Trong một giây lý trí còn sót lại, Ô Mạn giãy giụa nửa giây, rồi trong lòng quyết định đầu hàng vô điều kiện.
Nhưng bề ngoài, cô vẫn cố giữ thể diện, bẽn lẽn nói:
"Không được, cậu quá nặng rồi. Hàng cồng kềnh thế này công ty tôi không nhận đâu."
Cô tưởng rằng Truy Dã sẽ mè nheo đòi hỏi, sau đó cô có thể thuận nước đẩy thuyền, mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của mình.
Kết quả...
"Vậy thôi, cứ theo đơn hàng cũ mà gửi cho cô ấy một nụ hôn đi."
Truy Dã rút tay khỏi lớp áo len của cô, chỉnh lại ngay ngắn, sau đó dùng cả hai tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Hơi thở của cậu vẫn còn gấp gáp, nhưng lại lùi về sau một chút, tạo ra một khoảng cách giữa hai người.
Ô Mạn cúi mắt nhìn xuống. Dù trong bóng tối, cái thứ đang đội lên kia vẫn quá mức rõ ràng.
Thứ đó vừa rồi còn cọ vào cô nữa kìa.
Truy Dã cười khổ:
"Chị à... Tôi vào phòng tắm một lát."
Đến khi bên trong vang lên tiếng nước xối xả, Ô Mạn mới bừng tỉnh—đây... đây là thế nào? Sao không theo đúng kịch bản của cô? Cậu ấy thực sự nghĩ là cô không muốn sao?
Quá vô lý!
Hai mươi mấy tuổi, cái tuổi thanh niên tràn đầy tinh lực, chẳng phải trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao? Chẳng lẽ lại để một người phụ nữ ba mươi như cô tỏ ra đói khát đến mức phải mở miệng đòi? Sao lại có thể thắng gấp thế này chứ?!
Ô Mạn tức tối đá một cái vào cửa phòng tắm.
Ngay lập tức, như thể có cảm ứng tự động, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong.
Truy Dã chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, toàn thân còn tỏa hơi nước lạnh.
Cô liếc từ trên xuống dưới, hừ một tiếng:
"Đi tắm nước lạnh rồi hả?"
Cậu lúng túng lau đầu, lí nhí đáp:
"Ừm..."
Ô Mạn chán ghét gạt cậu sang một bên:
"Rửa ráy xong thì về phòng ngay, lúc tôi ra khỏi phòng tắm mà còn thấy cậu ở đây thì đừng trách."
Sau khi tắm rửa xong, Ô Mạn bước ra ngoài, phát hiện ai đó vẫn mặt dày bám trụ trong phòng, thậm chí còn quá đáng hơn—đã cởi áo choàng tắm, nằm sẵn trên chiếc giường lớn duy nhất.
Lúc này, cậu có vẻ đã rất buồn ngủ, nửa khuôn mặt vùi vào gối mềm. Chiếc đèn sàn ở góc xa phủ xuống cậu một lớp bóng tối đậm nhạt, khiến cậu trông như một bức phác họa đen trắng đang dừng lại giữa dòng chảy của thời gian.
Ô Mạn lúc này mới nhận ra—hôm nay Truy Dã đã quay suốt mười hai tiếng đồng hồ. Không chỉ hôm nay, mà cả những ngày trước đó cũng vậy. Trở về khách sạn chắc cũng chưa được nghỉ ngơi hoàn toàn, nhìn vóc dáng cậu là biết cậu vẫn kiên trì quản lý chế độ tập luyện của mình.
Tim cô mềm nhũn, thầm chửi bản thân đúng là một kẻ bị sắc đẹp mê hoặc.
Cô rón rén bước nhẹ, tắt đèn, lặng lẽ lên giường.
Vừa vào chăn, một đôi tay lập tức quấn lấy eo cô, kéo cô vào gần.
"Tưởng cậu ngủ rồi chứ."
Truy Dã lười biếng hé mắt:
"Chỉ là nhắm mắt nghỉ thôi. Thể lực của tôi không kém như chị nghĩ đâu."
Cô chẳng buồn tranh luận, chỉ nói:
"Ngủ đi, sáng mai tám giờ cậu còn phải dậy đúng không?"
"Tôi thật sự không mệt. Đã quen rồi."
Ánh mắt cậu vẫn rất tỉnh táo, khiến trong lòng Ô Mạn lại dấy lên nghi hoặc—đây là đang ám chỉ muốn làm hay không làm đây?
Haiz, tâm tư trai trẻ đúng là khó đoán.
Truy Dã áp sát hơn, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô.
"Chị đang nghĩ gì thế?"
Cô buột miệng nói ra: "Tôi đang nghĩ về lúc nãy…"
Chết tiệt, lỡ lời rồi.
Ô Mạn lập tức nhắm chặt hai mắt, hai má trong bóng tối nóng bừng như bốc cháy.
Cô thì thầm giả vờ ngáp một cái: "Tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngon."
Nói xong, cô vội vàng xoay người, chôn khuôn mặt xấu hổ vào trong chăn.
Truy Dã khẽ cười, đáp: "Được, ngủ ngon."
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, cho đến khi hơi thở của Ô Mạn trở nên đều đặn, Truy Dã mới cẩn thận hôn nhẹ lên tóc cô, lặng lẽ nói một mình không thành tiếng:
"Chị, tôi không muốn quá vội vàng."
Cậu đã thầm mong nhớ cô suốt bao năm trời, từ lúc còn chẳng hiểu thế nào là "thích" đã bắt đầu như vậy.
Hồi đó, trong trường có vài cô gái đã dậy thì, bọn con trai dù vẫn ngây ngô về chuyện giới tính nhưng theo bản năng tự nhiên, họ vẫn tò mò nhìn chằm chằm vào bộ n.g.ự.c tròn trịa của các bạn nữ.
Sau giờ thể dục, khi chơi xong trận bóng rổ, đám con trai lại tụ tập bàn tán rôm rả, hứng thú chỉ trỏ về những nữ sinh đứng xem bên ngoài.
"Vẫn là hoa khôi lớp mình ngon nhất!"
"Thật đó, n.g.ự.c bự ghê!"
"Cô ấy đang đi tới kìa!! Còn rung theo nữa, ôi trời ơi."
Truy Dã chẳng mảy may quan tâm đến chủ đề của họ. Cậu chỉ tùy ý ném quả bóng vào rổ, đeo tai nghe lên, tiện tay lau mồ hôi rồi định đi mua nước ở căng-tin.
Nhưng đúng lúc ấy, cô gái mà đám bạn vừa nhắc đến lại chặn trước mặt cậu, đưa ra một chai nước khoáng đã chuẩn bị sẵn.
Cậu sững sờ đứng tại chỗ, theo phản xạ nhìn quanh, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn họ.
Mặt hoa khôi đỏ bừng, cánh tay chìa ra còn hơi run rẩy.
"Cho cậu…"
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Truy Dã ngừng lại một chút, nhận lấy chai nước: "Cảm ơn." Vừa nói vừa định lấy tiền trong túi trả cô, nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.
Cô vừa rời khỏi, đám bạn bên cạnh liền nhào tới trêu chọc, cười nháy mắt, hích vai cậu.
"Chà chà, có phải cô ấy thích cậu không?"
"Ê ê, có phải cậu cũng thích n.g.ự.c bự không hả?"
Truy Dã thấy khó hiểu. Cậu nhận chai nước chỉ vì không muốn làm cô ấy xấu hổ trước mặt bao nhiêu người khi bị từ chối.
Không còn cách nào khác, cậu đành thuận miệng bịa một lý do: "Các cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi nhờ cô ấy mua hộ thôi."
"Đừng xạo nữa, chẳng lẽ cậu không thích cô ấy sao?"
Truy Dã chỉ nhíu mày hỏi lại: "Thích là gì?"
Cậu bạn kia bị hỏi đến cứng họng, mãi mới lắp bắp đáp: "Là muốn sờ n.g.ự.c cô ấy rồi hôn cô ấy chứ gì!"
Truy Dã bình tĩnh "ồ" một tiếng: "Vậy thì tôi không thích cô ấy."
Thế nhưng câu nói này lại truyền đến tai hoa khôi lớp, khiến cô hiểu lầm rằng cậu đang ngại ngùng.
Dù sao thì, cậu cũng đã nhận chai nước cô đưa.
Chị gái học cấp ba của cô từng dạy rằng: muốn biết một chàng trai có thích mình hay không, đừng nghe cậu ta nói gì, mà hãy nhìn xem cậu ta làm gì.
Vậy nên, cô hoàn toàn bỏ qua câu nói kia, chỉ lưu lại trong lòng ấn tượng rằng Truy Dã là người hơi nhút nhát. Nếu đã vậy, cô có thể chủ động một chút, không sao cả.
Không lâu sau, trường tổ chức buổi chiếu phim tập thể, cô lặng lẽ đổi chỗ trong bóng tối, ngồi xuống bên cạnh Truy Dã.
Nhưng dường như cậu chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của cô, chỉ mải mê ngửa đầu xem phim.
…Rốt cuộc là phim gì mà hấp dẫn đến thế chứ?
Cô có chút hờn dỗi, ánh mắt rời khỏi gương mặt cậu, chuyển lên màn hình lớn.
Do đây là hoạt động kỷ niệm ngày cách mạng, nên bộ phim được chọn có chủ đề kháng chiến thời dân quốc, vừa xem hai phút cô đã thấy chán ngán. Trong lòng cô thầm nghĩ: chẳng lẽ con trai đều thích xem loại phim chiến tranh điệp báo này sao? Nhưng thấy Truy Dã xem chăm chú như vậy, cô quyết định cũng nên theo dõi, đợi kết thúc còn có thể mượn phim để bắt chuyện.
Cô thầm đắc ý với suy nghĩ của mình, nhìn theo ánh mắt của cậu hướng lên màn ảnh rộng.
Trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ mặc sườn xám.
Cô ta chỉ đóng một vai phụ mờ nhạt—tiểu tình nhân của một tên quân phiệt phản diện, xuất hiện trên phim không quá vài giây.
Mái tóc xoăn nhẹ được vuốt keo gọn gàng dán sát vào hai bên má, phần còn lại búi lên bằng một chiếc trâm cài mẫu đơn rực rỡ. Bộ sườn xám cùng tông hoa văn, xẻ cao đến tận đùi. Cô ta hướng về ống kính mà cười, chỉ một ánh mắt đã đủ làm người ta mê mẩn.
Truy Dã ngửa đầu, không chớp mắt lấy một lần.
Bởi vì đó là chị của cậu.
Hoa khôi nhìn thấy ánh mắt mà cậu chưa từng để lộ trước đây, trong lòng chợt lạnh đi một nửa.
Sau khi bộ phim kết thúc, chủ đề bàn tán của đám con trai lập tức chuyển hết sang Ô Mạn.
"Trời ơi, cô ấy trắng ghê, đùi cũng đẹp nữa…"
"Có phải còn bự hơn hoa khôi lớp mình không?"
"Chuyện này làm sao mà so sánh được? Hoa khôi lớp đúng là chỉ như một cô nhóc con mà thôi."
Bọn họ trò chuyện sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến Truy Dã vẫn im lặng nãy giờ.
Cậu siết chặt chai nước ngọt trong tay, đến mức nắp chai bật tung, nước b.ắ.n tung tóe lên mặt đám người kia, thô bạo cắt đứt cuộc tán gẫu của họ.
"Mẹ nó, cậu nổi điên cái gì vậy?"
Bọn họ hoàn hồn, nhảy dựng lên mắng mỏ. Một người đột nhiên hiểu ra, bừng tỉnh ngộ nói:
"Chậc, có phải cậu tức vì bọn tôi nhắc đến hoa khôi lớp không? Giả bộ cái gì chứ, còn bảo không thích!"
Truy Dã không phản bác, chỉ trầm mặc úp chai nước lên đầu tên kia, rồi dứt khoát quay lưng rời đi.
Khi đó, cậu vẫn chưa hiểu thế nào là "thích".
Phản ứng của cậu vô cùng đơn thuần—chỉ là nghe thấy họ mơ tưởng về chị liền khiến cậu bực bội không chịu được.
Còn về hoa khôi lớp ư? Xin lỗi, cô ấy thậm chí còn chẳng nằm trong phạm vi để cậu bận tâm. Ít nhất có một câu mà bọn họ nói đúng—chuyện này căn bản không thể so sánh được.
Chính vì vậy, tâm tư nhỏ bé của cậu càng thêm khó có thể nói ra. Ai mà tin chứ? Rằng vài năm trước, cậu và người phụ nữ trên màn ảnh kia đã từng gặp nhau, rằng cậu đã từng ôm lấy eo cô ấy, rằng họ đã cùng nhau trải qua một đêm xuân rực rỡ.
Cậu khác hẳn với những kẻ kia—những kẻ ngay cả một góc áo của chị cũng chẳng chạm tới được!
Cậu vừa có chút hụt hẫng, lại vừa không cam lòng. Cậu cũng không hiểu rõ thứ cảm xúc mãnh liệt bùng lên trong lòng này rốt cuộc là gì. Giống như một ngọn lửa, thiêu đốt cậu đến gần như tro tàn.
Đêm hôm đó, sau khi xem xong bộ phim, Truy Dã mơ một giấc mộng.
Trong giấc mơ ấy, cậu không còn là cậu nhóc thấp bé chỉ đứng đến eo Ô Mạn năm nào, mà là một quân phiệt phong độ, cao lớn. Cậu bước xuống từ chiếc xe bốn bánh cổ điển, nhìn thấy Ô Mạn đang lười biếng tựa trên lan can lầu hai, cúi người xuống, khẽ cong ngón tay gọi cậu lại gần.
Ánh đèn vàng phủ lên mái tóc cô, phấn son điểm tô cho khuôn mặt như hoa.
Chu Yêu Yêu
Rượu chẳng say người, người tự say.
Cậu như nhìn thấy tuyết rơi giữa miệng núi lửa, như thấy băng giá giữa đường xích đạo. Cảm giác nóng rực và lạnh lẽo đan xen, tuôn trào từ sâu bên trong, làm bừa bãi cả một chiếc giường.
Sáu giờ sáng, cậu ngơ ngác nằm trên tấm ga giường ướt nhẹp, như thể bị vùi sâu trong vũng lầy.
Trong đầu cậu văng vẳng câu nói thô lỗ kia: "Thích chính là muốn sờ n.g.ự.c cô ấy rồi hôn cô ấy."
Người đó nói không sai—thích thì sẽ có dục niệm.
Nhưng người đó không nói cho cậu biết—thích lại có thể khiến tim trống rỗng đến thế này.
Chị của cậu không phải là kiểu con gái chỉ cần đưa cho cô ấy một phần sữa đậu nành và quẩy nóng là có thể theo đuổi được. Cô ấy quá xa vời, bị đóng khung trong tỷ lệ màn ảnh 1.33:1, dường như thuộc về một thế giới khác.
Thế nên, khi cậu thực sự có thể ôm lấy cô ấy, giống như bây giờ—một chiếc giường, một tấm chăn, da kề sát da, tay cậu đè lên tóc cô ấy, hương thơm của cô ấy, tất cả sự đan xen này khiến Truy Dã vừa ngây ngất, vừa trân trọng.
Suốt những năm dài đằng đẵng, cậu vẫn luôn mang theo dục niệm với cô ấy. Nhưng khi thực sự có thể hoàn toàn chiếm hữu cô ấy, cậu lại không nỡ.
Cậu sợ cô ấy đau, sợ bản thân còn vụng về, sợ mình sẽ làm cô ấy mất hứng.
Cậu cũng sợ thời điểm chưa đủ hoàn hảo, khiến cô ấy nhớ lại mà cảm thấy tiếc nuối.
So với cảm giác của cô ấy, ham muốn của cậu chẳng đáng là gì cả.
Mãi đến tận bây giờ, cậu mới dần hiểu ra—thích là chuyện dễ dàng. Một nụ hôn, một lần lên giường, một cái buông thả bản năng là có thể thỏa mãn dục vọng.
Nhưng yêu ư? Yêu chính là dù có ngọn lửa thiêu cháy bản thân, cũng phải ép mình tách ra một phần lý trí, để cam chịu nhìn từ xa mà không dám bước tới.