• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không muốn nói dối Lương Bình.

Vũ Tuệ nắm chặt dao trên tay, đang muốn đâm vào bụng Bác Văn, đột nhiên nghe được hắn ta vui mừng hô lên một tiếng: “Chú Thu Sơn!”

Quả nhiên là lão ta! Trong mắt Vũ Tuệ chợt lóe lên sự tàn khốc, đột nhiên đứng lên, một tay đè lấy vai Bác Văn, nhanh chóng hướng dao nhắm tới bụng hắn ta, nhưng mũi dao vừa tới bụng đã bị giữ chặt, Bác Văn cúi đầu xuống, nhìn thấy con dao thiếu chút nữa đã đâm xuyên bụng mình, sợ tới mức lăn từ trên giường xuống.

“Cô gái nhỏ, không ai dạy cháu, không thể đâm dao nhỏ về phía người khác sao? Rất nguy hiểm.” Thanh âm hồn hậu của Thu Sơn vang lên đỉnh đầu cô. Ngay sau đó hắn nói với Bác Văn: “ Đi mau!”

Bác Văn sợ tè ra quần vội chạy ra ngoài, cùng lúc đó, hai bảo tiêu ngoài cửa kịp phản ứng lại, lập tức vào phòng cứu cô chủ của bọn họ, Vũ Tuệ cũng nhân cơ hội tránh khỏi tay Thu Sơn.

“ Ngăn người này lại!” Vũ Tuệ lưu lại một câu như vậy liền đuổi theo Bác Văn ra ngoài. Thầy Thu Sơn bị hai quân nhân xuất ngũ ngăn ở phòng bệnh, hai người này đều được đào tạo bài bản, mặc dù Thu Sơn đến từ tương lai, trong cơ thể có gen mạnh hơn người quá khứ nhiều nhưng cũng không có biện pháp thoát khỏi hai người này ngay lập tức.

Bác Văn mới tỉnh, mấy tháng nằm trên giường, vừa mới xuống đất đã vội chạy, hơn nữa tâm lý lại sợ hãi, hắn ta nghiêng ngã, lảo đảo bỏ trốn, hành lang lúc này vừa rộng vừa an tĩnh, thời gian này là thời gian các bác sĩ hộ lý dùng cơm, cho nên đến một bóng người cũng không thấy.

Nơi hắn ta nằm là phòng bệnh tầng năm, vất vả lắm mới đến cửa thang máy, thang máy lại chậm chạp không tới, nghe được tiếng bước chân đuổi theo dồn dập ở phía sau, nỗi sợ khủng bố khi bị Vũ Tuệ đuổi giết trước khi hôn mê lại một lần nữa ập đến, hắn sợ hãi vô cùng, đang muốn chạy về phía cửa thoát hiểm thì may mắn thang máy mở ra, hắn lập tức chen vào bên trong với mấy người trong đó. Thang máy đóng lại trong nháy mắt, lúc này hắn ta thấy được gương mặt vặn vẹo có chút đáng sợ của Vũ Tuệ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút khoái cảm khi chạy trốn, hắn không phát hiện ra thang máy hướng lên trên mà không phải đi xuống.

Vũ Tuệ nhìn con số nhảy lên, cùng lúc này, thang máy ở bên cũng tới, cô muốn đi vào nhưng lại nhấc chân lùi lại, chậm rãi lui ra phía sau.

Trước mắt cô lúc này chính là gã trai luôn có nụ cười ôn hòa giống anh trai tri kỉ- Thượng Nhân.

“Tính toán sư Vũ Tuệ.” Hắn nói, rõ ràng hắn ta biết cô.

“ Quả nhiên là các người.” Hắn ta hẳn là đốc xúc giả bên người Thanh Nãi, thật là ghê tởm, thân là đốc xúc giả lại chạy theo người bị hại kết giao, một bên mở mồm ra nói yêu người ta, thương người ta, trong thân tâm lại mong muốn người ta sớm chết đi ư?

“ Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt như vậy, tính toán sư Vũ Tuệ.” Thượng Nhân tươi cười vô cảm, hắn đi trước một bước tới gần Vũ Tuệ: “ Tôi đã từng gặp qua người, ở Vĩnh Hằng Thành. Lúc ấy tôi mới nhận chức gia nhập Vĩnh Hằng Thành, nhìn thấy ngài được người người vây quanh đi ngang qua tôi. Tôi đã viết thư tự tiến cử gửi lên cho ngài, muốn trở thành cấp dưới của ngài, đáng buồn là tôi không hề nhận được hồi âm từ ngài. Tất cả mọi người đều nói tính toán sư Vũ Tuệ là tính toán sư tôn quý nhất Vĩnh Hằng Thành, năng lực tính toán ưu tú, lại có gen của Geola cho nên không sớm thì muộn sẽ trở thành người phụ trách tối cao của Vĩnh Hằng Thành, trở thành người tôn quý nhất. Nhưng mà ngài nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngài như thế nào—là một phản đồ. Chỉ vì thứ gọi là tình yêu.”

Lưng của Vũ Tuệ đã dựa vào cánh cửa  thoát hiểm lạnh băng.

“ Chúng tôi không hề nhận được mệnh lệnh giết ngài, Geola vẫn nguyện ý cho đứa con của ngài ấy cơ hội, cho nên nếu như ngài không chống cự, tôi cũng sẽ không giết ngài.”

Giống như dự cảm của Vũ Tuệ, bên phía Ferrer đã tới cực hạn, kỹ thuật chặn xâm nhập đã bị công phá tạo nên lỗ hổng, ba đốc xúc giả đã nhận được mệnh lệnh, không giết Vũ Tuệ mà kéo dài thời gian chờ kỹ thuật chặn xâm nhập hoàn toàn bị công phá, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Bác Văn đột nhiên tỉnh lại, Vũ Tuệ lập tức xác nhận hắn ta chính là đương sự A trong lịch sử.

Hắn càng thêm tiến gần tới Vũ Tuệ, một tay đè lại tay đang cầm con dao nhỏ của cô, một tay đột nhiên vòng ra phía sau cô mở cửa, Vũ Tuệ đột nhiên không phòng ngừa ngã ra sau lại bị hắn kéo về, cổ tay trái đau xót, dao nhỏ loảng xoảng rơi trên mặt đất, bị đá đi.

Trên hành lang yên tĩnh, người đàn ông cao lớn đặt cô ở dưới mặt đất, đôi môi tham lam dừng trên cổ cô, liếm láp, tay chân hoàn mỹ nhờ đã trải qua huấn luyện mà khóa cứng cơ thể cô bên dưới làm Vũ Tuệ không thể nào cử động được,

“ Đã sớm muốn nếm thử hương vị của ngài, dù sao thì sau khi lịch sử được cải biên ngài cũng sẽ không nhớ rõ, không bằng hiện tại cứ vui vẻ hưởng thụ đi, tính toán sư Vũ Tuệ.

Lương Bình cảm thấy trái tim mình đập đến hoảng loạn, hắn đáp ứng Vũ Tuệ sẽ không hỏi đến cũng không nhúng tay vào, nhưng cuối cùng bản thân hắn cũng không nhịn nổi, hắn có một cảm giác bất an vô cùng, không biết là có phải do hắn suy nghĩ quá nhiều nên bị ảo giác hay không, bữa tối ăn không được mấy miếng hắn liền nói với mẹ một tiếng thả chén cơm xuống chạy ra ngoài.

Bệnh viện cách nhà không xa, đến taxi cũng không cần gọi. Vũ Tuệ vốn dĩ nhìn trúng bệnh viện này là vì nó cũng gần trường học, tiện để trông chừng nên mới đưa Bác Văn đến bệnh viện tư. Lương Bình một đường chạy vội, xuyên qua dòng người đông đúc trên đường, chạy tới bệnh viện, cũng không kịp chờ thang máy nên hắn chạy thang bộ, nhanh chóng chạy lên tầng.

Một đôi tay đột nhiên kéo lấy lưng áo Thượng Nhân, dùng sức kéo hắn ta ra, hất lên tường.

Thượng Nhân còn có chút mông lung, sắc mặt và cổ đều ửng hồng, biểu tình tràn ngập sắc dục. Thấy rõ người đến là ai, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi: “Cậu làm gì vậy?”

“Tôi mới là người nên hỏi anh đang làm gì!” Tiếng quát phẫn nộ vang lên làm Vũ Tuệ sửng sốt, quay đầu nhìn lại, cô thấy được một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.

Người này mặc áo hoodie có mũ, là Cương Nhất, không còn bộ dáng đơn thuần đáng yêu như trước giờ vẫn biểu hiện, lúc này biểu tình cậu ấy lạnh lùng hung ác, tựa như tùy thời sẽ nhào lên đem Thượng Nhân xé nát.

Cậu… cậu ta lại chính là người thứ ba, là đốc xúc giả mà mãi cô vẫn không xác định được? Khó trách…. Từ lúc bắt đầu đã ở bên cạnh cô, không giống như là Thu Sơn và Thượng Nhân sau khi sự việc phát sinh mới xuất hiện khiến cho cô sinh ra cảnh giác, khó trách cô nghĩ không ra.

“Thái độ của cậu là sao đây? Chẳng qua chỉ là thực tập sinh mà thôi, chẳng lẽ còn muốn giáo huấn tiền bối?!”

“Giáo huấn? Tôi còn có thể giết anh, có tin không?!” trong mắt Cương Nhất chỉ toàn lửa giận thiêu đốt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tựa như nói được thì làm được, làm gã Thượng Nhân đang kêu kêu gào gào trong phút chốc như mất tiếng.

Vũ Tuệ cũng không suy nghĩ quá nhiều, toàn bộ đầu óc cô lúc này đều chỉ muốn lập tức giết chết đương sự A, thừa dịp bọn họ đấu đá nội bộ, cô duỗi tay nhặt lấy dao nhỏ bò dậy mở cửa chạy ra ngoài, thang máy vừa vặn dừng ở lầu 5, cô lập tức đi vào, nhanh chóng nhốt bọn họ ở ngoài thang máy.

Vũ Tuệ đã sớm cài định vị trên người Bác Văn, mở di động ra liền thấy được vị trí hiện tại của hắn ta, không biết tại sao hắn ta lại không chạy ra khỏi bệnh viện mà lại chạy lên sân thượng, có lẽ cho rằng cô sẽ cảm thấy hắn rời đi cho nên muốn tránh mặt ở trên chờ cô đi khỏi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, trên người hắn có máy định vị, đây chính là trò Vũ Tuệ từng sử dụng ở trường.

Con số vẫn luôn hướng lên tầng trên, thẳng tới tầng 15, sau đó Vũ Tuệ ra khỏi thang máy và đi bộ lên sân thượng. Tim Vũ Tuệ đập như sấm, trong mắt sát ý sôi trào, tơ máu đầy mắt, trong tay cầm chặt dao gọt hoa quả sắc bén, giống như Tu La bò từ dưới địa ngục lên.

Vũ Tuệ mở cửa sân thượng ra, quang cảnh ảm đạm lập tức đập vào mắt, lúc này là giờ cơm tối, bầu trời cũng hoàn toàn rối đen, gió từng đợt nháy mắt ập vào mặt, dừng trên da thịt lạnh thấu xương, cũng sắc bén như chiếc dao gọt hoa quả cô đang cầm trên tay.

Sân thượng rộng mở, có mấy đèn nhỏ tối tăm, nhìn quanh bốn phía, có thể nhìn thấy những ánh đèn phát sáng ở các cao ốc gần xa, và cả những ánh đèn hắt ra từ những căn nhà san sát nhau, xe cộ đông đúc chạy bon bon trên đường.

Trên sân thượng có hai bản pin năng lượng chỉnh tề đặt cạnh nhau, cửa không thể khóa trái từ bên ngoài, Vũ Tuệ cũng không thể tìm được vật gì để chặn cửa, hy vọng rằng khi bọn họ chạy tới cô đã xử lý xong tên đó.

Cô nhìn di động, trên màn hình di động biểu hiện Bác Văn hiện ở rất gần cô, Vũ Tuệ cong lưng, tầm mắt xuyên qua khe hở của một loạt bản pin năng lượng mặt trời liền thấy được Bác Văn đang ôm đầu ngồi xổm bên kia.

Bộ dáng của hắn ta lúc này thật đáng thương, ai có thể nghĩ đến nếu Vũ Tuệ không cứu Thanh Nãi khỏi tay hắn ta, người này sẽ trở thành một ác ma vô cùng đáng sợ cơ chứ.

Nhìn thấy Vũ Tuệ, vẻ mặt của hắn hoảng sợ, như thấy quỷ, thấy cô băng qua những chướng ngại vật chặn đường đi về phía hắn, hai chân hắn ta mềm nhũn bò đi, hoảng sợ hô to: “ Tôi….tôi cùng cô không thù không oán, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy…..”

Mọi kí ức vào đêm trước khi hắn ta hôn mê hoàn toàn trở lại, hắn cho rằng đêm ấy chỉ là một cơn ác mộng, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại, còn phải gặp phải cảnh này một lần nữa. Người con gái này quá khủng bố, quá đáng sợ!

Vũ Tuệ từ trong túi lấy ra quả cấu điện, cô không có thiết bị nạp điện cho quả cầu, cho nên lượng điện hiện tại chỉ đủ cho lần sử dụng cuối cùng, hơn nữa lượng điện cũng không có tác dụng quá nhiều đối với những người có thân thể cường kiện, cũng may, Bác Văn lại gầy yếu giống như một nam nhân nữ tính, hơn nữa hắn ta cũng mới tỉnh lại sau thời gian dài hôn mê.

Bởi vì có bản pin năng lượng mặt trời che chắn cho nên Vũ Tuệ hành động không tiện, thấy hắn ta lại bò sang bên, Vũ Tuệ trực tiếp ném cầu qua, lượng điện cuối cùng trong quả cầu làm cả người hắn ta run lên, tứ chi tê mỏi, tạm thời không cử động được, hắn chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất hoảng sợ rên rỉ.

Vũ Tuệ đi đến phía sau hắn, cong lưng giữ chặt chân hắn đem hắn ở dưới tấm pin năng lượng mặt trời lôi ra: “ Tha thứ cho tôi, mạng của anh có thể cứu vớt tương lai của loài người, nghĩ như vậy quả thật anh chính là anh hùng.”

Vũ Tuệ đem hắn lật lại, ngồi trên người hắn, nắm lấy dao nhỏ hít sâu một hơi, chính là người này, chỉ cần hắn ta chết, hết thảy đề sẽ thay đổi, cho dù là cuộc sống của những người bị hắn giết hại trong suốt mười năm trời ở tương lại, hay người nhà của bọn họ, thậm chí là cuộc sống của Lương Bình nhà cô, đều sẽ tốt đẹp hơn, người này chính là căn nguyên của tội ác, chỉ cần hắn ta chết…..

“Tính toán sư Vũ Tuệ, ngài muốn so xem ai hạ dao nhanh hơn không?” Trên sân thượng vang lên âm thanh của người thứ ba.

Vũ Tuệ đột nhiên quay đầu nhìn lại, đôi đồng tử trong mắt chợt phóng đại.

Là ba đốc xúc giả, thầy Thu Sơn, Thượng Nhân và Cương Nhất, mà người cao lớn nhất đứng trước Thu Sơn lão sư, đúng là Lương Bình. Cổ hắn bị cánh tay rắn chắc của Thu Sơn lão sư kẹp lấy, một con dao đặt trước ngực hắn.

“ Mục đích của ngài, là cứu người này phải không? Nếu hiện tại ta giết hắn thì sẽ thế nào?” Thu Sơn nói, vẻ mặt lão ta hung ác, không còn là bộ dáng nghiêm túc hờ hững như những lần giảng bài ở trên lớp, cơ bắp bởi vì khẩn trương và nôn nóng mà căng chặt. Geola tự mình ra lệnh tới bọn họ, nếu không thể bảo vệ được Bác Văn thì phải kéo dài thời gian của Vũ Tuệ đợi bọn họ đánh vỡ lá chắn hoàn toàn, ai biết người tính không bằng trời tính, nhiệm vụ của bọn họ sắp thành công thì Bác Văn đột nhiên tỉnh lại, làm cô xác nhận được thân phận thật sự của Bác Văn.

Thượng Nhân đứng bên trái Thu Sơn, dù trên mặt có chút khẩn trường nhưng phần nhiều vẫn là ý cười khoái trá, mệt cho hắn ngày thường đóng giả anh trai tri kỉ giờ trên mặt xuất hiện sự ác ý làm mặt hắn trông thật văn vẹo. Cương Nhất đứng bên phải Thu Sơn, hắn tựa hồ vô cùng hòa hợp với bóng đêm, cả khuôn mặt đều bị bao phủ bởi chiếc bóng của mũ áo, thân hình thiếu niên mảnh khảnh vẫn giống như ngày thường nhìn nhu nhược, vô lực như vậy, chỉ là lúc này có vẽ thần bí làm người ta có cảm giác kiêng kị hơn. Quả thật là nên kiêng kị, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể trở thanh nhân viên thực tập ở Vĩnh Hằng Thành vốn không được mấy người.

Ánh mắt Vũ Tuệ dừng trên mặt Lương Bình, mặt hắn đã có chỗ ứ bầm, mắt kính không thấy đâu, quần áo hỗn độn, lúc này bởi vì cánh tay bị ghì bởi Thu Sơn nên nhìn hắn có vẻ rất khí chịu, hắn giãy giụa một chút, càng bị ghì chặt hơn, trong lòng Vũ Tuệ bỗng trào ra một cơn lửa giận.

“Các người dám đánh anh ấy?!”

“Buông dao của ngài ra, rời khỏi người Bác Văn, nếu không chúng ta không chỉ đánh hắn mà còn giết hắn.” Thu Sơn nói.

“Anh ấy là đương sự B, ông giám giết?”

“Geola nói, có thể giết.” Thu Sơn nói. Mũi dao dường như đã xuyên qua áo Lương Bình đâm vào người hắn.

Lửa giận trong mắt Vũ Tuệ càng lớn, cô biết Geola có ý gì, vì tác giả của bài báo là một người khác, nên không cần thiết phải lấy cảm hứng từ Lương Bình nữa, thân phận Lương Bình liền từ đương sự B giờ cũng không khác gì những người ngoài cuộc khác đã bị giết trước đây thậm chí cũng giống như người qua đường, không có chút liên quan tới sự kiện lịch sử kia, bọn hắn chỉ cần những tay một chút, để bài báo được đăng lên trong thời gian Bác Văn bị bắt là được rồi, cho nên hiện tại sống chết của Lương Bình chỉ là chuyện râu ria. Những gì Vũ Tuệ tính toán ra trước đó, vào giờ khắc này lại trở thành vũ khí uy hiếp cô của Geola.

Nếu Lương Bình chết trước khi bị đương sự A giết thì sẽ thế nào? Có lẽ cũng chẳng có biến hóa gì phát sinh, bởi vì việc hắn sống chết đối với sự phát triển của thế giới này cũng không mấy ảnh hưởng, ngoại trừ có ảnh hưởng rất lớn đối với cô. Nếu Lương Bình chết đi lúc này, như vậy cô sẽ không gặp được giáo sư Lương Bình, cũng sẽ không phát sinh yêu đương với hắn, cô cũng sẽ không phản bội Vĩnh Hằng Thành, toàn bộ vòng tuần hoàn này đều sẽ biết mất, mọi thứ hiện tại cũng biến mất, có lẽ trong nháy mắt, cô sẽ trở về Vĩnh Hằng Thành, tiếp tục ngồi trong văn phòng, trở thành tính toán sư Vũ Tuệ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Geola là một người vô cùng cẩn thận, để không có nguy cơ bị hủy hết tất cả những gì mà hắn đang có, hắn không muốn làm đoạn thời gian liên quan tới kỹ thuật xuyên qua thời không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút, mặc dù là tình huống hỗn loạn như hiện tại, nói vậy hắn vẫn luôn muốn mọi thứ vẫn như ban đầu, đương sự A vẫn là tên cuồng sát nhân, đương sự B vẫn là Lương Bình, đương sự C vẫn là Thanh Nãi. Nhưng vì bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể làm một người biến mất.

Vũ Tuệ lôi kéo Bác Văn chậm rãi đứng lên

“Ném dao xuống.” Thu Sơn nói.

“Ông buông anh ấy ra.”

“Ngài ném dao xuống trước!”

“Sao tôi có thể tin tưởng ông nói? Đây là điểm mấu chốt của tôi, tôi ném dao xuống, ông đẩy anh ấy ra ngoài cửa.”

Lương Bình kịch liệt giãy giụa, nhìn Vũ Tuệ kinh hồn táng đảm, hô hấp khó khăn, cũng may lúc này có một bàn tay với đến bên cạnh Thu Sơn.

“Chú ý một chút, nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả chúng ta không gánh vác nỗi đâu.” Cương Nhất thấp giọng nói.

Thu Sơn nhìn Cương Nhất một cái, không nói chuyện. Thượng Nhân nhìn Cương Nhất, trong mắt hiện lên sắc thái ghen ghét, không vui mím môi, chẳng qua chỉ là một nhân viên thực tập cấp thấp, vậy mà cũng dám khoa tay múa chân với bọn họ, đáng giận! Cũng không biết xuất sắc cỡ nào, Vĩnh Hằng Thành thế mà cho tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này nhậm chức, làm người khác bực bội thật sự!

“Được, đếm tới ba, chúng ta cùng nhau.”

“Ba…..hai……một!”

Dao nhỏ trên tay bị Vũ Tuệ ném đi, Lương Bình lập tức bị đẩy mạnh về phía cửa, cửa thoát hiểm đột nhiên bị khép lại. Hắn bắt lấy vòng bảo hộ ổn định thân thể không để mình ngã xuống, xoay người muốn kéo cửa ra nhưng cánh cửa không chút sứt mẻ.

“Vũ Tuệ…..Vũ Tuệ…..” Hắn biết hắn không thể giúp được cô cái gì nhưng mà thời điểm này hắn không thể khống chế nổi bản thân, hắn nghĩ đến Vũ Tuệ không biết ở bên kia cánh cửa phải trải qua cái gì liền gấp đến nổi điên. Nhưng mà hắn kéo cửa không ra. Hắn chật vật bất kham, đối với những người tương lai ở đây, hắn yếu ớt nhỏ bé như một đứa trẻ, hắn chỉ biết bó tay không thể giúp đỡ.

Cương Nhất ở cánh cửa bên kia kéo lại then cửa, đảo mắt nhìn Thu Sơn và Thượng Nhân nhào về phía Vũ Tuệ.

Vũ Tuệ biết, cơ hội chỉ có lúc này, một khi bị bắt được là thất bại trong gang tấc. Muốn hoàn thành chuyện này, quyết tâm muốn thay đổi vận mệnh của Lương Bình cho cô sức mạnh thật lớn, ngay lúc con dao bị ném đi Lương Bình cũng bị đẩy mạnh về phía cửa, cô lôi kéo Bác Văn nhảy vọt về mép sân thượng cách đó không xa.

Sân thượng có rào chắn nhưng rào chắn cũng không cao, Vũ Tuệ qua đó quá nhanh, hai người đầu tiên đập mạnh người lên rào chắn, sau đó bởi vì lực đánh quá lớn kèm theo tư thế hai người có vấn đề cho nên cả hai ngã ra khỏi rào chắn từ tầng 16 của bệnh viện.

“A a a a a a!” Bắc Văn hoảng sợ mà kêu to.

Khóe mắt Thu Sơn và Thượng Nhân muốn nứt ra, duỗi tay nhưng không bắt được gì, chỉ nắm được mấy cọng tóc của Vũ Tuệ. Trong nháy mắt khi bọn họ thấy tiêu tùng thì một thân ảnh lao nhanh đến bên người bọn họ, nhảy lật qua rào chắn, ở thời điểm ngàn cân treo sợ tóc kéo lại tay Vũ Tuệ.

Tay Vũ Tuệ bị kéo lại, cô ngẩng đầu, thấy được Cương Nhất, toàn bộ thân mình hắn đều ở bên ngoài rào chắn, một tay bắt lấy rào chắn, một tay nắm lấy tay cô, mà thân mình Vũ Tuệ cũng thật nặng, bởi vì Bác Văn đang la hét hoảng sợ lúc này cũng gắt gao giữ chặt chân cô.

Gió lạnh thấu xương gào thét dữ dội, ba người thành một chuỗi treo ở lầu cao, lung lay sắp rớt.

“Cương Nhất, buông tay!” Vũ Tuệ một bên giật lấy tay Cương Nhất muốn kêu hắn buông ra, một bên giật giật chân, muốn đem Bác Văn đá xuống, nhưng mà dục vọng cầu sinh mãnh liệt, Bác Văn giữ chặt lấy chân cô không thả.

“………Xin lỗi.” Cương Nhất nói, tránh đi ánh mắt cô, đem bản thân một lần nữa ẩn vào bóng tối, dùng sức bắt lấy cổ tay Vũ Tuệ.

“Cứu mạng! Cứu mạng! Mau mau cứu tôi, tôi không muốn chết huhu….” Bác Văn gào khóc, hai mắt nhắm chặt, hắn cảm thấy gió trên cao như đang dùng lực đẩy hắn ngã xuống.

Đối với Cương Nhất mà nói, một tay chống đỡ ba thân thể quả thật là đã cố hết sức, hắn nói với hai người đang muốn kéo hắn lên nói: “ Thu Sơn đến lầu dưới đi, phía dưới có cánh cửa sổ.”

Thu Sơn lập tức chạy xuống dưới lầu, Thượng Nhân vội vàng qua hỗ trợ muốn kéo người. Chỉ là tình huống hiện tại quả thật khó hắn, hắn muốn kéo Cương Nhất cũng vô dụng, nhưng nếu hắn muốn kéo Vũ Tuệ phải giống như Cương Nhất, treo mình bên ngoài lan can. Hắn chần chờ hai giây, mới xoay người ra ngoài, giẫm lên khoảng nhỏ chưa đầy mười phân, một tay mắt lấy rào chắn, ngồi xổm xuống muốn bắt lấy tay Vũ Tuệ, nhưng cô lại giãy giụa không cho hắn bắt được, hắn liền kéo lấy vải dệt trên tay Vũ Tuệ.

Không xong, đều đã đến bước này, chẳng lẽ sẽ thất bại ư?! Vũ Tuệ hoảng loạn không dám tin, Thu Sơn chỉ cần tìm được cánh cửa kia, mở ra là có thể kéo Bác Văn vào, mà trên này, Cương Nhất và Thượng Nhân rất có thể cũng sẽ kéo được cô và Bác Văn lên….

Đột nhiên, gió ồn ào náo động biến mất. Tầm mắt Vũ Tuệ lướt qua Cương nhất và Thượng Nhân, đối diện với Lương Bình. Đột nhiên ngực cô như bị bông chặn lại, hốc mắt nóng lên, nháy mắt nước mắt tràn ra, lướt qua khóe mắt, bị gió thổi tán.

Khi cô khóc, Lương Bình cũng khóc, tâm bọn họ đều vô cùng bi thương, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù đã biết trước sẽ phải trải qua thời khắc này, nhưng thời điểm hiện thực xảy ra so với tưởng tượng càng đau khổ hơn nhiều, nhưng sự thật là vậy, thời khắc chia ly đã đến.

“Phanh!” Cửa phòng bệnh bị người ngoài thô lỗ đẩy ra, người bệnh cùng người nhà giật mình hoảng sợ, sắc mặt Thu Sơn nôn nóng, nhanh chóng vọt tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn nhìn xác nhận nơi người bị treo, rồi xác nhận lại vị trí đó nằm ngay cửa sổ phòng nào sau đó lại tiếp tục chạy ra ngoài tìm phòng bệnh đó.

Thời gian vui vẻ bên nhau luôn ngắn ngủi như vậy.

Trong mắt Vũ Tuệ tràn ngập ý tứ cầu xin Lương Bình, vội vàng lại tàn nhẫn, nếu như thất bại, nhân sinh của hắn cũng sẽ kết thúc.

“Em sẽ chờ anh ở tương lai, em nói với anh rồi đó, nhất định sẽ ở tương lai chờ anh.” Vì giảm bớt gánh nặng tâm lý cho hắn, Vũ Tuệ nói như vậy.

Cương Nhất lúc này mới phát hiện ra Lương Bình đứng sau lan can, trong lòng cả kinh nói: “Ngài ấy lừa anh! Ngài ấy sẽ không có tương lai!”

“Lương Bình!” nước mắt Vũ Tuệ rơi đầy mặt, khẩn cầu nhìn hắn. Không còn kịp rồi!

Cô đang khẩn cầu hắn làm một chuyện vô cùng tàn nhẫn, cô muốn hắn giúp mình đi tìm cái chết, muốn hắn giúp cô rơi từ trên tầng thượng xuống, sao hắn có thể làm được cơ chứ? Hắn tình nguyện để người ngã xuống là mình cũng muốn kéo cô lên. Nhưng mà…. Nhưng mà….

“ Em phải giữ lời hứa nhé.” Thanh âm Lương Bình khàn khàn, bị gió thổi tán ở không trung, ánh mắt cùng cô giao nhau, trong cơn gió rét lạnh dây dưa, trong nháy mắt thời gian tưởng chừng như động lại.

“ Được, em ở tương lai chờ anh.” Vũ Tuệ cười thật tươi.

Sau đó Lương Bình bắt lấy tay Cương Nhất, dùng sức, cuối cùng Cương Nhất không chịu nổi sức ép mà buông tay khỏi rào chắn, ba người chịu tác dụng của trọng lực mà rơi xuống. Tay Thượng Nhân cũng không theo đà kéo, không kịp phòng bị mà rơi xuống.

Mà cửa sổ phòng dưới lúc này mới kịp mở ra, Thu Sơn chậm một bước, chỉ bắt được không khí: “Không!!!”

Vũ Tuệ nhìn Lương Bình ghé vào rào chắn nhìn xuống, nhìn thân ảnh hắn ngày càng xa, tựa hồ có giọt nước rơi xuống trên mặt cô, mặn.

Khi âm thanh rơi xuống đầu tiên vang lên, nháy mắt Vũ Tuệ phảng phất như nghe thấy âm thanh đứt đoạn của vòng tuần hoàn nhân quả, ánh sáng từ dưới lan tràn lên trên, tràn ra toàn bộ thế giới. Vào lúc cuối cùng khi bị bao phủ bởi quầng sáng ấy, đôi mắt Vũ Tuệ vẫn như cũ hướng nhìn về một nơi dù đã không còn nhìn rõ bóng hình người ấy.

Cô nghĩ, trong cuộc đời này của cô đã nói dối hai lần: lần đầu tiên cô đã nói “Em có thể sẽ không yêu anh.”, một cái là “Em ở tương lai chờ anh.” Đều dùng cho một người, và lần nào cô cũng nuốt lời.

……….

Lương Bình mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà phòng ngủ, hắn cảm thấy đầu mình hơi đau nên ngồi dậy, dựa vào đầu giường cau mày trong chốc lát.

Cửa phòng bị gõ vang, âm thanh ôn nhu của mẹ hắn truyền đến: “ Lương Bình, dậy đi học thôi, sắp muộn rồi đó, con dậy chưa?”

Đáp lời bà một tiếng, hắn rời giường đánh răng rửa mặt, mặc đồng phục, nhìn bản thân trong gương lại không hiểu sau ngây ngốc một hồi.

Dùng xong bữa sáng, hắn mang theo cặp sách đến trời, thời tiết hôm nay rất đẹp, phòng mặt nhìn lên, không trong vạn dặm xanh biếc.

Nhưng mà, hắn cảm thấy…. thật mệt mỏi, là bởi vì hắn nằm mơ ư? Nhưng mà hắn mơ gì nhỉ? Hắn hồi tưởng lại, nhưng không thể nhớ được bất cứ điều gì, thậm chí hắn còn không xác định nổi là mình có phải nằm mơ hay không.

“Hey! Lương Bình!”

“ Đang nghĩ gì vậy, gọi cậu mấy tiếng rồi đó!”

“ Bài tập hôm nay á, cho mình mượn chút nha!”

Bả vai trầm xuống, bạn học nhiệt tình quen thuộc ôm lấy vai hắn, bên tai lập tức ríu rít liên hồi, xung quanh đều là đám người quen thuộc chú mục vào hắn, chút hoang mang mệt mỏi cuối cùng bị hắn quên đi, Lương Bình cùng các bạn học cùng nhau vào cổng trường.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, lại là một ngày bình thường trong cuộc sống của Lương Bình…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK