• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đón giao thừa, 10 giờ 48 phút tối, du thuyền sòng bài rời cảng.

Ôn Chí Trăn trò chuyện đôi ba câu với bạn cũ xong, sau đó trở lại phòng nghỉ ngơi, chờ thuyền ra khơi, khu giải trí mở cửa.

Khang Gia Nhân ngồi bên mép giường vỗ về, giúp ông ta dém chăn, đợi ông ta vào giấc. Ôn Chí Trăn vịn tay lên đầu gối cô nàng, được phục vụ hết sức vừa lòng.

Nửa tiếng sau, đầu Khang Gia Nhân đang tựa bên mép giường bỗng gục xuống, cô nàng tức thì giật mình dậy. Ôn Chí Trăn đã vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tiếng thở rất trầm, dường như còn vang tiếng ngáy.

Cô nhìn chòng chọc vào gương mặt đó, có đôi chút nếp nhăn, giữa những đường nét có thể nhận ra được sức cuốn hút thời trẻ. Cô đã từng gặp cậu cả Ôn, một chàng trai hết sức quý ông và phong độ, cô thật lòng cầu khẩn rằng hai ba chục năm nữa anh sẽ không trở thành như Ôn Chí Trăn.

Thiếu nữ đều ôm ảo tưởng thần thánh với nam thần, tới chết cũng không phá nổi.

Cô đứng lên đi lấy túi, phía dưới cùng có cất giấu một con dao sắc bén, không dài không ngắn, vừa đủ để đâm xuyên tim Ôn Chí Trăn. Cô chỉ có thể đâm một lần, cần phải một đao trí mạng.

Kì thật giây phút đó trôi qua chớp nhoáng, thật sự mau không tưởng nổi, chung quy vẫn là đứa con gái mới đôi mươi, ngay lúc mấu chốt nhất định sẽ xuất hiện sai lầm --- Tô Khởi quá thấu hiểu cái cảm giác này, có ai sinh ra biết làm điều ác chứ?

Không phải Bảo San, Bảo Trân cũng không, đương nhiên càng không phải là Khang Gia Nhân, cô gái không phân rõ thứ đang theo đuổi là tình yêu hay tiền tài.

Vốn cho rằng đã nhắm chính xác ngay tim để cắm dao, song Ôn Chí Trăn hơi nhích người, gối đầu quá cao, ông ta ngủ không thoải mái.

Mũi tên đã bắn ra không thể thu về, cô đã cắm đi xuống, chỉ lệch mỗi một tấc, Ôn Chí Trăn trợn mắt hét toáng, lập tức tóm lấy cánh tay cô nàng, giật ném phắt ra cùng với con dao nhỏ.

Ông ta bạt tai cô nàng một cái, Khang Gia Nhân ngã lên thảm trải sàn, con dao dính máu cũng rớt xuống một bên. Màu của thảm quá đậm, không nhìn ra được có dính máu hay không.

"Con khốn! Con chó tao nuôi còn trung thành hơn mày."

Trong chớp mắt ấy Khang Gia Nhân phán tử hình cho chính mình, cô thất bại.

Một bên mặt nóng rát sưng đau, cô bật cười lên tiếng: "Sai, chó ông nuôi ít ra không cần ăn ma tuý."

"Tao bạc đãi mày bao giờ chưa? Mày còn nhỏ, theo tao mấy năm rồi làm nghề gì đó kiếm sống, còn tốt hơn nhiều so với dậy sớm thức khuya đi đóng phim!"

"Tới đó tôi đã sớm nát bấy từ đầu đến cuối, còn bắt đầu lại lần nữa kiểu gì?"

Tên thương nhân xảo trá Ôn Chí Trăn này, sao có thể làm ăn lỗ vốn được? Ông ta bỏ tiền mua đứt cơ hội cô vốn có thể có để thay đổi cuộc đời, muốn cho nó hoàn toàn nhiễm bệnh, bị ăn mòn, bị huỷ diệt.

Chân đàn ông mang vớ trắng đá phịch vào bụng, vào ngực cô, thật đau quá.

"Là ai sai mày làm vậy? Mày nói mau, tao sẽ tha cho mày một mạng."

"Không ai sai khiến tôi hết, là tôi tự nguyện, ông huỷ diệt tôi, tôi cũng muốn huỷ diệt ông!"

Nhân lúc ông ta chưa chuẩn bị, cô nàng nhặt dao lên đâm tới loạn xạ. Ôn Chí Trăn né đi, lại đá vào một chân cô. Khang Gia Nhân ngã xuống, đau thấu không thôi.

Ôn Chí Trăn giật cây dao ra, ngồi xổm bên cạnh cô, lại bạt tai cô hai phát nữa. Kế đó mũi dao cắm xuống đùi cô, Khang Gia Nhân rên gào xé ruột, khiến cho vệ sĩ gần đó phải đẩy cửa vào.

"Ông chủ..."

"Cút đi!" Ôn Chí Trăn gầm giọng ra lệnh.

Vệ sĩ đương nhiên thấy được trong phòng xảy ra chuyện gì, xét thấy sức lực nam nữ cách xa, hơn nữa Ôn Chí Trăn còn quát lớn, bèn tức khắc đóng cửa đi ra.

Ôn Chí Trăn rút dao khỏi chân cô nàng, bởi Khang Gia Nhân yếu sức, vết thương trên vai ông ta cũng không sâu, thành ra ngược lại một dao này cắm vào đùi khiến cho cô nàng đau đến gần mất hết tri giác.


"Còn không nói?"

Khang Gia Nhân không nói, không chỉ là vì Tô Khởi, còn là vì Húc Tử, lần này cô nàng nhất định phải là người hi sinh.

Có lẽ bởi vì đó giờ con đường phía trước luôn xa xôi mù mịt, trong sinh mệnh này có được bạn bè, người yêu đối đãi chân thành với mình như thế, cô nàng cũng đã thoả mãn rồi.

Tiếc thay chỉ thiếu chút nữa, cô nàng đã không còn cách nào để bắt đầu lần nữa rồi. Trên người đẫm mồ hôi, không chỉ mồ hôi do một dao của Ôn Chí Trăn làm đau, cô nàng biết mình lại ra mồ hôi, biết mình đã hỏng nát.

...

Bến tàu Tây Cống, Húc Tử trộm một chiếc du thuyền nhỏ ra khơi. Cuối năm, khoang chứa hàng của Hoằng Xã trống không, tầm 11 giờ bắt đầu nhân viên bắt đầu tan làm, không ai canh gác.

Thuyền nhỏ "hội tụ" với Conrad Star, y dùng dây cáp buộc thuyền nhỏ lên du thuyền, sau đó bò lên thang dây để lên du thuyền, trên lưng vắt một khẩu súng phóng xiên có sẵn trên thuyền nhỏ.

Phát đầu tiên bắn vào đùi của tên vệ sĩ gần cửa phòng Ôn Chí Trăn, đám vệ sĩ còn lại lười biếng ra ngoài hút thuốc tán dóc, trong chốc lát sẽ không quay về. Y hành động mau lẹ, chạy tới lấy cà vạt nhét cứng miệng tên này, rồi dùng dây thừng trói chặt người lại, ném vào phòng chứa đồ cuối hành lang.

Trước khi đi cũng không quên vớ lấy khẩu súng lục vắt trên eo tên đó.

Gần đến phòng Ôn Chí Trăn, trước nhất là nghe thấy tiếng Khang Gia Nhân khóc, thật mỏng manh, quá mỏng manh, tựa như khúc nhạc tang cho sinh mệnh sắp lụi tàn.

Tim Húc Tử đập dồn dập, cố kiềm chế để tay không run, tỏ ra bình thường gõ lên cửa ba cái. Không quá mấy giấy, Ôn Chí Trăn mở cửa, trong nháy mắt bị động tác xô cửa mạnh bạo của Húc Tử đẩy lùi ra sau mấy bước. Giây kế tiếp bắn một xiên vào đầu vai ông ta, có lẽ khá gần tim, dù sao thì cũng khiến Ôn Chí Trăn bật ngửa ra sau, ngã lăn trên đất.

Húc Tử là du đãng lăn lộn trên đường kiếm ăn, hiểu rõ khi ra tay làm bậy thì kỵ nhất là người chết phát ra tiếng, thế là y thậm chí không kịp ngó sang Khang Gia Nhân, ném súng phóng xiên sang một bên cưỡi đè lên người Ôn Chí Trăn.

Thấy ông ta chỉ mặc một cái áo sơ mi mà không đeo cà vạt, y liền vung mạnh tay nện xuống một cú, đấm lệch quai hàm ông ta, chỉ nghe thấy kẻ dưới thân rên một tiếng, không còn khả năng kêu vệ sĩ nữa.

Lúc này Húc Tử mới ngoảnh đầu lại nhìn Khang Gia Nhân, cả người cô nàng chi chít bao nhiêu là vết thương, hình như bụng vẫn còn đang đổ máu òng ọc, thấm vào tấm thảm đậm màu, chả nhìn ra được khác biệt.

Y quay sang ôm lấy cô nàng, run lẩy bẩy còn hơn lúc giải quyết vệ sĩ Ôn Chí Trăn mới vừa rồi, hình như y khóc, y không rõ lắm, cẩn thận nâng mặt cô nàng, "Anh đưa em đi... KK... Hai mình đi Đài Loan, không bao giờ quay lại nữa, mình đi thôi...."

Khang Gia Nhân cũng đang run, nhưng kiểu run hết sức kì quặc, y cảm giác được ánh mắt cô nàng đã dại ra, cho đến khi nhác thấy một viên thuốc màu sắc rực rỡ vương trên cổ áo, và cả bình thuốc nằm lăn lóc gần đó.

"Ôn Chí Trăn, tao ** con mẹ mày!"

Húc Tử chửi đổng, đang định quay đầu lại giết quách ông ta, không ngờ rằng Ôn Chí Trăn nắm dao đâm hướng tim y từ sau lưng. Giây phút ấy hô hấp tựa như chững lại, là trái tim đang ra tín hiệu suy nhược.

Ôn Chí Trăn "A a" trong họng không nghe rõ được gì. Húc Tự vội buông Khang Gia Nhân xuống, vai hất mạnh về sau đẩy ông ta, kế đó móc súng bên hông ra, lên đạn, nã súng.

Mười hai phát đạn, tựa như mười hai chùm pháo hoa bắn ra để tưởng nhớ người đã khuất, lần lượt vang lên. Ôn Chí Trăn ngã xuống nền đất, máu tuôn hoà vào máu của Khang Gia Nhân, cùng thấm vào thảm trên đất, không ai mong đợi cả.

Dẫu khu giải trí còn chưa mở cửa, nhưng khắp du thuyền vẫn ca hát khiêu vũ không ngơi nghỉ, đám vệ sĩ đang tán dóc nghe thấy tiếng, gấp rút chạy sang hướng đó.

Khang Gia Nhân không biết bản thân chết thế nào, chết bao giờ.

Cô bị ma tuý nồng độ thấp tra tấn cho tới giây cuối cùng của sinh mạng, cô biết Húc Tử đã tới, rất muốn hỏi một câu rằng: không phải tối qua đã nói rõ ràng kêu anh đừng lên thuyền rồi mà?

Nhưng một câu cũng không thốt ra nổi, trí óc của cô đã hoàn toàn rã nát.

Sắc mặt Húc Tử ngày một tái nhợt, cả người chỉ có một vết thương ở sau lưng, tiếc là y không thể nhìn tới được. Y dùng chút sức lực cuối cùng ôm ghì người vào lòng, chiếc váy vàng nhạt bị máu tươi nhuộm loang lổ, màu phối làm cô nàng giống món trứng xào cà chua.

Hiện tại đã đến 1995 chưa nhỉ? Có lẽ vẫn chưa, du thuyền còn chưa ra vùng biển quốc tế, sòng bạc còn chưa mở bàn.


Cứ như thế, họ cùng nhau dừng lại ở 1994, vĩnh viễn dừng tại 1994.

Vệ sĩ phá cửa xông vào, giơ súng nhắm thẳng vào y, miệng la "Buông vũ khí xuống". Y ngoảnh đầu lại nhìn, song không nghe được thanh âm của họ, hình ảnh tụ lại trong tầm mắt cũng trở nên trắng xoá, KK trong ngực còn có tín hiệu của sự sống hay chăng?

Không sao xác định được, chỉ chắc chắc rằng: Y không còn cách nào đưa cô nàng sang Đài Loan được.

Khoảnh khắc sau cùng dành để hồi tưởng ngày hôm qua, không, hôm nay.

Trước khi Khang Gia Nhân theo Ôn Chí Trăn lên thuyền, cả một ngày trời, họ đều dính chặt lấy nhau, cùng ăn, cùng ngủ, thân mật triền miên biết bao.

Ánh mặt trời không chiếu vào căn phòng ngột ngạt này được, mồ hôi đôi bên hoà vào nhau, mà ai cũng không mảy may chê bai gì cả. Sau cùng ngã nằm lên giường, y châm điếu thuốc, cô nàng rít lấy vài hơi, đùa nghịch bùa hộ mệnh rẻ tiền y đeo trên cổ. Người biết hàng ai mà thèm nhìn ngọc thạch, đây mới là phụ kiện tiêu chuẩn của dân du đảng.

Khang Gia Nhân nói: "Nói rồi đó, anh đừng có lên thuyền, ở dưới chờ em."

Húc Tử ấn dụi tàn thuốc, vùi vào mái tóc và cần cổ cô nàng hôn quyến luyến: "Biết rồi, anh gạt em hồi nào chưa?"

"Chờ hai mình qua Đài Loan, mở một tiệm cơm cafe nhé?"

"Người Đài Loan có thích ăn xá xíu không?"

"Chắc chắn chỗ nào cũng có dân Hồng Kông mà...."

Húc Tử hé miệng cười tươi, có điều ánh mắt hơi mơ màng, viên đá treo trong lòng vẫn luôn không hạ xuống được, hồi tưởng lại lần trước gặp mặt Tô Khởi.

"KK không cho cậu lên thuyền."

"Tôi nhất định phải lên."

Tô Khởi không khuyên nữa, ghét hận vì cớ gì hai đứa bây không thấu hiểu lẫn nhau, mà phải để sự vô sỉ của cô hết đường che giấu.

"Được."

Đã bao giờ y dối gạt cô đâu.

Và y đã bao giờ bỏ lại mình cô chứ?

...

Trong phòng khách, sắc mặt bà Đường nặng nề, trong thanh âm lạnh lùng lí trí của nữ MC, bà cắt sai một nhánh hoa chính; Đường Hiệp Đình tối sầm mặt mày, thảy tờ báo trong tay lên bàn trà; Đường Duẫn xoay người nhìn sang Tô Khởi, vẻ mặt lạnh nhạt, nghiền ngẫm khó dò.

Nhưng tay cô vẫn còn đang bưng chén canh kia, tóc dài xoã trên vai, dáng vẻ cô vợ hết sức dịu hiền, trời định hẳn nên là lớn trong hoàn cảnh thế này.

Trong lòng Đường Duẫn rối như tơ vò, biết tâm trạng của Đường Hiệp Đình bây giờ không tốt lành gì, hạ giọng nói câu: "Bây giờ con về đó liền, ba ở nhà với mẹ đi, đừng nổi nóng."

Bà Đường đưa mắt dịu dàng nhìn sang, ôm lấy cánh tay Đường Hiệp Đình, tựa như để kiềm chế và trấn an, cũng không quên dặn dò Đường Duẫn: "Lái xe cẩn thận."

Đường Duẫn không trả lời lại, đưa chén canh cho người làm Phi, ôm vai Tô Khởi lên lầu.

"Có chút chuyện, đừng hỏi nhiều." Đường Duẫn nói.


Tô Khởi "À" một tiếng, "Không liên quan gì Hoằng Tuyển chứ?"

"Không có."

Nhất thời anh không biết thăm dò cô thế nào.

Nếu anh tỏ ra hoài nghi cô, vậy tương đương với việc tiết lộ sự thật rằng anh đã biết thân phận cô. Nhưng mà nếu không nói, anh cũng chỉ còn nước gánh vác một mình. Giúp cô che đậy quá khứ là chuyện nhỏ, nhưng nghi vấn trong lòng anh thì ai giải đáp đây?

Sau khi suy xét xong thì xác định: Lần theo manh mối không thể bắt đầu từ Tô Khởi, mà phải là từ tờ báo. Cô nhất định có người tiếp ứng, không thể nào là hành động một mình.

Cho đến lúc về phòng, anh quen tay cầm hộp thuốc lên, rút một điếu ra. Tô Khởi nghe được tiếng mở bật lửa, đứng tại chỗ nhìn anh chằm chằm.

Đường Duẫn cảm giác được ánh mắt, ngón tay kẹp thuốc siết lại, sau khi siết đứt còn có vụn thuốc rơi trên sàn nhà. Cô liếc anh một cái lạnh tanh, kế đó đi vào phòng để quần áo, ngó lơ anh.

Đường Duẫn vứt thuốc đi, dõi theo bóng dáng cô lầm rà lầm rầm: "Mặt em mắc gì chù ụ? Anh không châm lửa, ngày đầu tiên cai thuốc, đừng có nghiêm khắc vậy chứ hả Madam, em nghĩ là đang cai nghiện hay gì."

Tô Khởi tìm cho anh một cái áo thoải mái, nghe thế thì hừ lạnh một tiếng, muốn khiến anh tự quê một mình.

Ý đồ giành quyền chủ động về lại của Đường Duẫn không có kết quả, chỉ có thể tung đòn hiểm: "Ôn Chí Trăn chết rồi."

"Xứng đáng."

"Em có thù oán với ổng?"

"Không phải ổng cướp đất Hoằng Tuyển còn gì?"

Đây đương nhiên không phải đáp án Đường Duẫn muốn, "Anh không nghĩ tới em yêu Hoằng Tuyển còn hơn yêu anh đó."

Cô đã nói yêu anh bao giờ đâu?

Tô Khởi tránh né không bàn nhiều, "Hoằng Tuyển sớm muộn gì cũng là của anh."

"À, em muốn làm phu nhân nhà giàu không lo không nghĩ."

"Vậy chỉ sợ là anh phải già thêm 10 tuổi nữa mới đủ trưởng thành ổn định."

Tự rước bực vô người, Đường Duẫn tạm thời ngừng chiến, cầm lấy mấy món đồ cô chọn rồi đi thay, hai người cùng rời khỏi vịnh Nước Sâu.

Đưa cô về nhà xong, một mình Đường Duẫn đi Tree Bar gặp A Chính.

A Chính nói thẳng: "Ôn Chí Trăn bị bắn liên tiếp mười hai viên đạn, cộng thêm một phát phóng xiên chí mạng, người ra tay là một người chết khác, Húc Tử."

Đường Duẫn nhíu mày, anh không rõ quan hệ người với người trong này, chỉ thấy rối rắm hỗn loạn.

"Còn có một người nữa là cô minh tinh Khang Gia Nhân. Ôn Chí Trăn áo quần không chỉnh tề, đưa bồ nhí lên thuyền đón năm mới, chuyện này bị bêu rếu khắp Hồng Kông, sợ là Ôn Khai Lân cũng bị chọc tức tới mức nhảy ra khỏi quan tài gỗ Sụ."

"Ôn Khai Lân hoả táng, không lẽ tro cốt ổng nổ tạc ra ngoài?" Đường Duẫn chửi anh ta là đần độn.

A Chính có vắt điếu thuốc trên tai, chộp xuống nhét vào miệng châm lửa, "Cô minh tinh đó qua lại với Ôn Chí Trăn cũng một hồi rồi, bà Ôn giả câm giả điếc nhiều năm, không để ý gì hết. Cái cô minh tinh này thì nuôi chó ở ngoài, lần trước chị dâu đòi thả Húc Tử không phải cô đó cầu xin còn gì? Nhìn có vẻ là hai đứa này đang làm với nhau, Ôn Chí Trăn phát hiện nên bị giết?"

Đường Duẫn thông tỏ phần quan hệ, đại khái đã đoán ra được động cơ là gì --- đơn giản trực quan nhất đương nhiên là giết người vì tình, nhưng anh không có ngu tới mức chỉ dừng lại ở điểm này.

"Đi tra bài đăng kia đi."

"Anh Duẫn, không lẽ anh thấy hai việc này là cùng một người giựt dây hả?"

Đường Duẫn nhướng mày, tay rút một điếu thuốc ra mân mê, "Khả năng rất lớn."

"Tên đăng báo đó sợ đầu sợ đuôi, sao mà làm ra được chuyện thuê hung thủ giết người? Kể cả có thuê cũng không thể nào thuê hai đứa con nít này được. Khả năng cao là thua sạch, có lời nhất chắc là mua một tặng một, nhưng em tình nguyện không cần cái món hàng tặng này à."


Đường Duẫn nghe "cao kiến" của anh ta, trong lòng càng loạn. Tô Khởi xem Khang Gia Nhân như chị em ruột, sao có thể đưa Khang Gia Nhân vào miệng cọp được, có lẽ thật sự là đôi tình nhân bị dồn vào đường cùng bắt buộc phải ra tay, không liên can gì Tô Khởi.

Nhưng rốt cuộc cô đang mưu tính điều gì? Nhanh thôi nhà họ Ôn sẽ loạn lạc không yên, Ôn Chí Trăn làm ăn bên rìa pháp luật ắt sẽ bị nắm thóp phản công, tới đó cậu con trai lẻ loi của nhà họ Ôn không chết thì cũng bị lột lớp da. Vậy Ôn Chí Trăn chết rồi, thế vị tiếp theo có phải là ông già anh Đường Hiệp Đình hay không?

Phiền muốn nổ não, liền quyết đoán tóm lấy bật lửa qua châm thuốc.

Đàn ông chân thành càng ngày càng thưa, cả thế kỉ chắc có lẽ chỉ có một vị có thể như thế lại không ăn nói điêu ngoa --- tiền đề là đừng có cưỡng ép anh cai thuốc.

Tô Khởi ở nhà xử lí công việc, miếng đất bên Truân Môn kia hẳn là mấy hôm nữa sẽ chuyển sang dưới tay Hoằng Tuyển, chính phủ sẽ không để nó chết mòn trong tay Ôn thị. Cô làm một bản kế hoạch phát triển, coi như là chuẩn bị sớm.

Khoé miệng ẩn nụ cười, hiển nhiên là tâm trạng không tồi. Lí do còn gì ngoài việc Ôn Khiêm Lương và Chung Diệc Sâm vẫn chưa gọi cuộc nào tới, xem có vẻ là bận bịu hơn cô dự đoán, không cách nào phân thân được.

Đường Duẫn trở về cùng tin tức, cô nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, nhưng không hề nhắc tới một chữ --- đàn bà biết giả ngu đúng lúc mới là đại trí tuệ.

"Khang Gia Nhân chết rồi."

"Ngoại trừ Ôn Chí Trăn và cổ, còn có thằng Húc Tử kia nữa, người bị thương là một tên vệ sĩ."

Bút trong tay Tô Khởi trượt ngã ra bàn, thoạt nhìn cảm xúc rất bất ổn, đau buồn quá mức, lệ rơi không ngừng.

Đường Duẫn dỗ dành cho có lệ, lực chú ý phần lớn dùng để phán đoán xem cô có giả đò hay không.

Không xác định nổi.

Tựa như con đao của võ sĩ nhất định phải vô tình, nhưng khi anh mang theo tình cảm nhìn về phía cô, người chưa kịp động, tim đã rung động, anh rối rắm.

Sau đó anh khuyên cô không được, còn bị cô làm cho bực bội trong lòng. Vì tránh để không phát hoả trước mặt cô, Đường Duẫn đi khỏi phòng ngủ.

Ánh mắt sau cùng dừng ở cảnh cô nằm nghiêng trên giường, vẫn thấp giọng khóc nức nở không thôi.

Anh không biết mỗi một giọt nước mắt của cô đều khắc đầy nỗi hổ thẹn cùng hối hận.

Trong phòng khách, anh nhận điện thoại của A Chính.

"Bên báo nói mẩu tin đó là ý của bên trên."

"Bên trên? Là chỗ nào?"

"Đương nhiên là Sở Liêm chính mà mọi sự không thể tiết lộ được."

Sắc mặt Đường Duẫn trầm xuống, lại là Sở Liêm chính, rốt cuộc là ai trong Sở Liêm chính đang liên hệ với cô.

"Tên nào trong Sở Liêm chính?"

"Không có nói... Tổng biên tập thiếu điều muốn quỳ gối trước mặt em, ICAC làm việc nghiêm mật, không cho nói ra cái gì hết."

"Lê Vĩnh Chính, cái thằng ngu này. Mày là xã hội đen, nói đạo lí với tên đó làm chi? Đưa về Hoằng Xã tiếp đãi một chút, rồi cầm danh sách nhân viên ICAC bắt nó nhận dạng, còn muốn tao tay cầm tay chỉ mày nữa hả?"

A Chính từ chối liền, "Khỏi anh khỏi anh, em đi làm liền giờ."

"Hỏi ra được call tao."

"Yes, Sir!"

Chưa đến một tiếng, A Chính hồi âm.

"Anh Duẫn, hỏi ra rồi."

"Chung Diệc Sâm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK