Nhà hai tầng, dưới lầu là phòng khách lớn, cha con Cố Tần Thần và Cố Ngôn Truyền đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cũng không nói chuyện gì. Có dì giúp việc rót cho họ tách trà, còn bưng thêm ít điểm tâm nhỏ.
đi lên trên đầu sẽ thấy có bốn phòng. Hai người không chút do dự liền chọn phòng của Cố Tần Thần, cửa phòng mở ra, bài trí bên trong phòng khiến Hạ Nhiễm cảm thấy có chút quen thuộc.
không phải chỉ quen thuộc, mà trang trí trong phòng hình như giống như đúc căn phòng hai người họ đang ở.
Chỉ nhìn rèm che cửa sổ sát đất bằng vải dày hơn. Rèm che màu xanh đậm khép lại khiến căn phòng trở nên u tối hơn nhiều. Mẹ Cố kêu cô ngồi lên giường, còn bà đi qua vén màn lên.
Bỗng nhiên phòng sáng ngời, mẹ Cố không biết tìm ở đâu ra được một album ảnh, để ở trên giường, hai người cùng coi.
Là hình của Cố Tấn Thần từ nhỏ tới lớn, gần như đủ cả tới khi Cố Tần Thần ba mươi tuổi.
Mẹ Cố chỉ vào một tấm hình, khóe miệng cong lên, nói với Hạ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, con nhìn xem. Tiểu tử này lúc nhỏ cũng trắng nõn hồng hào, cười lên thật khiến trái tim đều nhũn ra”.
“Dạ, rất dễ thương”. Hạ Nhiễm thật sự cảm thán từ tận đáy lòng, cô coi mấy tấm hình cũ, trong tấm hình Cố Tần Thần khi còn nhỏ xíu vẫn còn có thể nhìn thấy đôi mắt dạt dào ý cười.
cô chụp ảnh đó lại, nhìn nhìn lại ngắm ngắm, thật sự không thể nhìn thấy chỗ giống nhau nào giữa đứa nhỏ thiên chân khả ái nhe răng cười với Cố Tần Thần bây giờ. Nhìn xem một hồi, cô mới nhỏ giọng than thở: “Hóa ra trước đây anh ấy cũng mặc quần ấm”.
Mẹ Cố bên cạnh đột nhiên cười lên, sau đó là tiếng nam nhân ho nhẹ. Hạ Nhiễm nghe thấy tiếng động này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bên ngoài, quả nhiên là Cố Tần Thần.
anh khoanh tay dựa người vào cửa, vẻ mặt hứng thú nhìn hai người họ, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người cô. Lúc Cố Tần Thần nhìn như vậy, thật sự vô cùng đẹp trai, chỉ là chốc lát sau liền quay lại vẻ mặt hờ hững thường ngày. Mắt anh hơi nheo lại, nhẹ nhàng nói: “Này… Mọi người rình coi con?”
Nghe Cố Tần Thần chọc như vậy, mẹ CỐ cười một tiếng, trong lòng lại vô cùng vui mừng, rốt cuộc con trai bà cũng biết trêu chọc con gái rồi: “Đây là quang minh chính đại xem”.
Hạ Nhiễm cũng phụ họa nói: “Đúng rồi, còn kéo rèm che ra nữa”.
Khóe miệng Cố Tần Thần cong lên, vẻ mặt tự nhiên thích ý.
Mọi người đều không nói gì, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Mẹ Cố nhìn hai người nhìn nhau, cảm nhận tương đối rõ. Bà đứng dậy đi ra ngoài, giơ tay vỗ vỗ bả vai con trai, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, lại dùng giọng điệu bà cho là bình thường nhưng còn ẩn ẩn ý cười nói: “không được bắt nạt con dâu của mẹ, đợi lát nữa xuống sớm ăn cơm”.
Sau đó bà xoay người nhìn thoáng qua Hạ Nhiễm vẫn đang cầm ảnh chụp coi, không kìm được vui mừng là vòng qua cho trai đi xuống dưới lầu.
Mẹ Cố đi rồi, Cố Tần Thần liền đóng cửa sau lưng lại. Hai tay tự nhiên đút túi quần, cứ vậy đi tới bên cạnh cô, anh nhíu mày nhìn xuống, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn.
Hạ Nhiễm bị ánh mắt thâm tình của anh làm run cả người, cô rũ mắt, đem ảnh chụp trong tay cất lại vào album ảnh. Tùy ý vuốt vuốt, vừa nhìn vừa nói: “Cố Tần Thần, lúc nhỏ anh trông thật dễ thương.
Lúc nãy cô gần như dùng thái độ nghiên cứu đi xem mỗi tấm hình, trong hình có ảnh anh chộp lấy đồ chơi cười vui vẻ, có tấm trầm mặc chuyên chú nhìn màn ảnh, cũng có lúc không chút cố kị hắng giọng khóc lớn. Mỗi một tấm hình con nít đều khiến trái tim cô mềm nhũn.
anh nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Phải không?”
Hạ Nhiễm gật đầu, kéo tay anh cho anh ngồi xuống. Để anh ngồi bên cạnh cô, ngón tay cô tùy ý chỉ lên: “Tấm ảnh này là chụp lúc nào?”
Cố Tần Thần nhìn nhìn, không nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Ba tuổi”.
“thật dễ thương”.
cô nhẹ nhàng nói, sau lại chỉ chỉ hỏi: “CÒn tấm này?”
“Mười tuổi”.
“thật thanh tú nha!”
“Tấm này chắc lúc anh học cao trung đi, Cố Tần Thần, anh mặc đồng phục còn có chút phong nhã”.
Trong nhận thức của Hạ Nhiễm, ở trường trung học lúc nào cũng có một nhóm người như vậy. Họ chỉ mặc đồng phục rộng thùng thình, chẳng có gì đặc sắc nhưng vẫn rất đẹp mắt. Có thể thấy Cố Tần Thần cũng là một thành viên trong nhóm này. Cố Tần Thần trong ảnh mặc đồng phục màu trắng, hai tay để trong túi, đứng trước cửa trường trung học, môi mím lại, cằm hơi nâng lên.
Người đẹp trai lại mang theo chút dịu dàng, quanh anh còn phảng phất tầng ánh sáng vàng nhạt. Tóc Cố Tần Thần lúc đó nhỏ vụn, dưới ánh mặt trời có chút lóe sáng. Hn nghĩ, nếu cô sinh sớm mấy năm, hoặc giả anh sinh trễ mấy năm, nếu trong tuổi thanh xuân rung động cô gặp anh như vậy, cô nhất định sẽ không chút do dự mà thích anh.
Được người mình yêu tán thưởng luôn là việc khiến tâm tình vui sướng. Cố Tần Thần tao nhã ngồi mộtbên, tay anh vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nhìn kỹ có thể đôi mắt đen của anh, đôi môi mỏng khiến người khác không thể dời mắt, cùng nhau hợp lại nói: “Cảm ơn đãkhen”.
Đôi mắt đen sâu không thấy đáy lập tức tiến công mắt Hạ Nhiễm, đó là một loại đen không hình dung được. Có chút tà mị, lại có chút sáng láng: “không khách khí”.
Hạ Nhiễm tiếp tục xem ảnh trong tay, nhìn tới tấm ảnh cô và Cố Tần Thần chụp chung, Hạ Nhiễm tạm dừng một chút. cô yên lặng nâng mắt nhìn anh, ngón tay thon dài chống cằm, chính là lấy tư thái cùng nhau xem ảnh.
nói là ảnh chụp chung, nhưng đúng ra là ảnh Cố Tần Thần chụp một mình. Trong tấm ảnh, Hạ Nhiễm đứng sau anh, không xa không gần, bên cạnh còn có mấy đứa nhóc bằng tuổi, vẻ mặt không lộ rõ vui buồn.
Hạ Nhiễm hơi rũ mi, nhìn trong hình cô chắc khoảng mười một mười hai tuổi, trên người còn mặc đồ tiểu học, trên cổ thắt khăn quàng đỏ tươi.
Địa điểm của tấm hình này hình như là ở trường học của cô, giống như lễ tốt nghiệp. Hạ Nhiễm nhất thời mơ màng, cô không nhớ được anh có tham dự lễ tốt nghiệp tiểu học của cô, hơn nữa, ngày đó cả Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng đều vì bận đi làm mà không tham dự.
Lại nói, lúc đó anh lên Bắc Kinh học đại học, sao lại ở thành phố C?
Như vậy có lẽ là cố gắng bay về.
Nghĩ tới đây Hạ Nhiễm có chút cảm động, tay cầm ảnh có chút run rẩy, thanh âm khàn khàn: “Tấm hình này là chụp lúc nào? Sao em không nhớ gì hết?”
cô ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen gợn sóng của anh, trong mắt anh tản mát ra vẻ nhu hòa, khóe miệng nhếch lên, hợp lý nói: “Em đương nhiên không biết”.
Em đương nhiên không biết…
Hạ Nhiễm không biết còn có những chuyện nào mà cô không biết. Trầm mặc một lát, cô vươn tay kéo cổ áo sơ mi của anh, môi mở ra gọi tên anh.
nhẹ nhàng lại ôn nhu: “Cố Tần Thần…”.
anh chăm chú nhìn cô, đáp lại một tiếng: “Ừ”.
“Hình như đột nhiên em lại không quen anh”.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, Cố Tần Thần trong lòng cô từ một người trầm mặc ít nói liền biến thành một người chỉ cần liếc nhìn cô một cái liền chứa đầy ý cười.
trên người anh có chút phức tạp, giống như các loại khí chất trộn lẫn vào nhau, không ngừng hấp dẫn cô tìm kiếm khám phá. anh giống như hộp nữ trang giấu rất nhiều bảo bối, khiến cô không ngừng đào tìm, không ngừng dụng tâm thu hoạch.
Nghe Hạ Nhiễm nói như vậy, Cố Tần Thần chỉ hờ hững nhìn cô, hai trong mắt thanh tỉnh: “Vậy em nóixem anh là ai?”
cô đáp: “Cố Tần Thần”.
anh cười: “Vậy em biết anh sao?”
“anh biết em không phải có ý này!”
“Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần nói, cho dù anh biến thành thế nào, chỉ có một thứ mãi không đổi”.
anh nắm lấy tay cô, cầm tay cô vuốt ve gò má anh, lòng bàn tay mềm mại tiếp xúc với da thịt anh thậtthư thái.
“Cái gì?”
“Nơi này”. nói xong, anh cầm tay cô để trên ngực anh, bên trong có một trái tim đang mạnh mẽ nhảy lên.
một cái, hai cái.
Giống như đang nhỏ nhẹ nói với cô, anh yêu cô.
Hai người xuống lầu ăn cơm trưa, Cố Tần Thần liền nói với nhị vị phụ huynh muốn mang Hạ Nhiễm ra ngoài chơi, Thấy tình cảm bọn họ ngày càng tốt, Đại gia Cố gia Cố Ngôn Truyền và vợ tất nhiên vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu đồng ý, còn dặn bọn họ nếu muộn thì không cần về nhà.
Cố Tần Thần dẫn Hạ Nhiễm tới khu vực Mạc Sâm còn đang khai phá, nằm trước một rặng núi, bởi vì núi tự nhiên là một trong những cảnh đẹp nhất ở thành phố A, năm đó anh có làm ở Vạn Hào một thời gian, lúc đó cũng đặc biệt chú ý tới nơi này. thật không nghĩ tới, nhiều năm như vậy mà không có ai phát hiện ra khối bảo vật này.
Bởi vì Tiêu Sơn kết hôn, công trình này tạm thời dừng lại.
Bọn họ dừng xe ở chân núi, Cố Tần Thần cũng không muốn tiếp tục lái xe lên, anh nắm tay Hạ Nhiễm men theo đường mới mở đi một đoạn ngắn, bởi vì còn đang khai phá, cộng thêm tạm dừng, một đường này cũng không gặp mấy người. đi một đoạn đường dài, hai người liền đi tiếp vào con đường mòn chỉ một người đi được.
Cho dù mục tiêu là cảnh non xanh nước biếc, phong cảnh thật đẹp, nhưng lần đầu đi sơn đạo như vậy, Hạ Nhiễm vẫn khó mà thích ứng. Giày cao gót cho dù thấp nhưng vẫn là một loại khiêu chiến.
Nhìn cô hơi nhíu mày, Cố Tần Thần ngầm hiểu đi tới trước mặt cô, ngồi xổm trên đất, nghiêng đầu nói: “anh cõng em”.
cô cũng không từ chối, trực tiếp ghé vào lưng anh, để tùy anh cõng cô lên núi. Núi thượng phong này có vẻ lớn, Hạ Nhiễm bị gió lạnh thổi vào mắt tới đau rát, hai tay cô ôm chặt cổ Cố Tần Thần, cả mặt cũng vùi vào cổ anh. Cảm nhận được hành động của cô, Cố Tần Thần có chút đăm chiêu, chỉ chốc lát liền tăng nhanh bước chân.
Núi không phải rất cao, bọn họ còn đi đường tắt. không bao lâu đã thuận lợi lên đỉnh núi, Cố Tần Thần để Hạ Nhiễm xuống, không nói lời nào mà cởi áo khoác xuống bọc lấy người cô, một tay giữ lấy vai cô, chỉ cho cô thấy cảnh tú lệ, rồi nhẹ giọng hỏi: “Em thích không?”
Áo khoác trên người cô còn mang theo độ ấm của anh, tâm Hạ Nhiễm liền thấy ấm áp, gật gật đầu nói: “Thích”.
“Thích thì tốt” Đôi mắt đen láy của Cố Tần Thần ánh lên nét vui vẻ, anh ngưng mi nhìn chăm chú toàn cảnh thành thị dưới núi, nói năng hùng hồn: “Chúc mừng em, về sau em là nữ chủ nhân của thành lý”.
“nữ chủ nhân?”
“Ừ, bởi vì anh là nam chủ nhân”.
“Có liên quan sao?”
“Em nói xem, bà Cố?”