Mục lục
Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Thấy Ôn Niệm Nam vẫn một mực giữ quyết định muốn ly hôn, trong mắt Lục Vân lóe lên một tia khác lạ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Niệm Niệm, mẹ biết con là đứa trẻ biết nhớ ơn, năm đó khi công ty của cha con gặp vấn đề về tài chính cũng là nhờ hai nhà Cố Lục ra tay giúp đỡ vượt qua, hiện tại dự án hợp tác giữa ba nhà chúng ta cũng không ít, nếu như hai con ly dị, vậy bên cha con phải làm thế nào? Con nỡ để ông ấy phải khó xử sao?”

Dù sao trong giới kinh doanh, Lục Vân cũng nổi tiếng là một người phụ nữ thành đạt nhờ vào thủ đoạn như sấm rền gió cuốn trên thương trường, từ trước đến nay phong cách làm việc của bà vẫn luôn khôn khéo lại không hề chùn tay, vì không để Ôn Niệm Nam ly hôn, Lục Vân đành phải sử dụng thủ đoạn trong làm ăn này.

Anh nợ em một câu yêu thương!



Quả nhiên Ôn Niệm Nam do dự, ngạc nhiên nhìn Lục Vân thật lâu không nói gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cha cậu…

Lúc công ty xảy ra chuyện, mỗi ngày cha cậu đều đi sớm về trễ, thân thể ngày càng gầy gò, là Lục Vân đã ra tay giúp đỡ. Hiện giờ việc làm ăn của công ty phát triển ngày càng tốt, cha cậu cũng rất vui vẻ, vậy nếu như cậu ly hôn thì cha cậu sẽ thế nào?

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Niệm Niệm, con cho thằng bé thêm một cơ hội nữa được không con? Coi như con nể mặt mẹ đi?”

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lục Vân, Ôn Niệm Nam mím chặt môi, cậu thỏa hiệp: “Vâng… được ạ…”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Có lẽ vì cha cậu, vì công ty… cũng có lẽ là vì sức mạnh trong tim cậu vẫn chưa chấp nhận thất bại, muốn thử một lần cuối cùng…

Lục Vân nghe Ôn Niệm Nam đồng ý thì thở phào một hơi. Đồng ý là tốt rồi, chỉ cần hai đứa trẻ này có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn, chỉ cần không cho Cố Ngôn Sinh nghe lời của người khác từ một phía, sẽ không phí công bà vứt mọi việc công ty ở P mà gấp gáp trở về.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Niệm Niệm con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa mẹ sẽ nói dì Lam nấu ít cháo bổ cho dạ dày mang lên, con cứ nghỉ trước đã.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lục Vân nhẹ tay đóng cửa phòng, nặng nề xoay bước tới phòng làm việc. Vừa mới đi tới đã nghe thấy tiếng cãi lộn bên trong, bà đẩy cửa tiến vào.

“Lại ồn ào cái gì? Hôm nay to tiếng còn chưa đủ à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Không biết vừa rồi hai người trong phòng nói chuyện gì, chỉ thấy hai tay Cố Ngôn Sinh đang túm cổ áo Chu Nguyên Phong, trên mặt tức giận nổi đầy gân xanh trừng mắt nhìn anh.

“Còn không buông tay ra? Mày cảm thấy Nguyên Phong đánh không lại mày à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh không cam lòng thả tay, đứng sang bên cạnh, tức giận nói: “Dựa vào đâu mà mẹ tước quyền quản lý công ty của con giao cho Nguyên Phong? Mẹ đã nói chuyện với ông nội chưa?”

Lục Vân ngồi xuống, liếc mắt ra hiệu Cố Ngôn Sinh cũng ngồi lên sofa bên cạnh, hờ hững mở miệng: “Ông nội không cần phải biết, sau này Nguyên Phong sẽ ở lại đây giúp đỡ, không về F nữa, tránh cho mày lại bốc đồng làm ra chuyện gì.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thấy Cố Ngôn Sinh đen mặt không nói, Lục Vân tiếp tục: “Còn nữa, thời gian tự do của thằng nhóc mày từ giờ cũng kết thúc, từ hôm nay trở đi sinh hoạt thường ngày của Niệm Niệm mày đều phải phụ trách, chăm sóc cho tới khi thân thể sức khỏe thằng bé tốt lên mới thôi, trong thời gian này không cho phép mày ra ngoài gặp kẻ hèn hạ Thẩm Lạc An kia nữa.”

“Ah, nếu như con không chấp nhận thì sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Mày có đồng ý hay không không quan trọng, chỉ cần nhớ rõ một ngày mày không đồng ý, công ty thêm một ngày do Nguyên Phong nắm quyền, chừng nào thân thể Niệm Niệm được mày chăm sóc khỏe lên, mẹ liền trả công ty lại cho mày.”

Sắc mặt Cố Ngôn Sinh sầm sì cúi đầu không trả lời, hắn không ngờ mẹ hắn lại dùng cách này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ông nội mày vẫn chưa biết chuyện này, nếu như ông nội biết mày đối xử với Niệm Niệm thế nào, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho mày đơn giản thế này đâu!”

Lục Vân thấy Cố Ngôn Sinh trầm mặc không mở mồm thì biết hắn đã chịu thỏa hiệp, nói tiếp: “Đi xuống phòng bếp nói dì Lam nấu chút cháo, đợi lát nữa bưng lên phòng đút cho Niệm Niệm.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh cắn răng nghiến lợi trả lời: “Vâng.”

Nói xong đóng cửa ‘rầm’ một tiếng rời đi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dì Lam đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, bởi vì hôm nay có cả bà chủ và Chu Nguyên Phong ở đây, đã lâu rồi trong nhà không nhiều người như vậy, bà bận rộn nấu canh thái thịt không ngừng tay.

Cố Ngôn Sinh đi đến cửa phòng bếp gọi một tiếng không có ai đáp lại, không kiên nhẫn bước vào: “Dì Lam.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ai nha! Cậu chủ làm tôi sợ muốn chết, có chuyện gì vậy?” Dì Lam giật mình đánh thót một cái, quay đầu lại hỏi.

Cố Ngôn Sinh mặt u mày ám, giọng điệu nặng nề: “Ôn Niệm Nam muốn ăn cháo, dì nấu cho cậu ta rồi lát nữa mang lên phòng.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tôi nhớ rõ ràng là bác gái bảo cậu bưng lên cơ mà.”

Sau lưng bỗng có tiếng Chu Nguyên Phong. Cố Ngôn Sinh vừa nghe thấy giọng nói kia thì lửa giận lại bùng lên, lập tức xoay người nắm tay vung tới lại bị Chu Nguyên Phong lắc mình né được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

“Cậu thật sự không sợ chết còn dám nói nữa sao, nếu không phải cậu đưa ra cái ý kiến quái quỷ đấy sao giờ tôi bị nhốt ở nhà trông nom cậu ta!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong không thèm để ý hắn, đi tới nói với dì Lam: “Dì Lam, dì mặc kệ hắn, bác gái nói sau này ăn uống sinh hoạt thường ngày của Ôn Niệm Nam đều do A Sinh phụ trách, để hắn tự nấu cháo, chính mình gây họa, đừng có để người khác phải theo sau chùi mông hộ.”

“Ah? Oh, được.” Tuy dì Lam hơi nghi hoặc nhưng trong tay vẫn tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tay Cố Ngôn Sinh nắm chặt thành đấm, toàn thân giận phát run, sắc mặt âm trầm đáng sợ, giương mắt trừng Chu Nguyên Phong. Thấy Cố Ngôn Sinh thật sự tức điên rồi, Chu Nguyên Phong cũng không trêu hắn nữa, lắc đầu nói: “Đùa thôi, dì nấu xong thì đưa cho hắn bê lên là được, chúng ta đừng gây khó dễ cho Cố đại tổng tài nữa.”

Cố Ngôn Sinh hừ lạnh một tiếng rồi đi tới phòng khách, tựa trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau móc ra một điếu thuốc từ túi áo trong ngực, châm lửa hút.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Quả nhiên chỉ có bà chủ mới khiến cậu chủ phải thỏa hiệp, cậu chủ vẫn nghe lời bà chủ nhất.” Dì Lam nhìn người trong phòng khách, khẽ nói.

“Cậu ta đang kìm nén mọi việc trong lòng, quan hệ của hai mẹ con họ không giống những gì người khác nghĩ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh liên tục hút thuốc, bực bội nhả khói, tay rủ xuống gõ gõ trên ghế sofa theo nhịp. Nhớ lại vấn đề Ôn Niệm Nam vừa nói lúc nãy, rốt cuộc vẫn không hiểu cậu có ý gì.

Tiếng chuông điện thoại trong túi áo đột ngột vang lên, Cố Ngôn Sinh sau khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình thì bấm chấp nhận cuộc gọi: “A lô, Lạc An.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ngôn Sinh, anh thế nào? Hôm nay anh rời đi vội vàng như vậy không có chuyện gì xảy ra chứ?” Đầu bên kia truyền tới giọng Thẩm Lạc An đang lo lắng.

Cố Ngôn Sinh nâng mắt nhìn đồng hồ, rồi lại liếc lên tầng, chậm rãi nói: “Không có việc gì, anh không sao, em không cần phải lo, bữa tối có ăn uống cẩn thận không đó?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Có nha, em ăn rồi, đang xem lại bản nhạc phổ.”

Thẩm Lạc An hơi ngạc nhiên khi nghe được giọng nói bình tĩnh phía bên kia, tại sao lại không có chuyện gì phát sinh? Theo tính cách Lục Vân, chắc chắn bà già ấy sẽ nổi cơn lôi đình, dựa vào mối quan hệ giữa Cố Ngôn Sinh và Lục Vân thì chắc chắn hắn sẽ sập cửa bỏ đi, làm gì có chuyện yên tĩnh như hiện giờ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cố Ngôn Sinh, tới bưng cháo đi, ngồi đấy gọi điện cho ai đó?”

Thẩm Lạc An nghe được tiếng Chu Nguyên Phong, tay vô thức siết chặt, trong mắt là sự u oán. Bảo sao an tĩnh như vậy, hóa ra là có cả Chu Nguyên Phong lẫn bà già kia ở bên cạnh.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Là anh Chu sao? Anh Chu cũng ở đó à?”

“Ừ, mẹ anh trở về, Nguyên Phong cũng ở đây để thuận tiện giải quyết việc công ty, sắp tới anh không thể tới gặp em được, em phải tự biết chăm sóc bản thân đó.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Là vì em đã là gì sai sao?” Giọng Thẩm Lạc An nức nở như đang chực khóc thêm vài phần hoang mang bất lực khiến người ta không khỏi cảm thấy phải thương yêu.

Cố Ngôn Sinh trầm mặc, dỗ dành an ủi y: “Không phải tại em, là mẹ anh, bà muốn ở lại M một thời gian, kêu anh ở nhà chăm sóc Ôn Niệm Nam.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vậy khoảng thời gian này chúng ta không thể gặp nhau sao?”

“Có, khi nào nhớ anh thì gọi điện, anh sẽ tới thăm em.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cố Ngôn Sinh, thằng nhóc cậu lại lề mà lề mề cái gì đấy? Cháo đã nấu xong rồi, còn không mau bưng lên phòng đút cho Niệm Nam, Niệm Nam còn chưa ăn gì đâu đó.”

Giống như là cố ý nói cho người bên kia điện thoại nghe thấy, âm giọng của Chu Nguyên Phong rất lớn. Cố Ngôn Sinh liếc sang trừng mắt với anh, khẽ nói mấy câu rồi mới dập máy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi ngắt điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Lạc An thay đổi, không hề còn vẻ thương tâm khổ sở, thay vào đó chỉ tràn đầy ý hận. Nghe thấy Ngôn Sinh tự tay đút cho Ôn Niệm Nam ăn, điện thoại gần như bị y bóp nát.

Có bà già đáng chết kia cùng Chu Nguyên Phong ở đó, Ôn Niệm Nam sẽ có người che chở, Ngôn Sinh lại bị ép phải ở bên cạnh nó, nhỡ chẳng may Ngôn Sinh thích nó thì phải làm sao? Vạn nhất chuyện năm đó bại lộ…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sắc mặt Thẩm Lạc An ngày càng khó coi, bỗng nhiên y đứng bật dậy giơ tay hất đổ toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất.

“Đồ bỉ ổi! Đồ đê tiện! Dám tranh cùng tao! Vị trí đó là của tao, chỉ có thể là của tao!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi phát tiết xong, nhìn xuống mặt đất là một đống bừa bộn, Thẩm Lạc An dần dần bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

“A lô? Bác ạ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong từ trong phòng bếp đi ra, ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy điều khiển bật tivi.

“Vừa rồi gọi điện thoại với ai? Lại là Thẩm Lạc An à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh lạnh lùng nhìn anh một cái: “Việc của cậu chắc? Tổng giám đốc! Chu!”

“Ừ… tôi cảm thấy cậu gọi vậy rất dễ nghe, có thể cân nhắc để cậu gọi thêm mấy lần, một mình quản lý công ty của cả tập đoàn lớn thế này, cảm xúc thật sự không tệ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Người bên cạnh im lặng, lại tiếp tục đốt thuốc. Chu Nguyên Phong nhìn Cố Ngôn Sinh đầy ẩn ý, anh biết Cố Ngôn Sinh tin tưởng mình, nhưng tất cả quyền lợi trong công ty giao cho một người ngoài, trong lòng Cố Ngôn Sinh sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

“Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ cậu, tôi xem qua tình hình công ty, không hổ là người do hai nhà Lục Cố bồi dưỡng ra, cậu thật sự có thiên phú lẫn năng lực làm việc, hổ phụ không sinh khuyển tử, hổ mẫu cũng không sinh khuyển tử.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh giương mắt nhìn chằm chằm người trước mặt hồi lâu, mất kiên nhẫn mở miệng nói: “Không phải cậu nói cháo nấu xong rồi sao? Lừa tôi à?”

“Đùa cậu chút, nãy nhìn nhầm, còn phải chờ thêm lát.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong nở một nụ cười thờ ơ hiếm thấy, ngả người dựa lên ghế, hai người đều không nói gì nữa, nghĩ cái gì trong lòng đều tự biết.

Dì Lam nấu xong cháo múc vào bát đưa tới, đặt trên khay cùng thìa và khăn lau đã chuẩn bị sẵn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cậu chủ, cháo xong rồi đây.”

Cố Ngôn Sinh cầm thuốc lá đứng dậy vào phòng bếp, đưa tay đón lấy khay thức ăn trên tay dì Lam. Chu Nguyên Phong giật lấy thuốc lá trong tay Cố Ngôn Sinh, dập lửa rồi ném vào thùng rác, sau đó mới đưa hắn khay đựng bát cháo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chu Nguyên Phong cậu có ý gì?” Trong giọng nói tràn ngập tức giận, rõ ràng người đang nói vô cùng bực bội.

“Cậu còn không hiểu sao? Cậu không biết Niệm Nam không thể ngửi mùi thuốc lá à? Chắc là cậu chỉ nhớ rõ Thẩm Lạc An thích gì ghét gì thôi nhỉ?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh không đáp lại, cầm khay đi thẳng lên tầng, nhưng tiếng bước chân lại cực kỳ vang dội khiến dì Lam phải cố gắng nhịn cười.

“Lâu rồi không thấy cái tính trẻ con đấy của cậu chủ bộc lộ ra, cậu Nguyên Phong đúng là khắc tinh của cậu chủ nhà chúng tôi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, vào bếp giúp đỡ.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK