Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẻ óc chó ngào đường rơi xuống đất, vỏ caramel vỡ tung.

Cố Sanh Sanh vô cùng kinh ngạc, thực tế cô đã quên mất sự tồn tại của ba mẹ nguyên chủ. Sao bọn họ lại đột nhiên gọi cho mình? Trong truyện gốc, ít nhất phải đến lúc Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên công khai, cặp ba mẹ này mới có dịp lên sàn.

Sự biến hóa cảm xúc của Cố Sanh Sanh hiện hết lên trên mặt, Thẩm Vọng cau mày: "Làm sao vậy?"

Cố Sanh Sanh không biết phải giải thích như thế nào, đành chần chừ tiếp điện thoại.

Áp điện thoại còn mang hơi ấm lên tai, Cố Sanh Sanh vẫn đang ngơ ngẩn, còn chưa biết phải nói gì cho phải, một giọng nói phụ nữ vang lên: "Sanh Sanh! Sanh Sanh! Con nói cho mẹ nghe, hiện giờ có phải con đang cùng với Thẩm Đình Sâm hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài không? Sao con lại gả cho cái thằng tàn phế kia của Thẩm gia vậy!"

Hai chữ tàn phế trong nháy mắt kéo hồn Cố Sanh Sanh trở về, cô phẫn nộ phản bác: "Không phải!"

Nghe Cố Sanh Sanh phủ nhận qua loa, Lưu Nhã Đình cố bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, lừa mình dối người nói: "Không phải cái gì? Con nói mẹ nghe, đám người đó đang nói nhảm, người con gả là Thẩm Đình Sâm đúng không? Không phải lúc mới kết hôn con vẫn thường hay kể cho ba mẹ về tuần trăng mật ở nước ngoài ư? Sao tự nhiên đang êm đang đẹp lại có kẻ bịa đặt nói con không phải gả cho Thẩm Đình Sâm thế?"

Lưu Nhã Đình bởi vì kích động mà giọng nói rất gay gắt, Cố Sanh Sanh mấy lần muốn giải thích đều không thể mở miệng được. Sau một trận hỗn loạn, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh lại, thay bằng một giọng nói đàn ông: "Sanh Sanh, là ba đây."

"..." Tiếng nói quá quen thuộc, Cố Sanh Sanh hơi hé miệng, ấp úng gọi một tiếng: "Ba."

Người bên kia trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí nghiêm túc hơn: "Sanh Sanh, rốt cuộc bây giờ con đang ở đâu? Con không sao chứ?"

"Trời ạ lão Cố, con gái của ông sao lại bị ức hiếp thế này!" Lưu Nhã Đình khóc lóc than vãn.

Cố Hậu Bách tiếp tục hỏi tới: "Sanh Sanh, nói cho ba biết, hiện tại con đang ở đâu?"

Đầu óc Cố Sanh Sanh choáng váng: "Giờ con đang ở biệt thự của Thẩm Vọng."

Một câu nói đánh tan ảo tưởng cuối cùng của ba Cố mẹ Cố. Con gái cưng thật sự bị gả cho Thẩm Vọng xung hỉ rồi. Lưu Nhã Đình khóc gào lên: "Thẩm gia đáng chết! Thẩm Vọng đó là kẻ vừa mù vừa tàn phế---"

Cố Sanh Sanh lại bác bỏ: "Không được nói Thẩm Vọng như vậy!"

"Người con thích từ đó đến giờ là Thẩm Đình Sâm mà! Thằng con lớn nhà Thẩm gia mắt mù chân què, có ai là không biết..."

Tiếng nói sắc bén rất vang, Cố Sanh Sanh vội che điện thoại nhìn về phía Thẩm Vọng, sắc mặt anh mờ nhạt, giống như mấy chữ đó đều không liên quan gì đến anh.

Cố Hậu Bách vẫn rất bình tĩnh, chỉ là giọng nói có chút khàn: "Ba mẹ sẽ lập tức quay trở về, để ba đặt vé chuyến bay sớm nhất..."

"Đừng. Hai người đừng về!" Cố Sanh Sanh vội vàng ngăn cản.

Lưu Nhã Đình càng thêm kích động: "Cái thằng què đó có khi dễ con không! Có phải bọn họ nhốt con lại, rồi uy hiếp con?"

"Không phải, không có..." Một cú điện thoại không có cách nào nói rõ đầu đuôi. Cố Sanh Sanh quýnh quáng tay chân, may là ba mẹ nguyên chủ giống như đã quen với kiểu nói chuyện này, cũng không còn tức giận nữa, mà dỗ ngược lại cô: "Sanh Sanh đừng sợ, mọi chuyện cứ để ba lo."

Nghe ba Cố mẹ Cố vừa đau lòng vừa tự định đoạt, Cố Sanh Sanh càng gấp gáp hơn. Chợt trong tay trống không, Thẩm Vọng đã tước điện thoại đi.

Thẩm Vọng: "Con là Thẩm Vọng."

Ngữ điệu Thẩm Vọng lãnh đạm mà không mất đi sự lễ phép, tiếng khóc huyên náo bỗng ngừng bặt, Lưu Nhã Đình hoảng sợ liền dứt khoát im lặng, đầu kia lại đổi thành Cố Hậu Bách.

Trong quá khứ, ở lĩnh vực làm ăn buôn bán, Cố Hậu Bách tất nhiên không có tư cách nói chuyện với Thẩm Vọng. Nhìn từ xa cũng muốn cảm thán vị nhân tài mới nổi này, đúng là không gì có thể ngăn cản anh được.

Thẩm Vọng ngã xuống, Cố Hậu Bách cũng phải thầm than thở một câu. Nhưng bấy nhiêu đó tuyệt đối không đủ để ông chấp nhận gửi gắm con gái cưng của mình đến xung hỉ cho một người tàn phế.

Cố Hậu Bách kìm chế nỗi căm phẫn, nói chuyện với Thẩm Vọng mấy câu, sau muốn anh trả lại điện thoại cho Cố Sanh Sanh.

Thẩm Vọng nói: "Sanh Sanh bây giờ đang rất an toàn. Đầu đuôi câu chuyện rất phức tạp, con có thể sắp xếp máy bay tư nhân cho hai người, chúng ta gặp nhau rồi nói."

Thẩm Vọng có khí thế vương giả trời sinh, chỉ bằng vài ba câu đã chốt hạ ý định của mình.

Tâm trí Cố Hậu Bách luôn bị ám ảnh bởi sự tàn tật của anh, ông lạnh lùng nói: "Không cần. Chúng tôi sẽ mua vé chuyến bay sớm nhất để quay về, đến lúc đó hy vọng cậu cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng."

Điện thoại bị ngắt.

Phòng bếp an tĩnh trở lại, xa xa tiếng sóng biển quay cuồng thoáng truyền đến, hai người trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Cố Sanh Sanh mới nói: "Vì sao anh chấp nhận để bọn họ trở về?"

Thẩm Vọng hỏi lại: "Tại sao không?"

"Bọn họ sẽ mang tôi đi." Cố Sanh Sanh uể oải.

Thẩm Vọng giơ tay: "Em đến đây."

Cố Sanh Sanh chậm chạp bước qua, Thẩm Vọng nắm tay cô, kéo cô ngồi lên chân mình: "Em muốn đi với bọn họ ư?"

Cố Sanh Sanh không chút nghĩ ngợi, nói ngay lập tức: "Không muốn."

Nét ảm đạm giữa mày Thẩm Vọng chợt tan biến: "Vậy thì không ai có thể mang em đi được."

Từng câu từng chữ Thẩm Vọng nói ra như có một loại ma lực khiến người khác không tự chủ được mà tin phục anh răm rắp. Cố Sanh Sanh gật đầu thật mạnh, rốt cuộc cũng chịu mỉm cười.

Nhưng cú điện thoại này rõ ràng đã phá vỡ một thứ gì đó. Tâm trạng hai người khác nhau, Thẩm Vọng trầm mặc một lúc, bảo có việc cần phải xử lý, nên một mình quay về thư phòng.

Óc chó ngào đường đã nguội bớt, mùi thơm không còn nồng đậm như lúc đầu. Cố Sanh Sanh cất óc chó vào hộp, cột thêm một dải lụa bên ngoài. Cô xắn tay áo lên, chuẩn bị làm bánh tổ yến cốt dừa làm quà tặng dự phòng cho mẹ Cố.

Mỹ thực là nguồn sức mạnh của Cố Sanh Sanh, cũng là thứ giúp cô có thể bình tĩnh trở lại để từ từ giải quyết những suy nghĩ bộn bề trong lòng.

Cố gia đến thế hệ của Cố Hậu Bách thì bị suy tàn, chỉ còn lại một công ty nhỏ, dựa vào mối quan hệ xưa cũ của các cha chú để duy trì hoạt động. Cố Hậu Bách và Lưu Nhã Đình chỉ có một mình Cố Sanh Sanh, lúc Cố Sanh Sanh 10 tuổi thì nhận nuôi thêm đứa bé mồ côi Cố Vân Yên là con gái của anh họ ông. Vợ chồng anh họ làm ăn phá sản, túng quẫn nhảy lầu tự vẫn, không để lại một phân tài sản nào. Nhưng Cố gia cũng không thiếu tiền, Lưu Nhã Đình tuy có hơi đanh đá nhưng chưa bao giờ bạc đãi Cố Vân Yên.

Chỉ có Cố Sanh Sanh là luôn có địch ý với Cố Vân Yên, trước sau không đổi. Nhìn thấy sự chú ý và sủng ái của ba mẹ bị chia một nửa cho Cố Vân Yên, hơn nữa Cố Vân Yên còn làm mấy hành động sau lưng, cho nên quan hệ giữa Cố Sanh Sanh với ba mẹ càng lúc càng kém, tính cách được nuông chiều càng thêm phản nghịch. Đến sau này, trừ những lúc xin tiền ba Cố, Cố Sanh Sanh thậm chí cũng chẳng thèm liên lạc với ba mẹ trong mấy tháng trời.

Cố Sanh Sanh biết được những chuyện này từ trong ký ức của nguyên chủ. Thật ra truyện gốc miêu tả ba mẹ Cố rất ít, bọn họ lên sàn được mấy lần ít ỏi, chủ yếu là để thúc đẩy tiến triển tình cảm giữa Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm.

Lần đầu tiên ra sân, hai người dứt khoát lôi Cố Sanh Sanh rời khỏi biệt thự Thẩm gia, biến lão đại tương lai Thẩm Vọng thành trò cười, cũng hoàn toàn chặt đứt mối ân tình cuối cùng giữa Thẩm lão gia tử và Cố gia. Từ đó, Cố gia mất đi sự bảo hộ.

Đợi đến lúc ba mẹ Cố phẫn nộ tìm Thẩm gia để đối chứng, ông nội Thẩm đóng cửa không tiếp, Liễu Bình ỷ vào địa vị của con trai, chèn ép bọn họ đến mức không còn chỗ cầu cứu, công ty lâm vào nguy cơ phá sản.

Lúc này Cố Vân Yên dũng cảm đứng ra, nước mắt lưng tròng tỏ ý mình sẽ đi cầu xin Thẩm Đình Sâm. Ba mẹ Cố đã mất đi một đứa con gái, làm gì có chuyện dâng luôn đứa thứ hai vào miệng hổ? Nhưng Cố Vân Yên kiên quyết muốn làm, nói gì mà nhất định phải báo đáp công ơn dưỡng dục của ba mẹ. Vì thế mới có một màn hiên ngang lẫm liệt đi tìm Thẩm Đình Sâm.

Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên giai đoạn đó đang đứng trước bờ vực chia tay, bởi vì chuyện này mà hai người thuận lý thành chương diễn cảnh cường thủ hào đoạt, Thẩm Đình Sâm đầu tư cho Cố gia 500 vạn, giải quyết nguy cơ, đồng thời cũng cho người thả Cố Sanh Sanh ra khỏi biệt thự, đưa về Cố gia.

Đáng thương thay, ba mẹ Cố cho rằng Cố Vân Yên thật sự hy sinh vì gia đình, nên cứ áy náy mãi không thôi, căn bản không tin Cố Sanh Sanh buộc tội Cố Vân Yên câu dẫn Thẩm Đình Sâm, trái lại trách mắng cô, còn bắt cô phải cảm kích những gì mà Cố Vân Yên đã làm.

Cố Sanh Sanh nổi cơn thịnh nộ trực tiếp quay về Thẩm gia, mang một cơn lửa giận phát tiết lên người Thẩm Vọng, lại một lòng một dạ mê hoặc Thẩm Đình Sâm, phá hoại tình yêu giữa anh và Cố Vân Yên, triệt để kích hoạt con đường tự tìm đến cái chết.

Ba mẹ Cố không phải chết già. Sau này khi bọn họ biết Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm đã ở bên nhau từ sớm, liền tức giận mắng Cố Vân Yên vô liêm sỉ một trận. Cố Vân Yên chịu đả kích lớn, vừa khóc vừa viết một bức thư để lại cho Thẩm Đình Sâm rồi bỏ chạy, ai ngờ giữa đường thì bị bắt cóc.

Đương nhiên Thẩm Đình Sâm sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn để cứu Cố Vân Yên về, còn cặp ba mẹ nuôi dám làm Cố Vân Yên đau lòng bị ép cho phá sản, chỉ có thể dựa vào sự quan tâm "âm thầm" của Cố Vân Yên, sống chui rúc trong một khu ổ chuột, trơ mắt nhìn con gái ruột Cố Sanh Sanh sa đọa đến chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Có điều trong truyện gốc, ba mẹ Cố vẫn luôn không biết gì về chuyện kết hôn của Cố Sanh Sanh, mãi cho đến lần đầu tiên Cố Vân Yên đạt giải Thị hậu mới bay về nước.

Cố Sanh Sanh hồi tưởng cốt truyện lại một lần, thời gian ba mẹ Cố biết sự thật sớm hơn trong nguyên tác đến tận nửa năm. Cô khẳng định nguyên nhân và địa điểm đã có sự thay đổi.

Có phải chỉ cần phá vỡ cốt truyện ban đầu thì sẽ nghịch thiên cải mệnh?

Cố Sanh Sanh ôm tâm trạng não nề nấu cơm, não nề đi tắm, não nề ngồi trên giường ăn khuya.

Thẩm Vọng lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt đến mức Cố Sanh Sanh không thể nhắm mắt làm ngơ: "Nhìn tôi làm gì?"

Thẩm Vọng hất cằm: "Em định cho tôi ăn thứ này?"

Bánh tổ yến cốt dừa rắc thêm đường và hoa quế, nhỏ xinh trong suốt, phát ra hương thơm thanh đạm mê người. Nhưng cặp mắt tinh tường của Thẩm Vọng nhìn một cái đã biết đây là đồ ăn thừa.

Cố Sanh Sanh dỗ anh: "Hương vị giống nhau mà, ăn thử một miếng xem."

"Không giống nhau." Trước giờ Cố Sanh Sanh luôn cho Thẩm Vọng ăn tốt, đã bao giờ cho anh ăn đồ thừa đâu?

Cố Sanh Sanh bèn nói: "Được được được. Bánh dưới tủ lạnh đã cắt xong rồi, vốn định sáng mai đem biếu cho mẹ, tôi mang lên cho anh ăn trước..."

Thẩm Vọng nhéo gáy cô, không nói tiếng nào liền ăn bánh trong đĩa, quả nhiên hương vị thật sự giống nhau.

Hôm nay Cố Sanh Sanh mệt mỏi cực kỳ, không dư sức để cười nhạo Thẩm Vọng nữa. Rửa mặt xong, lần đầu tiên cô chui thẳng vào chăn, đến điện thoại cũng không thèm chơi.

Thẩm Vọng tựa vào đầu giường xem điện thoại, ngón cái lướt trên màn hình, xem rất tập trung. Cố Sanh Sanh nhìn anh một lúc, cố nhịn buồn ngủ nhích tới cọ lên chân anh.

Cặp mắt phượng liền rời hỏi màn hình điện thoại để nhìn cô. Mắt của Thẩm Vọng thật sự rất đẹp, mí mắt mỏng hẹp, khóe mắt xếch lên, bị cặp mắt này nhìn, trái tim Cố Sanh Sanh liền đập nhanh liên hồi.

Cố Sanh Sanh hài lòng nhìn thẳng Thẩm Vọng, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Ngày mai tôi không muốn quay về Cố gia, anh đừng bắt tôi phải về. Lỡ ba mẹ có tới bắt tôi đi thì anh cũng phải cứu tôi."

Đáy mắt Thẩm Vọng như có ý cười: "Được, hứa với em."

Cố Sanh Sanh yên tâm, không bao lâu, tiếng hít thở đều đều truyền đến. Cô giống như một chú mèo thèm ngủ, nửa cơ thể nằm trên chân Thẩm Vọng, mái tóc đen nhánh rải rác lung tung.

Bộ dáng lúc ngủ của Cố Sanh Sanh trông thật ngây thơ, đôi môi hồng phấn còn hơi hé mở. Thẩm Vọng chăm chú nhìn cô thật lâu, sau đó từ từ vươn ngón tay ra dừng lại trên môi cô, ấn nhẹ một cái, mềm hơn trong trí tưởng tượng của anh nhiều.

Vừa định thu lại, đầu ngón tay đã lọt vào cái miệng ướŧ áŧ.

Sau khi lấy lại được thị lực, Thẩm Vọng đã phát giác ra rất nhiều chi tiết mà trước kia anh không biết. Tỷ như miệng của Cố Sanh Sanh luôn luôn hoạt động, ban ngày ăn thật nhiều đồ ngọt để lấp đầy khoảng trống, buổi tối lúc ngủ còn hay mút mút môi.

Thẩm Vọng hay chọc cô cả người toàn mùi sữa, vốn là do chưa cai sữa hoàn toàn. Hành động này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn khi cô gây họa hoặc phải chịu nỗi khiếp sợ nào đó.

Đêm nay Cố Sanh Sanh cực kỳ phiền muộn về chuyện ba mẹ đột nhiên về nước, cho nên mới mút mãi ngón tay anh không buông.

=====

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com  

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK