• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã tới cuối năm, gần tới đêm ba mươi, đêm nay là hai mươi chín, người một nhà Xuân Phong đều khuya mới ngủ.

Người một nhà vây quanh đống lửa, vừa nói chuyện không đâu, vừa nướng đồ vật ăn, cho dù ngủ trễ cũng không cảm thấy thời gian qua chậm.

Bởi vì qua năm con trai sẽ chuyển ra ngoài, năm nay vốn là ngày nên vui vẻ, nhưng mỗi khi Vạn nương nghĩ tới trong lòng lại không có tư vị gì. May mà con trai không giống với hai tỷ tỷ, cách cũng không xa, ngay bên cạnh mí mắt mình, mình cũng có thể chăm sóc được.

“Nương, ngươi nhìn ta làm gì?” Hôm nay trong nhà làm thịt một con heo, Xuân Phong thích nhất là ăn thịt heo nướng, cũng không cần cho thêm gia vị gì, chỉ cần cho một ít muối lên trên sau đó nướng bằng lửa than cũng rất là mỹ vị.

Thấy con trai ăn uống càng ngày càng tốt, thế nhưng trên người cũng không được hai lượng thịt, Vạn nương ghét bỏ nói: “Ăn nhiều như vậy cũng không thấy ngươi thêm được miếng thịt nào, trước đây thì rất mập mạp, dáng vẻ cũng không giống như khỉ ốm như bây giờ.”

La Thông đang cùng cha uống rượu, nghe nương nói đến Xuân Phong trước đây, liền thuận miệng hỏi: “Nương, nhũ danh của Xuân Phong là gì?” Lúc đứa nhỏ sinh ra cơ bản đều có  nhũ danh, có những đứa cứ gọi cho tới lớn, có những đứa thì tới năm sáu tuổi thì không gọi nữa.

Nhũ danh trước đây của con trai là gì, Vạn nương thật đúng là không nói nên lời, trước đây đều gọi loạn, gọi gì gì đó đều có.

“Lúc mới vừa sinh chưa có tên liền trực tiếp gọi cục cưng, tới lúc lớn hơn một chút thì theo tỷ tỷ hắn gọi đệ đệ, lúc bốn năm tuổi thì gọi là Phong nhi, đợi tới hơn mười tuổi thì trực tiếp gọi Xuân Phong.”

“Rõ ràng phần lớn thời gian đều gọi nhi tử.” nghe cha mẹ nói đến cách gọi mình, Xuân Phong đột nhiên phát hiện không đúng, sau khi hắn nhắc nhở nương mình, chỉ đành nhận được một câu uy hiếp cùng ánh mắt xem thường.

“Không được sao?”

“Được được được, nương muốn kêu cái gì đều được ~” nhẹ nhàng di chuyển đến bên La Thông, Xuân Phong đang muốn hỏi nhũ danh La Thông một chút, nhưng lời vừa tới bên miệng lại ngậm miệng, lúc này không thể hỏi, lỡ như nói lỡ miệng thì lại phiền toái.

‘La Thông’ dù sao cũng là lớn lên ở trong thôn, cha mẹ hắn gọi hắn là cái gì, mình thì không biết, nhưng cha mẹ hẳn là biết đi.

Xuân Phong có băn khoăn không muốn nói ra, La Thông cũng thấy kỳ quái, hắn giơ tay sờ sờ đầu Xuân Phong, sau đó cười gọi hắn Phong nhi. Vợ chồng Vạn gia nhìn La Thông như vậy còn tưởng hắn uống say, nhưng Xuân Phong thấy hắn như vậy, nghĩ Phong nhi có phải là một nhân vật trong vở kịch nào đó hay không?

Xuân Phong cuối cùng cũng không biết Phong nhi làm cho La Thông bật cười là ai, bởi vì sau khi bọn họ đi ngủ, La Thông nói với hắn: “Nương nói ngươi ăn nhiều như vậy mà không có thịt, chúng ta làm chút chuyện để cho ngươi béo lên đi.”

Loại chuyện gì có thể làm mình béo lên? Xuân Phong nhất thời còn chưa phản ứng kịp, đợi cho cảm giác quen thuộc truyền khắp toàn thân, hắn mới biết được đây là có ý gì, mới nhắm mắt lại ôm lấy người.

Buổi sáng đêm 30, vợ chồng Vạn gia đều thức dậy rất sớm, nhưng hai đứa nhỏ ngủ dậy trễ, đợi cho bọn họ rời giường, trước cửa đã có một đống tạp vật để đốt lửa. đây là quy củ trong thôn, mỗi nhà vào đêm 30 đều phải có, năm rồi là hắn làm, không nghĩ tới năm nay lại ngủ quên.

“Nương, tiền giấy ở nơi nào? Ta viết phù tử đi.” Người trong thôn viếng mộ không phải ngày thanh minh mà là đêm 30, ngày tế tổ không phải đoan ngọ mà là ngày rằm trong tháng này.

Người Vạn gia trong thôn rất nhiều, tổ tiên đều là huynh đệ ruột thịt, nhưng hằng năm cũng không phải cùng nhau làm, bình thường tất cả mọi người đều là tự mình làm, tự mình làm vài năm mới có thể cùng nhau tế tổ.

La Thông đối với quy củ trong thôn đều không biết gì cả, lúc Xuân Phong làm việc, liền nhỏ giọng giải thích cho hắn, cũng có thể giúp đỡ  mọi người viết.

Cả buổi sáng đêm 30 Vạn gia rất náo nhiệt, bởi vì nhiều người trong thôn qua nhờ bọn họ giúp đỡ. Người trong thôn biết chữ rất ít, loại thời điểm này mọi người thường đi nhà thôn trưởng hoặc là tới Vạn gia.

Năm rồi đều là Xuân Phong cùng cha hắn bận việc, năm nay biến thành hắn cùng La Thông, La Thông cùng Xuân Phong viết một lúc, liền biết nên viết như thế nào, chính là viết tên và ngày sinh của tổ tiên lên tờ giấy trắng, sau đó ở bên cạnh ghi rõ tên của con cháu là được.

Lúc nhóm Xuân Phong vội vàng, Vạn nương cũng rất bận rộn, cơm tối đêm 30 cần rất nhiều, nàng phải chuẩn bị suốt một ngày.

Sau khi nhóm Xuân Phong bận xong, Vạn nương cũng vừa chiên xong một tô thịt, lúc bọn họ lên núi là đi cùng Vạn Đại Hoa, năm rồi Xuân Phong tự mình đi, bởi vì Lâm tử đi với nhị thúc hắn.

Trong thôn có quy củ ngầm, nữ nhi đã gả ra ngoài không thể trở về nhà  mẹ đẻ viếng mồ mả, nói là sợ hãi đoạt đi phong thủy nhà mẹ đẻ. Xuân Phong cùng La Thông đi tới mồ mả, trong lòng lại nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn hơi lo lắng, sang năm nên làm sao bây giờ ? đến lúc đó đại bá làm khó, cha nên làm sao bây giờ ? mình có nên lên núi xem ông nội hay không ?

Xuân Phong không hề có ấn tượng với ông nội của mình, lúc hắn chưa sinh ra, ông nội cũng không còn. Hắn thích ông nội đều là từ cha, từ nhỏ cha sẽ kể cho hắn nghe chuyện trước đây của hắn cùng đại bá, lúc cha còn nhỏ ông nội rất thương hắn, những ngày khổ cực của cha đều là bắt đầu từ khi ông nội không còn, bởi vì bà bất công.

« Cha ta nói, lúc hắn còn nhỏ, ông nội thường cho hắn ngồi lên cổ, một bàn tay thì nắm tay đại bá, mỗi lần ông nội đi trấn trên sẽ mang kẹo về cho hắn, bà thường nói con trai thì ăn kẹo cái gì, nhưng ông nội mỗi lần đều mang về. »

« Nhà các ngươi thương trẻ con là di truyền, đứa nhỏ tương lai của chúng ta ngươi cứ yên tâm chiều đi, ta làm mặt đen cho. »

« Không được ở trong này nói những lời như vậy, quỳ xuống dập đầu đi. » Sau khi đem thực ăn đặt lên mộ phần, Xuân Phong đốt nến thơm cùng tiền giấy xong, ba người cùng nhau dập đầu, sau đó còn muốn đem tiền dấy vung ra ngoài, muốn ném toàn bộ là được.

Sau đó chỉ còn một chuyện, đó là ăn luôn những đồ vừa mới cúng. Lúc Xuân Phong còn nhỏ, luôn không hiểu vì sao phải ăn luôn những đồ cho ông nội rồi mới trở về, hiện tại có thể hiểu, có thể những món ăn này đã nhận được chúc phúc của tổ tiên, cho nên mới phải ăn xong mới được về.

Bởi vì biết có quy củ này, ba người mang đồ đi cũng không nhiều, tửu lượng Xuân Phong không tốt, liền tượng trưng uống một ngụm liền thôi, còn lại hai người chia nhau uống hết.

Có lẽ có ý thức phòng cháy chữa cháy của hiện đại, La Thông sợ sẽ đốt núi nên vẫn chú ý đốt tiền giấy, nhưng khi nhìn kĩ mới phát hiện nơi này không thể đốt ra cái gì được.

Mồ mả Vạn gia nằm ở một khối đất bằng phẳng ngay giữa sườn núi, xung quanh triền núi không có núi hoang mà là đồng ruộng, có đồng ruộng chắc chắn có nước, lửa ở núi này đương nhiên không thể cháy được.

Lúc mấy người chuẩn bị xuống núi, đụng phải Lâm tử cùng cha hắn. lúc nhìn thấy Lâm tử Xuân Phong rất là cao hứng, dù sao Lâm tử còn biết trở về viếng mồ mả tổ tiên, đây là chuyện tốt.

Xuân Phong thật vui vẻ khi bọn Lâm tử trở về, đường ca hắn thấy Xuân Phong cùng La Thông liền đen mặt, trên mặt tất cả đều là phẫn nộ, chỉ vào Xuân Phong mắng : « Vạn Xuân Phong, đầu óc ngươi có phải có vấn đề hay không ? ngươi nhìn xem tẩu tử ngươi khi nào đến viếng mồ qua ? La Thông kia mặc dù là nam, nhưng hắn vào Vạn gia rồi cũng nên tuân thủ quy của Vạn gia, hơn nữa ! đây cũng không phải là quy của của một mình Vạn gia cũng là quy củ trong thôn, tức phụ không thể đến viếng mồ mả. »

Hiện giờ mọi người đều không biết hôn nhân giữa Vạn gia cùng La Thông là chuyện gì xảy ra, chỉ biết việc hôn nhân là làm ở Vạn gia, hai người cũng vẫn ở tại Vạn gia, lâu như vậy liền xác định La Thông ở rể Vạn gia.

Vạn Đại Quân cũng cho là như vậy, cho nên lúc nhìn thấy La Thông hắn thực tức giận, nhưng kỳ thật không chỉ có La Thông, một nhà nhị thúc mình đều làm cho hắn tức giận.

Hắn thủy chung cảm thấy tiểu ca nên lập gia đình, mặc kệ có ở lại trong nhà hay không, tóm lại chính là đầu sỏ gây nên chuyện cho người ngoài chiếm tài sản trong nhà !

Một chút tâm tư này của ca ca, trong lòng Đại Hoa rất rõ ràng, nhưng hiện tại hắn không muốn nói chuyện với đại ca mình, cho nên không hề liếc mắt nhìn ca ca mình, chỉ là nói với Xuân Phong : « Đi thôi, trong nhà đang chờ chúng ta. »

« Hừ ! hắn còn chưa tính, ngươi là một người ngoài, dựa vào cái gì…. »

« Cha ! đó là nhị thúc ! »

« Nhị thúc gì mà nhị thúc ? ông ngươi đã sớm đuổi hắn ra khỏi cửa không biết sao ? » Vạn Đại Quân cũng không muốn kiếm chuyện với đệ đệ, nhưng chỉ vì đệ đệ quật cường, hiện giờ hắn không được sống khá giả, trong lòng hắn khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.

Cha hắn là lão hồ đồ, bởi vì liên quan đến đệ đệ nên không muốn thấy hắn, luôn cảm thấy bọn họ cùng một mẹ sinh, khẳng định là có tâm tư giống nhau, cũng không phải thứ tốt gì ! gần đây lão già kia ngày ngày uống thuốc bổ, còn muốn sinh thêm một đứa !

« Xuân Phong, các ngươi đi về trước đi. »

« Ca…. »

« Trở về đi, ta còn có chút chuyện muốn nói với hắn. La Thông, mang Xuân Phong về trước đi. » Không muốn Xuân Phong bị liên lụy, Vạn Đại Hoa cảm thấy ca ca ruột của mình cũng không phải huynh đệ của hắn, như vậy mình ít nhất phải che chở người coi mình là ca ca.

Nhiều ngày như vậy, oán hận trong lòng Vạn Đại Hoa không chỉ đối với cha mình ! hắn hận còn có đại ca mình, đại ca ruột của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK