Beta: lamnguyetminh, Sư Tử Cưỡi Gà
Cái gì là trạng thái nguyên thủy nhất của loài người? Như Adam và Eve sao? Ninh Tri Nhiên lại không cho là đúng, hiện tại anh cảm thấy sinh nở chính là trách nhiệm nguyên thủy và cơ bản nhất của con người. Đúng vậy, hiện tại anh cảm thấy tạo người chính là chức trách huy hoàng, là nhiệm vụ anh phải hoàn thành trong ngắn hạn. Dĩ nhiên, việc sinh một đứa bé không chỉ do anh muốn là được, còn cần cô nguyện ý nữa.
Cô có nguyện ý hay không? Chuyện này không quan trọng, cùng lắm thì mỗi ngày đều dùng sắc dụ là được. Không phải là hiến thân cho sự nghiệp tạo người sao, một lần là hiến thân, một trăm lần cũng là hiến thân. Vậy nên hãy để cho việc hiến thân mãnh liệt hơn nữa đi! Bọn họ mới từ Úc trở về, trong tổng công ty có rất nhiều chuyện cần Ninh Tri Nhiên đi xử lý, bằng không anh cũng thật muốn ở lỳ trong nhà giống như cô.
Một người đàn ông mới kết hôn sẽ có dáng vẻ gì? Chính là mất hồn mất vía, thỉnh thoảng cười khúc khích, luôn muốn gọi điện về nhà. Lúc gọi điện cũng chỉ im lặng song trên mặt là một nụ cười đầy hạnh phúc.
Ninh Tri Nhiên xử lý xong một hồ sơ, nhìn nhìn một chút, không nhịn được nữa lập tức gọi điện cho cô. Hướng Vãn còn đang ngủ, tối qua, anh quá dùng sức, cho nên cô vẫn không ngủ ngon, mệt mỏi lắm. Lúc này Ninh Tri Nhiên gọi điện thoại về, cô mơ mơ màng màng bắt máy.
"Alo ~~~~" Trong giọng nói này hàm chứa vài phần mệt mỏi, vài phần lười biếng, còn có mấy phần không vui. Ninh Tri Nhiên lặng lẽ cười, giống như chỉ cần nghe được tiếng nói của cô là anh đã cảm thấy như được ăn mật, thơm thơm ngọt ngọt.
"Ăn cơm chưa?" Anh hỏi lời này có chút dư thừa, biết rõ cô còn chưa thức dậy lại còn muốn hỏi ra miệng như vậy.
Quả nhiên Hướng Vãn lười biếng nói: "Vẫn chưa, có việc gì sao?"
Giọng nói của cô luôn ngọt ngào, lúc này lọt vào trong tai Ninh Tri Nhiên, quả thực chính là rơi xuống cây kẹo bông êm ái, mềm mại. Cô hỏi anh có chuyện gì không, nếu như anh nói không có gì thì cô nhất định sẽ chau mày. Cho nên mọi người nhìn đi, bây giờ Ninh Tri Nhiên nói dối, ngay cả mắt cũng không chớp một lần.
"Có chuyện đấy, em xem trên mặt bàn trong phòng sách của anh, có phải có một tập tài liệu không?"
"Ờ, anh chờ một chút." Hướng Vãn tìm bộ quần áo ngủ của mình ở khắp nơi, bộ đồ lớn như vậy mà lại không thấy đâu, cũng không biết hôm qua Ninh Tri Nhiên đã ném đi đâu rồi. Bất đắc dĩ, cô đành phải quấn chăn mềm, đi chân trần đến phòng sách. Bàn làm việc trong phòng sách của anh bị cô tìm mấy lần, nhưng mặt bàn sạch bóng, làm gì có bóng dáng của tài liệu?
Lúc cô đang tìm đồ, Ninh Tri Nhiên cũng không nhàn rỗi, hỏi: "Hướng Vãn, em có đói bụng không? Đến công ty anh đi, chúng ta cùng đi ăn cơm, nếu không anh về nhà với em nhé?"
Hướng Vãn chỉ lo đi tìm đồ, nào có tâm tư để ý đến anh? Ninh Tri Nhiên biết rõ cô đang nghe, đây là tác phong của cô. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện điện thoại như vậy, mỗi lần cô không muốn nói gì thì sẽ yên lặng. Nhưng nếu anh vẫn luôn nói chuyện, ngẫu nhiên cô cũng sẽ ậm ừ đáp lại.
"Nhà thiết kế có chuyển tới mấy bản thiết kế áo cưới, em có muốn chọn một cái hay không? Anh đi đón em hay là em đến đây? Để anh đón em đi, đi taxi không an toàn. Em thu xếp một chút, chờ anh trở về." Đây là anh nói rõ muốn nhìn thấy cô rồi, mới choai choai, sao có thể nghĩ sẽ thành bộ dạng thế này chứ?
"Không có!" Hướng Vãn đột nhiên nói một câu, trong giọng nói có hơi mất kiên nhẫn.
"Hả?" Ninh Tri Nhiên sửng sốt một chút, hỏi: "Không có cái gì?"
"Đương nhiên là tài liệu, không phải anh bảo em tìm tài liệu sao?"
Ninh Tri Nhiên cười cười, nếu cô biết anh lấy cớ tìm tài liệu chỉ để nói chuyện với mình thì sẽ thế nào? Nhưng mà, dĩ nhiên anh không thể nói như vậy, Ninh Tri Nhiên hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Em nhìn lên giá sách, có phải có một quyển sách về thiết kế đá quý hay không?"
Hướng Vãn tìm trên giá sách một chút, quả nhiên là có, ‘ừ’ một tiếng. Ninh Tri Niên nói tiếp: "Chính là nó, để anh về lấy."
"Để em mang đến cho anh." ‘Cạch’ một tiếng, Hướng Vãn cúp điện thoại.
Ninh Tri Nhiên còn muốn nói về đón cô, nhưng mà cô đã cúp điện thoại rồi. Cũng tốt, vậy thì chờ cô tới, dù sao trong tay anh vẫn còn một số việc cần xử lý. Thư ký gõ cửa tiến vào, đưa một tập tài liệu cho Ninh Tri Nhiên ký tên. Tuy rằng bình thường Ninh Tri Nhiên đối xử với cấp dưới hòa nhã, dễ gần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thư ký thấy ông chủ mình vui vẻ đến thế này.
Cô thử hỏi: "Sếp, anh có chuyện vui à?" Kỳ thật cô muốn hỏi chính là: sếp, anh đang yêu đương sao?
Ninh Tri Nhiên ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn cô, hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"
Cái này đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được, ông chủ của bọn họ đang yêu đương, hơn nữa còn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt. Thư ký đương nhiên dùng sức gật đầu.
Ninh Tri Nhiên ký văn kiện rồi trả lại cô, mặt mày hớn hở đáp: "Sắp kết hôn."
Kết hôn? Khoa trương như vậy à? Bỏ qua giai đoạn yêu đương mà kết hôn luôn? Xem ra Úc chính là nơi dưỡng người tốt, lần sau có cơ hội, có phải mình cũng nên xin đến chi nhánh công ty ở châu Úc hay không?
Bên kia, Ninh Tri Nhiên đang nôn nóng chờ ở trong phòng làm việc, bên này, Hướng Vãn tùy ý sửa sang bản thân một chút. Thay một chiếc áo khoác ngoài màu sữa, tóc xõa tung sau đầu, cũng không trang điểm đã xinh đẹp tận trời. Khi cô trang điểm là xinh đẹp, quyến rũ, lúc để mặt mộc thì hoạt bát đáng yêu, tựa như cô bé nhà bên.
Ninh Tri Nhiên mua căn phòng này, cách công ty bọn họ cũng không xa. Lúc trước khi mua, chính là nhìn trúng khu vực này, trong nội thành, điều kiện cũng tốt. Nói trắng ra là Ninh Tri Nhiên lười biếng, mua vì thuận tiện để đi làm thôi.
Cô chờ xe ở bên ngoài tiểu khu, chờ đã lâu vẫn không có xe taxi đi qua. Cô lại sợ Ninh Tri Nhiên chờ sốt ruột nên cô càng thêm nôn nóng. Cắn môi, đứng ở ven đường, rất giống một chú cún cưng bị chủ nhân vứt bỏ.
Một chiếc xe chạy qua trước mặt cô, trong lòng Hướng Vãn lộp bộp một tiếng. Từ trước đến nay chỉ cần cô nhìn thấy loại xe này thì tim luôn đập nhanh, bởi vì người đó chỉ lái xe này. Theo bản năng chạy theo vài bước, cách cửa kính cũng không nhìn thấy rõ, bóng dáng kia, tóc ngắn màu đen, quần áo màu đen, anh ta chỉ thích màu đen, cái gì cũng thế.
Là cô nhìn nhầm rồi sao? Cô không biết. Cô chỉ vô thức chạy vài bước theo xe thôi, xuất phát từ mục đích gì chứ? Đây chỉ là vô thức mà thôi. Nhưng cũng chỉ chạy theo vài bước, khi đầu óc cô kịp phản ứng lại, lập tức chạy về hướng ngược lại.
Cô gần như là chạy một mạch đến công ty của Ninh Tri Nhiên, mà Ninh Tri Nhiên đã sớm xử lý xong công việc, đi xuống dưới chờ cô, không ngờ cô lại chạy đến trước. Đau lòng là chắc chắn, Ninh Tri Nhiên kéo cô, ôm vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: "Em, cô bé ngốc này, sao lại không gọi xe?"
Hướng Vãn vẫn chưa hoàn hồn, được Ninh Tri Nhiên ôm như vậy, không ngăn được mà thở hổn hển. Ninh Tri Nhiên nhìn càng thêm đau lòng, lại bắt đầu tự trách.
Thật lâu sau, Hướng Vãn mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa sách trong tay cho anh, hỏi: "Là quyển này sao?"
Bởi vì chạy quá nhanh, sắc đỏ trên mặt cô vẫn còn chưa biến mất, lại có một lớp mồ hôi mỏng, Ninh Tri Nhiên đói bụng, chỉ cần vừa nhìn thấy cô đã đói. Nhất là lúc trong đôi mắt ngập nước kia của cô có hình bóng của anh, anh lại càng thêm đói bụng. Kết quả là, không có bất kì dấu hiệu gì, NinhTri Nhiên cúi đầu xuống lập tức hôn lên môi cô.
Đang ở cửa công ty, nhiều người nhìn như vậy, tất nhiên Hướng Vãn ngại ngùng, hai tay để trước ngực anh, nhẹ đẩy anh. Nhưng người này đang đói bụng, cô không cho ăn no mà được sao?
Ninh Tri Nhiên cũng không quản nhiều như vậy, dù sao bọn họ cũng là người sắp kết hôn, nên không để bụng những lời ra tiếng vào đó.
Tay anh giữ chặt gáy cô, cho đến khi ăn hết miệng cô, mới buông cô ra. Dáng vẻ kinh ngạc của Hướng Vãn làm cho anh bật cười. Ôm bả vai cô, nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Tài xế sớm đã lái xe đến chờ, Ninh Tri Nhiên tự mình mở cửa xe cho cô, Hướng Vãn ngồi vào, anh mới vòng qua bên kia lên xe. Nhìn cô vẫn ngơ ngác như cũ, không khỏi bật cười, có phải anh quá nóng vội hay không? Anh cúi người, thắt dây an toàn cho cô rồi mới lái xe rời đi.
Cách đó không xa, một chiếc xe đỗ lại, một cô gái nhe răng nhếch miệng nhịn đau. Tay cô đang bị một người đàn ông siết chặt, rõ ràng là có xu thế gãy xương.
Rabbah cố nén đau đớn, hỏi: "Sếp, có muốn đuổi theo không?"
Người đàn ông bên cạnh, mặt mày âm trầm, vẫn nhìn về hướng chiếc xe của Ninh Tri Nhiên rời đi, cười lạnh nói: "Không cần, ngày mai là lễ tình nhân, nói sau."