Chừng một phút sau, hắn mới rời khỏi miệng Từ Gia, mũi kề mũi, thấp giọng cười:
“Nín thở không khó chịu à?”
Vừa nãy, khoảnh khắc Vệ Lăng Dương dán môi tới, Từ Gia liền ngừng hô hấp theo bản năng, nghe hắn nói thế cậu mới kịp phản ứng mà hít một hơi thật sâu:
“… Em quên mất.”
Do quá kích động. Từ Gia lặng lẽ bổ sung trong lòng một câu.
Chỉ một nụ hôn đơn giản mà Từ Gia đã kích động tưởng như mỗi lỗ chân lông trên người đều hé mở, rõ ràng trước kia hai người còn hôn kịch liệt hơn thế.
“Anh cũng thế.” Vệ Lăng Dương cũng hít một hơi thật sâu, sau đó tựa trán mình vào vai cậu, “Anh vui quá, hệt như năm đó em đồng ý quen anh vậy.”
Năm đó bên nhau, họ thường lén trốn trên giường hôn môi, hai con người ngây ngô chưa học được cách để thở, nghẹn đến khó chịu nhưng lại muốn tiếp tục thân mật với đối phương.
Từ Gia nhớ lại đoạn thời gian yêu nhau thời niên thiếu, khóe môi cũng cong lên, nghiêng đầu khẽ hôn vành tai của Vệ Lăng Dương, thấp giọng đáp:
“Em cũng vậy.”
Vệ Lăng Dương bèn bật cười thành tiếng, lại ngẩng đầu hôn cậu.
Cứ thế, hai người dính lấy nhau ở cửa một lúc, Từ Gia mới dẫn Vệ Lăng Dương vào phòng.
Vật dụng trong phòng không nhiều, được xếp gọn gàng ngay ngắn, Từ Gia vừa bước vào liền trông thấy khung ảnh trên bàn, đó là ảnh chụp của cậu và Vệ Lăng Dương.
Trong hình, bọn họ cười tít mắt nhìn về ống kính, độ tuổi 16-17 chưa từng in vết tích bị chèn ép bởi cuộc sống, mang theo hơi thở thanh xuân cùng tinh thần phấn chấn, men theo lớp khuất của quần áo, không ai nhìn thấy Vệ Lăng Dương đang lặng lẽ nắm tay cậu sau lưng.
Từ Gia vươn tay khẽ chạm vào mặt khung hình, như thể chạm vào những năm tháng xa xăm nhưng vĩnh viễn khắc sâu trong lòng ấy.
“Em đang làm gì thế?”
Phía sau truyền đến tiếng Vệ Lăng Dương, Từ Gia quay đầu, thấy hắn đứng đằng sau hỏi mình.
“Ngắm phòng của anh.” Từ Gia thu mắt lại, đi qua kéo hắn ngồi xuống giường.
“Phòng đẹp hơn anh luôn à?” Vệ Lăng Dương nhướng mày, “Dù sao em cũng ở đây, muốn ngắm lúc nào chẳng được, chi bằng hiện giờ ngắm anh đi.”
Bấy giờ Từ Gia mới nhớ ban nãy hắn nói với chị Ngô sau này mình sẽ ở đây, lại nhớ Hà Mẫn Ngọc đang chăm sóc Vệ Trọng Tề làm vật lý trị liệu, cảm thấy không ổn tí nào:
“Em vẫn nên về nhà mình thôi, mai em lại đến thăm anh.”
“Đi đi về về cực em lắm, cũng đâu phải chưa từng ở chung.” Vệ Lăng Dương không đồng ý, “Hơn nữa giường anh cũng lớn, hai người ngủ không chật đâu.”
Dù nói vậy, nhưng trước kia hai người ăn chung ngủ chung là dưới điều kiện trưởng bối không biết quan hệ của họ, sau khi trải qua nhiều chuyện, Từ Gia không thể không để tâm đến điều này, nhất là ba mẹ Vệ Lăng Dương còn ở đây.
“Không cực đâu, bên này có xe tốc hành, với lại nhà em cách đây không xa, em …”
“Em sợ mẹ anh đúng không?” Vệ Lăng Dương ngắt lời cậu.
“Không phải” Từ Gia phản bác theo bản năng, “Dì Mẫn tốt với em như thế, sao em có thể sợ dì, chẳng qua em muốn thuận đường quay về nhà xem thế nào, lâu rồi em không về …”
“Nhà trống có gì đẹp?” Vệ Lăng Dương nhướng mày, không hài lòng với lý do thoái thác cậu đưa ra, “Đã nhiều năm tụi mình không gặp, chẳng lẽ em không muốn nhìn anh nhiều thêm chút sao?”
Lời hắn nói tựa như cây kim đâm vào trái tim Từ Gia, khiến cậu chẳng biết nên nói gì.
Sao em lại không muốn nhìn anh? Từ Gia lặng lẽ cười khổ.
Năm đó cậu chẳng màng cơ thể đang phát sốt, kiên trì băng qua đại dương đến gặp Vệ Lăng Dương một lần, sao có thể không muốn nhìn hắn.
Cậu im lặng làm Vệ Lăng Dương nhận ra mình lỡ lời, thầm mắng mình trong lòng một tiếng, hắn dịch thân dưới kề sát vào người Từ Gia, tỏ ra đáng thương:
“Em ở lại đi, anh ngủ một mình, tối muốn uống nước tìm chẳng thấy ly, anh cũng đâu thể bắt chị Ngô một ngày trông nom suốt 24 tiếng.”
Từ Gia nhìn cái bàn bên cạnh, siêu giữ ấm cùng ly nước đặt trên đó, cách giường một khoảng, có lẽ sợ để quá gần nửa đêm sẽ bị Vệ Lăng Dương va trúng, điều này khiến cậu không khỏi nghĩ tới trước kia, liệu Vệ Lăng Dương rót nước có từng bị phỏng hay không.
Vệ Lăng Dương vẫn đang chờ cậu trả lời, Từ Gia biết mình không thể từ chối, cũng chẳng nỡ cự tuyệt, vả lại nếu đã quyết định ở bên nhau, có vài vấn đề sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt.
“Được rồi.”
Như thể đã đoán được trước cậu sẽ trả lời như thế, Vệ Lăng Dương cong môi, ôm chầm cậu hôn một cái, vì nhìn không thấy nên hôn trúng tóc bên tai của cậu, điều này khiến hắn hơi khó chịu, bèn đưa tay vuốt mặt Từ Gia, xoay mặt cậu về phía mình hôn mấy cái.
Trước đây Vệ Lăng Dương cũng như thế, hễ có cơ hội là sẽ lại quấn quýt Từ Gia hôn không ngừng, thói quen này đến tận bây giờ vẫn không đổi, dính người tới mức Từ Gia chịu không nổi, bèn đẩy mặt hắn ra:
“Anh khoan hẵng làm rộn, em có chuyện quan trọng muốn hỏi anh.”
“Em nói đi.” Vệ Lăng Dương nghịch ngón tay cậu, cười hì hì, “Anh nghe.”
“Mắt anh rốt cục bị làm sao, đừng lấy lệ với em.” Từ Gia nghiêm túc hỏi, cậu không thể nhận lí do thoái thác qua quýt của hắn, “Anh đã bị thế này bao lâu, có đau không?”
“Không đau.” Vệ Lăng Dương nhận ra sự cẩn thận trong giọng cậu, nên thu hồi thái độ cợt nhả, “Thật sự không đau, em đừng lo, ngoài không nhìn thấy thì anh không có cảm giác gì hết.”
Nghe hắn nói không đau Từ Gia mới thoáng yên tâm, lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Vệ Lăng Dương đơn giản giải thích nguyên nhân với cậu.
Hai năm trước, hắn đi cùng bạn đến viện nghiên cứu, lúc ở phòng thí nghiệm, một nhân viên thao tác sai dẫn đến dụng cụ thí nghiệm phát nổ, hậu quả hai người chết ba người bị thương, hắn là một trong hai người đó.
Sự cố lần đó khiến hắn nằm viện hơn nửa tháng, ánh mắt cũng bị thương vào lúc ấy.
Hắn dùng giọng điệu thoải mái kể lại, song Từ Gia nghe mà trong lòng hoảng sợ, cậu không thể tưởng tượng nổi tình huống khi ấy nguy cấp cỡ nào, may mà Vệ Lăng Dương có thể sống sót trong thời khắc nguy hiểm đó.
Mặc dù Vệ Lăng Dương nhìn không thấy, nhưng cũng cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng của cậu thông qua lực nắm tay, hắn bèn an ủi:
“Không sao mà, chẳng phải anh vẫn khỏe mạnh sao? Em đừng sợ.”
“Sao em có thể không sợ.” Từ Gia thấp giọng, nghĩ bụng, suýt chút nữa em không còn gặp lại anh nữa, sao em có thể không sợ.
“Thực ra lúc ấy anh cũng sợ lắm.” Vệ Lăng Dương cười nói, cố gắng hòa giải bầu không khí, “Lúc chờ cứu viện anh vẫn còn ý thức, khi đó anh đã nghĩ, nếu anh chết, anh sẽ không còn được gặp em nữa, anh đây nhất định chết không nhắm mắt …”
“Đừng nói bậy!” Từ Gia lập tức ngắt lời hắn, có lẽ từng trải qua cảm giác gần kề cái chết khi chìm vào nước ở Vân Nam, Từ Gia rất sợ phải nghe đến chữ “chết”.
“Anh không có nói bậy.” Vệ Lăng Dương lắc đầu, “Lúc đó anh cảm thấy mình sắp chết rồi, anh muốn gọi điện cho em, muốn nghe giọng em, di động ở ngay trong túi, thế nhưng anh không còn sức để lấy ra.”
Sự cố phát sinh một cách bất chợt, khi đó Vệ Lăng Dương cách nguồn nổ chỉ có mấy mét, xung lực vụ nổ hất văng hắn, nặng nề đập vào một dụng cụ khác.
Trong quá trình chờ cứu viện, hắn có thể cảm nhận được máu chảy không ngừng làm ướt một bên mặt của mình, cả người đau đớn, đó là lần đầu tiên hắn thấy tử vong cách mình gần đến vậy.
Lúc ấy hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến người cha đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, nghĩ đến người mẹ buổi sáng chuẩn bị điểm tâm cho mình, nghĩ tới bạn bè ở tổ quốc xa xôi.
Nhưng hắn vẫn nghĩ đến Từ Gia nhiều nhất, Từ Gia mà hắn yêu.
Hắn không dám tưởng tượng nếu mình cứ chết đi như thế, Từ Gia sẽ đau đớn tới mức nào.
Hắn nghĩ mình không thể chết, hắn còn muốn sống để quay về gặp Từ Gia, vậy mà không ngờ tuy sống sót, hắn lại chẳng thấy được gì.