• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù ngày một dày đặc, oán khí trùng trùng, tiếng ma quỷ gào khóc đinh tai nhức óc tựa như muốn kêu la đòi mạng.

Uy Minh Đức nhíu mày, dư quang nơi khóe mắt thoáng đảo sang đống thây cốt ngả rạp hai bên đường. Sương trắng lượn tới, chỉ trong nháy mắt da gân đã bị rút đi, máu thịt cạn khô hóa thành từng luồng khí đen bị sương trắng cắn nuốt.

Biết rõ sương trắng có vấn đề, Uy Minh Đức cũng không nán ở một nơi mà phân ra thần thức, bỏ qua âm thanh nhiễu loạn của yêu ma, ánh mắt sắc bén theo luồng sương thoát đi không hề buông tha tìm kiếm vết tích. Mà lúc này bước chân đang chạy đột nhiên khựng lại, y nghiêng người tránh đi trường thương phá gió bổ tới, chỉ nghe thấy hai tiếng "Rắc rắc", thân cây bên cạnh đã bị chém cho hai nửa lìa cành.

Lùi lại một bước, Uy Minh Đức có chút thú vị nhìn bóng dáng từ làn sương hiện ra. Mà Đồng Mẫn Mẫn suốt cả dọc đường đều "ngoan ngoãn bất ngờ" cũng ăn ý ngẩng lên, vừa trông thấy mém tí nữa đã không kiềm được bật thốt: "Bát Giới, ngươi ở đây chiếm địa bàn của Ngộ Không à?"

Không sai, kẻ vừa xuất hiện đích thị là Trư yêu, nhưng không phải trắng trẻo mập mạp như Bát Giới, trái lại vẫn giữ nguyên hình của lợn lòi với hai nanh trắng muốt, cái mũi to dài thở "phì phì" như trâu đục, ánh mắt nhìn về phía hai người cũng hằn lên vẻ thù địch. Đồng Mẫn Mẫn nhìn thấy có chút ghét bỏ thầm nghĩ, đúng là đồ cao to đen hôi.

Vỗ nhẹ trên vai Uy Minh Đức một cái, Đồng Mẫn Mẫn ghé vào tai y nói khẽ: "Đại ca, ngươi bỏ ta xuống đi, đèo ta trên lưng lại vướng tay vướng chân." Tình hình là Bát Giới có vẻ khó đối phó đấy, vẫn là chia nhau ra hành động, một đánh chính diện, một tìm sơ hở lụi cho nó một phát.

Không biết Đồng Mẫn Mẫn đang ôm tư tưởng muốn cắn hôi, Uy Minh Đức chỉ cảm thấy làm vậy nàng sẽ được an toàn hơn một chút, không suy nghĩ đã nhanh chóng gật đầu: "Được, đứng ở đây chờ ta, tốt nhất là đừng cách ta quá xa."

Nói rồi không chờ Đồng Mẫn Mẫn đáp lại, khí tràng trên cơ thể thoáng chốc thay đổi, hệt như một thanh kiếm sắc bén vừa được tuốt ra khỏi vỏ, không chỉ trầm mặc hơn mà còn có sự uy nghiêm thần thánh bất khả xâm phạm.

Đảo mắt nhìn con Trư yêu ngày một nôn nóng phát ra tiếng gầm gừ đe đọa, Uy Minh Đức một bộ không bị ảnh hưởng nâng bạch y lên. Chẳng biết từ lúc nào mà trên tay y có nhiều thêm một phiến lá, nói là phiến lá vì nó khá thon dài và mảnh dẻ, nó cong lên hệt như một vầng trăng sớm mai đầy thanh lãnh phát ra ánh sáng bạc màu, một thứ xinh đẹp tinh xảo như thế nhưng rơi vào mắt Trư yêu lại chẳng khác gì Diêm Vương đang đòi mạng.

Đồng Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn Bát Giới từ sau khi Uy Minh Đức lấy phiến lá ra trở nên kiêng dè khó hiểu, nàng giương mắt nhìn chằm chằm thứ mỏng như cánh ve trên tay y, không khỏi cảm khái một phen. Hóa ra phim truyền hình lúc tám giờ không gạt mình, đến trình cao thủ rồi thì một "cái lá" cũng có thể trở thành vũ khí chết người.

Bên đây Đồng Mẫn Mẫn còn đang suy nghĩ có nên nhặt cho Uy Minh Đức một mớ lá làm ám khí không, thì bên kia Trư yêu đã không chờ được nữa mà phát cuồng múa thương lao về phía hai người. Uy Minh Đức tinh tế phát giác được, không phải nó "tự nguyện" tìm chết mà là bị "ép" không thể không đi.

Ngay khi Uy Minh Đức và Trư yêu lao vào quần ẩu, Đồng Mẫn Mẫn cũng nhanh chân núp lùm. Nói đùa, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, muốn đi cắn hôi cũng phải còn mạng à.

Đồng Mẫn Mẫn ôm tâm lý vững vàng nhưng tâm tư cực kì đáng khinh lia mắt soi ở mọi góc độ, chỉ đợi Bát Giới xẩy chân một phát là ôm hận ngàn đời nằm trên bàn trà bảy món. Vừa xem, nàng vừa "Chậc chậc" cảm khái.

Cái phiến lá của Uy Minh Đức kinh dị thật đấy, một phiến lá thôi mà đánh cho Bát Giới tối tăm mặt mày, đất trời đảo điên, đến má cũng nhận không ra con mình. Đáng sợ nhất chính là nó còn có thể tùy thời phóng to thu nhỏ, giây trước còn như tên bắn cắt rách cả vai giáp của Trư yêu, thì giây đã trở lại trong tay bồi thêm một cước chém nát cả phần bụng, máu chảy đầm đìa.

Đồng Mẫn Mẫn ngồi xem mà mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con, chỉ cảm thấy phiến lá mà trước đó nàng không mấy coi trọng nhất thời trở nên vô cùng hung tàn, trong lòng không ngừng hò hét. Lần sau chọc ai thì chọc nhất định không được dây vào người này, nếu không đến chết như thế nào chắc cũng không biết.

Đang âm thầm kiểm điểm xem mấy ngày qua có vô ý đắc tội người này không, thình lình Uy Minh Đức quay phắt về phía nàng, gương mặt cương nghị khí thế thâm trầm khiến tim Đồng Mẫn Mẫn trong một giây sợ đến muốn nhảy phọt ra ngoài. Chỉ nghe "Phát - xích" một tiếng, phía sau liền truyền đến âm thanh rít lên chói tai, thân thể cao lớn quỷ mị như xà đang chuẩn bị đánh lén đã ngã rạp trước mặt nàng.

"Không sao chứ?"

Đồng Mẫn Mẫn im lặng lắc đầu nguầy nguậy. Ngoại trừ tim không được khỏe ra thì OK em không sao hết, anh cứ đánh đấm đi, em kiếm chỗ khác núp lùm. Trích, Đồng Mẫn Mẫn trong một giây phút hoang mang không biết đâu là bến bờ.

"......"

"Hộc... Hộc...."

Tiếng thở trầm đục của Trư yêu làm Đồng Mẫn Mẫn tỉnh táo hơn đôi chút, bấy giờ mới phân ra được tư tưởng quan sát thảm trạng của Trư yêu lúc này. Chỉ thấy toàn thân giáp sắt ban đầu đã bị đánh cho rơi rụng, không còn bao nhiêu thứ có thể che chắn được cho thân thể đầy vết thương kia, dù là vậy hai mắt của Trư yêu vẫn đỏ ngầu không một chút thuyên giảm, hệt như không biết đau đớn bán sống bán chết tiếp tục xông lên.

Đồng Mẫn Mẫn tỉ mỉ quan sát nó một lượt, mặc dù trường thương trên tay hung ác không ngừng chém về phía Uy Minh Đức, nhưng thống khổ mà nó chịu đựng ngay cả một người vô tâm vô phế như nàng cũng có thể cảm nhận được. Đây là muốn sống không được mà muốn chết càng không xong.

Chợt có gì đó lóe lên, Đồng Mẫn Mẫn nhanh nhạy nắm bắt nhìn ra sau gáy của Trư yêu. Nàng híp mắt, chỉ thấy nơi đó hệt như bị nối liền với một sợi tơ mỏng, mà nếu không thật sự chú ý nhất định sẽ không thể phát giác ra. Linh khí trên tay ngưng tụ bắn ra một ngọn lửa nhỏ bay về phía sợi tơ, sợi tơ mỏng manh nhưng không biết làm bằng vật liệu gì mà rắn chắc vô cùng, đốt cũng không cháy. Vừa trông thấy động tác của Đồng Mẫn Mẫn, Uy Minh Đức cũng ăn ý nhảy lên cắt đứt sợi tơ kia.

Trong giây phút thân hình to lớn của Trư yêu ngã xuống, Đồng Mẫn Mẫn cảm giác như chính nó cũng thở phào nhẹ nhõm, trút một hơi thở cuối cùng trước khi sương trắng lượn tới đem máu thịt của nó cắn nuốt.

Trong khu rừng mờ sương tiếng đàn cũng ngưng bặt, chỉ còn tiếng cười quỷ dị hệt như sương trắng âm u mịt mùng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK