• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đếm ngược một tháng trước lễ Giáng Sinh, một cây thông cao mười mấy mét được dựng lên trước cửa tòa thị chính Paris. Phía trên tháp đồng hồ là một màn hình điện tử khổng lồ với nhiệm vụ đếm ngược ba mươi ngày.

Mọi thứ đều trở nên hứng khởi vào thời điểm cuối năm, những người đi đường mặc phục sức giáng sinh được nhìn thấy trên làn đường dành cho người đi bộ ở trung tâm thành phố.

"Chuyến bay của các cậu xuất phát vào mấy giờ ngày mai thế?" Mạnh Kiều lười biếng ngồi trên ghế sô pha trong khách sạn, nhìn Mạnh Thiên và Dư Thiên Thiên đang dọn dẹp hành lý.

"Ba giờ chiều, cậu đừng đến tiễn." Dư Thiên Thiên ném cho cô một ánh mắt quyến rũ, hai tay thoăn thoắt nhét tất cả quần áo vào vali.

Lúc đến Pháp chỉ mang một chiếc vali nhỏ, không ngờ lúc về lại phải thêm hai chiếc vali nữa.

May mà có Mạnh Thiên ở cạnh, thêm hai chiếc vali nữa cũng không sao.

Mạnh Thiên ở một bên ngoan ngoãn nghe Dư Thiên Thiên dặn dò, khi thì chạy sang phòng bên cạnh dọn dẹp đồ đạc của bản thân mang sang đây, khi thì chạy sang phòng thay đồ kiểm tra giúp Dư Thiên Thiên xem cô ấy có bỏ sót quần áo nào hay không.

Cả người giống như một chú chó con.

Loại thè lưỡi ngu đần.

"Chị Thiên Thiên, buổi tối em đã đặt nhà hàng chị thích, chị không biết vị trí đó khó đặt cỡ nào đâu." Mạnh Thiên hớn hở nói, cậu ấy nở nụ cười xán lạn với cô gái đang cúi người thu dọn quần áo.

Mạnh Thiên vừa dứt lời, trên ghế sô pha truyền đến một tiếng “Chậc…” nhẹ nhàng.

Mạnh Thiên quay đầu nhìn sang liền thấy Mạnh Kiều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó nhàn nhạt nói, "Không cần mời chị, chị không đi."

Mạnh Thiên: "..."

"Chị..."

"Tôi không phải chị cậu, Dư Thiên Thiên mới là chị cậu." Mạnh Kiều cố ý mắng một cậu, vươn tay nghịch tóc, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện là tháp đồng hồ tại tòa thị chính Paris.

Thời gian đếm ngược phía trên còn lại hai ngày.

Mạnh Thiên nhìn thấy Dư Thiên Thiên cũng đang chờ xem trò cười của cậu ấy, chau mày đau khổ nhào tới ghế sô pha của Mạnh Kiều, "Chị, không phải chị nói anh rể đi theo đội xe đến Anh tham gia hoạt động đến hôm nay mới về à, em nghĩ hai người đã mấy ngày không gặp nhau rồi, chẳng lẽ không nhớ nhau hay sao?"

Mạnh Kiều quay đầu nhìn Mạnh Thiên liền thấy cậu ấy tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, rất sợ cô nổi hứng muốn đi ăn tối với bọn họ.

"Phì," Mạnh Kiều bật cười, vươn tay gõ đầu cậu ấy, "Ai nói muốn ăn tối với các em, hôm nay Chu Minh Xuyên quay về, chắc chắc chị sẽ theo sát anh ấy." . Truyện Huyền Huyễn

Mạnh Thiên nghe xong, gương mặt tươi tắn như nở hoa, ngốc nghếch cười ha ha hai tiếng, lại nhảy đến bên cạnh Dư Thiên Thiên, "Chị Thiên Thiên, em thu dọn giúp chị."

Hai tuần trước hai người bọn họ bay đến Morocco, cùng Mạnh Kiều xem một trận đua trong cuộc thi F1 năm nay Chu Minh Xuyên tham gia thi đấu, sau đó bốn người cùng nhau quay lại Pháp.

Chu Minh Xuyên bất đắc dĩ phải đi theo đội xe chạy khắp nơi tuyên truyền hoạt động còn Mạnh Kiều ở lại Pháp cùng Dư Thiên Thiên và Mạnh Thiên ăn uống vui chơi mười mấy ngày.

Đến thời điểm cách lễ Giáng Sinh chỉ còn hai ngày, đội xe rốt cuộc cũng thả người.

Dư Thiên Thiên và Mạnh Thiên cũng là một người biết lạnh biết nóng, ngày mai cùng nhau bay đến Mỹ đón Giáng Sinh.

Mạnh Kiều nhìn hai người bọn họ hi hi ha ha dọn dẹp hành lý, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dự báo thời tiết nói ngày lễ Giáng Sinh tại Paris sẽ có tuyết.

Lễ Giáng Sinh có tuyết rơi, Mạnh Kiều nhớ đến những lần đón lễ Giáng Sinh trước đó cô đều mở party với bạn bè, rất náo nhiệt, rất vui vẻ.

Nhưng năm nay sẽ như thế nào đây?

Cô không biết.

Chu Minh Xuyên vừa kết thúc cuộc thi liền vội vã theo đội xe bay đến Anh, nhà tài trợ bên kia nói muốn gặp mặt Chu Minh Xuyên, còn sắp xếp rất nhiều hoạt động.


Lịch trình của anh kín mít, đến xế chiều hôm nay mới có thể gặp người đó.

Vốn dĩ sau khi cuộc thi kết th úc Mạnh Kiều muốn mở tiệc ăn mừng cho anh ở nhà thật đàng hoàng nhưng đến hiện tại vẫn chưa làm được.

"Chu Minh Xuyên nhà cậu khi nào đến Paris?" Dư Thiên Thiên quỳ trên chiếc vali bị nhét đầy đến mức muốn bung ra, một bên dùng sức kéo khóa một bên hỏi Mạnh Kiều đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Kiều nghe Dư Thiên Thiên nói thì hoàn hồn, "Tầm ba giờ chiều nay." Cô nhìn điện thoại di động, "Nhưng giờ đã là bốn giờ rồi, anh ấy còn chưa trả lời tin nhắn vừa rồi của tớ."

"Cậu nói với anh ấy cậu ở chỗ tớ chưa?"

"Tớ nói rồi," Mạnh Kiều gật đầu, "Tớ bảo anh ấy xuống máy bay thì nói với tớ, tớ chạy từ chỗ này về nhà thì vừa đúng lúc."

"Sao cậu không đi đón anh ấy?" Dư Thiên Thiên cười xấu xa hỏi cô.

"Anh ấy đi theo đội xe ——" Mạnh Kiều còn chưa nói hết, điện thoại di động trên ghế sô pha bỗng nhiên reo vang.

"À, người đàn ông nhà cậu gọi đến rồi kìa." Dư Thiên Thiên nhìn cô cười xấu xa.

Khóe miệng Mạnh Kiều hơi cong lên, nhanh chóng nghe điện thoại.

"Anh xuống máy bay rồi à?"

"Ừ", giọng nói đầu kia điện thoại nhàn nhạt, không nhanh không chậm, "Em xuống lầu đi."

Mạnh Kiều nhíu mày, cơ thể không tự chủ đứng lên, "Anh đến đâu rồi?"

"Dưới lầu khách sạn."

Trái tim Mạnh Kiều đập lỡ nhịp, lập tức đến gần cửa sổ sát đất, rũ mắt nhìn xuống. Trên con đường đối diện rộng rãi, người đàn ông có dáng người thẳng tắp đang gọi điện thoại.

"Em xuống ngay," cô nhanh chóng nói qua điện thoại, "Anh chờ em chút."

Mạnh Kiều quét sạch vẻ mất tinh thần vừa rồi, chạy chậm đến cửa phòng, không quay đầu lại mà nói với Dư Thiên Thiên, "Chu Minh Xuyên đến rồi, tớ đi trước nhé."

Cô vội vàng mang giày cao gót đi ra ngoài cửa, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đỡ khung cửa quay đầu, "Thiên Thiên, tiểu Thiên!"

Dư Thiên Thiên chạy chậm tới cửa, "Có cần chạy nhanh như vậy không hả!" Cô ấy lườm cô.

Mạnh Kiều ngượng ngùng cười, "Qua đây tớ ôm một cái." Cô nói xong thì ôm Dư Thiên Thiên vào lòng, "Tớ đi trước, ngày mai các cậu đi thì chú ý an toàn!"

"Được, cậu ở chỗ này chơi vui vẻ nhé." Dư Thiên Thiên vươn tay vỗ mạnh vào lưng Mạnh Kiều, bỗng nhiên kề sát tai cô nói nhỏ, "Đừng lãng phí thứ tớ cho cậu."

Mạnh Kiều vốn muốn lao xuống lầu để gặp Chu Minh Xuyên, tâm tư bỗng nhiên bị kéo về, làn da sau tai nháy mắt đỏ lên.

Dư Thiên Thiên nhìn thấy cô không chịu thua kém thế này thì muốn cười, nhéo mặt cô, "Tin tưởng ánh mắt của tớ, chắc chắn anh ấy sẽ thích."

Mạnh Kiều mấp máy môi mấy cái, mặc áo măng tô xong thì không biết thế nào mà sau lưng nóng lên, "Cái… tớ tìm thời gian thử cái đó xem."

"Nhất định rồi, không uổng công tớ đi ngàn dặm xa để vác tới cho cậu." Dư Thiên Thiên đắc ý cười với cô, "Được rồi, cậu mau đi xuống đi, đừng để cho Chu Minh Xuyên chờ nữa."

"Được." Mạnh Kiều lại đè mạnh vào lòng bàn tay Dư Thiên Thiên, sau đó vẫy tay với Mạnh Thiên đứng ở bên cạnh, "Ngày mai các em chú ý an toàn!"

Cô nói xong thì bước nhanh ra ngoài cửa.

Giày cao gót đạp trên sàn nhà cẩm thạch mạ vàng, tất cả vui vẻ và kích động hòa theo từng tiếng giày gõ lên mặt đất, uyển chuyển vang vọng trong hành lang nguy nga lộng lẫy.

Dư Thiên Thiên cười cười nhìn theo bóng lưng của Mạnh Kiều, tiện tay đóng cửa.

Trong phòng lớn có cửa sổ sát đất, có thể dễ dàng nhìn thấy quang cảnh dưới lầu của khách sạn.


Một người phụ nữ mặc áo măng tô màu kaki đang bước đi, hai chân thon dài nhanh chóng đi đến con đường phía đối diện, gió lạnh mùa đông không lưu tình thổi bay mái tóc dài xoăn nhẹ nhưng cô không thèm để ý mà càng đi về phía trước nhanh hơn.

Người đàn ông mặc áo bomber màu đen cũng bước những bước lớn về phía cô, hai người gặp nhau ở giữa làn đường dành cho người đi bộ, sau đó ôm nhau cùng đi về cuối con đường.

Dư Thiên Thiên vẫn đứng trước cửa sổ nhìn theo Chu Minh Xuyên và Mạnh Kiều đến khi hai người quẹo qua chỗ mà mắt của cô ấy không thể nhìn thấy mới chậm rãi quay người.

Trước mắt cô ấy như đang nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Kiều dọn đồ đến nhà Chu Minh Xuyên vì cãi nhau với ba mẹ, sau đó phải làm một công việc có tiền lương ít đến đáng thương, còn phải giả vờ không nhìn thấy tất cả châm chọc ác ý từ người khác.

Nhưng Mạnh Kiều vẫn kiêu ngạo như vậy, thẳng lưng tiến về phía trước.

Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, Mạnh Kiều đều toàn tâm toàn ý đứng về phía Chu Minh Xuyên, cho dù lúc trước anh chẳng có gì trong tay thì cô cũng chưa từng dao động nửa phần.

Ngày đó bọn họ ăn tối xong, Chu Minh Xuyên cũng đến đón cô như vậy.

Anh đứng ở dưới lầu, sải bước đi đến bên cạnh cô.

Chỉ có điều khi đó anh là Chu Minh Xuyên không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.

Nhưng hiện tại, anh là Chu Minh Xuyên vừa lấy huy chương đồng đầu tiên trong ba năm qua tại cuộc thi F1 cho đội Renault F1.

Nhưng bất kể là phiên bản nào của anh, trước giờ Mạnh Kiều đều không thay đổi.

Cô xứng đáng có được mọi thứ của hiện tại.

-

Xe vừa khởi động, Chu Minh Xuyên vươn tay mở máy điều hòa không khí.

Mạnh Kiều kéo tay anh.

Anh trở tay, hơi dùng sức kéo người kia vào lòng.

Vốn định đợi đến khi về nhà.

Một nụ hôn khô ráo lành lạnh, mang theo chút không khí lạnh lẽo sau khi mở máy điều hòa tràn vào răng cô.

Giống như cơn mưa tươi mát vào buổi sáng, vừa ướt át lại ngọt ngào.

Chu Minh Xuyên hiển nhiên cũng nhẫn nhịn một lúc lâu,ôm chặt cô vào lòng, hết lần này đến lần khác đi sâu vào để đánh chiếm.

Mạnh Kiều vốn đang mở miệng hôn đáp lại, nhưng càng về sau lại càng không có sức lực, cô vươn tay đẩy anh mấy lần mới đẩy người đàn ông ra được.

Chu Minh Xuyên thả cô ra sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ửng đỏ, giọng nói trầm khàn, "Về nhà nhé?"

Mạnh Kiều nhẹ nhàng hít thở mấy lần, gật đầu với anh, "Ừm."

Chu Minh Xuyên lái xe, rất nhanh đã quay lại biệt thự, hành lý của anh rất ít, chỉ có một chiếc vali đơn giản.

"Hoạt động lần này vẫn thuận lợi chứ?" Mạnh Kiều đi theo anh vào nhà.

"Ừ, thuận lợi." Chu Minh Xuyên bỏ vali vào phòng ngủ.

"Có chuyện gì thú vị không?" Mạnh Kiều vừa giúp anh dọn dẹp quần áo trong vali vừa nói chuyện.

Chu Minh Xuyên khẽ cau mày suy tư một lát, "Không có."

"Sao có thể?" Mạnh Kiều không tin, "Em xem hành trình hoạt động anh gửi cho em rồi, rõ ràng trong đó có rất nhiều hạng mục rất thú vị, đi thăm công ty, tiếp nhận phỏng vấn, tham dự hoạt động, tại sao lại không có gì thú vị được?"


Cô nói xong thì chợt ý thức được điều gì đó, tiến tới bên cạnh Chu Minh Xuyên nhỏ giọng ép hỏi, "Có phải anh chia sẻ chuyện thú vị với người khác hết rồi, cho nên không muốn lặp lại lần nữa với em?"

"Hửm?" Hai mắt Mạnh Kiều nhìn anh, muốn tìm ra dấu hiệu nói dối của anh.

Nhưng trong mắt Chu Minh Xuyên chỉ có sự bình tĩnh bất động, mặc kệ cơn sóng lớn, anh li3m môi, giọng nói chậm rãi, "Hình như lúc không ở chung với em, làm gì cũng không thú vị."

Trên gương mặt người đàn ông không có nửa phần dấu vết dối lừa, ánh mắt còn nhìn thẳng vào Mạnh Kiều.

Gò má Mạnh Kiều phút chốc nóng lên, giọng nói lắp bắp, "Cái này, cái này là ai dạy anh?"

Chu Minh Xuyên khẽ cười, cởi áo khoác ra, "Không gạt em." Anh nói xong thì đi đến phòng tắm, "Anh tắm trước đã."

Mạnh Kiều nhìn bóng lưng anh đi vào phòng tắm, nụ cười trong mắt giống như rượu nho lên men vào mùa hè, lắc lư đầy bọt, sắp tràn ra ngoài.

Mạnh Kiều như thể đang say rượu do mùi rượu nồng đậm, gò má cô đỏ lên.

Chu Minh Xuyên người này trước giờ không hay nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng Mạnh Kiều phát hiện lời anh nghiêm túc nói ra, luôn có thể khiến cho lòng cô dễ dàng dao động.

Cô bỏ quần áo trong vali vào phòng thay đồ, lúc đi ra ngoài mới thấy Chu Minh Xuyên đã tắm xong, anh đang lau khô một nửa mái tóc, có mấy sợi còn dán bên mặt.

Anh buồn ngủ nhìn Mạnh Kiều mới đi từ phòng thay đồ ra ngoài, đi lên trước nâng gò má của cô hôn một cái, "Ngủ chưa?"

Mạnh Kiều ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói vừa dịu dàng vừa nũng nịu giống như mật ong chảy ra miệng chai, "Hiện tại?"

"Ừm." Chu Minh Xuyên đã khép hờ mắt, hơi thở nhẹ nhàng đánh lên gò má của cô, gò má hơi ngứa.

"Được." Mạnh Kiều ngẩng đầu hôn đáp lại anh, sau đó lui hai bước đi treo quần áo.

Trong nhà mở lò sưởi.

Mạnh Kiều đổi váy ngủ mỏng manh rồi lên giường, cô thích giường đệm vừa dày dặn vừa mềm mại, vừa ngủ thì không tự chủ được mà lăn vào lòng Chu Minh Xuyên.

Trên người anh có mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, trước sau bao phủ cô giống như một làn sương mỏng.

Cánh môi hơi lạnh tinh tế hôn cần cổ cô, khẽ mổ vài cái rồi lại miết qua lại, chọc cho cô không tự chủ siết chặt.

"Ngủ một lát đi." Giọng nói Chu Minh Xuyên khàn khàn, nhẹ nhàng đặt đầu lên tóc Mạnh Kiều.

Không quá hai phút, hơi thở nhẹ nhàng đều đều của người đàn ông truyền tới từ sau lưng.

Anh thật sự chỉ muốn ngủ thôi.

Bên tai Mạnh Kiều hơi đỏ lên, phút chốc chậm rãi giảm bớt nửa phần, khóe miệng không nén được ý cười, cười bản thân cô nghĩ quá nhiều.

Cô từ từ quay người sang, tựa chóp mũi sát vào anh, hai mắt quan sát anh ngủ, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.

Mi mắt đen nhánh giống như một đôi cánh hoa lệ, hư ảo che giấu mảng xanh dưới mắt.

Anh thật sự rất mệt mỏi, chạy hoạt động nhiều ngày liên tục như vậy, thường xuyên bận rộn, nửa đêm mới có thể gọi một cuộc cho cô.

Mạnh Kiều vô thức vươn tay muốn sờ gương mặt của anh, nhưng ngoài ý muốn bị anh bắt được.

Chu Minh Xuyên không mở mắt, chỉ cầm tay cô hôn một cái, thanh âm thật thấp, "Xin lỗi, chỉ ngủ nửa tiếng rồi dậy với em, có được không?"

Mạnh Kiều vội vàng thu tay lại, kề sát anh nói, "Anh ngủ đi, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, em không quấy rầy anh nữa."

"Ừm." Anh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, rất nhanh liền thiếp đi.

Mạnh Kiều không dám cử động nữa, chỉ còn một đôi mắt còn dịu dàng nhìn anh, nhìn một hồi, trái lại bản thân cũng bắt đầu buồn ngủ.

Sau đó liền mơ màng ngủ mất.

Lần nữa mở mắt, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen.

Bên cạnh không có người, anh đắp chăn cho cô kín kẽ, rất sợ cô bị lạnh.

Mạnh Kiều mở nửa mắt hai giây, đứng dậy đi đến phòng khách.


Cô đi chân trần cũng không lạnh, khắp nơi trong nhà đều là thảm và lò sưởi, mới đi đến nhà ăn liền nhìn thấy Chu Minh Xuyên đã chuẩn bị xong bữa tối.

Vì mới ngủ dậy nên đầu óc Mạnh Kiều còn chậm chạp, đứng ở cửa nhà ăn ngẩn ra một lát, chỉ vào bữa tối nói: "Hôm nay em định nấu cơm chúc mừng anh."

Chu Minh Xuyên đi nhanh đến bên cạnh cô, hôn lên trán cô rồi nói "Vậy để dành ngày mai đi."

-

Mạnh Kiều vốn cho rằng bọn họ sẽ đón lễ Giáng Sinh ở trong căn biệt thự này.

Cô không hy vọng xa vời Chu Minh Xuyên có thể nghĩ ra phương pháp gì mới lạ, chỉ cần hai người ở bên nhau là được.

Nhưng không nghĩ đến buổi chiều ngày thứ hai, anh nói với Mạnh Kiều bọn họ không đón đêm Giáng Sinh ở nhà.

"Nhà gỗ nhỏ?" Mạnh Kiều vừa tháo từng túi vật dụng trang trí Giáng Sinh mà cô mới mua hồi chiều vừa hỏi: "Nhà gỗ nhỏ ở đâu?"

Chu Minh Xuyên ngồi cạnh cô, cất một đống đồ trang trí giúp cô, "Ở vùng ngoại ô phía bắc, lái xe rất nhanh sẽ tới."

"Là anh thuê trước à?" Mạnh Kiều nghĩ tới việc anh thật sự chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, trong lòng không khỏi có bong bóng vui vẻ.

"Không phải thuê, là của anh." Anh nhàn nhạt trả lời.

"Của anh?" Mạnh Kiều dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn anh, "Nhà gỗ nhỏ của anh?"

Chu Minh Xuyên rũ mắt nhìn vẻ bất ngờ trên mặt Mạnh Kiều, sờ tóc cô, "Quà sinh nhật năm mười tám tuổi Pierre tặng cho anh."

Mạnh Kiều há miệng, anh không thường nhắc tới người này.

Trước kia lúc bọn họ vừa mới tới Paris, Mạnh Kiều còn muốn hỏi anh có cần đi thăm ba mẹ không, nhưng Chu Minh Xuyên không nói, cô cũng chỉ nhịn không hỏi.

Sao hôm nay chủ động nói ra rồi?

"À," Mạnh Kiều như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, "Còn ở đây nhỉ?"

Chu Minh Xuyên: "..."

"Không phải, ý em là lâu như vậy rồi, hôm nay đến đó còn có thể ở không?" Mạnh Kiều thè lưỡi cười.

"Mấy ngày trước anh đã cho người quét dọn sửa sang lại hết rồi." Chu Minh Xuyên kéo tay cô đi đến tủ quần áo, "Em muốn mặc gì? Tối nay chúng ta sẽ ở nơi đó một đêm, đến lúc đó mang theo đống đồ trang trí này luôn đi."

"Ở một đêm..." Một bàn tay Mạnh Kiều vuốt cằm suy tư, khóe mắt bỗng nhiên để lộ vẻ giảo hoạt, "Nếu đi ra ngoài ở, vậy mặc khác với bình thường đi."

"Mặc gì?" Chu Minh Xuyên tò mò hỏi cô.

Nhưng Mạnh Kiều che giấu, đẩy anh ra ngoài cửa, "Anh đi ra ngoài trước, em muốn tự thu dọn quần áo, quần áo buổi tối dĩ nhiên là đến tối mới có thể cho anh xem."

Chu Minh Xuyên cụp mắt nhìn cô hai giây, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Được." Sau đó nghe lời rời khỏi phòng thay đồ.

Mạnh Kiều nhanh chóng thu dọn mấy bộ quần áo, sau đó lấy ra một cái túi từ một góc xó.

Lúc Dư Thiên Thiên tới đã cố tình kín đáo đưa cho Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều chỉ nhìn thôi đã thấy chột dạ, lúc về liền nhét vào chỗ trong cùng của tủ quần áo.

Nhưng hiện tại thấy Chu Minh Xuyên chú tâm chuẩn bị, muốn dẫn cô đến nhà gỗ nhỏ đón đêm Giáng sinh, lỡ như thì sao, lỡ như bầu không khí đến thì sao.

Mạnh Kiều c ắn môi dưới, gò má nóng lên, bỏ chiếc áo nhỏ vào trong túi xách.

Cô chỉ đơn thuần muốn đón đêm Giáng sinh với anh mà thôi.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hai chữ đơn thuần là dùng như vậy sao??? Cảm ơn thiên sứ bé bỏng bình chọn phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi lúc 08:47:4117-11-2020 ~ 14:22:14 20-11-2020 ~

Cảm ơn thiên sứ bé bỏng đã quăng bom: Tinh Hà Lạc 1 cái;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK