tên của cô ấy, nét chữ xinh đẹp, còn vẽ một hình trái tim. Anh có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ấy lúc cầm bút vẽ lên những thứ này, chắc chắn là tràn đầy mong đợi, bởi vì cuộc đời của cô ấy sắp được ghi vào trong đó. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vu Tư Ngọc vẫn luôn cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ diệu, sau này khi già đi rồi lại lật ra xem một chút, còn có thể trong khi xem nhớ lại lúc đó mình đã có tâm trạng như thế nào?

Ngày 27 tháng 8.

Làm sao cũng không ngờ được, chúng ta lại gặp nhau, lại dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Hôm nay em đi tham gia tiệc mừng thọ của một vị tiền bối, cứ như vậy nhìn thấy anh. Phượng Vi Nhiên, năm năm rồi, quen biết nhiều người như vậy, thân có, không thân có, muôn hình muôn vẻ. Nhưng em vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra anh từ trong đám người đông đúc. Thật mỉa mai làm sao! Cho dù xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần là nơi có anh xuất hiện thì trong mắt của em liền không thể chứa thêm bất kì ai được nữa, trước kia là vậy, bây giờ cũng như vậy.

Giống như nó đã trở thành bản năng, dù cho em có hận anh đến mấy, rất hận rất hận, thì tại sao, khi nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt em với bộ dạng này, mặc dù cao ráo, đẹp trai, nhưng cũng gầy gò, tiều tụy thì lòng của em lại liền khổ sở như vậy? Anh đã từng dứt khoát kiên quyết vứt em đi để lựa chọn một cô gái khác, nhưng cô ấy lại cũng không có chăm sóc tốt cho anh. Phượng Vi Nhiên, đây rốt cuộc nghĩa là sao? Không cảm thấy quá buồn cười sao? Anh đặt anh ở vị trí nào? Lại đặt em ở vị trí nào? Anh bảo em, làm sao mà chịu nổi được đây?

Ngày 29, tháng 8, trời nhiều mây.

“Chúng ta ở bên nhau lần nữa đi, trở lại bên cạnh anh.”

“Được.”

Em không biết anh là dùng loại tâm trạng gì khi nói ra những lời này, nhưng nghe xong em lại không chút nghĩ ngợi mà trả lời như vậy, hình như anh cũng rất kinh ngạc. Mắt không hề chớp nhìn em chằm chằm, giống như đang xác nhận thực giả trong lời nói của em. Em cười, một nụ cười không mang theo chút tình cảm. Nhưng Phượng Vi Nhiên, chắc chắn anh không biết, khi đó trong lòng em có bao nhiêu đau khổ. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Anh thật bản lĩnh, chỉ một câu nói liền gần như phá vỡ hết phòng bị lạnh lùng mà em đã thật vất vả mới xây dựng được. Nhiều năm như vậy, em vẫn là bại bởi anh, quân lính liền dễ dàng tan rã. Em thật là ngu ngốc, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, lại lần nữa nghĩa vô phản cố (*) nhảy vào, chỉ vì đó là anh…

(*) Ty Vy : làm việc nghĩa không được chùn bước.

Ngày 11 tháng 9, trời mưa.

Hôm nay, cực kỳ nhớ anh. Bảo bối, anh ở nhà, có phải là đang oán giận mẹ anh hay không? Thật xin lỗi, em không thể bảo vệ anh thật tốt!

Ngày 5, tháng 11, trời âm u.

Gần đây đa số đều bị người đặc biệt tính kế, bị người gài bẫy đến quán rượu, đối mặt với một đám cặn bã của xã hội, trong lòng tôi tràn đầy chán ghét. Có lẽ đây là nơi tôi ghét nhất trên đời. Trong lòng đột nhiên điên cuồng nhớ Phượng Vi Nhiên, nhưng mà, anh ấy sẽ không xuất hiện. A, đúng rồi, chúng tôi mới vừa gây gổ, bây giờ hẳn là anh ấy đang bị mẹ kéo đi xem mắt, giống như ở nơi này nhiều năm trước cũng trong hoàn cảnh tràn đầy bóng tối như thế này, em chỉ có thể nhớ đến anh, nhớ đến đau lòng.

Thật may là Nghiên Nghiên xuất hiện, tôi lại lần nữa tránh được một kiếp. Nhưng khi người đàn ông như thiên thần kia xuất hiện, tôi lại sững sờ. Trong mắt của anh ta, chăm chú như vậy, thủy chung chỉ khoá chặt một người, giống như người đó chính là cả thế giới của anh ta, ngoài ra không còn thứ gì khác. Nghiên Nghiên hoàn toàn dựa dẫm nhào vào trong ngực anh ta, anh ôm cô ấy thật chặt, tự nhiên mà thoải mái như thế. Một màn này, tốt đẹp đến mức làm cho người ta muốn khóc, lại làm cho người ta hâm mộ muốn nổi điên. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cả đời này, yêu một người rất dễ dàng, nhưng để hai người cùng lúc yêu nhau thì lại rất khó khăn, mà trong lúc bạn cần thì người bạn yêu có thể kịp thời xuất hiện hay không, cũng có thể cho bạn dựa vào hay không, thì càng khó khăn hơn. Điều này cần có bao nhiêu may mắn? Thật may là bạn tốt của tôi lại gặp được. Người kia tỉ mỉ che chở, dịu dàng cưng chiều cô ấy, ngay cả người khác nhìn vào cũng cảm thấy hạnh phúc, huống chi là chính cô ấy. Chỉ mong năm tháng khoan dung, khiến cho mối tình tràn đầy năng lượng này có thể vượt qua sóng gió mà tiếp tục kéo dài, khiến cho phần hạnh phúc này, sưởi ấm lòng người bạc bẽo, chứng kiến thế gian này vẫn còn thứ tốt đẹp tồn tại.

Cầu mong cho, cậu, mình… Tất cả chúng ta đều mạnh khỏe…

Ngày 24, tháng 11, trời nhiều mây.

Lúc gặp lại, dù cho tham muốn giữ lấy anh càng ngày càng mãnh liệt, dù cho có lúc sự gấp gáp, lo lắng, sợ hãi của anh, toàn bộ hóa thành cứng rắn và bá đạo làm cho em cảm thấy không thở nổi. Thì tình yêu của em đối với anh, lại chưa bao giờ ngừng lại. Càng ngày càng vùi lấp em thật sâu, làm sao bây giờ? Tương lai của chúng ta đang ở nơi nào?

Ngày 28 tháng 11, mưa lâm râm.

Tôi mơ, trong giấc mơ tôi thấy mình đang ở một nơi đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, ở đó chợt truyền đến tiếng khóc của trẻ con. Rất thanh thúy, rất đau lòng, nhưng cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể lần theo tiếng khóc không ngừng đi về phía trước, vẫn đi về phía trước. Rốt cuộc, trên đỉnh đầu chiếu xuống một cột sáng, ở bên trong cái vòng sáng đó, bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé trai, một mình cậu bé ngồi ở đó, lớn tiếng khóc. Dáng dấp của cậu bé đó thật đáng yêu, phấn điêu ngọc mài, cực kỳ giống Phượng Vi Nhiên khi còn bé, lòng của tôi lập tức liền mềm nhũn.

Cậu bé giống như bị người bỏ rơi, cánh tay nhỏ một mực quơ quơ, từng viên nước mắt lớn rơi xuống, xung quanh không có gì cả, trống trải, cậu bé ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, luống cuống lại khổ sở như vậy. . . . . . Tôi muốn đến gần cậu bé ấy, muốn ôm cậu bé vào trong ngực an ủi, nói với cậu bé rằng ‘Đừng sợ. Có mẹ ở đây, có mẹ ở đây’, nhưng giữa chúng tôi lại tựa như có một dòng sông nhỏ vắt ngang, tôi làm thế nào cũng không thể vượt qua được, mặc cho lòng của tôi nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn cậu bé, cái gì cũng không làm được.

Đứa bé kia rất u oán nhìn tôi… lòng của tôi đột nhiên run lên một trận, bị ánh mắt này của cậu bé nhìn làm cho tôi một hồi kinh hãi, lại tan nát cõi lòng. Cậu bé khóc nói: “Mẹ, mẹ, tại sao mẹ không quan tâm con?” Giọng nói rất uất ức, đầu mũi nhỏ hồng hút hấp, một thoáng là làm người thương yêu, cũng khiến cho lòng người vô cùng chua xót.

Trong lòng tôi đau đớn, ‘Con ngoan, không phải mẹ không quan tâm con, con đáng yêu như vậy, làm sao mẹ có thể không quan tâm con chứ? Mẹ rất yêu con, rất yêu rất yêu con. . . . . . Đừng sợ, con ngoan của mẹ’. Tôi lảo đảo đi về phía cậu bé, cố gắng muốn đến gần cậu bé, thế nhưng lúc này lại xuất hiện một đứa bé trai khoảng bốn tuổi, cậu bé đứng bên cạnh đứa bé kia, cũng dùng một loại ánh mắt rất u oán nhìn tôi, mang theo tố cáo nói: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n “Cô từ bỏ chúng tôi, cô không phải là người mẹ tốt, chúng tôi cũng không cần phải để ý đến cô nữa.” Tiếp đó, đứa bé nhỏ cũng đứng lên, cậu bé nắm tay anh trai, trên mặt vẫn còn nước mắt. Sức sát thương của những lời này quá lớn, còn khổ sở hơn là đâm một dao vào người tôi, lòng tôi đau đến khó có thể hô hấp.

Tôi không ngừng kêu lên, không phải như vậy, không phải như vậy, nhưng đã không còn cơ hội nữa. Cột sáng biến mất, hai đứa bé cũng biến mất, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một mình tôi trong một mảnh bóng tối này bi thương hét to. . . . . .

Ngày 1 tháng 12, trời mưa.

Hai ngày nay chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu liền tràn ngập tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng bọn chúng uất ức kêu: “Mẹ, mẹ. . . . . .” , thế giới của tôi đều là một mảnh bi thương…

Ngày 2 tháng 12, trời mưa.

Là báo ứng sao? Bởi vì mẹ không bảo vệ các con thật tốt, cho nên ngay cả trời cao cũng cảm thấy mẹ không thích hợp làm mẹ của các con. Ông ấy đã một lần nữa tước đi quyền lợi có được các con của mẹ, vì vậy các con thật sự không trở về được nữa…

Thật xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt. Thật xin lỗi, mẹ đã làm cho các con chịu khổ. . . . . . Nếu như có kiếp sau, có thể tha thứ cho mẹ hay không, cho mẹ một cơ hội, đừng không để ý đến mẹ. Trở lại bên cạnh mẹ được không? Mẹ bảo đảm, lần này, mẹ nhất định sẽ bồi thường cho các con thật tốt, che gió chắn mưa cho các con, nuôi các con khôn lớn, tuyệt đối không để cho các con chịu bất kỳ khổ sở nào…

Ngày 7 tháng 12, trời âm u.

Cuối cùng bươm buớm vẫn chỉ bay lang thang, thiêu thân dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạy thoát được số phận bị lửa thiêu. Em không muốn chịu thua, nhưng thật sự rất mệt mỏi. Ở trong trận đấu tình yêu dài đằng đẵng này, gần như đã rút sạch tất cả hơi sức của em, nếu không phải là không bỏ được, nếu không phải là không bỏ được thì có lẽ sẽ không phải rơi vào kết quả thương tích đầy mình như thế này. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng mà em lại chưa từng hối hận, có tình yêu, có anh, có kỉ niệm, tất cả đều tràn đầy cả cuộc đời em như vậy. Dù có khổ sở nhiều hơn nữa thì cuối cùng rồi cũng sẽ chết đi.

Nhưng Vi Nhiên, nếu như bi thương là kết cục đã định trước của chúng ta thì không thể ích kỷ như vậy nữa, kéo cả anh và em cùng nhau rơi xuống địa ngục, để cho anh tiếp tục công việc khổ cực như vậy.

Anh xem, nhiều ngày như vậy, anh luôn sa sút tinh thần hơn em, trong mắt thường giấu đau đớn. Anh đứng trước mặt em, cẩn cẩn thận thận quan tâm đến tâm trạng của em như vậy. Phượng Vi Nhiên, nhưng anh có biết hay không, rằng em cũng đau lòng biết bao khi nhìn thấy anh như vậy?

Ngày 8, tháng 12.

Chia tay, rốt cuộc vẫn phải nói ra miệng. Ngoài cửa sổ ánh sao óng ánh, lòng của em nhưng lại như mưa to trút xuống, một mảnh ẩm ướt. Em quay lưng về phía anh, từng câu nói trái lương tâm khạc ra từ trong miệng, cố làm ra vẻ lạnh lẽo vô tình, tự cho là gạt được mình, gạt được anh… Nhưng cuối cùng ngay cả xoay người nhìn anh một cái em cũng không có can đảm, em sợ em vừa nhìn thấy bộ dạng bị tổn thương của anh thì cái gì nên ngụy trang em cũng duy trì không nổi nữa. Cho nên, cứ như vậy đi, không thể nắm tay ở bên nhau thì hãy quên đi tất cả. Anh còn con đường anh phải đi, chỉ cần anh được tốt nhất thì đây chính là kết cục tốt nhất mà em có thể làm được.

Nếu như may mắn chúng ta có thể gặp lại vào kiếp sau, thì đến lúc đó có thể đừng yêu mệt mỏi như vậy nữa có được không?

. . . . . .

Phượng Vi Nhiên nhanh chóng lật xem một lượt, trong đôi mắt in bóng những dòng chữ trên trang giấy kia cũng dần dần biến sắc.

Chữ viết thanh tú sạch sẽ, mang theo nỗi thê lương phát ra từ tận đáy lòng người viết. Giống như dẫn anh đi vào sâu trong lòng cô, vào trong thế giới mà anh vẫn luôn tìm kiếm nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy dấu vết kia, hiểu được những cay đắng ngọt bùi giấu trong lòng mà cô chưa từng nói ra.

Thì ra đứa bé kia cũng là của anh, cho tới nay cô luôn vì mình không bảo vệ con tốt mà tự trách, khổ sở; thì ra từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng muốn rời khỏi anh, dù là chịu nhiều tổn thương hơn nữa thì cô vẫn luôn lựa chọn ở lại bên cạnh anh, chỉ vì cô yêu anh, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thì ra tình yêu của cô đối với anh nhiều hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cô là yêu anh như vậy, yêu đến không màng mọi thứ, yêu đến vết thương chồng chất, cũng yêu đến trong khi mình đang mang trăm ngàn vết thương mà vẫn đau lòng khi thấy anh khổ sở, mà lơ là bản thân; thì ra. . . . . . Cô chịu hết tất cả khổ sở, là vì anh.

Một câu đơn giản ngắn ngủi lại xen lẫn vô cùng đau đớn, kiên cường trong tuyệt vọng, cố gắng kiên cường trong tuyệt vọng…

Anh giống như nhìn thấy cô nở nụ cười quyến rũ xoay người lại nhìn anh, trong cặp mắt sâu thẳm xinh đẹp là nồng nặc ưu thương, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra nửa phần ở trước mặt người khác.

Chữ viết in vào trong mắt, cũng giống như từng cây dao nhọn đâm vào trên người anh, ghim vào da thịt anh, thấm vào trong lòng anh, từng khúc tận xương, máu tươi đầm đìa.

Ngực không kiềm chế được đau đớn, anh nắm vải áo trước ngực thật chặt, mặc cho đau đớn như bài sơn đảo hải này trong nháy mắt nhấn chìm anh.

“Tôi không yêu anh, từ rất lâu rất lâu trước kia đã không còn yêu. Phượng Vi Nhiên, buông tay đi thôi. Chuyện đứa nhỏ, là tôi tự làm tự chịu, tôi đã không muốn chơi tiếp nữa, cuộc chơi này, tôi đã sớm mệt mỏi, anh có biết mỗi ngày phải đối mặt với anh, tôi có bao nhiêu nhàm chán, bao nhiêu làm cho người ta chán ghét hay không? Như bây giờ, vừa vặn, hai người đều được giải thoát.”

Lời nói tàn nhẫn ngày xưa vọng về bên tai, lòng Phượng Vi Nhiên đau như đao cắt.

Chết tiệt, cô lại lừa anh.

Ngày 20, tháng 12, trời trong xanh.

Nếu đã thật sự yêu một người thì cho dù chết cũng muốn kéo đối phương theo, cả đời không thả ra, nếu như bởi vì đủ loại nguyên nhân mà buông tay người kia ra thì đó không khác gì đã chết, bởi vì trái tim đã vỡ nát, còn sống cũng không khác gì cái xác không hồn, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cho nên nhất định phải kiên trì phải dũng cảm, hai người tựa sát nhau thật chặt đối mặt với tất cả, dù là bị tổn thương cũng tốt hơn là để tương lai hối hận.

Không phải em nói dù chết cũng phải kéo anh đi cùng sao? Tại sao cuối cùng lại là bỏ qua chứ? Vu Tư Ngọc, em nói không giữ lời, em biết rõ loại khổ sở này mà vẫn bắt anh phải chịu đựng. Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Không có em, anh sống có khác gì cái xác không hồn đâu chứ?

“Vi Nhiên, anh hãy hứa với em. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải sống thật tốt. Không được tới tìm em, tự chăm sóc mình thật tốt, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, đừng vì bận rộn công việc mà không phân biệt được ngày đêm, cũng đừng uống rượu nữa. Em rất khỏe, có thể cách xa những thứ hỗn loạn này, có thể đi gặp con của em, bồi thường lại những gì mà kiếp này em thiếu bọn chúng, như vậy rất tốt. Cho nên anh cũng phải sống thật tốt, giống như em vẫn luôn ở bên cạnh anh vậy.”

Bờ biển xanh thẳm, bọn họ ngồi trên bờ cát, cô tựa vào trong ngực anh, nhìn mặt trời từ từ mọc lên. Sóng biển vỗ tới, lại lui trở về, cô ngồi trên xe lăn lẳng lặng dừng trên bãi cát.

Mặt trời ló dạng ở đằng Đông, chiếu rọi những vầng sáng màu vàng nhạt lên mặt sóng biển gợn lăn tăn, chiếu vào trên đất, chậm rãi kéo dài bóng dáng của bọn họ, hai bóng người tựa sát vào nhau, hài hòa trộn lẫn. Tô điểm thêm một chút ấm áp cho buổi sáng yên tĩnh tuyệt đẹp này.

Cũng vì đoạn tình cảm nhiều lần quanh co này, đặt lên một dấu chấm hết ưu thương triền miên.

Vào giờ phút này, anh rốt cuộc đã hiểu được nỗi lòng thật sự của cô, nhật ký trong tay, anh cũng không có can đảm xem tiếp nữa. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, gió lay rèm cửa sổ, trong phòng các khung hình được đặt khắp nơi, vẻ mặt tươi cười của cô vẫn toả sáng như hôm nào…

Đóng nhật kí lại, một tấm hình lộ ra. Phượng Vi Nhiên cầm 1 góc tấm hình, lấy nó ra.

Hình ảnh anh đeo tạp dề bận rộn ở phòng bếp rơi vào trong mắt.

Không biết cô chụp lúc nào, trong hình anh mặc quần áo ở nhà, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt. Dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ nhu hòa. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Phượng Vi Nhiên theo bản năng lật hình lên, chỉ thấy một dòng chữ nhỏ bắt mắt dược viết ở trên đó.

Cả đời hoa chỉ nở một lần, cả đời chỉ tương tư một người.

Một vệt nước mắt đã khô in trên giấy làm nổi lên hai chữ cuối cùng, chữ viết mơ hồ, làm cho trái tim anh cũng ươn ướt theo.

Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh cô ngồi trước bàn, bật đèn nhỏ, trong ánh sáng vàng nhạt, nghiêm túc từng chút từng chút viết xuống những chữ này. Chắc chắn là dịu dàng yên tĩnh, trong mắt có hơi nước mông lung, trong lòng cũng đã sớm vỡ thành một mặt hồ.

Máu thật giống như bị đông lại, Phượng Vi Nhiên đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lồng ngực giống như có thứ gì đó đang kịch liệt sôi lên, như muốn phá băng phun trào ra.

Anh lại lần nữa níu chặt lấy vải áo trước ngực mình, mặc cho đau đớn lan tràn khắp bốn chi (hai tay hai chân) trăm xương.

Nước mắt, không tiếng động rơi xuống.

Rơi vào trong cuốn nhật ký, giao hợp với nỗi khổ sở của cô.

Quý Nghiên xoay người, trong mắt cũng không khỏi dâng lên chua xót, cô lau khóe mắt một cái, mở miệng, mới phát hiện giọng đã sớm khàn khàn. “Tư Ngọc, là người dũng cảm nhất mà đời này tôi từng gặp.”

Cô ấy dũng cảm vì tình yêu như vậy, khiến Quý Nghiên rung động thật sâu.

Tốn hết hơi sức đi yêu một người như vậy, phải cần bao nhiêu can đảm mới làm được?

Cô vẫn luôn chưa từng nghĩ tới.

Thiêu thân lao đầu vào lửa, cho tới bây giờ đều là sự oanh liệt do người khác phác hoạ (*) ra.

(*) Ty Vy: vẽ bố cục chưa vẽ chi tiết, ý là chỉ nghe người khác miêu tả mơ hồ, không rõ nét.

Hôm nay lại trình diễn chân thật ở trước mặt cô, khi cô tận mắt thấy Vu Tư Ngọc vì yêu mà làm hết tất cả thì Quý Nghiên thật mặc cảm.

Ở trước mặt cô ấy thì tình yêu của cô, trong nháy mắt trở nên thật nhỏ bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK