Không hề bất mãn, không hề oán giận ngược lại như một người si tình đến tột cùng.
- - Kể cả cô ấy không thích tôi đến vậy thì sao chứ?
Chỉ cần tôi thích cô ấy là đủ rồi.
Cô nhất thời im lặng rồi lại nghe Giang Vọng nhẹ giọng nói: "Hơn nữa có một điều, có thể cô đã hiểu lầm."
Anh nói: "Cô chỉ nhìn thấy một khía cạnh có thể coi là ưa nhìn của tôi, cô thấy tôi có vẻ ổn nhưng bản chất của tôi -- bản chất của tôi, thực ra rất nóng nảy, có thể giận dỗi với người ta cả mấy năm như bao người bình thường khác. Trong lòng nhiều lúc cũng có những cảm xúc bạo lực, mặc dù đã cố gắng đè nén hết."
"Tôi tiêu cực, thật ra thậm chí còn có ý nghĩ chán đời, mắc đủ thứ tật xấu... Nói chung không tốt như cô nghĩ đâu."
Anh tuy dùng những từ ngữ u ám như vậy để mô tả bản thân nhưng giọng điệu lại không hề có chút hụt hẫng nào, ngược lại còn toát lên một chút ấm áp nhẹ nhàng.
"Thịnh Ý cô ấy... cô ấy đã nhìn thấy mọi mặt đen tối của tôi nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng thích tôi."
"Cô nói tính cách cô ấy bình thường... Tôi không hiểu tính cách như thế nào mới được gọi là tốt, tính cách nào mới được gọi là xấu nhưng nếu là Thịnh Ý, tôi nghĩ, dù là người như thế nào cũng đều xứng đáng được người khác yêu thích."
"Tôi rất thích tính cách của cô ấy."
Nhẹ nhàng như vậy, kiên cường như vậy, mặc dù đôi khi có chút thánh mẫu khiến người ta tức giận nhưng anh cũng có thể từ một chút thánh mẫu ấy mà nhìn ra sự đáng yêu của cô.
Dù bị lừa dối bao nhiêu lần, dù bị thế giới tổn thương như thế nào vẫn luôn sẵn sàng dang rộng trái tim nồng ấm và chân thành để đối mặt với người khác.
"Hơn nữa," anh nói, "về công việc của Thịnh Ý, cô có thể chưa nghe qua, cô ấy học cử nhân ngành hội họa sơn dầu tại Học viện Mỹ thuật Thủ đô, sau đó thi chuyển ngành hý kịch học tại Học viện Nghệ thuật Thủ đô. Sau khi lấy bằng thạc sĩ, cô ấy luôn làm việc tại viện nghiên cứu của cô Phó Ân Cẩm, gần đây vì người thân lớn tuổi trong nhà ốm đau mới về Nam Thành."
"Cô ấy tốt hơn nhiều so với những gì mà cô tưởng tượng."
Giọng anh nhàn nhạt, khi nói những lời này, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Thịnh Ý, trong giọng nói không có chút gợn sóng nào. Không có sự tức giận khi bị xúc phạm cũng không có niềm vui sướng khi thành công phản bác người khác, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng nói ra một sự thật.
Nói xong, cũng không đợi Lâm Tiểu Mộc nói gì thêm, anh liền quay trở lại đại sảnh đi đến bên cạnh Thịnh Ý.
Thịnh Ý vừa thua một ván game đang bị búng trán.
Cô quả là một hố đen game, chỉ trong chốc lát đã thua liên tiếp mấy ván rồi.
Cũng không phải là trò chơi gì phức tạp, chỉ là ném xúc xắc, đoán số điểm. Giang Vọng ngồi bên trái cô, anh sẽ ném còn Thịnh Ý đoán.
Thịnh Ý nhìn anh một cái, thuận miệng hỏi: "Sao đi lâu thế?"
"Đi ra ngoài hút thuốc." Giang Vọng trả lời.
Thịnh Ý lại ồ một tiếng, Giang Vọng cúi người nhận lấy xúc xắc, tư thế lười biếng dựa vào ghế sofa, biên độ lắc cổ tay của anh rất nhỏ nhưng có thể vì anh đẹp trai nên động tác này do anh làm lại trở nên vô cùng cuốn hút.
Thịnh Ý chăm chú nhìn tay anh.
Loại trò chơi này, dù cô chơi một vạn lần cũng không thể hiểu được.
Giang Vọng liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc quá mức của cô, trong mắt không tự giác hiện lên ý cười, sau khi lắc xúc xắc, ngón tay gõ nhẹ vài cái trên mặt bàn kính.
Lúc đầu Thịnh Ý không chú ý nhưng Mạnh Bình lại nhìn thấy, chửi thề một câu tố cáo: "Không được chơi vậy chứ, lão đại sao anh lại gian lận thế?"
Những người còn lại cũng chú ý đến động tác của anh, bắt đầu bàn tán ầm ĩ. Giang Vọng liếc xéo anh ấy, trên mặt không hề có chút xấu hổ nào khi bị bắt gian lận, anh đổi tư thế gác tay lên lưng ghế của Thịnh Ý.
Là tư thế chiếm hữu.
Mấy người còn lại nhìn nhau, lúc này cũng hơi hiểu ra, Mạnh Bình nói: "... Em biết rồi."
"Em đã nghi ngờ hai người từ lâu rồi!"
"Trước đây ở công ty, hai người cứ liếc mắt đưa tình suốt. Em hỏi sếp Tống hai người có gì mờ ám không, anh ấy còn bảo em nghĩ nhiều!"
"Làm sao vậy, bây giờ không giấu nữa sao, sắp đi nên muốn tuyên bố chủ quyền à?"
Mọi người xôn xao bàn tán, thi nhau "bom tấn", Giang Vọng vẫn ung dung ngồi đó như thể họ không hề nói về anh.
Thịnh Ý vốn định học theo anh, ngồi im bất động nhưng nghe được một lúc, rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng, cô cầm lấy ly rượu bên cạnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
May mắn thay, sau khi họ nói chuyện một lúc thấy hai người trong cuộc đều không có phản ứng gì lớn, có lẽ thấy không thú vị, họ liền dừng lại.
Tiếp theo, cả nhóm lại tiếp tục chơi thêm hai ván bài rồi tan.
Thịnh Ý đã nói trước với Trần Tĩnh Nhiễm tối nay cô không về nhà. Vì vậy sau khi kết thúc, cô trực tiếp cùng Giang Vọng trở về phố cũ.
Lúc đầu, Giang Vọng đã nghĩ đến việc có nên dọn dẹp lại căn nhà mà Tô Cẩn để lại hay không, anh sẽ chuyển đến đó ở như vậy Thịnh Ý đến tìm anh cũng sẽ rộng rãi hơn.
Nhưng nghĩ đến việc anh sắp phải trở về Bắc Kinh, dọn dẹp xong cũng chỉ để trống ở đó nên đành tạm gác lại.
Nhưng căn nhà phố cũ gần đây cũng được Thịnh Ý sắm sửa rất nhiều đồ của cô.
Mỹ phẩm và đồ trang điểm đều giống như copy paste, ở đây cũng sắm sửa một bộ, còn các loại trà cụ, lót ly, bộ bốn món cũng đều được Thịnh Ý đổi mới.
Kể từ sau cuộc thi biểu diễn lần trước, Thịnh Ý có thể cảm nhận rõ ràng rằng Giang Vọng đang cố gắng thoát khỏi những cảm xúc trong quá khứ, gần đây anh ăn uống cũng ít có phản ứng tiêu cực.
Vì vậy, cô thực sự cố ý giấu đi những thứ dễ khiến anh gợi nhớ lại quá khứ.
Không vứt đi mà cất vào một chiếc hộp nhỏ, vì dù tốt hay xấu, đó đều là kỷ niệm của anh, là dấu ấn trưởng thành của anh ở một giai đoạn nào đó.
Cô muốn lưu giữ cẩn thận từng giai đoạn của anh.
Cái sân nhỏ được bài trí rất ấm cúng, dần dần có dáng vẻ của một ngôi nhà. Có một lần Tống Cảnh Minh đến, nhìn thấy Thịnh Ý trồng đầy hoa trong sân còn tưởng mình đi nhầm chỗ, quay lại nhìn kỹ biển số nhà nửa ngày, xác định mình không đi nhầm mới nhẹ nhàng cảm thán: "Yêu đương thật tốt."
Anh ấy nói: "Lúc đầu ghép đôi cậu và Thịnh Ý, anh chỉ đùa thôi, muốn tìm việc cho cậu làm, không ngờ hai người lại có thể đi đến bước này."
Một khi anh ấy cảm thán, lời nói cứ tuôn ra không ngừng, Giang Vọng tựa vào ghế sofa che mặt bằng một cuốn sách, trong tiếng nói của anh ấy chìm vào giấc ngủ.
-
Lúc này, Thịnh Ý tắm xong, đang ngồi trên ghế sofa, từng muỗng từng muỗng cạo mẻ sữa chua mà Giang Vọng vừa mua cho cô trong lúc cô đi tắm.
Đến tháng Sáu, các thành phố phía Nam bắt đầu dần bước vào mùa hè, không khí khắp nơi thoang thoảng một mùi ẩm ướt.
Thịnh Ý không dám ăn nhiều vào ban đêm, chỉ ăn vài miếng rồi để đó, đợi Giang Vọng ra thì giải quyết phần còn lại.
Cô đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra, bên ngoài một cây hoa hồng leo đang nở rộ, dưới ánh trăng, tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Bốn bề tĩnh lặng, hai bên hàng xóm đã ngủ, Thịnh Ý dựa vào cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng và tiếng gió không dứt bên ngoài, vô cớ cảm thấy một luồng sức sống bừng bừng từ thời điểm giao thoa giữa cuối xuân và đầu hè.
Mọi thứ đều đang cố gắng vươn lên, mọi thứ đều đang dần tốt đẹp hơn.
Đang nhìn ngắm chăm chú, sau lưng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếp theo đầu cô được phủ lên một chiếc khăn thấm nước, ngón tay Giang Vọng ấn lên khăn lơ đễnh lau tóc cho cô.
Anh vừa tắm xong, trên người còn thoang thoảng hơi nước. Khi hai người đến gần nhau, dường như làn hơi nước ấy cũng vượt qua không khí len lỏi vào người Thịnh Ý.
Đến khi lau tóc gần xong, Giang Vọng mới dừng lại đặt khăn lên chiếc ghế bên cạnh. Sau đó theo tư thế của cô, anh vươn tay đóng cửa sổ, giọng nhẹ nhàng giải thích: "Tối sẽ mưa."
Thịnh Ý quay người lại, như vậy toàn bộ cơ thể cô như được ôm trọn vào lòng anh.
Giang Vọng đóng cửa sổ không thu tay lại. Thịnh Ý cúi đầu không nhìn anh.
Những ngày này, hai người luôn ở bên nhau bỗng nhiên phải xa nhau. Thịnh Ý tuy không nói ra, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.
Trước đây, cô luôn kìm nén cảm xúc của mình, luôn nghĩ rằng nếu biểu hiện quá quan tâm sẽ có vẻ không hiểu chuyện. Trước mặt anh, cô luôn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình --
Nhẹ nhàng, độ lượng, thấu hiểu, biết điều.
Cô luôn nghĩ mình là một người như vậy.
Trước đây khi chưa từng yêu đương, mỗi lần nghe Giản Hi chia sẻ những muộn phiền trong tình yêu, cô đều cảm thấy sao lại như vậy? Những người đang yêu ắt hẳn sẽ rất sến sẩm.
Nếu là mình, chắc chắn sẽ không như vậy.
Nhưng gần đây cô mới nhận ra, những người đang yêu, thực ra đều có phần giống nhau, vì rất khó để giữ vững lý trí không bị cảm xúc chi phối, càng thích đối phương bao nhiêu, mâu thuẫn và vướng víu càng nhiều.
Bởi vì tình yêu vốn là thứ cực kỳ cảm tính.
Cô mím môi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình, ai ngờ khóe môi vừa cong lên một chút, cằm đã bị ai đó bất ngờ nắm lấy.
Giang Vọng chống một tay lên tường sau, tay kia kẹp chặt cằm cô, ngẩng đầu lên.
Mắt Thịnh Ý còn chưa tan hết sương mù, bỗng chốc đụng phải ánh mắt anh. Cô theo bản năng nhìn đi chỗ khác, nghe thấy giọng anh lạnh lùng ra lệnh: "Nhìn anh."
Có chút hung dữ lại có chút bất lực, Thịnh Ý chần chừ hai giây, do dự nhìn anh.
Ngón tay cái của Giang Vọng xoa nhẹ cằm cô, giọng điệu vẫn uể oải, lạnh lùng.
"Không vui hả?" Anh hỏi.
Thịnh Ý chớp mắt, theo bản năng phủ nhận: "Không."
"Luyến tiếc anh?" Anh lại hỏi.
Lần này, Thịnh Ý không nói gì.
Giang Vọng nhìn cô chằm chằm một lúc, bàn tay nắm cằm cô đột nhiên dùng lực, lại nâng cằm cô lên cao thêm một chút.
Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, tóc từ vai cô rủ xuống lộ ra một mảng da trắng mịn.
Sữa tắm mới đổi là loại cô và Giang Vọng
cùng nhau đi mua gần đây, hương thơm của hoa anh đào hòa quyện với sữa bò. Ban nãy trong phòng tắm, cô còn hứng thú dùng thử kem dưỡng thể tặng kèm sữa tắm, cũng là mùi hương hoa anh đào, thoa lên người có một số thứ lấp lánh không biết là thành phần gì.
Cùng lúc cằm cô được nâng lên, ánh đèn chiếu vào xương quai xanh của cô, những mảnh kim tuyến thi nhau lọt vào mắt Giang Vọng.
Thịnh Ý hoàn toàn không biết làm gì, sau khi bị Giang Vọng liên tục tra hỏi, cảm xúc trong lòng cô lại một lần nữa lên đến đỉnh điểm. Anh rất biết cách khơi gợi cảm xúc của cô, mỗi lần đều có thể chính xác đánh trúng điểm yếu của cô.
Thịnh Ý bất đắc dĩ thở dài.
Cô ngước mắt lên rồi khi Giang Vọng không đề phòng, đột nhiên nhón chân nhẹ nhàng cắn môi dưới của anh.