(*)Mạn Môn /曼门/ là phiên âm Hán Việt, phiên âm tiếng anh là Manmen.
Ca Lợi Á /哥利亚/ là phiên âm Hán Việt, phiên âm tiếng anh là Goliath.
Mình không biết nên edit tiếng Hán việt hay hơn hay tiếng Anh hay hơn. Các bạn góp ý nhé! Nếu bạn nào biết tên chính xác của hai nước này thì cứ comment, mình xin đa tạ chứ mình chịu, đã search nát cả rồi nên mới nói đại là do hư cấu T_T
Không phải quốc gia nào, nơi chốn nào cũng đều hoà bình thịnh vượng.
Hai năm trước Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh đã từng đến đóng quân tại Đại sứ quán Trung Quốc ở Ca Lợi Á, biết rất rõ tình hình bên kia, mặc dù hai năm nay dường như đã thiết lập hoà bình hơn trước rất nhiều, nhưng là vẫn có hơi loạn, anh không yên lòng, dặn dò rất nhiều điều trong điện thoại, còn có làm thế nào để phòng thân vân vân.
“Cẩn thận một chút, có được không?” Lục Trác Phong thấp giọng nói, “Đừng để anh lo lắng.”
Minh Chúc nhịn cười không được: “Em biết rồi, bọn em mười mấy người cùng đi, thật sự sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lục Trác Phong dập tắt điếu thuốc, liếm bờ môi hơi khô, “Được, nhớ kỹ lời anh dặn là được rồi, quay về ăn cơm đi.”
“Em trở về sẽ đi quân khu tìm anh.” Minh Chúc nói.
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười: “Được.”
—————-
Sau khi trở lại phòng bao.
Minh Chúc đem những việc Lục Trác Phong dặn dò nói cho bọn họ, Khương đạo nói: “Biên kịch chính nhất định phải đi theo, những phó biên tập khác có thể lựa chọn không đi.”
Tình hình bên phía Ca Lợi Á trước đây Khương đạo cũng có biết qua, cũng đã thăm dò ý kiến của những đạo diễn phim điện ảnh đã từng quay phim ở đó trong vòng ba năm trở lại đây, thấy không nghiêm trọng đến vậy, những việc Lục Trác Phong dặn dò phải chú ý đặc biệt có lợi.
Hai năm gần đây những người xảy ra chuyện ở nước ngoài càng ngày càng nhiều, có khi cả thi thể cũng không tìm thấy, không phải doạ người nhưng thật sự ra nước ngoài thì càng phải chú ý.
Lâm Tử Du cắn đũa, có chút do dự, “Nếu vậy, tôi vẫn là không nên đi thì hơn.”
Khương đạo cười nhẹ, “Cũng được, không đi thì lên tiếng, tôi sẽ huỷ vé máy bay.”
Đường Vực gắp một miếng thịt bò kho tương, lạnh nhạt nói: “Tôi ngược lại thật muốn đi xem sao.”
Đường Hinh lập tức nói: “Tôi đi, Minh Chúc đi tôi chắc chắn phải đi.”
Đường Vực lườm cô nàng một chút.
Minh Chúc nhìn về phía Đường Hinh, cố ý nói: “Tối hôm qua cậu cũng không có nói như vậy, tối hôm qua rõ ràng cậu nói không muốn đi cho lắm, quá mệt mỏi.”
Mặt Đường Hinh có chút đỏ lên, chết cũng không thừa nhận: “Tớ làm gì có nói như vậy chứ? Cậu nhớ nhầm rồi.”
“Đường tổng anh cũng đi sao?” Khương đạo hỏi, “Nhưng vé máy bay vẫn chưa đặt mà.”
Đường Vực chậm rãi ăn đồ ăn, nguyên một bàn chỉ có một mình anh ta đang động đũa, “Ngày mai tôi phải đi công tác, khoảng chừng hai ba ngày là xong việc, đến lúc đó mới đi qua, chủ yếu là do chú nhỏ tôi muốn đi, khoảng thời gian gần đây vết thương ở chân lại tái phát nên phải nghỉ ngơi, nhưng cũng không chịu ngồi yên, nói cái gì mà ông ấy dù sao cũng là chỉ đạo quân sự, cho ông ấy đi theo nhìn xem, hẳn là đối với mọi người sẽ có thêm sự trợ giúp.”
Thì ra là vậy.
Khương đạo lại hỏi lại một lần, ngoại trừ Lâm Tử Du, những người khác đều xác định sẽ đi.
Buổi tối Minh Chúc gọi điện thoại cho bà ngoại, mỗi tuần cô đều gọi điện thoại cho bà ngoại hai ba lần, nhiều năm như vậy đã thành thói quen, ngày mai phải ngồi máy bay một thời gian lâu như vậy, sợ bà ngoại tìm không thấy cô lại sốt ruột.
Bà ngoại nhận điện thoại rất nhanh, Minh Chúc cười: “Bà ngoại.”
“Đây.” Bà ngoại rất vui vẻ, “Con khi nào thì trở về vậy, cả mấy tháng rồi còn chưa trở về lần nào cả.”
Khoảng thời gian này quá bận rộn, Minh Chúc có chút áy náy, “Tháng sau con sẽ sắp xếp thời gian trở về thăm bà và bà Từ, bà Từ mấy ngày nay … vẫn khoẻ chứ?”
Hàng năm vào khoảng mấy ngày giỗ của Từ Duệ, cảm xúc của bà Từ cũng không quá tốt, chỉ toàn thở dài, có lúc nghiêm trọng hơn còn bị bệnh phải nằm viện.
Bà ngoại muốn nói lại thôi, Minh Chúc nhíu mày, “Sao vậy? Bà Từ có phải là bị bệnh hay không?”
“Haizz, là bệnh cũ, chính là tim thở không ra hơi, mấy ngày nay nhiệt độ không khí hạ thấp, có bị cảm đôi chút.” Bà ngoại an ủi cô, “Không có chuyện gì đâu, con không cần phải lo lắng, bà Từ của con đã khoẻ hơn nhiều rồi.”
Minh Chúc nhẹ nhàng thở ra, có chút khổ sở, cô đúng là đã quá lâu rồi không trở về.
Nói với bà ngoại chuyện đi công tác, xong lại dặn dò bà cùng bà Từ cố gắng giữ gìn sức khoẻ, rồi cúp điện thoại.
Thu xếp hành lý xong xuôi đâu đó, Minh Chúc nằm trên giường, nhắn vài tin nhắn cho Lục Trác Phong, nói cho anh biết, sau khi trở về đợt này cô sẽ về trên trấn ngốc hai ba ngày.
Ngày hôm sau, một đoàn người lên máy bay.
Mười chín tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Khách sạn đã được đặt trước, có xe chuyên chở đến sân bay đón nhóm bọn họ, sau khi lên xe, Minh Chúc cùng Đường Hinh đầu cụng đầu, mệt mỏi không chịu được, Minh Chúc nhìn xem khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, lúc này ở Ca Lợi Á đã là mười hai giờ khuya, xe từ sân bay ra ngoài không nhiều, trong bóng đêm, ngoại trừ những chiếc xe nhỏ lẻ tẻ chạy xẹt qua, cái gì cũng không nhìn thấy, có hơi hoang vu.
Đường Hinh xem xét, run một cái, “Sao đột nhiên tớ lại sợ chứ?”
Minh Chúc cười cười: “Sợ cái gì?”
Đường Hinh thở dài: “Không biết nữa, mấy năm nay có quá nhiều vụ án khủng khiếp, bây giờ vừa mới ra nước ngoài đã cảm thấy không an toàn, vẫn là ở Trung Quốc của chúng ta là an toàn nhất.” Cô cười nhẹ, “Có Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc mà.”
Minh Chúc nghĩ đến Lục Trác Phong, cúi đầu cười cười, “Đúng vậy, có Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.”
Đường Hinh khoác vai cô, cười trêu chọc, “Còn có quân tẩu* nha.”
*chỉ những người vợ lính, là cách xưng hô tôn trọng.
Minh Chúc dường như dã bình tĩnh trở lại, nội thành vẫn rất yên tĩnh, nhưng địa điểm quay phim có hơi loạn, vị trí hơi xa một chút.
Khương đạo ngồi cùng trên xe cười vài tiếng, “Không sao đâu, nhóm chúng ta nhiều người như vậy, mọi người đừng tách khỏi nhóm là được rồi, có chuyện gì thì còn có mấy người đàn ông chúng tôi đây mà.”
Trở về khách sạn, mọi người bắt đầu cảm giác lệch múi giờ.
Minh Chúc và Đường Hinh hai người một phòng, hai người bị lệch múi giờ nên cũng không nghỉ ngơi được, một đêm không ngủ được chút nào. Hôm sau trời vừa sáng liền tỉnh dậy, cũng Đoàn làm phim ngồi xe đến địa điểm quay phim, phạm vị của địa điểm phay phim rất rộng, có mấy nơi nằm cách xa nhau, cũng không phải tập trung lại một chỗ. Một nhóm người bao gồm cả nhiếp ảnh gia và thợ quay phim ở địa điểm đầu tiên bắt đầu tiến hành quay phim chụp ảnh, Minh Chúc cũng cõng theo một cái máy ảnh DSLR vừa mới xuống xe liền bắt đầu chụp ảnh.
Nhóm sáng tạo chính công thêm nhân viên của Đoàn làm phim cũng phải gần hai mươi người, nhìn trùng trùng điệp điệp, cứ như một đoàn lữ hành.
Hai người phụ nữ đội khăn trùm đầu dẫn theo hai đứa trẻ đen nhẻm đều hiếu kỳ mà nhìn xem bọn họ.
Đường Hinh cởi áo khoác ra, “Nơi này giống như là đang trong mùa xuân vậy, thời tiết vẫn còn rất tốt.”
Thành Bắc hiện giờ đang là mùa đông, đã âm độ rồi, nhiệt độ trung bình ở Ca Lợi Á là 20 độ, thật rất giống mùa xuân, Minh Chúc chỉ mặc một cái áo len mỏng, Đường Hinh nghiêng đầu: “Tiểu chủ, chụp cho tớ một tấm với.”
Minh Chúc cười cười, giơ máy ảnh nhắm về phía cô nàng.
Đường Hinh kín đáo đưa di động cho cô, “Chụp bằng di động đi, nhớ chụp cho đẹp đấy, tớ muốn đăng lên vòng bạn bè.”
Minh Chúc cầm điện thoại lùi về sau mấy bước, Đường Hinh đi đến bức tường của công trình kiến trúc, cô cũng không cần mở app chỉnh sáng, ánh sáng nơi này rất tốt, mỗi một phân một góc của từng công trình kiến trúc tuỳ tiện chụp cũng ra được một tấm ảnh y như trong phim, rất đẹp.
Cô rất có tâm ngồi xuống, chụp Đường Hinh vừa cao lại vừa gầy, rất ảo diệu.
Cô kín đáo đưa di động cho Đường Hinh, nói: “Chụp mười mấy tấm, đều nhìn rất đẹp, cậu không thấy đăng lên một bức ảnh đang đi du lịch là có hơi ngớ ngẩn sao?”
Đường Hinh cúi đầu xem lại ảnh chụp, nhỏ giọng nói: “Gần đây không khí trên vòng bạn bè của tớ có chút quái lạ, Đường Vực nói người không biết còn tưởng anh ta thiếu nợ tiền lương của tớ, tớ đăng hai tấm ảnh, coi như là làm người bình thường một chút vậy.”
Minh Chúc nhịn cười không được, kín đáo đưa di động cho cô, “Cậu cũng chụp cho tớ đi.”
“Không phải cậu không thích chụp ảnh sao?”
“Chụp chứ.” Minh Chúc đi đến phía dưới tường thành, “Chụp cho Lục Trác Phong xem.”
“Chậc chậc chậc.” Đường Hinh cười híp mắt trêu chọc, “Nhìn xem, kẻ đang yêu đúng là không giống người thường mà.”
Buổi tối trở về khách sạn, một đoàn người toàn thân mệt mỏi lê lết, nhưng cũng chỉ mới đi được có hai địa điểm quay phim, đều tương đối gần nội thành, ngày mai vẫn còn phải tiếp tục.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người trở về phòng của mình.
Minh Chúc tắm rửa xong nằm trên giường nhắn tin cho Lục Trác Phong, cũng gửi ảnh chụp hôm nay qua, đợi rất lâu cũng không thấy anh trả lời, cũng không biết khi nào anh mới xem được.
Đường Hinh vừa đăng lên vòng bạn bè, một tấm cửu cung cách* gồm mấy tấm ảnh chụp phong cảnh, hai tấm hình chụp của cô ấy, phía dưới là một đống bình luận, đều đang hỏi cô nàng ở đâu, còn có người hỏi cô sao hôm nay không muốn làm phú bà nữa.
*là một tấm hình lớn ghép từ 9 tấm hình nhỏ. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Minh Chúc có rất nhiều bạn chung với cô, cô nhìn xem những bình luận phía dưới, muốn vui cũng không được.
Một lát sau.
Đường Vực bình luận một câu: “Tôi cũng muốn hỏi, sao hôm nay không muốn làm phú bà nữa?”
Tay Đường Hinh run lên một cái, điện thoại rớt mất, lăn ở trên giường.
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Đường Hinh nhặt điện thoại lên, ho khan thành tiếng: “Đường Vực hỏi tớ hôm nay sao không muốn làm phú bà, tớ phải trả lời sao đây?”
Minh Chúc kéo chăn đắp lên người, lại ngồi dậy, co chân ôm lấy đầu gối, nhìn thẳng vào cô nàng, mặt dựa trên đầu gối, “Cậu cứ nói cậu đang muốn tìm bạn trai.”
Đường Hinh: …
Nếu như không phải người khác cũng có thể nhìn thấy, cô thật sự muốn trả lời như vậy.
Đường Hinh nghĩ nghĩ, trả lời lại một cậu: “Bởi vì ông chủ không có thiếu nợ tiền lương của tôi không trả.”
Thành Bắc, vừa tới văn phòng, Đường Vực đang uống cà phê mém chút phun ra một ngụm, rút tờ khăn giấy lau miệng, bỗng nhiên có chút buồn cười, sờ sờ cằm, thật sự cười thành tiếng.
Tâm tình rất tốt.
Chậm rãi trả lời lại một câu: “Ông chủ xưa nay chưa bao giờ thiếu nợ tiền lương.”
Trả lời xong, để di động lên trên bàn, bắt đầu làm việc.
Vòng bạn bè của Đường Hinh chính thức hỗn loạn, mấy người bạn bên biên kịch còn đỡ, vẫn biết Tập Duệ không đời nào kéo tiền lương, ba mẹ và cô dì chú bác của cô nàng đều cho rằng khoảng thời gian trước cô nàng không được phát lương, nên mới một mực mộng tưởng trở thành phú bà.
Nhao nhao nhắn tin thăm hỏi, có người còn gửi qua mấy cái bao lì xì.
Ba mẹ cô nàng trực tiếng thưởng cho cô nàng một bao lì xì lớn.
“Lần này cậu thật sự trở thành tiểu phú bà rồi.” Minh Chúc ngã lăn ra giường, cười nửa ngày không dứt.
Đường Hinh bổ nhào qua, “Cười cái đầu cậu!”