Dương phàm mở mắt nhìn nữ nhân đang ôm lấy hắn nằm ngủ. Dương phàm cảm thán. Cả đêm hôm qua hắn bị cô nàng ôm đến muốn ngạt thở, định kéo tay Lãnh Mộng ra nhưng lại thấy cái biểu hiện giống như là đứa trẻ sợ mất đồ, đành phải để cô nàng ôm như vậy mà nằm ngủ.
Dương phàm vén vén mái tóc vuốt nhẹ khuôn mặt nàng. Một cánh tay của hắn đã trở thành cái gối của nàng. Lãnh mộng nhíu nhíu mày mở mắt nhìn lên rồi nhìn xuống, một chân thì gác ngang hông Dương phàm, nàng lại nhìn lên.
- Tiểu Mộng, nàng tỉnh rồi sao?
Dương phàm ôn nhu hỏi.
" A......" Nàng hét lên đạp đạp Dương phàm lăn xuống giường. Kéo chăn quấn lấy người rồi nhìn vào trong, rồi thở ra một hơi.
- Tiểu mộng, sao nàng lại đạp ta?
Dương phàm bò dậy mặt oan ức nói.
- Dương phàm! tại sao anh lại nằm trên giường của tôi.
Thấy hắn biểu hiện oan ức như vậy Lãnh mộng quát.
- Ta.....
Dương phàm á khẩu không nói được gì. Hắn cười khổ cô nàng này trở mặt còn nhanh hơn thay áo.
- Ta cái gì? tại sao anh lại nằm trên giường của tôi.
Thấy hắn không nói được Lãnh mộng có hơi tức giận quát lên lần nữa.
Dương phàm ngồi xuống giường nhưng không ngờ lại bị cô nàng đạp cho mấy cái lại phải đứng dậy.
- Ta nói tiểu Mộng nàng nghe. Chẳng phải tối hôm qua nàng nói ta có thể ngủ cùng giường với nàng sao?
Dương phàm bắt đầu giải thích.
- Ai là tiểu Mộng của anh, nói cho cẩn thận.
Thấy cách sưng hô của hắn làm cho Lãnh mộng cảm thấy lạnh hết người.
- Nói tại sao anh lại nằm trên giường của tôi.
- Được rồi! được rồi cục trưởng Lãnh. Chẳng phải tối hôm qua nàng nói ta có thể ngủ cùng giường với nàng sao? không lẽ nàng đã quên.
Thấy cô nàng sắp phát hỏa Dương phàm đi thẳng vào mấu chốt của vấn đề luôn.
- A... không lẽ lúc đó anh nghe được ta nói gì sao? anh lúc đó còn chưa ngủ.
Lãnh mộng đỏ mặt. Nàng lúc đó chỉ nói lí nhí trong miệng thì làm sao hắn có thể nghe thấy được. Hơn nữa biểu hiện của hắn lúc đó giống như đã ngủ say thì tại sao lại biết.
- Được rồi coi như ta xui xẻo. Nàng có muốn ăn trưa chứ hay ta làm vào hộp cơm cho nàng mang tới trường.
Dương phàm không muốn đề cập đến chuyện này nữa mà hỏi Lãnh mộng có muốn ăn trưa hay không.
Thấy hắn nhắc đến bữa trưa Lãnh mộng lúc này mới nhìn đồng hồ thì đã gần 11 giờ trưa." Tại sao anh không đánh thức ta. Lãnh mộng có hơi tức giận nhìn hắn rồi rời khỏi giường bước vào phòng tắm. Dương phàm thì cười thầm thấy biểu hiện của cô nàng như vậy.
Hắn vào phòng bếp rồi chuẩn bị thức ăn cho hai người. Dương phàm dọn thức ăn ra bàn rồi cả hai người đều ngồi ăn giống như cặp tình nhân vậy. Hai người ăn xong Dương Phàm dọn dẹp mọi thứ rồi ngồi trên ghế sofa mà coi tivi cùng cô nàng Lãnh Mộng.
Dương Phàm ngồi cạnh Lãnh mộng hắn định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.
- Alo!
Phía bên đầu dây bên kia vang lên giọng của một gã đàn ông nói." Thiếu gia! tôi là Vương Bưu, chuyện lần trước đã có kết quả mà cậu muốn rồi.
Thì ra là tên Vương Bưu gọi điện báo cho hắn biết chuyện lần trước mà hắn nhờ bang Hắc Long điều tra hộ. Dương phàm thấy tên Vương Bưu này làm việc cũng rất nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có tin tức rồi.
- Làm tốt lắm! vậy lát nữa ta sẽ đến quán bar rồi ngươi nói chi tiết cho ta.
- Thiếu gia không cần phải như vậy đâu, tôi đã kêu người chờ cậu ở gần quán cafe đối diện trường Cao Dương rồi. Chỉ cần cậu đến là hắn sẽ đưa cho cậu mọi tin tức mà chúng tôi thu thập được cho cậu.
- Được! vậy thì cứ như vậy đi. Kêu hắn 30 phút nữa ta sẽ tới.
Nói xong Dương Phàm cúp máy.
- Có chuyện gì vậy.
Lãnh Mộng nghe thấy cuộc đối thoại của Dương Phàm. Dường như hắn có tin tức gì đó rất tốt.
- Không có gì! chỉ là chút chuyện muốn cho nàng bất ngờ thôi mà.
Dương Phàm làm ra vẻ thần thần bí bí nói.
- Giả thần giả quỷ, anh thì có chuyện gì mà bất ngờ.
Dương Phàm không trả lời cô nàng mà cười ám muội nhìn Lãnh Mộng.
- Còn nhìn nữa ta móc mắt ra bây giờ.
- Không nhìn, không nhìn. Dương Phàm lúc này cứ để cho nàng tự tại, lát nữa đến trường phải hưởng thụ mới được. Dương Phàm nghĩ đến cảnh sẽ được cảm nhận cặp mông căng tròn kia của cô nàng mà không nhịn được nuốt nước bọt ực một cái.
- Đồ lưu manh! anh nghĩ bậy bạ gì đó.
Thấy ánh mắt khuôn mặt hắn gian trá như vậy Lãnh Mộng không nhịn được quát.
- Ta có nghĩ gì bậy ba đâu, là do nàng tưởng tượng ra thôi.
Dương phàm tự biện minh cho mình, hắn có hơi phấn kích rồi.
- Vậy nàng có muốn đi cùng ta tới trường, hay là nàng tới sau?
- Anh định có ý đồ gì vậy?
Thấy hắn thay đổi nhanh như vậy làm Lãnh Mộng có dự cảm không ổn.
- Vậy ta đi trước, khi nào nàng tới thì cứ chờ ta ở phòng giáo viên của nàng.
Nói xong Dương Phàm rời khỏi nhà của Lãnh Mộng rồi đi tới quán cafe đối diện trường học.
Lúc này Lãnh Mộng có một cảm giác mất mát, có thể nói nàng chưa bao giờ được ngủ ngon như ngày hôm qua. Nàng không ngờ rằng nằm trong lồng ngực hắn lại có cảm giác ấm áp vui vẻ như vậy. Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến chuyện đó. Lãnh Mộng liều mạng lắc đầu quên đi chuyện này, nàng lại đỏ mặt nghĩ đến hắn nhất là cảnh tượng nàng ôm lấy hắn.
- Hừ Hừ.....
Lãnh Mộng cố xua đi những hình ảnh đó trong đầu mình không nghĩ đến nữa. Lãnh Mộng đỏ mặt, nàng cố xua đi những ý nghĩ của mình về hắn đêm hôm qua.
- Không lẽ mình đã thích hắn sao?